The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 761

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1766

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 725

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8052

Chương 151

 [][] [] 

Chỉ là một đầu bếp bình thường thôi á?” Tôilặp lại. “Vì lý do nào đó, cháu cảm thấy hơi khó tin điều đó đấy.”

Bàbếp trưởng chỉ nhún vai, cởi bỏ tạp dề ra và quăng nó sang Nyphia. “Danh hiệu hàonhoáng ở trước tên của ta chỉ để làm màu thôi, nên đúng vậy, ta là Bếp Trưởng Astera.Rất vui được gặp cậu.”

Bấtngờ vì khí chất thông thái trong ngôn từ của bà ấy, tôi cúi đầu trả lời. “Vàcháu là Arthur. Rất vinh hạnh được gặp bà.”

“Giờthì, Arthur, hãy cho những lính mới ở đây chứng kiến một màn trìnhdiễn phi thường trước khi bọn chúng bắt đầu la ó nhé.” Bà ấy mỉm cười một cáchtự tin và giơ cái giá trên tay mình lên.

“Đươngnhiên rồi. Và đó sẽ là vũ khí của bà ư?”

“Đừngngốc thế. Thật thô lỗ khi chiến đấu bằng một dụng cụ làm bếp.” Bật cười mộtcách sảng khoái, Quý Bà Astera ra hiệu cho một trong những người lính ở đầuhàng đưa vũ khí cho bà—một thanh kiếm ngắn, hệt như cái tôi đang cầm. “Giờ thìchiến thôi, mà nhớ nương tay với một bà lão như ta nhé.”

Vànhư thế, bà ấy bỗng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi và xuất hiện với tốc độ màkhông một “đầu bếp bình thường” nào có thể thực hiện động tác đó được. Quý BàAstera liền xuất hiện ngay trên đỉnh đầu tôi, và đang chuẩn bị bổ thẳng kiếm xuống,khuôn mặt đẹp lão của bà đang mỉm cười một cách hoang dại.

Tôinhanh chóng bước sang bên để né đòn và đồng thời liền giơ thanh kiếm của mìnhlên. Những tia lửa như đang nhảy múa xung quanh chúng tôi khi lưỡi kiếm của tôichạm lưỡi kiếm của bà. Trước khi thanh kiếm của Quý Bà Astera chạm mặt đất, bà ấyđá mạnh vào cán kiếm của tôi để tạo khoảng cách giữa hai chúng tôi.

Dotôi chỉ vận một lượng mana nhỏ vào cơ thể và thanh kiếm, nên cả hai tay tôi cảmthấy khá tê liệt sau khi đỡ đòn tấn công của bà. “Chỉ là một đầu bếp bình thườngthôi á?” Tôi hỏi lại.

“Chỉlà một đầu bếp bình thường thôi,” bà ấy nháy mắt trả lời rồi lao thẳng đến tôimột lần nữa.

Kiếmcủa chúng tôi mờ đi vì tốc độ tung đòn nhanh như vũ bão của Quý Bà Astera lẫntôi.

Cơthể nhỏ nhắn của bà di chuyển một cách uyển chuyển đến mức có thể làm Kordri, vịasura đã huấn luyện tôi, cảm thấy ấn tượng. Cả hai chúng tôi đều né những đòn tấncông của đối thủ và tung đòn với những chuyển động gọn nhất có thể. Nếu khôngphải là do mồ hôi chảy đầy trên mặt và cổ tôi, thì trông như thể bọn tôi cố tìnhđánh hụt lẫn nhau vậy.

Tôinâng mức sử dụng mana lên 20%, nhưng cũng giống như tôi, có vẻ như bà ấy cũngđang kiềm lại khả năng thật sự của mình nên trận đấu này như kiểu kẻ tám lạng,người nửa cân.

Chúngtôi không có thời gian xa xỉ để lên tiếng vì bọn tôi phải tập trung cao độ đểtheo kịp đòn đánh của đối phương, nhưng cảm xúc của chúng tôi đều lộ rõ trênkhuôn mặt mình. Đây không phải là một trận đấu phép thuật; đây chỉ đơn thuần làmột màn trình diễn kiếm thuật.

QuýBà Astera nở một cười vui sướng trên khuôn mặt đẫm mồ hôi trong khi liên tiếp tấncông tôi, và trong suốt trận đấu này, tôi nhận ra mình cũng đang mỉm cười.

Vớimỗi đòn đánh được tung ra, tôi liền phản đòn nhưng bà ấy tránh né một cách hoànhảo cho đến khi sau lưng bà là cái lồng bằng đá. Tôi quyết định không nâng lượngmana lên mà thay vào đó là tận dụng lợi thế này. Tôi liền chúi người thấp xuốngvà sẵn sàng chém bổ ngược lên trên.

Bà ấykhông còn chỗ nào để thoát thân ngoại trừ di chuyển về phía bên phải—nhưng đóchỉ là do tôi nghĩ thế.

Ngaycả khi bà ấy chỉ cách tôi khoảng một cánh tay, bà ấy đã đá mạnh vào phía sau tườngvà phóng thẳng về phía tôi. Tôi nhanh chóng dùng chân phải để xoay cả cơ thể,suýt soát tránh lưỡi kiếm sượt qua má tôi. Thế trận đã đổi chiều rồi; giờ thìtôi mới là người đã bị dồn vào đường cùng.

“Tatin là có một thành ngữ nói rằng, kể cả một con chuột cũng sẽ quay lại cắn nếubị dồn vào đường cùng.” Quý Bà Astera nói và giơ thanh kiếm lên vào thế phòngthủ.

Tôimỉm cười. “Chà, có vẻ như bây giờ cháu chính là con chuột bị dồn vào đường cùngrồi.”

“Đóchính là lý do ta phải rất thận trọng đấy.” Bà ấy mỉm cười, nằm chặt cán kiếm.“Giờ thì, sao cậu không bộc lộ hết sức mạnh thật sự của mình đi, Arthur?”

“Trongmột trận chiến kiếm thuật nảy lửa và hào hứng như thế này, cháu nghĩ nếu dùng bấtkì phép thuật nào ngoài những phép cường hóa cơ thể cơ bản thì sẽ rất thô lỗ.” Tôitrả lời.

“Mặcdù vẫn còn trẻ, nhưng cậu rất khôn ngoan đấy.” Bà ấy gật đầu đồng tình. “Thếthì chúng ta cùng chiến đấu hết mình luôn nhé?” Một luồng mana khổng lồ tuôntrào từ cơ thể đối thủ của tôi khi bà ấy lùi lại một bước.

Nhữngngười lính đứng đầu hàng nhăn mặt vì luồn năng lượng dày đặc trong khi số khácphải nghiêng người về trước để tránh bị thổi bay về sau.

Nởmột nụ cười, tôi nâng mức sử dụng mana lên 40%. Một làn sóng mana khổng lồ tuônra từ người tôi, nhưng nó hoàn toàn khác xa so với luồng mana của Quý Bà Astera.Mana của bà ấy như những luồng gió gay gắt và dữ dội, còn mana của tôi thì tỏara êm ả như những đợt sóng vỗ rì rào.

Nụcười trên khuôn mặt của quý bà Astera liền biến mất khi bà tròn mắt nhìn tôi mộtcách đầy thán phục. Lắc đầu để tập trung lại, bà ấy liền vận mana thành lớpgiáp dày bao bọc cơ thể mình trước khi bắn người về phía tôi. Mỗi bước đi củabà làm rung chuyển cả sàn đấu, tạo những hố nhỏ dưới sàn.

Chỉtrong một nốt nhạc, lưỡi kiếm của bà chỉ cách cuống họng tôi vài cm, nhưng lựctung đòn của bà thì đã tạo ra những luồng gió cực mạnh lướt cổ tôi, và tạo mộtcái lỗ ở ngay bức tường đằng sau lưng tôi.

Tôicó thể hiểu tại sao một người như Nyphia lại sợ hãi người đầu bếp ‘bình thường’này đến vậy. Sau khi đòn mở đầu thất bại, bà nhảy lại về sau và chỉnh lại thế tấncông, trông bà hệt như một con mãng xà sẵn sàng phóng tới con mồi của mình.

Nhưnglần này thì tôi sẽ là người tung đòn. Tôi lao về phía trước một cách êm rukhông một tiếng động và tốc biến sang kế bên bà ấy với thanh kiếm chuẩn bị chémngang qua, nhưng bà ấy đã ngay lập tức cúi người xuống né được. Do không kịp cóthời gian để chuẩn bị để đỡ đòn tấn công của tôi nên chuyển động của bà có chútvụng về, nhưng việc bà ấy có thể phản ứng kịp với đòn tốc độ ra đòn của tôi đãchứng tỏ kĩ năng giao chiến của bà rất khủng khiếp.

Bà ấyđáp trả bằng một cú vung toàn lực trước khi nhảy ngược về sau lần nữa. Lần này,bà ấy không đợi tôi tung đòn nữa, mà bà quyết định lao đến chỗ tôi một lần nữa.Tôi chuẩn bị đưa kiếm lên, nhưng rồi chợt nhận ra cú đâm của bà chỉ là đòn đánhlạc hướng khi bà hạ thấp trọng tâm cơ thể và vung nhằm vào chân tôi; bà ấy muốntôi nhảy lên để tránh đòn để bà ấy có thể tấn công tôi trên không trung.

Thayvì làm như thế, tôi liền hạ kiếm xuống để đỡ đòn.

Mộttiếng reo cao vút phát ra khi hai thanh kiếm của chúng tôi va chạm nhau. Cánhtay tôi rung rẩy dữ dội do lực tác động, và thanh kiếm trên tay tôi vỡ nát ra.

Haichúng tôi đứng đó một hồi, đều bất ngờ trước sự việc này, rồi tôi lên tiếngnói. “Cháu thua rồi, Bếp Trưởng Astera.”

“Không,ta không chấp nhận điều này. Chỉ là do chất lượng thanh kiếm của cậu quá—”

Tôichỉ lắc đầu. “Cháu nghĩ cũng đã đến giờ ăn tối rồi mà nhỉ?” Tôi bước về phíangười lính đã cho tôi mượn thanh kiếm. “Xin lỗi vì thanh kiếm của anh nhé. Tôisẽ đền cho anh cây mới.”

“Cá—ồ,à, ừ. Không sao đâu…” giọng của anh ta càng nhỏ đi khi anh ta thất thần nhìntôi chằm chằm. Chỉ cho đến khi tôi để ý biểu cảm thán phục của anh ta thì tôi mớinhận ra cả trại đã trở nên im ắng đến nhường nào. Tôi nhìn xung quanh và thấyai cũng có biểu cảm y hệt anh lính trước mặt tôi, tiếng động duy nhất có thểnghe được là tiếng kêu gỗ kêu rắc rắc phát ra từ lửa trại.

“Mấyđứa nghe cậu ta nói rồi đấy, nhấc cái đít lên hoặc nhịn đói hết tối nay à!” Quýbà Astera hét lên. “Tối nay chúng ta chơi tới bến!”

Vànhư thế, đám đông im lặng liền hò reo ầm ĩ, còn các đầu bếp vạm vỡ kia thì bắtđầu sắp đồ ăn nóng hổi lên dĩa.

Mọingười nhanh chóng đắm chìm trong bầu không khí lễ hội khi Quý bà Astera đem nhữngthùng rượu ra. Tôi thấy Vanesy đang cố từ chối lời mời uống rượu, nhưng rồi cô ấycũng chịu thua và cầm ly lên uống.

Tôikhông rõ uống rượu bây giờ có phải là ý hay không khi chúng tôi đáng ra phảitrông chừng những con tàu phe Alacryan đi vào đây, nhưng tỉ lệ chuyện đó xảy ralà rất thấp nên tôi cũng đành để mọi người tận hưởng vào đêm nay.

Sauvài ly, các người lính bắt đầu ồn ào hơn. Một số thì hát hò trong khi số khác hùatheo, dùng những khúc gỗ rỗng để làm nhạc cụ tạm thời. Những bài hát của họnghe như những bài hát kể về chuyến phiêu lưu thám hiểm vô tận của mình, và mặcdù giai điệu nghe có hơi kì lạ nhưng nghe vẫn rất hay—đặc biệt là sau khi tôicũng uống vài ly.

‘Khôngphải Lance không nên để bị cám dỗ bởi những thứ này và uống nhiều đến thế ư?’ Sylvie trách nhiết, chui vào nằm trong áo tôi để giữ ấm cho bản thân.

‘Aibảo là bị cám dỗ?’  Tôi trả lời, uống thêm mộtngụm, tận hưởng hơi ấm trong rượu và từ đống lửa trại.

“Cóphiền nếu ta ngồi cùng không?” Quý bà Astera ngồi kế bên tôi, bên cạnh đống lửatrại cháy bập bùng với một chai rượu trên tay. “Vậy chính xác thì cậu là ai hả,Arthur?”

“Khônghề,” tôi trả lời, cảm thấy biết bà ấy vì những người lính tò mò xung quanh tôiliền giải toán khi bếp trưởng đến. “Và cháu tưởng là bà đã biết rồi chứ.”

“Tachỉ biết cậu không phải là một đứa trẻ bình thường,” bà ấy nhún vai rồi tu hếtsố rượu còn lại trong chai rượu.

Tôicũng làm theo và tu một ngụm. “Vậy cháu có thể hỏi bà là ai được không?”

Ta đã bảo rồi, ta chỉ là một—”

“Ừthì câu trả lời ‘đầu bếp bình thường’ sẽ không đủ để thuyết phục cháu đâu,” tôingắt lời.

Bà ấybật cười to, một nụ cười không hợp với dáng người nhỏ của bà. “Rồi, ta sẽ trả lờivậy. Nhưng chắc là cậu đã biết từ những người lính ở đây rồi. Bởi sau cùng, rấtnhiều người trong số họ đây đều là học trò của ta cả.”

“Vậybà là một giảng viên? Tại Xyrus?”

“Ôithôi cho ta xin, ta thà nuốt cát nóng còn hơn đi dạy ở cái trường đó.” Bà ấy khịtmũi.

“Cháucũng là một học viên ở đó đấy.” Tôi trả lời, vờ như bị xúc phạm.

“Vậythì cậu biết rất rõ lũ trẻ ở đó bố la bố lếu như thế nào rồi đó,” bà ấy nhếchmép trả lời.

“Chuẩnluôn,” tôi thở dài, cảm thấy trĩu lòng khi nhớ lại những ký ức mà tôi không muốnnhớ lại.

“Saucuộc chiến tranh với tộc elf, ta quyết định nghỉ hưu bằng cách đi dạy ở Học việnLanceler,” bà ấy nói, nhìn vô định vào đống lửa qua cái ly rỗng. “Cậu cũng biếtđến bọn ta mà nhỉ?”

“Tấtnhiên,” tôi trả lời, nghĩ về lúc tôi dành thời gian nghiên cứu những ngôi trườngdanh tiếng ở Thành Phố Kalberk, gần Sapin. “Ngôi trường huyền thoại chuyên đàotạo lính tinh nhuệ.”

“Nhưngsau chiến tranh thì nhu cầu sở hữu lính sụt giảm đi.” Bà ấy thở dài, làm mờ cáily. “Càng nhiều quý tộc muốn con em họ theo học tại Xyrus vì căng thẳng giữa bachủng tộc đã lắng xuống.”

“Cháuhiểu rồi,” tôi lẩm bẩm. “Thế nhưng, với cuộc chiến chống lại Alacryans thì trườngLanceler chắc hẳn cũng có rất nhiều học viên mới đến mà. Không có ý xúc phạmđâu, nhưng bà đến đây làm đầu bếp để làm gì?”

“Đólà câu chuyện dành cho khi khác,” bà ấy cười khúc khích. “Mai mốt có nhiều rượuhơn thì ta sẽ kể cho.”

Tôinâng ly lên. “Cháu mong đến khi đó đấy.”

“Giờthì đến lượt cậu. Một nhân tài như cậu làm gì ở đây, và vì lý do quái gì mà cậulại theo học ở Xyrus với trình độ kiếm kĩ điêu luyện như thế?”

“Làvì cháu chỉ có mỗi kiếm thuật là tốt thôi. Cháu cần phải cải thiện kĩ năng phépthuật của mình nữa.” Tôi trả lời.

Bà ấynhìn tôi chằm chằm, mắt mở to. “Nói thật đấy à?”

Tôichỉ cười, rồi tiếng bước chân lách cách vang lên thu hút chú ý của tôi. “ThưaTướng Quân—Ý tôi là, thưa Ngài.” Người lính đứng gác ngoài lều của Giáo sưGlory lập tức che miệng vì lỡ lời, mắt anh ta mở to một cách sợ hãi và đảo mắtqua lại giữa tôi và Quý Bà Astera.

Bấtchấp tiếng nói ồn ào xung quanh chúng tôi, có vẻ như một số người khác ở gầnđây cũng nghe được, liền quay ngoắt đầu về phía chúng tôi.

Ngườilính gác liền tiếp tục nói, cố gắng nó nhỏ hơn để sửa lỗi trong tuyệt vọng “ChỉHuy Auddyr đã đến,cònChủ Huy Glory thì không biết đã đi đâu mất rồi.”

Thởdài, tôi quay đầu sang vị bếp trưởng, mắt bà ấy nhăn lại trong bối rối. “Chà,đó là câu chuyện của cháu đấy.”

“Cậuta vừa nói, ‘Tướng Quân”—Quý bà Astera quay sang người lính gác—“Cậu vừa nói ‘TướngQuân,’ phải không?”

Khôngbiết phải trả lời làm sao, anh ta chỉ nhìn sang tôi một cách bối rối, nhưng rồitôi chỉ đứng lên, cố gắng không làm cô khế ước thú của tôi tỉnh giấc.

“Đithôi. Cùng đi tìm vị chỉ huy của mấy người nào.” Rồi tôi quay sang vị bếp trưởng,giơ cao ly rượu rỗng lên. “Mai mốt có nhiều rượu hơn thì nhớ kể nhé.”

Khuônmặt bà trở nên thư giãn và bà ấy mỉm cười nói. “Được thôi.”

Khichúng tôi trên đường về lại lều chính, tôi khảo sát qua khu vực trên những tảngđá lớn, mong sẽ tìm được cựu giáo sư của tôi. Biết tính cô ấy, tôi không nghĩcô ấy có thể nghỉ ngơi thư giãn vào thời điểm này.

“À,cô ấy đây rồi,” tôi nheo mắt lại và nói.

Mấtkhoảng một lúc thì người lính gác mới phát hiện bóng dàng lờ mờ của cô ấy đangngồi trên tảng đá tạo nên bức tường phía trước của cả trại.

“Cảmơn ngài.” Người lính gác chuẩn bị rời đi thì tôi liền ngăn anh ta lại.

“Đểtôi đi cho. Nói với Chỉ Huy Auddyr rằng tôi sẽ gặp ông ấy vào sáng sớm mai.”

“Nhưngchỉ huy—”

“Khôngsao cả,” tôi ngắt lời, đưa cho anh ta một cái ly rỗng. “Tối nay chẳng có nhiềuchuyện xảy ra, và tôi cũng lỡ uống quá chén rồi nên để mai tỉnh táo rồi nóichuyện rõ ràng.”

“Vâng,thưa Tướng Quân.” Người lính giơ tay chào rồi đi về phía căn lều.

Thởmột hơi thật dài đến mức xuất hiện khói trước mặt tôi, tôi vận mana Phong hệvào cơ thể rồi sẵn sàng nhảy lên. Lớp tuyết mỏng dưới chân tôi vụn vỡ khi tôi baylên khỏi mặt đất.

‘’Chúngta đi đâu thế ạ?’ Sylvie hỏi với giọng ngái ngủ qua thầngiao cách cảm.

‘Điđảm bảo rằng cấp dưới yêu dấu của ta vẫn ổn.’  Tôi trả lời rồi bước lại chỗVanesy từ phía sau.

Vịcựu giáo sư liếc nhanh về sau rồi quay mặt lại ngắm bờ biển được thắp sáng bởiánh trăng huyền ảo. “Muốn uống một ly không?”

“Khôngphải làm trinh sát thì không nên uống à?” Tôi bật cười, ngồi xuống kế bên cô ấyvà Sylvie chui ra khỏi áo choàng của tôi.

“Câuđó phải để tôi nói mới đúng, Tướng Quân, mặt mày cậu đỏ như cà chua rồi kìa.” Côấy chế giễu, nhẹ nhàng vuốt ve khế ước thú đang duỗi người giữa chúng tôi.

“Đưađây.” Lấy bình rượu từ tay cô ấy, tôi tu một ngụm rượu nóng khiến cổ họng tôihơi cay.

Chốngtay ra sau lưng, vị cựu giáo sư nhìn lên vầng trăng khuyết trên bầu trời. “Này,cậu có nghĩ là chúng ta sẽ thắng cuộc chiến này không?”

“Tôikhông biết, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo rằng chúng ta sẽ chiến thắng.”Tôi hứa.

“Vìlý do nào đó, bất chấp việc cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi gấp hai lần, ấy vậy mà lờinói của cậu lại khiến tôi rất an tâm—như thể là cậu chắc chắn sẽ giữ lời.”

Tôinghĩ lại sự kiện ba năm trước, sự kiện luôn ám ảnh tâm trí tôi. “Tôi đã làm rấtnhiều người thất vọng trước đây. Giờ tôi đảm bảo sẽ không đi vào vết xe đổ đó nữa.”

“Cậuđang nói về vụ việc ở Xyrus hả?” Cô ấy hỏi, nhăn mày lo lắng.

Tôichỉ khẽ lắc đầu và nhìn về nơi xa xăm trên mặt biển lấp lánh rồi quay sang vị cựugiáo sư. “Chuyện gì đã xảy ra ở Học viện Xyrus?”

Vanesynhìn tôi một cách đau đớn, nhưng cô ấy vẫn quyết định giữ yên lặng.

Tôitiếp tục nói. “Tessia không nhớ gì nhiều, còn Curtis và Kathyln thì hành động nhưthể chẳng có gì xảy ra—như thể họ không muốn chấp nhận chuyện đã xảy ra. Thật sựthì chính xác đã xảy ra chuyện gì trước khi tôi đến vậy?”

“Arthur.Chuyện gì đã qua thì cũng qua rồi. Nói với cậu điều này chỉ khiến cậu—”

“Tôicần phải biết, Vanesy. Đáng ra tôi phải hỏi từ sớm hơn, nhưng tôi luôn viện cớné tránh việc này.”

Thởmột hơi thật dài, vị giáo sư cũ của tôi gật đầu. “Trong Ủy Ban Kỷ Luật,Doradrea là người được phát hiện tử vong đầu tiên. Theodore thì dính chấnthương nặng nề và cũng không qua khỏi, ngay cả khi các pháp sư emitter đã cố gắnghết sức. Claire Bladeheart thì biến mất kể từ đó, và ngay cả chú cô ấy cũngkhông biết cô ấy hiện đang ở đâu, và…”

Đầutôi quay cuồng khi cô ấy liệt kê những cái tên mà tôi từng biết giờ đã rời khỏithế gian này. Giọng cô ấy nghe rất mờ, nhưng những cái tên cô ấy nói đều vang lênrất rõ trong đầu tôi. “Và?”

“KaiCrestless là một trong những kẻ phản bội cùng phe với gã Vritra tên Draneeve.Kai và đồng bọn biến mất cùng với Draneeve, và tất nhiên là cùng với Elijah,” côấy tiếp tục. “Có thể hắn ta chính là lý do tại sao Curtis không muốn nhắc lại thảm họa đó.”

“Tôihiểu rồi,” tôi lẩm bẩm, chuyển ánh mắt sang biển.

Cảhai chúng tôi ngồi đó lặng im một lúc lâu. Bầu không khí ồn ào và tiếng sóng biểnvỗ rì rào hòa lẫn vào nhau khi tôi nghĩ về khoảng thời gian ngắn ngũi của tôi ởXyrus. Biết được những gì đã xảy ra khiến tôi ngộ nhận một sự thật cay đắng.Đôi lúc, tôi thường cảm thấy mình đang dần lãng quên đi ký ức về kiếp trước củatôi. Càng ngày, bản ngã cũ của tôi ngày càng biến mất, và tôi đã có thể trởthành người mà tôi muốn trở thành trong thế giới này. Nhưng chính vào lúc này,tôi lại ước gì mình có thể trở về con người khi xưa—con người lạnh lùng và khônngoan đã đè nén cảm xúc lại để không để ai lợi dụng chúng để chống lại tôi.

Khôngphải là tôi không đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng tận tai nghe được khiến nócó cảm giác rất chân thật. Ngực tôi quặn đau, như thể dòng máu chảy qua tim tôiđã đông đặc lại khiến nó khó đập bình thường.

Mộtdòng nước mắt ấm lăn dài trên khuôn mặt lạnh lẽo của tôi, tôi có thể cảm nhậnđược cằm mình run rẩy như một đứa trẻ. Cắn chặt răng để kiềm nén những thứ cảmxúc không mong muốn lại, tôi quay mặt khỏi cấp dưới của tôi. Tôi không thể tưởngtượng được sẽ có biết bao nhiêu người tôi biết sẽ chết trong khi tôi lại bất lựckhông thể làm gì để ngăn điều đó lại—ngay cả những người tôi vừa gặp hôm nay. Baonhiêu trong số họ có thể sống sót qua cuộc chiến này?

Tôiquay mặt sang Vanesy và thấy vai cô ấy run lên cầm cập và tay cô nắm chặt bìnhrượu. Nhanh chóng gạt đi dòng nước mắt, tôi đứng dậy.

‘Sylvie. Giúp ta một việc và trông chừng đêm naynhé.’

‘Được thôi,’ cô rồng của tôi trả lờivới giọng nói nhẹ nhàng và an ủi mà tôi hiếm khi nghe. Khế ước thú của tôi liềnbiến trở lại hình dạng gốc, làm vị cựu giáo sư giật mình. Chỉ với một cú vỗcánh mạnh mẽ, Sylvie bắn thẳng lên trời, rất khó để nhận ra cô ấy khi cô ấy hòamình với bầu trời đêm.

“Đithôi.” Tôi chìa tay ra với Vanesy. “Đêm vẫn còn dài, và có vẻ như những ngườilính dưới kia không có ý định dừng lại đâu. Là chỉ huy của họ, tôi nghĩ nhiệm vụcủa cô là tham gia cùng bọn họ chứ không phải ngồi đây ủ rũ thế đâu.”

[][] []

#Darkie