The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 767

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1793

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8191

Chương 145

 [][] [] 

“Ta hiểu vấn đề của cháu, Grey, nhưng ta không chắc liệumình có phải là người phù hợp phất để giúp cháu không”, bà bảo mẫu trưởng thởdài lên tiếng. “Cho dù trữ lượng ki của cháu khá ít so với bạn cùng trang lứa,nhưng cháu vẫn còn là một đứa trẻ và cháu có nhiều thời gian để thay đổi. Tuynhiên, ta sẽ cho cháu một bài học căn bản về cuộc sống, nếu cháu thấy mình thiếuthốn tài nguyên thì hãy sử dụng triệt để những gì cháu có khi cần thiết nhất.”

Tôi suy nghĩ về lời khuyên khá sâu xa của bà ấy cho vấnđề trữ lượng ki của mình.

“Cảm ơn bà, bảo mẫu trưởng Wilbeck,” tôi đã cười toetoét đi ra khỏi cửa.

“À mà, Grey?” Bảo mẫu trưởng gọitừ phía sau bàn của bà ấy.

Tôi dừng lại, ló đầu ra khỏi ngưỡng cửa. “Vâng ạ?”

“Cháu và Nico có hòa thuận với Cecila không?”

“Oh,” tôi tạm dừng. “Sau những rắc rối nhỏ với cô ấy,chúng cháu đã dần làm quen với cô ấy hơn.”

“Con bé vẫn không nói một lời nào với hai cháu, phảikhông?” Bảo mẫu trưởng Wilbeck thở dài.

“Không ạ!” Tôi tự tin khẳng định. “Thậm chí một từcũng không ạ.”

“Rất tốt. Ta thực sự hy vọng hai cháu sẽ tiếp tụccố gắng phá vỡ vỏ bọc của con bé. Ta tin hai cháu làm được.”

Tôi quay trở vào văn phòng của bà ấy. “Bảo mẫu trưởng?”

“Hmm?”

“Tại sao bà lại luôn muốn chúng cháu làm bạn vớiCecilia?” Tôi hỏi.

Đôi môi của bảo mẫu trưởng cong lên thành một nụ cườidịu dàng, bà ấy đứng dậy khỏi ghế nói: “Đó là một câu chuyện mà ta hy vọng conbé sẽ tự mình kể cho cháu.”

“Ồ. Ý cháu là, cô ấy trông rất bình thường, nhưng tấtcả mọi người đều sợ hãi cô ấy vì những ‘tai nạn’ đó đôi lúc xảy đến bất chợt”.Tôi gãi đầu. “Ý cháu là, Nico và cháu không sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng đã cómột vài đứa trẻ được gửi đến bệnh xá vì cô ấy, vì vậy cháu chỉ nghĩ rằng nên biếtnhiều hơn để giúp đỡ cô ấy.”

Bước vòng qua chiếc bàn của bà ấy, bảo mẫu trưởngWilbeck vuốt tóc tôi. “Công việc của cháu không phải là để giúp con bé; mà hãylàm bạn với nó, và thay ta chăm sóc con bé.”

“Vâng, thưa mẹ.”

Đôi mắt suy sụp của bảo mẫu trưởng mở to ngạc nhiêntrước lời nói của tôi.

“Hãy gọi ta là Bảo mẫu trưởng Olivia hoặc Bảo mẫu trưởngWilbeck, Grey”. Giọng bà ấy chắc nịch nhưng đôi mắt bà đã phản bội lời nói.

Tôi không muốn rời đi. Tôi muốn ở trong văn phòng củabà ấy và giúp bà ấy với đống giấy tờ dường như không bao giờ giảm, nhưng tôi biếtbà ấy sẽ không bao giờ để tôi giúp; bà ấy lặp đi lặp lại như một máy ghi âm bịhỏng, luôn nói rằng đó là công việc của bà, không phải của tôi.

Ra khỏi văn phòng nhỏ, tôi lê bước xuống đại sảnh vềphía phòng mình.

Tôi thường tưởng tượng cuộc đời mình là con trai của Bảomẫu trưởng Wilbeck. Giọng nói nghiêm khắc nhưng đầy yêu thương của bà ấy mắngtôi mỗi khi tôi gặp rắc rối. Tôi luôn làm những gì có thể để giúp bà ấy quanhnhà: rửa chén, vứt rác và cắt cỏ. Và khi bà ấy trở về nhà, tôi sẽ xoa bóp vaicho bà vì tôi biết rằng nó luôn đau đớn vì căng thẳng.

Nico nói sẽ rất kỳ nếu tôi làm quá nhiều việc như thếcho mẹ tôi, cậu ấy nói rằng đó thường là công việc của con gái để làm nũng mẹ,nhưng tôi không đồng ý. Nếu tôi có một người như Bảo mẫu trưởng Wilbeck làm mẹ,tôi chắc chắn sẽ nuông chiều bà ấy. Tôi sẽ giúp nhuộm những sợi tóc trắng trênmái tóc nâu của bà, và khi tôi đủ tuổi, tôi sẽ kiếm nhiều tiền để mua quần áo cầukỳ và thậm chí là một chiếc xe hơi và nhà cho bà ấy.

Có lẽ đó là sự khác biệt giữa một người biết cha mẹ củamình là ai như Nico và một người như tôi, một kẻ không có một chút ký ức nào vềbố mẹ, thậm chí là bố mẹ mình trông như thế nào cũng không biết. Nico ghét bố mẹcủa cậu ấy và thậm chí chỉ cần đề cập đến họ của cậu ấy, Sever, cũng sẽ khiến cậuấy bùng nổ như một chiếc cầu chì.

Đối với một người như tôi, một người không có họ, thậtsung sướng đến kỳ lạ khi tưởng tượng tên tôi sẽ là Grey Wilbeck, con trai củaOlivia Wilbeck.

Tiếng kêu kẽo kẹt của sàn nhà kéo tôi ra khỏi nhữnghuyễn hoặc đẹp đẽ, tôi chỉ đành cất tiếng thở dài.

Tôi quỳ xuống phía trên tấm ván sàn cũ bị lệch và giậtnó trở lại vị trí của nó. Kiểm tra sàn nhà bằng đôi chân của mình, gật đầu hàilòng khi nó đã không phát ra tiếng ồn.

Nhìn lên, một nhóm những đứa trẻ đang chạy qua hội trường,đuổi theo nhau.

“Grey! Em sẽ bắt anh đấy!” Một cô bé tên Theda cườikhúc khích chạy về phía tôi với hai cánh tay dang rộng.

“Ồ ồ?” Tôi lè lưỡi. “Tưởng dễ ăn anh lắm hả!”

Theda chấp nhận thử thách và bắt đầu tăng tốc. Ngaykhi ở trong tầm nhìn, cô ấy lướt qua eo tôi, hy vọng chụp lấy áo của tôi, nhưngtôi đã dễ dàng xoay người và thoát ra khỏi tầm với của cô bé.

Tôi cười phá lên. “Em còn phải luyện tập nhiều-”

Tôi lắc người sang bên phải, vừa lúc tránh cánh tay củaOdo.

Những đứa trẻ vừa nãy chơi cùng Theda cũng tham giacùng chúng tôi, tất cả quyết định trở thành “nó” trong trò chơi đuổi bắt đầy ngẫuhứng này. (T/N: trong trò chơi đuổi bắt dângian thì “nó” ở đây là mấy đứa phải đi đuổi bắt và chạm được người khác, giốngnhư trò xí tì trong miền nam ấy :)) )

Các cô bé, cậu bé với cánh tay dang rộng để cố bao vâytôi nhiều nhất có thể, nhưng tôi dễ dàng lướt ra khỏi vòng vây của bọn chúng.Chúng vung vẩy tay chân một cách tuyệt vọng khi cố gắng tận dụng mọi thứ có thểvới hy vọng chạm được tôi, nhưng tất cả điều đó là vô ích.

Theda và những người bạn của con bé đã thông minh hơn,bắt đầu đi vòng quanh tôi, vừa từ từ tiến lại gần vừa cười khúc khích một cáchhào hứng.

Khi đã đến đủ gần, những đứa trẻ trở nên thiếu kiên nhẫnvà tất cả đều lao vào tôi.

Ngay khi tay chúng sắp chạm vào, tôi nhảy lên, nắm lấysợi xích bị đứt dùng để treo một chiếc đèn chùm cũ đã bị bán từ lâu. Dồn sức lựcnhảy vọt lên, túm lấy sợi dây xích rồi đu mình trên đó.

Theda, Odo và bạn bè va vào nhau và bỏ lỡ mất mụctiêu.

Xoay người từ sợi xích cũ, tôi đáp xuống cách đó vàibước và đặt tay lên hông, nở nụ cười chiến thắng. “Mấy đứa mới có năm tuổi, cònquá trẻ để có thể đấu lại Grey hùng mạnh này!”

“Không công bằng tý nào!” Odo rên rỉ, xoaxoa cái đầu của nó.

“Đúng, anh nhanh quá!” Theda đồng tình, tự mình thoátkhỏi mớ bòng bong của bọn trẻ.

“Nhóc à! Chỉ có những kẻ yếu mới phàn nàn khi đối mặtvới thất bại!” Tôi nói, giọng trầm hơn. “Thôi, anh đi đây. Sức mạnh anh hùng củaanh là để dùng ở nơi khác!

Tôi lao đi khi lũ trẻ cười đùa với nhau.

“Grey hùng mạnh đã đến!” Tôi mở cửa phòng, nói to.

“Vâng vâng. Đóng cửa vào như cái cách mà ông đã mở nóra đi”, Nico trả lời, thậm chí còn không thèm quay lại nhìn tôi mà cứ dò dẫm vớithứ gì đó trên chiếc giường bừa bộn của mình.

“Những đứa trẻ vui tính hơn ông nhiều,” tôi đã tặc lưỡi.“Ông đang làm gì vậy?”

Nico giơ tay phải lên, đang đeo một chiếc găng tay đenmỏng, nở nụ cười tự hào trên khuôn mặt.

“Cậu đang đan sao?” Tôi cười hỏi, với lấy cái găngtay.

Nico vươn tay đeo găng, nắm chặt cẳng tay tôi.

Đột nhiên, một cơn đau như một cơn chuột rút cơ bắp dữdội từ chỗ Nico nắm vào lan tỏa ra.

Người bạn cùng phòng của tôi ngay lập tức buông tay vớimột cái nhìn tự mãn trên khuôn mặt. “Đừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của việcđan.”

“Cái quái gì thế?” Ánh mắt tôi cứ đảo qua lạigiữa găng tay của cậu ấy và cánh tay đau nhức của tôi.

“Khá xịn và ngầu, phải không?” Nico nhìn chằm chằm vàobàn tay đeo găng của mình. “Sau vụ việc với bọn côn đồ, tôi phải nghiên cứu mộtcách để tự vệ trong trường hợp điều đó lại xảy ra. Và sau khi tổng hợp các ghichú từ một cuốn sách khá thú vị tôi đã tìm thấy trên tài liệu vận hành ki, tôiđã có thể thiết kế chiếc găng tay này!”

“Nó hoạt động như thế nào? Tại sao cánh tay của tôiđột nhiên bị chuột rút khi bị ông nắm lấy?” Tôi hỏi, những ngón tay của tôi ngứangáy nắm lấy món đồ vừa được sáng tạo của Nico.

“Nó rất ngầu không phải sao, thật ra thì,” Nico nói, gạttay tôi ra. “Có những sợi siêu nhỏ gọi là vi sợi trên lòng bàn tay có thể tạo Kiđến một mức độ nhất định. Các vi sợi kéo dài phản ứng với ki của tôi và chạmvào cơ bắp của người bị tôi tóm lấy. Có một hòn đá nhỏ ở bên trong chiếc găngtay khai thác ki mà tôi vận ra và nó sẽ bắn ra qua các vi sợi vào cơ bắp của kẻthù, cụ thể trong trường hợp này là cánh tay của ông.”

“Nghe ngầu đấy, nhưng tại sao ông không đơn giản mọithứ hơn bằng việc học cách chiến đấu như tôi?”

“Trước hết, ông chưa bao giờ học cách chiến đấu. Và tôicần phải có những món đồ chơi như thế này bởi vì không giống như ai đó”, đôi mắtcủa ông ấy liếc sang tôi, “tôi không có phản xạ của một số loài thú ăn thịtnguyên thủy. Nếu bắt buộc phải dùng một loài để nói về phản xạ của tôi, tôi nằmở đâu đó giữa một con lười và một con rùa.”

Tôi không nhịn nổi phải phì cười trước so sánh của cậuấy. “Okê, chiếc găng tay có vẻ hữu dụng đây, nhưng nó cũng chỉ câu thêm cho ôngchút thời gian thôi,” tôi chỉ ra, uốn cong bàn tay bị chuột rút của mình.

“Ừ. Và ngoài việc tôi đã dùng một phần tiền chúng ta cầmđồ trang sức để mua các vi sợi này, nó có một nhược điểm khác là nó lại không tồntại được lâu”, một lần nữa Nico thở dài khi tháo chiếc găng tay màu đen ra.

Tôi nhìn vào đống sách được chất thành một đống tronggóc phòng cậu ấy. “Tôi chắc chắn ông sẽ nghĩ thêm được gì đó từ những kiến thứcnày thôi. Nhân tiện, ông sẽ tính thế nào để đưa số tiền chúng ta nhận được cho bảomẫu trưởng đây?”

“À tôi sẽ đưa chúng cho một người quen, và anh ấy sẽđưa lại cho Bảo mẫu trưởng như một món tiền tài trợ hào phóng rồi anh ấy sẽ đượcchia một phần nhỏ.”

Tôi ảo não “Rồi khi đến được tay bảo mẫu trưởng sẽ cònlại bao nhiêu tiền đây? Ông đã dùng kha khá để mua sách và một số nguyên liệucho chiếc găng tay, rồi còn chia phần nhỏ cho người mà cứ cho là ông “quen” đi,thì chắc đến tay bảo mẫu trưởng còn được một nửa.”

“Tôi chẳng còn cách nào khác cả. Còn lâu Olivia mới nhậntiền từ chúng ta. Bà ấy sẽ khủng bố chúng ta bằng một đống câu hỏi mất.”

“Là Bảo mẫu trưởng Wilbeck,” tôi dí tay vào đầu cậu ấyvà chỉnh lại lời nói vừa rồi.

“Thực ra trong đống sách kia có quyển ông có thể dùngđến mà! Ông xem thử xem!” Nico khăng khăng, chỉ tay vào đống sách nhỏ phía sau mình.

“Ồ…!” Mắt tôi ngay lập tức sáng lên khi nhìn thấy nhữngquyển sách đó. “Rất tốt, quý ông hào phóng này sẽ tha thứ cho ông.”

“Vầng, hào phóng quá cơ.” Nico phì cười, lắc đầu.

Căn phòng bắt đầu rung lên khiến tôi quyết định thôi nghĩvề một màn tái xuất hài hước.

“Đừng nói với tôi là …” tôi não nề nói.

“Yup, lại là Cecillia. Chắc lại là đống “tai nạn” đó nữarồi,” Nico nói.

Lại là một loạt những rung động không phát ra tiếng,tôi ngã mình lên giường “Lần này lâu hơn mọi khi nhỉ,” tôi nói.

Nico ngồi dậy, đeo găng tay vào và nói “Cùng đi xem thếnào thôi.”

“Nguy hiểm lắm đấy! Ông có nhớ chuyện gì đã xảy ra vớimột người nhiệt tình nhảy vào can ngăn cô ấy không?”

“Đúng, và cái ông to con như gấu đó thậm chí còn khôngđến gần được cô ấy”. Nico lắc đầu để thoát khỏi cái ký ức khủng khiếp ấy.“Nhưng tôi không thể cứ trơ mắt nhìn Cecillia một mình vượt qua nó. Thật khôngthể tưởng tượng nổi cô ấy đã phải chịu đau đớn thế nào.”

Suy nghĩ ấy khiến tôi thở dài và đứng dậy theo. Môitôi cong lên một nụ cười nham hiểm “Ông thích cô ấy phải không?”

“Không có! Tôi còn không biết tý gì về cô ấy!”

Tôi không đáp lời ông ấy mà chỉ cười ngày càng rộng.

Lông mày của Nico co giật. “Được rồi, tôi chỉ nghĩ cólẽ cô ấy cũng khá xinh, thế thôi!”

“Hmmmm.” tôi lắc người, né khỏi một cái đánh của cậu ấy.

Cả cô nhi viện rung lên khiến những mảnh trần nhà nứtvỡ rơi xuống đầy hành lang.

Tôi nhìn thấy Theda, Odo và một vài đứa trẻ khác đangnấp dưới gầm bàn ăn trên đường đến phòng Cecillia.

Tiến về phía cuối hành lang, Nico và tôi dừng lại cánhcửa bằng sắt nằm đơn độc nơi cuối hành lang cách xa với mọi căn phòng còn lạitrong tòa nhà. Bảo mẫu trưởng Wilbeck và một vài người lớn đã đứng sẵn ở đây đểchuẩn bị hỗ trợ việc dọn dẹp và sửa chữa lại trại mồ côi.

Những cơn rung lắc ngày càng dữ dội. Một người tìnhnguyện đến hỗ trợ tên là Randall, vô cùng tốt bụng với thân hình vạm vỡ giúp việctrong vườn, chuẩn bị mở cửa và trở thành người tiếp theo bước vào căn phòngkia.

Nhìn những trận rung lắc ngày tăng kia, tôi chắn chắn anhấy sẽ không thể làm gì để tiến lại chỗ Cecillia. Giật lấy găng tay từ tay Nico,tôi nắm ấy cánh cửa.

“GREY!!!” Nico hét lên.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, tôi kéo Randall lại,lách người vào căn phòng ngay khi cánh cửa vừa mở ra. Sau khi bước vào cănphòng, cơ thể tôi bước lùi lại theo bản năng, gần như không chịu được một lực đẩymạnh đến nỗi hất văng Randall đập vào bức tường hành lang. Tôi đã nghe nói về sứcmạnh của Cecillia nhưng khi thực sự đối mặt với nó tôi mới thấy những lời kể đóchỉ như mấy câu chuyện kể dỗ bọn trẻ đi ngủ hàng tối.

Đứng vững lại, tôi lấy sức chạy về phía trung tâm củacăn phòng rộng lớn, nơi mà Cecillia đang nằm, cơ thể cô co giật, ánh mắt hoảnghốt khi phát hiện ra tôi. Cô gái bí ẩn được Bảo mẫu trưởng Wilbeck đưa về là mộtngười dùng Ki vô cùng kỳ lạ. Khi mà ngay cả những học viên suất sắc nhất cũngchỉ có thể tạo ra một nguồn năng lượng nhỏ với ki của mình, thì Cecillia lại cóthể tạo ra những dòng ki cực gắt xung quanh bản thân mình, khó có thể tưởng tượngtrữ lượng ki của cô ấy lớn tới cỡ nào.

Thế nhưng cô ấy lại không thể kiểm soát được nó, và Bảomẫu trưởng nói với tôi rằng chỉ cần cảm xúc của cô ấy thay đổi một chút thôicũng khiến cho một vụ bùng nổ ki xảy ra.

Với nhiều người dùng ki, sức mạnh này như một món quàvậy, nhưng với cô ấy, một cô gái còn quá trẻ thì nó chẳng khác nào một lời nguyền.

Tôi chỉ có thể dựa vào bản năng để vụng về né tránh nhữngdòng ki bùng nổ bắn vào mình. Chỉ cần một cú đánh bởi ki thôi cũng khiến tôi nhẹnhất là bất tỉnh.

Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán khi tôi đang gồng mìnhchống lại một lực vô hình nhưng mạnh đến nỗi có thể đánh gãy xương tôi như mộtcành cây.

Cảm nhận một luồng khí ập tới, tôi lập tức lăn sangbên trái. Một tiếng ầm vang lên phía sau, bức tường sau lưng tôi hứng trọn mộtloạt ki mà tôi vừa tránh được.

Tôi giơ bàn tay đeo găng tay lên, hi vọng có thể tiếpcận cô ấy.

Theo bản năng tôi lại lại vụng về nhảy sang bên phải,và một loạt ki khác lại lướt qua tôi đập vào tường.

“Đừng… cậu không thể đâu …” Cecillia nghiến răng“Cậu sẽ bị thương đó…”

Chiếc giường nơi cô ấy đang nằm đã bị phá hủy, bông củagối và đệm rải rác khắp nền nhà. Tôi cứ thế vừa bò về phía cô ấy, vừa trở mìnhđể tránh các đợt ki đang đánh tới.

Không may mắn như những lần trước, lần này tôi không kịptránh khiến loạt ki sượt qua tay phải của mình.

Tôi hét lên một tiếng, kiềm chế lại cơn đau đang nhóitrên cánh tay phải, buộc mình phải bò nhanh hơn. Vươn bàn tay trái ra, tôi tậptrung lượng ki nhỏ bé nhưng đã là tất cả nhưng gì tôi có thể vào chiếc găng taycủa Nico và thầm cầu nguyện nó sẽ hiệu quả.

Tôi đã có thể đặt bàn tay của mình ngay trên bụngCecillia, nơi trung tâm ki của cô ấy. Sử dụng tất cả ki của tôi, tôi dần cảm thấygang tay của Nico bung ra.

Cecillia thở hổn hển mở bừng mắt ra, đôi mắt màu hạnhnhân mở to rồi lại nhắm lại khi cô ấy bất tỉnh. Những lọn tóc vàng rơi xuống mặt,đôi má ửng hồng dần trở lại màu da bình thường.

Tôi cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể như chẳng chịu nghelời, tôi đã sử dụng quá mức ki của mình rồi.

Thật đáng thương, tôi đã nghĩ vậy trước khi bất tỉnhcùng Cecillia.

GÓCNHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

“Thưa ngài! Làm ơn dậy đi!” một giọng nói xa lạ kéotôi ra khỏi cơn mơ về một miền ký ức chẳng hề mong muốn kia.

Ánh mắt dần lấy lại tiêu cự, tôi gần như không nhìn rõbóng hình của người phụ nữ, gương mặt cô ấy bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳngvào. “Thưa ngài! Làm ơn. Ngài có thể vui lòng cho phép chúng tôi tắm rửa sạch sẽcho ngài để chuẩn bị cho bài phát biểu của Chỉ huy Virion!”

Cô hầu gái nhẹ nhàng lắc cánh tay tôi khi thấy tôiquay lưng lại với cô ấy, vẫn nửa mê nửa tỉnh.

“Tránh ra. Ta sẽ đánh thức thằng nhóc dậy,” một giọngnói quen thuộc vang lên và sau đó là một âm thanh lớn phát ra từ phía đó.

Tôi lập tức bật dậy, đưa tay bắt lấy tia chớp đang baytới.

“Bairon. Rất không vui khi gặp lại anh,” giọng tôi lạnhlùng, cảm xúc vẫn rất tệ sau cuộc cãi vã với Tessia ngày hôm qua.

“Có vẻ chú mày cũng học được vài trò mới rồi đấy nhờ,”Bairon đáp lại với cánh tay vẫn chưa thu lại.

Đã hai năm trôi qua kể từ lần cuối tôi gặp Lance tócvàng này. Anh ấy cũng không thay đổi nhiều ngoại trừ mái tóc đã được cắt ngắnhơn và mặt thì ngày càng quạo hơn.

“Anh có biết là rất bất lịch sự khi tấn công sau lưngngười khác không?” tôi hỏi, nhảy ra khỏi giường.

“Ồ, chúng ta đang trong thời chiến mà,” anh ta nhúnvai, quay người đi ra cửa. “Các Lance còn lại đã tập trung ở cổng dịch chuyển tứcthời rồi.”

Tôi nhìn theo Bairon, anh trai của kẻ mà tôi đã giết,bước ra khỏi phòng mình. Anh ấy và tôi sẽ luôn tồn tại những khác biệt, nhưngtôi hiểu anh ấy có ý gì khi anh ấy nói chúng tôi vẫn đang trong cuộc chiến:chúng tôi là những đồng minh vô giá của nhau.

Cô hầu gái rụt rè tiến lại gần tôi. “Thư ngài, làm ơn.Tôi không muốn cứ mãi cằn nhằn nhưng…”

“Không sao, Rosa. Tôi nhận chỉ thị trực tiếp của Chỉhuy Virion đến đây để đẩy nhanh quá trình…,” Một người hầu gái cực kì đô con khácnói lao vào nói, cô ta kéo theo một xe đẩy lớn được che bởi một tấm vải.

Người hầu gái chuyển mắt giữa tôi và người đồng nghiệpcủa cô ấy “C-Cô chắc chưa Milda? Chúng ta không nên làm gì xúc phạm đến ngài ấy…”

Milda đưa ngón tay lên chặn miệng Rosa để cô ấy im lặng.Sau đó quay sang tôi với ánh mắt nghiêm nghị, cô xắn tay áo lên “Thưa ngài, baygiờ nếu ngài không có tâm trạng hoặc không có khả năng tự tắm rửa, tôi rất vui lòngkhi cùng vào để giúp ngài tắm rửa”.

Tôi kinh hoàng lùi lại một bước “Không Không. Bây giờtâm trạng tôi rất tốt để tắm rửa.”

“Rất tốt,” cô ấy nói. “Sau khi tắm rửa, ngài hãy mặc bộáo giáp ngài Aldir đã chuẩn bị cho bài phát biểu hôm nay.

Milda tháo tấm khăn trắng xuống, xuất hiện trước mặttôi một bộ giáp rất bắt mắt đang được khoác trên người nộm mà lát nữa tôi sẽ mặc.

#Bé_Thỉu