The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1783

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 730

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8102

Chương 160

[][] [] 

Mọi thứ sẽ được liên kết nếu tộc người lùn thực sựliên minh với lũ Alacrya, nhưng bất kể linh cảm của tôi như thế nào, tôi cần chắcchắn nghi ngờ của mình không phải là do tôi quá đa nghi.

Tôi tốn thêm một giờ để xác định một trong những lốivào của vương quốc Darv dưới lòng đất, nhưng thậm chí điều đó chỉ có thể thựchiện được với sự giúp đỡ của Realmheart.

‘Người đang căng thẳng.’  Sylvie nói từdưới lớp áo choàng trong khi tôi đang cẩn thận trượt những ngón tay của mìnhlên những kẽ hở mờ nhạt được nguỵ trang để trông giống như những vết nứt đọctheo vách đá.

‘Ổn thôi. Ta chỉ đang sử dụng Realmheart quá lâu, chỉvậy thôi.’  Tôi đáp lại khi nhìn xuống cánh tay của mình.Không có những dòng cổ tự vàng khắc vào người và tầm nhìn của tôi trở lại bìnhthường, tôi nhận ra rằng cơ thể mình trở nên trắng như thế nào–không giống nhưlàn da trắng như Ngọc Trinh mà các cô gái mong muốn mà là làn da nhợt nhạt sẽkhiến bạn lo lắng về sức khỏe của mình.

‘Concảm thấy không cần phải nhắc người, nhưng người có biết là có một khái niệm gọilà sự điều tiết khi mà làm việc ảnh hưởng đến cả tinh thần và thể chất không?’

Bỏ qua sự cằn nhằn của cô rồngtrong áo mình, tôi cố gắng đẩy lối vào ẩn một lần nữa. Bất chấp lượng mana đượcsử dụng để cường hóa sức mạnh thể chất của tôi, cánh cửa đất vẫn không xê dịch.

Chắc chắn phải có một cáchnào đó để mở nó ra. Tôi đang thiếu gì đó. Tôi tiếp tục trượt cánh tay được bọcbởi mana thổ hệ trên cánh cửa, dọc bền ngang của cánh cửa.

‘Cóthể người phải là một người lùn thì mới được phép vào.’ Sylvie trầm ngâm.

‘Không.Ta nghi ngờ khả năng thực sự có một loại mana đặc trưng nào khác mà chỉ có tộc ngườilùn sở hữu ngoại trừ deviant, và nếu như thế , hơn tám mươi phần trăm dân số củahọ sẽ không thể nào vào trong cánh cửa do chính mình làm ra. Không, phải có mộtthứ gì đó khác-ta nghĩ ta hiểu rồi!’

Tôi lập tức quỳ xuống, khiếnSylvie ngã nhào ra khỏi áo choàng của với chuyển động đột ngột của mình.

‘Takhông cần phải là một người lùn, nhưng tộc người lùn chắc chắn đã xây thứ nàynên ta phải hành động giống như họ.’  Tôi di tay mình dọc bức tường đá một lần nữa,gạt những bụi cây bao phủ phần lớn nửa dưới cánh cửa ẩn.

‘Ahhh,chiều cao!’  Cô ấy xác nhận, giọng nói phấnkhích vang lên trong đầu tôi khi cô ấy leo lên vai tôi.

Sau vài phút cố gằng tìmnút bấm, cần gạt, tay cầm- hay bất cứ thứ gì để mở cơ chế khóa này, tôi cuốicùng cũng tìm ra nó. Cách mặt đất khoảng một mét hai, gần rìa cánh cửa, tay phảicủa tôi lún vào vách đá. Ban đầu tôi có cảm giác như đã vô tình chạm vào một loạinhựa cây hay một loại keo nào đó, nhưng khi tôi vận mana vào tay, độ dính trênbức tường đã thay đổi. Trong khi tôi chơi với cơ chế độc đáo của cánh của này,tôi nhận ra rằng không phải là ta phải đưa bao nhiêu nhiêu mana thổ  hệ vào tay, mà là lượng mana chính xác ta phảiđưa vào khi ấn sâu hơn vào ổ khóa ẩn này.

Nếu mức mana xuất ra có thểđo từ một đến mười, thì tôi cần phải tìm sự kết hợp chính xác giữa những con sốđó để mở khóa cánh cửa này.

Mỗi lần đoán sai lượng manavà cố gắng đẩy tay vào, thì đất xung quanh tay tôi trở nên nhớt hơn và đẩy taytôi ra khỏi ổ khóa. (Mn cứ tưởng tượng như cục slime mà ta hay chơi ấy, nhưngmà nó đàn hồi hơn thôi.)

“Chết tiệt.” Tôi chửi rủasau lần thứ hai mươi thất bại. Một nửa muốn thổi bay cánh cửa, tôi hít một hơisâu và kích hoạt Realmheart một lần nữa.

Ngay lập tức, một cơn đaunhức nhối tràn ra khỏi lõi của tôi và lan ra khắp cơ thể. Tôi khuỵu xuống congười lại sau những cơn họ dữ dội. Tôi không chỉ nôn ra thức ăn và dịch mật màlần này còn cả máu nữa.

Một làn sóng bất mãn và lolắng phát ra từ Sylvie.

‘Tathề nếu con còn nói gì đó về sự điều tiết một lần nữa…’

‘Hayhoàn thành nhiệm vụ này. Sau đó người có thể nghỉ ngơi một chút.’  Cô ấy đáp lại.

Với một cái gật đầu yếu ớt,tôi dồn trọng lượng cơ thể lên chân để năng bản thân lên chỉ để ngả ngửa rasau. Với một lượng mana ít ỏi mà tôi đã bỏ ra để duy trì Realmheart, nên tôi đãbỏ lượng mana ở chân để tiết kiệm cho việc mở khóa.

Tôi có thể cảm nhận được cảmxúc từ cô rồng của tôi một lần nữa khi cô ấy nhìn tôi. Giữ im lặng, cô ấy giúptôi ngồi dậy bằng cách dùng đẩy tôi lên bằng đầu của mình.

Hít thở giống như việc tôiđang nuốt kim vậy, nhưng tôi mừng là vì có thể kích hoạt Realmheart thêm một lầnnữa. Không lãng phí thời gian, tôi tập trung vào chỗ của ổ khóa, tay tôi chỉ vừađủ để chạm tới đó với sự giúp đỡ của Sylvie. Sử dụng chút mana cuối cùng, tôiđưa mana thổ hệ vào tay mình.

Ngay lập tức, tôi có thể thấysự dao động của các hạt mana tụ tập xung quanh ổ khóa. Khi tôi đưa đúng lượngmana vào tay, các hạt phát sáng và tản ra, cho phép tay tôi đưa sâu hơn vào lỗmà không sợ rằng tôi phải bắt đầu lại.

‘Tacá rằng những con rồng không bao giờ nghĩ đến chuyện sử dụng Realmheart như thếnày.”  Tôi cười khẩy khi tay tôi cắmvào trong bức tường, nơi đã sâu đến cùi trỏ.

‘Nhữngthứ như mở khóa ư? Không, nó quá thấp kém so với họ.’  Bé cáo trong áo tôi càu nhàu.

‘Tìnhhuống đòi hỏi sự thích nghi, bé rồng của ta à.’  Tôi vặn lại, kéo mạnh tay cầm được chôn sâutrong cánh cửa. Với một tiếng cách thỏa mãn, bức tường đất rung lên trước khi mởra.

Tôi quay lại và nháy mắt mộtcách đầy kiêu hãnh với cô rồng vẫn đang giữ cơ thể tàn tạ của tôi.

‘Concảm thấy xấu hở khi nghĩ đến việc từng gọi người là “papa”.’  Cho dù trong dạng cáo nhỏ, vẫn có một cảm giácgiễu cợt trong mắt cô ấy.

‘Ta làngười đã ấp ra con đấy.’ Hủy Realmheart, tôi lau vệt máu chảy xuống cằm ởkhóe miệng và vận lượng mana ít ỏi còn lại vào chân một lần nữa.

Với một phần trăm mana của tôichỉ vừa đủ để tôi có thể cử động đôi chân nát bấy này, thậm chỉ việc đứng thôicũng đã là một nhiệm vụ gian nan rồi.

Sử dụng bức tường làm điểm tựa,tôi đứng dậy và đi thẳng xuống hành lang hẹp. Lối vào rộng khoảng một mét rưỡivà chiều cao thì vẫn đụng đầu tôi kể cả khi tôi đã cúi xuống, nó giống như mộtđường hầm thô sơ hơn là một hành lang. May thay, có những ngọn nến phát sáng mậpmờ trong những cái lỗ ở dọc hai bên tường. Với việc không cần cường hóa chân vớimana, tôi có thể sử dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này để sử dụng luân chuyểnmana để bỏ xung vào lõi trống của mình.

Tôi có thể cảm nhận được sứcnóng từ những ngọn nến, những sau khi vượt qua những cơn gió cát khắc nghiệt,tôi đã hết lòng đón nhận nó. Tôi bám vào phía bên trái của hành lang, một phầnđể một cách nào đó trốn được và cũng bởi vì tôi rất cần dựa vào bức tường lởmchởm này để đi xuống con dốc. Trong khi đó, Sylvie cẩn thận chạy trước vài bước,kiểm tra từ xa bất cứ thứ gì khả nghi có thể là một cái bẫy.

‘Đâycó phải là một ý tưởng hay? Người không hề trong trạng thái chiến đấu và nếuxui xẻo, chúng ta có thể gặp phải kẻ thù. Con bị giới hạn những gì con có thểlàm khi ở dạng này, và ngay cả khi chúng ta biết rằng những người lùn đang liênminh với Alacrya, chúng ta có thể làm gì chứ.’ Cô rồng của tôi thả một quảbom trong khi chúng tôi đi xuống hành lang.

‘Đâykhông phải một ý kiến hay, nhưng chúng ta cần làm điều này.’  Tôi nghiêm túc đáp lại.’ Connói đúng, ta không thể chiến đấu và không có nhiều chỗ đễ trốn trong trường hợpchúng ta chạm mặt ai đó, nhưng ta không thể phí thời gian để hồi phục. Nếu tađúng, kể cả khi không thể thể chứng minh, thì ta biết ít nhất Virion và Aldir sẽnghe ta.’

‘Đượcthôi, nhưng điều đó vẫn sẽ không thay đổi gì. Ngay khi khi chúng ta gặp rắc rốicon sẽ phá những bức tường này và mang chúng ta ra khỏi đây.’

‘Chắcchắn rồi.’  Tôi chấp nhận và tiếp tục đi xuốnghành lang mập mờ cho đến khi một thứ gì đó phát sáng-và nó không phải là một ngọnnến- xuất hiện ở đằng xa. Liếc mắt với nhau, cô rồng của tôi tiến về phía ánhsáng.

Đường hầm hơi cong hơn khichúng tôi đến gần nơi phát ra ánh sáng và tai tôi có thể nghe được những âmthanh vọng từ xa lại. Những âm thanh trở nên lớn hơn khi chúng tôi tiếp tục đixuống đường hầm, nhưng có quá nhiều thứ đang diễn ra cùng một lúc khiến tôikhông thể phân biệt được ra từng âm thanh cụ thể. Có tiếng nói chuyện, nhiều tiếngbước chân sắc nhọn, cũng như như tiếng kim loại leng keng. Cuối cùng, sau vàiphút loạng choạng nữa, lối ra của đường hầm nằm ngay phía trước.

Dựa lưng vào tường, tôi lách vềphía lối ra, cần thận để không vô tình đá vào bất kì viên sỏi nào hay tạo ra tiếngồn khác có thể khiến lũ cảnh vệ có thể ở ngay góc phát hiện. Không phát hiện thấydấu vết hoạt động bên ngoài đường hầm, Sylvie và tôi nhanh chóng chạy đến rìa lốira, nơi có một bức màn đen che chúng tôi khỏi bất kìa cặp mắt nào.

Chúng tôi ngơ ngác nhìn vào thứrộng lớn mà chúng tôi đã vướng vào. Hành lang dẫn tới một hang động khổng lồ vớitrần nhà hình vòm hoàn hảo đến mức, trong một giây, tôi nghi ngờ việc chúng tôivẫn còn đang ở trong lòng đất. Thay cho những ngọn nến là những ngọn đuốc khổnglồ xếp dọc bức tường nhấn mạnh hang động này lớn đến mức nào và những ai ởtrong nó.

Tôi buông ra những lời nguyềnrủa trong đầu khi nhìn xuống. Ở trung tâm của hang động-dưới khoảng hai tầng–làmột cổng dịch chuyển khổng lồ được bao vây bởi những người lùn, và từ trongcánh cổng những người lính Alacrya bước ra.

‘Con sẽđưa chúng ta ra khỏi đây.’  Cô rồng củatôi nói, cơ thể cô ấy đấy đã bắt đầu phát sáng.

‘Chưađược.’  Tập trung vào một trong những lốivào đường hầm cách đó, tôi cố gắng đánh bật một tảng đá ra khỏi vị trí của nó.Tôi ngay lập tức nghe thấy tiếng di chuyển rầm rộ khi cả trung đội quay lại, vũkhí và áo giáp kêu vang.

Tận dụng cơ hội, tôi nhanhchóng nhấc cô rồng của mình lên và ôm chặt cô ấy vào ngực. Nép người vào góc củalối vào và bức tường càng nhiều càng tốt, tôi vận mana mà tôi đã thu thập đượctrên đường tới đây và cố gắng tạo một bức tường bằng đá xung quanh chúng tôi.

“Chỉ là một tảng đá thôi. Đinào.” Người lính chỉ huy trung đội càunhàu.

‘Nínthở.’  Tôi yêu cầu Sylvie khi kích hoạtMirage Walk. Cố gắng kết hợp mana trong không khí xung quanh tôi để che dấu sựhiện diện của chúng tôi là thứ tôi chưa bao giờ phải sử dụng kể từ khi trở lạiDicathen, nhưng trong tình huống này khi các pháp sư đối phương sẽ hành quâncách chúng tôi chỉ vài inch, tôi không muốn đánh cược tí nào cả.

Bên trong quan tài bằng đất,tôi bị bao quanh bởi bóng tối hoàn toàn. Tôi có thể nghe thấy tiếng hành quân đồngbộ của những người lính khi họ đi qua chúng tôi, những bước chân của họ vang vọnglên các bức tường. Họ gần đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng thì thầm kín kẽ củanhững người lính.

“Mày nghĩ bao giờ chúng ta sẽquay về nhà?” Một giọng nói thì thầm.

“Tại sao? Mày nhớ gia đình rồià?” Một giọng nói khan khan chế nhạo. “Chỉ cần tập trung vào việc lấy một sốthành tựu thông qua chiến tranh này thôi. Huyết tộc của mày sẽ rất biết ơn khi cuốicùng mày cũng có đủ khả năng đưa họ ra khỏi túp lều nhỏ mà mày gọi là nhà. »

“Lạy Vitra vĩ đại, cả hai ngườiim lặng đi.” Một giộng nói cọc cằn vang lên. “Cả đội của chúng ta sẽ phải gácđêm nếu hai người tiếp tục đấy.”

Tôi không thể không thấy hứngthú với cuộc nói chuyện của họ. Cách nói chuyện của họ khá giống với chúng tôinhưng có một số thuật ngữ khác biệt, giống như ‘huyết tộc’ và ‘Vitra vĩ đại’,tôi chỉ có thể đoán được những từ này thông qua ngữ cảnh của họ. Điều này khiếntôi phải suy nghĩ. Làm thế nào mà hai lục địa không có liên hệ gì với nhau lạicó sự giống nhau về mặt ngôn ngữ?

‘Ông nộinói với con rằng đó là do sự can thiệp của asura.’ Cô rồng của tôi nói, giọng củacô ấy vang lên trong đầu tôi. ‘Những asura thường hay gửi một người đại diện bí mậtgiúp đỡ Alacrya và Dicathen khi cần. Ông ấy giải thích cách mà họ sẽ biến thànhnhững sinh vật hạ đẳng, mặc dù đặc biệt thông minh, và giúp họ tiến bộ qua nhiềuthế kỷ.’

‘Kiểunhư cách mà các asura cung cấp cho chúng ta những cỗ vật hồi đó?’  Tôi hỏi.

‘Yup.Ngoại trừ điều đó, rõ ràng là họ đã làm điều đó từ rất lâu. Các cổ vật được cholà một sự thay đổi khá mạnh mẽ mà những người asusa đã chọn để bảo vệ nhữngloài hạ đẳng khỏi sự tuyệt chủng.’

‘Ta hiểu.’ Tôi suy nghĩ. Thật là một suynghĩ đáng sợ khi nghĩ rằng có lẽ những thiên tài trong thế giới cũ của tôi thựcsự là những vị thần được gửi đến từ trên cao để giúp chúng tôi tồn tại và pháttriển.

Từng phút chậm rãi trôi qua,cuộc trò chuyện của những người lính hầu như không làm giảm bớt sự khó chịutrong hoàn cảnh của chúng tôi. Thậm chí không có một vết nứt trong quan tài đấtnày để cung cấp thoáng khí, nó ngột ngạt và nóng đến mức không thể chịu nổi.Tôi cố gắng tập trung chỉ để duy trì Mirage Walk để che giấu chúng tôi khỏi bấtkì ai với giác quan nhạy bén cho đến khi một tiếng đập lớn làm rung chuyển kẽ hởnơi chúng tôi đang trốn.

“Mày đang làm gì đấy?” Một ngườilính khác thì thầm sốt ruột.

Quan tài đất lại rung lên mộtlần nữa khi chính người lính đó đã đánh vào bức tường tôi dựng lên một lần.

‘Conđã sẵn sàng rồi. Người chỉ cần núp sau con.’  Cô rồng của tôi xác nhận, giọng của cô ấy gầm gừtrong tâm trí tôi.

‘Yênnào!’  Tôi gắt lên, Cố gắng giữ chotrái tim không bật ra khỏi lồng ngực.

“Chỗ này của lối vào khác vớibên kia.” Người lính ngập ngừng trả lời đồng đội của mình. “Và có vẻ nó hơi rỗngkhi tao đập vào nó.”

Có một khoảng chững mà tôi sợrằng chúng sẽ điều tra tiếp, nhưng tôi ngạc nhiên là đồng đội của anh ta chỉbuông ra một lời chế giễu.

“Lạy Vitra nhân từ. Tao biếtmày là lính mới, nhưng đừng làm phiền những người khác chỉ vì mày thấy một điềugì đó kì lạ. Chúng ta đang ở một lục địa khác mà.”

Tôi gần như thở ra một tiếngnhẹ nhõm khi tiếng bước chân tiếp tục vang lên, từ từ lắng xuống khi họ đi lênđường hầm mà chúng tôi vừa đi xuống.

Sau khi chắc chắn rằng nhữngngười lính đã đi qua hết và không còn ai đang đi tới nữa, tôi một một lỗ nhỏ đểquan sát xung quanh. Chỉ sau vài phút tôi hủy phép của mình.

‘Chúngta đã hoàn thành những gì cần làm. Giờ hãy quay lại nói với Virion để người cóthể thực sự được nghỉ ngơi để chữa lành vết thương.’ Sylvie cầu xin.

Yeah, đi thôi. Tôi đồng ý.Ngay cả với những kĩ thuật hồi phục độc nhất của Sylvie bằng cách sử dụngaether, đôi chân tôi gần như sắp sụp đổ và thời gian nghỉ ngơi duy nhất mà tôicó được là lúc tôi bất tĩnh trên lưng cô ấy trong khi đang tới đây.

Sau khi suy tính cách tốtnhất để thông báo tin tức quan trọng này cho Virion và Aldir và những biện phápphòng ngừa mà tôi cần thực hiện trong trường hợp mọi thứ hướng xuống phía namvà buộc phải chống lại hai lance của người, rồi tôi liếc nhìn lại vòm hang độngthì bỗng những người lính Alacrya có mặt đều bất ngờ quỳ xuống về phía cổng dịchchuyển.

Sau khi đối đầu với hairetainer và thậm chí hạ một trong số chúng, tôi nghĩ rằng mình đã sẵn sàng đối mặtvới một Scythe. Ngay cả khi bị nghi ngờ rằng những người người lùn đang phản bộiDicathen, tôi vẫn tự tin vào khả năng chiến thắng trong cuộc chiến này. Nhưngkhi một bóng người khoác trên mình chiếc áo khoác màu đen tuyền bước ra khỏicánh cổng đó, tôi không thể không cảm thấy run. Ở đầy, gần như không thể đứng bằnghai chân, một cảm giác chạy thoáng qua người tôi.

Tôi cảm thấy tuyệt vọng.

#Seren