The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 378

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 750

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 260

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1759

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 715

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8023

Chương 157

 [] [][]

“Mặtnạ của tao đâu?”

Ảphù thủy dùng tay lần mò trên khuôn mặt mình, vẫn cách xa tầm mắt của tôi.

“Mặtnạ của tao. Tao cần mặt nạ của mình,” ả ta tiếp tục lặp lại khi nhận rakhuôn mặt của mình bây giờ để trần. Mụ phù thủy xé bỏ chiếc bờm đen ngỗngược của mình ra, vò đầu bứt hai tóc đuôi ngựa và dùng mái tóc bù xù chưa chảiđể che mặt. Ả quỳ trên mặt đất, gom nhặt những mảnh nhỏ của chiếc mặt nạ vỡvụn lại và tiếp tục lầm bầm.

Tôibắt đầu thở gấp gáp và dần dần nhích ra xa vì sợ hãi những gì ả ta có thểlàm. Tôi đã tung mọi sức lực khi sử dụng Static Void (Ngưng Đọng ThờiGian) và Realmheart được kích hoạt, và đổi lại mũi kiếm của tôi giờ đã biến mất.

Nhữngsợi tóc đen lòa xòa xõa khắp trên mặt ả ta khi ả cố gắn các mảnh vỡ lại vớinhau trong tuyệt vọng. Đột nhiên, ả nắm chặt lấy đống mảnh vỡ mà ả đã cố gắngthu thập một cách tuyệt vọng, và ả cào thô bạo xuống đất.

“Mặtnạ của tao!” Ả ta thét lên, nắm chặt các mảnh vỡ đến mức tay ả chảymáu.

Nhìnnhững hạt mana kết tụ lại tạo thành một vầng hào quang xanh âm u xung quanh ả,tôi không còn thời gian để chần chừ.

Cáchạt aether màu tím mờ bắt đầu rung động khi tôi kích hoạt Static Void (Ngưng ĐọngThời Gian) một lần nữa. Lờ đi sự phản kháng dữ dội của cơ thể, tôi lao tớitấn công mụ phù thủy trước khi luồng khí ăn mòn hoàn toàn bao trùm lấy mụ một lầnnữa.

Khithời gian ngừng trôi, tôi có thể thu hẹp khoảng cách mà không sợ ả ta có thể phảnứng được, nhưng không giống như nỗ lực trước đây của tôi, tôi sẽ không thể sử dụngmana trong bầu khí quyển nữa, giờ tôi chỉ có thể nguồn dự trữ mana ít ỏi cònsót lại trong lõi.

Nhữngsợi dây leo lởm chởm màu trắng kêu răn rắc xung quanh lưỡi kiếm của tôi khi tôilao về phía mụ phù thủy. Với đòn phép thuật yếu hơn nhiều so với đòn tấncông trước của tôi, một cảm giác nghi ngờ bắt đầu len lỏi trong tôi.

Tôigiải phóng thuật mana đóng băng thời gian ngay khi mũi kiếm phẳng của tôi vùivào lỗ khí màu xanh lá cây ngay trên đầu gối trái của ả ta. Cảm giác quenthuộc của kim loại xuyên qua da thịt đi kèm với tiếng nổ lách tách của điện lantruyền khắp cơ thể của mụ phù thủy. Tuy nhiên, máu rỉ ra từ vết thương củaả ta không giống với màu đỏ từ tay ả, mà là màu xanh đục ngầu.

Vịtrí vết thương phù lên và lượng máu xanh âm u bắt đầu đông lại xung quanh thanhDawn’s Ballad.

Khimụ phù thủy ngước mặt lên khỏi mặt đất, mái tóc xù dày của ả hé mở, tiết lộ điềumà ả đang cố gắng che giấu một cách tuyệt vọng.

Tôingay lập tức kéo thanh Dawn’s Ballad ra, không muốn gì hơn là rút lui ngay vàluôn. Không chỉ là do làn da xương xẩu của ả ta trông còn già nua hơn cả vỏ củanhững cái cây đại thụ hàng thế kỷ xung quanh chúng tôi, hay hai khe hẹp giữahai cái má hóp tong teo của ả ta. Thậm chí cũng không phải là đôi môi mỏngnhư da của ả ta sẫm hơn màu tóc hay hàm răng lởm chởm ố vàng.

Màđó là cái nhìn phẫn nộ đến sôi máu của ả ta tỏa ra từ đôi mắt lồi như ma quái dịdạng ấy khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Không giống như bất kỳ quái vật hayquái thú nào mà tôi phải đối mặt kể từ khi đến thế giới này, đôi mắt đen rỗngtuếch của ả ta dường như đã bị khoét sâu và lùi sâu vào tận bên trong hộp sọkhiến tôi tự hỏi liệu đây có phải là loại quỷ sinh ra từ tầng sâu thẳm nhất củaĐịa ngục.

“Bâygiờ mày đã thấy tao trong tình trạng này, tao sợ rằng tao không thể giữ mày làmthú cưng của tao được nữa,” ả lẩm bẩm, gần như thì thầm khi ả ta nắm chặt thanhkiếm của tôi bằng một trong những bàn tay đẫm máu của mình.

Tôibất giác nhăn mặt khi ả ta lên tiếng. Đầu óc tôi quay cuồng khi cố gắngkéo thanh Dawn’s Ballad ra khỏi tầm tay của ả ta một cách yếu ớt, cố gắng tìmra cách để giải quyết tình huống này.

Khitôi cố rằng rời mắt khỏi cái nhìn kinh hoàng của ả ta, tôi tuyệt vọng nhìn auraxanh đậm của ả ta gần như bao trùm toàn bộ cơ thể mình.

Khôngthể tập trung sức lực để kích hoạt Static Void(Ngưng Đọng Thời Gian) nữa, tôinhìn xuống chân mình. Tôi vẫn có thể nghe thấy giọng của Phu Nhân Myrevang lên trong đầu, cảnh báo tôi không được phép sử dụng Burst Step (Bùng Tốc)thêm một lần nào nữa. Ngước mắt lên, đám mây màu xanh âm u từ từ trải rộngcho đến khi chỉ còn lại những khoảng trống mờ nhạt có chiều rộng bằng một sợilông vũ.

Tôiđã quyết định rồi.

Buôngthanh gươm quý giá của mình ra, tôi hít một hơi thật sâu để gồng mình cho cơnđau sắp ập đến. Giống như các pít-tông của động cơ trong thế giới cũ củatôi, mana bùng phát liên tục vào các cơ cụ thể với thời gian chính xác trongkhoảng một phần nghìn giây, cho phép cơ thể tôi gần như chớp nhoáng ngay lập tứckhỏi vị trí ban đầu.

Tôicố nén cơn đau đến tê dại, cảm giác như xương ở hạ thể đang bị đốt âm ỉ bêntrong một ngọn lửa, và đâm tay qua aura mờ ảo trong luồng điện của ả ta. Ngaycả khi tay tôi kết hợp với Absolute Zero (Độ Không Tuyệt Đối), hiệu ứng ăn mòncủa khả năng phòng thủ của ả ta vẫn thấm vào tay tôi khi tiếp xúc với da của ảta.

Mụphù thủy gầm gừ đau đớn khi cố gắng lách mình ra xa nhưng tay phải của tôi vẫngiữ chặt.

Lớpda thịt trên bàn tay trần của tôi nhanh chóng đỏ tấy lên một cách đau đớn khingày càng nhiều lớp da thịt bắt đầu bị ăn mòn. Tuy nhiên, hiệu ứng đóngbăng của câu thần chú của tôi cho thấy nó đang hoạt động. Cánh tay phải củaả đang nắm chặt thanh kiếm của tôi cắm vào đùi trái của ả ta liền chuyển sang mộtmàu đen tối đậm. Không giống với sự tê cóng xảy ra trong tự nhiên, cánhtay của ả ta bắt đầu đông cứng từ nơi tôi đang nắm chặt ả ta chứ không phải từcác ngón tay của ả ta. Ả ta không thể cử động cánh tay của mình được nữavì các lớp da và mô đã bị đóng băng.

Trướckhi tác động của Absolute Zero (Độ không tuyệt đối) có thể lan đến cơ thể ả ta,ả đã dùng cánh tay còn lại để chặt cánh tay bị đóng băng của ả, xé nát hoàntoàn phần chi khỏi vai.

Mộtcơn đau nhói, bỏng rát lan ra từ tay tôi, khiến tôi nhớ đến vết thương mà tôiđã phải chịu để đổi lấy cánh tay bị đứt lìa của ả ta, rồi cánh tay ả vỡ tan nhưthủy tinh khi tôi thả nó xuống đất.

Tôikhông chắc đây có phải là điều tốt hay không nhưng khi nhìn xuống, vết thươngtrông tệ hơn cảm giác của nó. Gần như thể da trên tay trái của tôi đã bịnhúng vào một thau axit, mủ vàng hình thành trên phần thịt thô của bàn tay tôi,khiến cơn đau đớn điến người dâng trào dù chỉ là co giật nhỏ nhất.

Xémột mảnh vải ở cuối lớp áo choàng, tôi nhẹ nhàng quấn nó quanh bàn tay bịthương của mình, và tôi phải nghiến chặt răng trong suốt quá trình.

“Saomày dám!” Mụ phù thủy gầm gừ. Với ngọn lửa loạn trí trong đôi mắtxanh rỗng, ả ta xé phăng mái tóc đen dày của mình để lộ ra một khối u nhỏ ngaytrên trán.

“Taolà một Vritra! Tao sẽ đảm bảo rằng mày sẽ cảm nhận được hậu quả của việckhiến một phụ nữ phải trải qua… sự ô nhục như vậy! ” Ả ta hét lên khi xéthêm mái tóc xơ xác của mình. “Tao sẽ làm tan chảy chân tay của mày và giữmày như một chiến lợi phẩm! Tao sẽ cắt lưỡi của mày và nuôi mày qua mộtcái ống mà mày chỉ có thể mơ về cái chết! “

“Ồ? Ítnhất ngươi sẽ phải là một Scythe thì hãy nghĩ đến việc làm điều đó,” tôi chế giễu,hy vọng ả ta sẽ cắn câu.

“MộtScythe? Một Scythe!?” Ả ta rú lên, tập tễnh đi về phía một cái cây gầnđó với Dawn Ballad vẫn bị đâm vào đầu gối trái. “Tao sẽ loại bỏ ả trịchthượng đó khỏi Alacrya và thế chỗ ả! Chỉ vì ả ta hơi hấp dẫn và đám thuộchạ đều mê miệt ả mà ả ta dám nghĩ rằng mình tốt đẹp hơn tao? Tao sẽ cho ảta thấy việc trở thành thuộc hạ của ả là hèn hạ như thế nào! ”

Nhớlại cách mà mụ phù thủy đã chữa lành bàn tay của ả ta trước đó bằng cách nhấnchìm nó vào trong một cái cây, tôi phớt lờ những sự phản đối từ đôi chân củamình và lao đến ả ta.

Ảta vung cánh tay duy nhất của mình, nhả ra một luồng khói gần như làm tan chảyphổi của tôi.

Tôikích hoạt Burst Step (Bùng Tốc) một lần nữa, né làn khói độc và thu hẹp khoảngcách trong nháy mắt. Những tia sét đen cuộn quanh cánh tay phải củatôi. Thay vì cố gắng phá vỡ luồng khí ăn mòn của ả ta và có nguy cơ mất mộtcánh tay khác, tôi nắm chặt cán thanh kiếm của mình vẫn đang cắm trên đùi ả ta. Hoạtđộng như một vật dẫn điện, các nhánh điện cuộn xuống thanh kiếm của tôi vào cơthể của mụ phù thủy.

Cơthể ả ta ngay lập tức cứng lại và rung lên trong cơn co giật do luồng sét truyềnqua cơ thể. Tôi có thể thấy ả ta đang cố gắng chống trả nhưng tôi bắt đầucó hy vọng khi đôi mắt rỗng của ả ta như muốn trợn tròn.

Đầuả co giật khủng khiếp, nhưng ả vẫn còn sức lực khi đôi mắt của ả dần tập trung trởlại. Khuôn mặt xương xẩu của mụ phù thủy nứt ra như đất khô khi những vệtda cháy lan khắp cơ thể.

‘Làmơn, hãy chết đi.’ Tôi cầu xin trong đầu vì lượng mana dự trữ ngày càng giảm khiếntôi lo sợ về khả năng lõi sẽ bị cạn kiệt dẫn đến ảnh hưởng xấu.

Độtnhiên, tôi bị phép của mụ phù thủy vật trở lại. Như thể tôi đã bị một thanhdấu sắt được nung nóng đánh dấu thúc vào, một cơn đau nhức nhối tỏa ra từ vaikhiến tôi ngã nhào trở lại trên mặt đất. Không ngoảnh lại, tôi phủ lên taymình một lớp hào quang băng giá và vươn tay qua vai để cạy những ngón tay ma lựcmà ả ta đã tạo ra.

Mụphù thủy một lần nữa cố gắng tuyệt vọng đến một cái cây gần đó, chỉ cách đó vàibước chân, rồi tôi dựng lên một bức tường đất.

Bấtchấp bức tường dày bao quanh, vẫntiếp tục với dáng đi loạng choạng, không chút biến sắc. Luồng khí xanh baoquanh ả ta, mặc dù đã bị suy yếu vì đòn tấn công của tôi trước đó, nhưng vẫn cóthể dễ dàng phá tan bức tường.

Tôikhông còn cách nào khác là dựa vào Burst Step (Bùng Tốc) một lần nữa để ngăn ảta chữa lành vết thương khi một giọng nói quá đỗi quen thuộc vang lên trong đầutôi.

‘Arthur!’ Sylvie thét lên khi cơ thể to lớn của cô ấy phủ bóng lên đầu tôi.

‘Căn thời gian chuẩn đấy,’  tôi trả lời, giọng tôi nghe có vẻ căng thẳngtrong đầu. Thu thập lượng mana nhiều nhất mà cơ thể cho phép mà không chịuphản ứng khắc nghiệt của hậu quả do thiếu hụt mana, tôi liền tạo ra một luồnggió bên dưới chân ả phù thủy.

“Bắtlấy ả!” Tôi gầm lên khi đẩy đối thủ của mình bay lên theo hình xoắn ốctrong không khí về phía khế ước thú của mình.

Sylviengay lập tức lao xuống và nắm lấy mụ phù thủy bằng móng vuốt dài củamình. Với tình trạng suy yếu của phù thủy, hào quang ăn mòn của ả ta khôngảnh hưởng nhiều đến khế ước thú của tôi. Lớp vảy bọc thép của Sylv đã giúpcô ấy được bảo vệ đủ lâu để bay lên trời.

Haingười họ bị lạc trên mây khi Sylvie tiếp tục mang ả Vritra lên.

‘Ả ta mất ý thức rồi,’  Sylvie nói qua thần giao cách cảm, giọng cô ấykhó nghe vì khoảng cách xa.

‘Thả ả ta xuống đây,’  Tôi nói lại, vẫn còn trên mặt đất.

‘Con sẽ làm nhiều hơn cả thả,’  Cô ấy gầm gừ.

Saukhi thiền định một chút nữa cho phép thuật cuối cùng, tôi cố gắng đứng dậy, đôichân run rẩy gần như không giữ cho tôi đứng vững nỗi.

Vớicánh tay còn tốt của mình giơ lên, tôi hội tụ mana để tạo thành đầu của một ngọngiáo. Những cổ tự trên cánh tay của tôi nhấp nháy và mờ đi nhưng vẫn cònđó, giúp tôi vận được nguồn mana trong bầu khí quyển nhiều nhất có thể. Tôicó thể cảm thấy nhiệt độ giảm xuống khi ngọn giáo băng to ra bằng kích thước củamột cái cây.

Khitôi ngưng tụ băng đều đặn, ngọn giáo thô sơ đã biến hình thành một cây thương đủlớn để cho một người khổng lồ sử dụng. Cây thương liên tục thay đổi, tựtinh chỉnh thêm khi tôi cô đặc mana lại và nhào nặn nó bằng năng lượng xungquanh.

Cảmthấy đôi chân của mình như muốn quỵ xuống, tôi nhanh chóng nâng nền đất xungquanh chân mình, dùng một thanh nẹp đất để cắm chặt tôi xuống đất.

Đượcnén đặc và mài sắc đến mức cây giáo từng có kích thước bằng một cái cây giờ chỉdài hơn tôi vài mét. Ngọn giáo băng, vẫn lơ lửng trong không khí, lấp lánh nhưbầu trời mùa Aurora Constellate vào mỗi thập kỷ.

Mùivị chát của kim loại tràn vào miệng khi máu chảy dọc cằm, cơ thể tôi cảnh báo vềtình trạng khốn khổ của tôi hiện giờ.

Mộtlúc sau, tôi thấy mụ phù thủy. Nữ Vritra hùng mạnh một thời, kẻ dường như bấtkhả chiến bại đang lao xuống như một mảnh thiên thạch. Qua tốc độ kinh khủngkia, hẳn là Sylvie đã ném ả ta xuống thẳng về phía tôi; chỉ cần khoảngvài nốt nhạc là tôi có thể tính toán nơi ả ta hạ cánh.

Cơthể uốn éo của Vritra đâm thẳng vào mũi thương của tôi, và ngay lập tức, cơ thểtôi giật lùi mạnh vì phản lực.

Tôicó thể cảm thấy cái nẹp đất mà tôi đã tạo ra nát hết ra khi ngọn giáo cắm sâuvào cơ thể của mụ phù thủy.

Vớisức lực còn lại của đôi chân, tôi cố gắng nhảy ra khỏi đó trước khi hứng chịutoàn bộ lực tác động của ả Vritra với ngọn giáo của mình.

Cảđống đá và mảnh cây văng vào lưng tôi khi một tiếng nổ kinh thiên động địa vanglên vang vọng khắp khu rừng và làm rung chuyển cả rừng cây xung quanh.

Tôinhư muốn bất tỉnh khi cơ thể tôi văng xuyên qua những khúc gỗ và cành cây cũ vàbất cứ thứ gì khác trên mặt đất trước khi một thân cây lớn cuối cùng ngăn cơ thểtôi lại.

‘Cố lên, papa!’ Sylvie hétlên.

‘Ta tưởng… con nói là.. muốn giữ gìn nhân phẩm… nên không gọita là… Papa mà,’ tôi nói, ý thức của tôi dần tiêu tan.

Sylvvẫn im lặng; tôi có thể cảm thấy những cảm xúc lẫn lộn tràn thoát ra từ côấy—tuyệt vọng, tội lỗi, tức giận, buồn bã.

Vớinhận thức của tôi về thời gian gần như không còn nữa, tôi không thể biết Sylvieđã mất bao lâu để đến đây, nhưng cái miệng đen lớn của cô ấy đã lượn lờ trênngười tôi vào lúc tôi nhận ra cô ấy đang ở bên cạnh tôi.

Đôimắt vàng trong suốt của cô ứ đầy nước mắt khi cô từ từ mở hàm ra. Sylvie khẽ thởra, nhưng thay vì không khí, một làn sương mờ màu tím bao trùm lấy tôi.

Nhữngcơn đau nhức nhối trên khắp cơ thể tôi đã sớm mờ đi khi làn sương nhẹ nhàng thấmvào người.

‘Con là nhánh vivum.’  Tôi lẩm bẩm yếu ớt. (Dành cho ai quên, nhánh vivum củaaether thuật là nhánh của sự sống)

‘Đừng nói chuyện nữa,’  cô ấy mắng khi tiếp tục chữa bệnh cho tôi.

‘Hệt như bà của con vậy.’ Tôi nở một nụ cười yếu ớt. ‘Đối vớimột con rồng trông đáng sợ như vậy, sức mạnh của con hóa ra khá… dịu dàng nhỉ.’

Mộtcảm giác thích thú mờ nhạt dấy lên trong cô khế ước thú của tôi khi nghe nhậnxét của tôi. ‘Nếu như người vẫn còn nănglượng để đùa nhạt như vậy, con chắc chắn người sẽ ổn thôi.’

‘Tất nhiên rồi, con nghĩ ta là ai cơ chứ?’

‘Một đứa trẻ ngỗ ngược và ngốc nghếchkhông có ý thức tự bảo vệ mình,’  cô ấycàu nhàu và nhắm chặt hàm. ‘Con đã cảnhbáo người rằng sẽ có kẻ thù sẽ đến chỗ người, nhưng người vẫn quyết định tựmình chiến đấu với ả ta!’

Phátra những cơn ho sù sụ, tôi nhẹ nhàng vuốt ve mũi Sylvie.

‘Ta xin lỗi. Ít nhất thì chuyệncũng kết thúc rồi – nó kết thúc rồi, phải không?’

“Hãytự mình chứng kiến đi,” Sylvie nói to, âm sắc nhẹ nhàng và êm dịu trong giọngnói của cô ấy thật êm dịu sau khi nghe rất nhiều tiếng thét của mụ phù thủy kia.

Tôisử dụng khuỷu tay của mình để dựa mình vào gốc cây mà tôi đã va chạm, còn cô khếước thú của tôi thì đứng bên kia để đỡ tôi dậy.

Cáchđó chưa đầy 15 mét là một miệng hố có kích thước bằng cả một ngôi nhà với một lớpbụi mỏng vẫn còn hiện rõ. Ở trung tâm của chỗ lõm là ngọn giáo băng đượcchôn nửa dưới đất khi cơ thể vô hồn của mụ phù thủy nằm lơ lửng trên không, ngọngiáo đâm thẳng vào ngực ả ta.

Lànhơi độc vẫn bốc ra từ cơ thể phù thủy khi làn da bị ăn mòn của ả ta cố gắng ănmòn hết lớp băng, nhưng vô ích.

Ả ta đã chết.

[][] []

#Councilor