The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 716

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 670

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7477

Chương 165

[][] [] 

Ngườiđang trướcmắt tôi trong mộtchiếc váy đen được trang trí lộng lẫy đang hơinghiêngđầu nghi ngờ. Lớp vải mềm mại kéo dài ngay phía trên cổ áo với những đường diềmđược xếp tinh tế tôn lên vẻnữ tính. Ống tay áo thì cheđi cánh tay với những đường diềm tinh tế, còn chân váy dài ngang đầu gối.

Máitóc màu bạch kim xõaxuống một bên cùng với bộ trang phục tối màu tạo nên một sự tương phản hoàn hảo.

Saunhiều tháng mặc giáp và ngập ngụa trong khói lửa chiến tranh, thật không thểtin được người đang đứng trước gương lại là tôi.

“Contrông thật tuyệt vời”. Mẹ nhìn tôi và cả hình ảnh phản chiếu rồi nở một nụ cườiấm áp. Nhìn bà ngồi ngay ngắn trênchiếc ghế ngay bên cạnh, tôi bỗng cảm thấy mất tự tin cho dù có đang mặc một chiếc váy mới.

Kểcả khi đã biết mẹ trẻ hơn cha rất nhiều, nhưng chẳng phải bà đang quá trẻ sao.Mai tóc màu bạch kim vẫn rất mềm mại, đôi mắt xanh biếc vẫn còn rạng rỡ, là davẫn đầy sự trẻ trung. Mẹ và cha đãchuẩn bị xong cho buổi dạ hội, không như chiếc đầm tối màu của tôi, mẹ mặc mộtchiếc váy đỏ thanh thoát, tô điểm cho vòng eo thon và vòng ba quyến rũ trongkhi vẫn toát lên vẻ thanh lịch.

Vềphần mình, tôi quay qua trái rồi lại qua phải để ngắm lại bản thân trong khi nhữngngười hầu gật đầu với sự rụt rè. “Con không chắc lắm. Nó có hơi ảm đạm không?Có lẽ con nên mặc thứ gì đó sáng sủa hơn?”

“Màuđen khiến con trở lên thật quý phái.” Bà trả lời. “Đúng không các cô?”

“Thầnđồng ý.”Cô hầu gái trưởng ngay lập tức đáp lại. ”Chiếc đầm này được làm bởi một thợ dệtnổi tiếng ở thành phố Kalberk, ông ấy đã thiết kế dành riêng cho người. Các đường viềnvà diềm xếp tạo thành một nét rất dễ thương trong khi hình dáng và màu sắc tổngthể tạo ra một vẻ, xin thứ lỗicho lời nói của thần, gợi cảm.”

“Gợicảm?” Tôi phân vân, lại xoay người thêm lần nữa.

“Laylack,nhà thiết kế của bộ váytin rằng bản thân trang phụ không tạo nên vẻ đẹp. Thay vào đó, nhiệm vụ củatrang phục là làm nổi bật nên vẻ đẹp của người mặc nó.” Một cô hầu gái trẻ hơn nói thêm. “Thần nghĩ chiếc váy nàylàm rất tốt công việc của nó. Chiếc đầm này làm nổi bật nên đôi mắt và mái tóccủa người, thần chưa thấy thứ gì đẹp đẽ hơn thế.”

“Thôinào. Các cô cũng nói thế khi ta lần đầu tiên mặc áo giáp. Ta không thể tin cáccô được nữa rồi.” Tôiphủ định, nhưng vẫn không thể giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt đang phụng phịu củamình. Tiếng cười vang lên tràn ngập căn phòng trong khi những người hầu gái vộivã hoàn thành những công đoạn hoàn thiện.

Bướcra khỏi phòng, tôi thấy Stannard, Darvus và Caria đang trò chuyện với nhau.

“Nữhoàng.” Cảba cứng người khi thấy mẹ tôi bước ra trước khi đồng thanh chàobà.

“Ngài Berwick, ngài Clarell, quý cô Rede.” Mẹ đáp lại với một nụ cười thanh taotrước khi quay đầu về phía tôi. “Tessia, ta sẽ gặp con ở đó. Ta có việc cần giảiquyết với cha và các thành viên khác trong Hội Đồng.”

Vìbuổi tiệc được tổ chức ở tầng cao nhất của lâu đài, mẹ tôi được hộ tống về phíacầu thang khi chúng tôi vẫn ở hành lang với lính gác của lâu đài.

“Trôngổn đấy, Công chúa.” Darvus, mặc một bộ vest đen bóng, thúc cùi chỏ vào ngườitôi khi chúng tôi đi đến câu thang. Đống đầu như bòm ngớ ngẩn của anh ta đã đượcvuốt lại, trong khi thân hình vạm vỡ của anh ta được tôn lên với bộ suit.

“Thậtlà thô thiển, Darvus.”Caria thở dài trong khi quay sang tôi. “Nhưng cậu ấy không hề nói dối đâu. trông thật lộng lẫy.”

Rõràng là cô bạn nhỏ nhắn của tôi đã nỗ lực rất nhiều cho dịp này, và sự nỗ lựcđó đã được đền đáp. Điểm tô thêm cho vẻ ngoài dễ thương và mái tóc xoăn bồng bềnhcủa cô ấy là một chiếc váy màu xanh lá lả lướt dài tới giữa đùi, độ dài mà sẽ khiếncho bậc cha mẹ cảm thấy khó chịu nếu cô không mặc một chiếc quần bó bên trong.

“Cảmơn nhé, nhưng không biết nó khó chịu như thế nào đâu.”

“Nhưngít nhất thì trông rất tuyệt.” Stannard phàn nàn từ phía sau. “Với bộ đồ này,tôi trông giống như một con chim cảnh đâynày.”

Chúngtôi cùng bật cười khi Standara vung vẩy chiếc áo choàng màu xanh lam nhìn nhưđôi cánh của mình. Thay vì mặc một bộ suit vừa vặn như Darvus, Stannard lại chọn một chiếcáo choàng sang trọng hơn, nhưng nó lại giống như là khoe mẽ hơn là để mặc.

“Dùsao đi nữa thì,”tôi quay qua Caria, người đang đi cạnh tôi. “Trông cậu thật sự rất khuyến rũ đấy.Cậu đang nhắm đến một anh chàng quý tộc trong sự kiện này à?”

MặtCaria ngay lập tức đỏ bừng nhưng cậu ấy vẫn cố tỏ ra bình tĩnh khi trả lời.”L-Làm ơn đi! Hầuhết các quý tộc trẻ tham dự buổi tiệc có lẽ đều là người thừa kế của gia tộc họ, điều đó có nghĩa là họ kiêu căngkinh khủng. Thật sự đó, mình sẽ lẩn đi để bảo vệ bảo vệ sự kiêu hãnh của họtrong khi nhâm nhi một ly rượu.”

“Anhtrai cả của tôi lại tình cờ là một trong như người thừa kế mà nói đến đấy,” Darvus trả lời. “Và tình cờ thay, cô nói chuẩn khỏi cần chỉnh.”

“Vậytiện thể giúp cho Stannard tìm thấy một cô gái tốt để an cư lập nghiệp sau khi cuộc chiến kếtthúc.” Tôi thêm vào.

“Đúngđó, làm ơn đấy.” Cậuta gật đầu lia lịa. “Thế thì tuyệt quá.”

“EEy!Thế còn tôi thì sao?” Darvus phàn nàn.

Thôi thôi.” Caria đưa tay ra và đánh vào vai người bạn thơ ấu của mình. “Tạisao công chúa của Elenior lại đi giới thiệu một tên to xác như ông với mọi người cơ chứ?”

“Hở,cái gì cơ?” Darvus ôm lấy trái tim của mình như thể vừa bị đâm. “Đây là lời cảmơn tôi nhậnđược sau khi… mời hai người ư?”

“Nếukhông phải ông mời thìTessia sẽ mời bọn tôi thôi.”Stannard vặn lại.

“Dùthế nào đi nữa tôi cũng nhâncơ hội này đểnghe thông báo quan trọng và ăn những món ăn ngon.” Caria nói.

Tôi cũng tò mò thông báo đó về thứ gì?”Tôi nói.

“Ôngcủa không nói cho biếtư? Chắc nó phải quan trọng lắm.” Darvus nhướn mày.

Khichúng tôi đến cầu thang, lối đi trở nên tắc nghẽn vì lượng người muốn đi lên,nhưng với những trò đùa và câu chuyện về các nhiệm vụ gần đây thời gian trôi đikhá nhanh.

Khônggiống như những sự kiện trước đây của hội đồng, buổi tiệc này mở cửa cho cả nhữngquý tộc bên ngoài thành, vậy nên cầu thang chật ních những quý tộc không quen vớisự nhồi nhét trong một chỗ chật hẹp, họ bắt đầu lớn tiếng phàn nàn. Một số kháclại tận dụng cơ hội để khoe khoang về mảnh đất rộng lớn và của cái mà gia tộc họ có là không hề tầm thường, nhằm gâyấn tượng cho những cô gái xung quanh đó. Tôi bắt đầu cảm thấy có vài ánh mắt hướngvề mình, một vài quý tộc đã cố gắng tiếp cận tôi. Nhưng họ dễ dàng bị dọa cho sợchạy mất bởi cận vệ của tôi.

Rõràng là Caria và Stannard đang cảmthấy khó chịu khi phải ở giữa rất nhiều quý tộc. Trong khi Caria đã quen thuộc cảm giác này vì gia đình ấyđã phục vụ gia tộc của Darvusqua nhiều thế hệ, thì Stannard lại xuất thân từ gia cảnh khiêm tốn hơn.

“Tôikiệt sức rồi.” Stannard lầm bầm trong khi bị đám đông xô kéo.

Ông nghĩ thế này đã là tệ rồi á, hãy tưởngtượng xem sẽ thế nào nếu ở cửa dưới gần cổng dịch chuyển đi.” Darvus an ủi.

Cariađồng ý. “Đúng đó, tôinghe nói có rất nhiều quý tộc đến từ bên ngoài lâu đài, vì đây là lần đầu tiênkể từ khi chiến tranh bắt đầu, lâuđài mở cửa cho nhiều người.”

Chậmchạp nhích dần về tầng trên cùng, thi thoảng tôi lại liếc nhìn xung quanh, hi vọngcó thể phát hiện ra Athur. Rất có thể cậu ấy vẫn đang nghỉ ngơi hoặc có thể sẽđến sau, nhưng mắt tôi dường như vô thức tìm kiếm một ngưới với mái tóc dài màu nâu đỏ.

Nhưthể đọc được tâm trí của tôi, Caria hỏi. “Được rồi, thế anh bạn người yêu đẹptrai của đâu?”

“Cậuấy không phải bạn trai tôi!” Tôihơi to tiếng.“Và cậu ấy cũng đã bị thương nên tôi nghĩ cậu ấy có lẽ… đang nghỉ ngơi.”

“NgàiLance bị thương?” Darvus chế giễu. “Tôi đoán anh ta không mạnh như mọi người đồn nhỉ.”

“Vàông thì đãbị anhta đá đít sml đó thây.” Stannard cười một cáchngây thơ.

“Câmmiệng.” Cậu bạn vạm vỡ đáp lại khi trừng mắt nhìn Caria. “Vả lại cậu ta cũng khôngđẹp trai đến vậy. Với mái tóc dài đó, tôidám cálà mọi người sẽ nhầm cậu ta với một đứa con gái.”

“Aww,có phải ai đó đang ghen tị không?” Caria cười toe toét. “Tôi nghe nói rằng sau sự xuất hiện của Athur trong ngục tối,có khá nhiều cô gái đổ anh ta luôn đó.”

“Cóvẻ như ngoài đám người Alacryan và những con quái vật mana đột biến thì côngchúa ta cần phải xử lý thêm khá nhiều tình địch đấy nhỉ.” Stannard khúc khích.

Mấy người biết là tôi có thể giáng cấp tất cảcác cậu đấy, đúng không?” Tôi đe dọa.

Saunửa giờ nhích từng inch trên cầu thang, cuối cùng chúng tôi đã đến được đỉnh củalâu đài. Nhìn lên, tôi cùng với những người vừa thoát khỏi cầu thang há hốc mồm vì kinh ngạc. Cũng giốngnhư sân thượng của các khu dân cư, đỉnh của lâu đài được bao bọc trong một hàngrào hình vòm trong suốt như thể toàn bộ địa điểm đang diễn ra ngoài trời.

Mặttrời bắt đầu lặn nên toàn bộ lâu đài được bao trùm bởi một khoảng rộng vô tận của ánh chiềutà. Những quả cầu ánh sáng lơ lửng bên trên chúng tôi, trong rào chắn hình vòmtạo nên những ánh sáng dịu dàng. Hàng trăm quý tộc từ elf cho đến con người và người lùn, đềuăn diện chỉnh chu, mộtdàn nhạc với nhiều loại sáo và nhạc cụ dây để lấp đấy khoảng trống trong các cuộctrò chuyện, bước đến tầng cao nhất tôi có cảm giác như thể tôi đang được đưavào một cõi thần tiên.

Darvustrầm trồ tán thưởng trong khi mắt của Stannard đảo liên tục đầy ngạc nhiên.

“Thậtđẹp.” Caria thở dài.

“Ugh,tôi thấy gia đình mình rồi.”Darvus rên rỉ. “Caria, đi thôi. Đi gặp họ và kết thúc nhanh thôi.”

Cariabị kéo đi bới người bạn thơ ấu của cậu ấy, tôi thì phát hiện ra Emily, mặc mộtchiếc váy màu vàng tươi nhưng có vẻ có một số vết ố trên đó, đang rót cho mìnhmột ly nước uốnggần sân khấu trống. Cô kĩsưtập sự không thèm để tâm đến nhữngánh nhìn thiếu thiện cảm của đám quý tộc xung quanh, thản nhiên uống cạn cốc rượutrong một hơi.

“Emily!”Stannard gọi to trước khi tôi kịp gọi cô ấy.

“Ah!Nhóc Stannard! Công chúa!” Emily chào, vẫy vẫy chiếc cốc rỗng.

Tôiphá lên cười sảng khoái khi nhìn thấy cô ấy không để ý tứ hay quan tâm đến vẻ bề ngoài, lúngtúng chạy lại trong khi nhấc chiếc váy lên.

Emilythở nặng nhọc khi đến nơi “Cuối cùng cũng gặp được người quen!”

“Khôngngờ lại gặp cậu ở đây” Tôi nói sau khi ôm chầm người bạn của mình.

“Cậunghĩ ai là người có trách nhiệm thiết lập tất cả những vật phẩm chiếu sáng này.” cô ấy đảo mắt xung quanh.

“Côđã làm tất cả chúng ư?” Stannard kêu lên.

“Chà,thì chắcchắn không phải do ông thầy vôtư lười biếng của tôilàm rồi đó.” Cô ấy lầm bầm một cách chua chát.

“Đólà lí do cho nhữngvết bẩn đó ư?”Tôi cười khúc khích.

“Này,Emily. Đó không phải là thầy củacô sao?” Stannard chỉ vào những chiếc bàn nơi mà Gideon nhâm nhi một ly rượu vớimột cái chân gà.

“Đồlão giàlẩm cẩm chếttiệt,” Emily lẩm bẩm trước khi tiến tới chỗ ông ta. “Ngài Gideon!”

Ngườikĩ sư lớntuổi bị nghẹn với cái chân gà mà ông ta đang ăn do bị giật mình vì giọng củaEmily trong khi hai chúng tôi, theo sau cô ấy, cúi đầu vì xấu hổ.

Ông già kia! Sau khi bỏ hết công việcsang một bên và nói rằng ông “cảm thấy không khỏe”, ông lại đến đây để uống và ăn ngon lành quá nhỉ?” Emily cáu kỉnh, giật lấycái chân gà mà Gideon đang cố cắn thêm một miếng nữa.

“Phảilớn tiếng đến thế sao, người học việc yêu quý của ta? Ta đang đứng ngay trước mặtmấy người đây.”Gideon càu nhàu, nhấp một ngụm rượu khi thừa nhận sự tồn tại của chúng rôi.“Công chúa Tessia, Stannard… ta rất vui khi thấy hai người vẫn còn sống. Đóluôn là một điều tốt lành.”

“Đãđược một khoảng thời gian rồi nhỉ,”Tôi chào lại trong khi Stannard cúi đầu kính cẩn.

Emilythở dài cam chịu khi cô ấy đưa lại cho chủ nhân mình đồ ăn. “Ngài thường khôngquan tâm đến những sự kiện như này. Điều gì đã khiến ngài đến đây ngoại trừ đồăn và thức uống?”

“Tađã được ông nội củangười giao cho một nhiệm vụ rất thú vị” – Ông ấy nhìn tôi – “nên ta chỉ đang giếtthời gian cho đến lúc đó thôi.Thêm vào đó, ta đến đấy để gặp mộtngười mà ta dám nói rằng thông minh hơn ta ở lục địa này.”

“Cóngười thông minh hơn ông sao, thưa ngài Gideon?” Stannard hỏi với sự bất ngờ.

Tronglúc đó, Emily thêm vào với sự hứng thú. “Nhiệm vụ đó là gì?”

“Cậubạn trai của công chúa, Athur”Gideon thở dài. “Cái tên nhóc, ta phải cần gì để có thể lột trần được hết những bí mật trong đầu cậu ta đây?”

“Nhiêm.Vụ. Là. Gì.” Emily véo cánh tay của chủ nhân.

“Đó.Là. Bí .Mật.” Gideon đáp lại, phủi tay cô ra rồi xoa xoa cái cánh tay.

Nhàsáng chế già lập dị đi theosau người quảngia đang cầm một đĩa thức ăn nhẹ, trong khi Emily đuổi theo sau để moi thêm thông tin.

Vậycậu ấy sẽ ởđây. Môi tôi bất giác nở một nụ cười mỉm.

“Làmthế nào mà có thể được?”Stannard tự lẩm bẩm. “Không đời nào Athur có thể thông minh hơn ngài Gideon.”

“Nếutôi màkhông biết Athur từ nhỏ thì có lẽ giờ tôi cũng sẽ không tin Gideon đâu.” Tôi an ủi.

Khitôi bắt đầu theo sau Emily và thầy củacô ấy, ánh mắt của tôi lướt qua phía một đám đông đang tụ tập ở cầu thang nơichúng tôi bước vào.

Tôinhận ra cái đầu trongđám đông. Với mái tóc đen chẻ ngôi giữa và đôi mắt sắc lạnh được làm dịu đi vớicặp kính dày cộp, không còn sailầm gì nữa, đó chính là quản lí của Công Hội của Xyrus.

“Tessia?”Người bạn tóc vàng của tôi gọi to, khiến tôi hoàn hồn trở lại.

V-Vâng? Có chuyện gì thế?”

“Chỉlà có muốn thử tìmDarvus và Caria không?” Đôi mắt xanh nhạt của anh ấy đảo giữa tôi và nơi tôi đã nhìn chằm chằm.

“Cáccậu cứ tìm đi.”tôi nói và tiến về phía đám đông đó. “Tôi sẽ gặp lại mọi người sau.”

Đẩynhững người đang tụ tập sang một bên, tôi tiến về phía người đàn ông quen thuộc,mắt tôi bắt gặp cô gái trạc tuổi mình được ông ấy và một số cận vệ đang bảo vệ khỏi đám đông.

“Claire!”Tôi buột miệng.

Thủlĩnh cũ của Ủy BanKỷ Luật, người mà tìnhtrạng và nơi ở đã bị gia tộcBladeheart che dấu kĩ càng, hiện đang đứng ở trung tâm đám đông.

“Côngchúa Tessia.”Kaspian Bladeheart, chú của Clarie chào.

“Đãlâu rồi nhỉ,”tôi thừa nhận.

“Chúơi, ở đây hơi ngột ngạt. Hãy cho con có hít thở không khí trong lành cùng côngchúa Tessia.” Claire nói.

Đôi lông mày của người quản lý Công Hội nhíu lại lo lắng. “Nhưng

“Sẽổn thôi mà.” Chịấynở một nụ cười nhẹ nhàng với chú mình trước khi kéo tôi băng qua đám đông.

Tôiim lặng khi chúng tôi đến một góc mái của lâu đài, nơi có một dãy cầu thang nhỏdẫn xuống một ban công nhìn thẳng ra bầu trời.

Haichúng tôi không ai nói gì cho đến khi dựa vào lan can. Những tiếng ồn ào xungquanh bởi sự kiện đã bị bóp nghẹt bởi tiếng gió rít qua giao chắn quanh chúngtôi.

“Trôngchị thậttuyệt.Tôi mở lời.

Tôikhông hề nói dối. Claire là một học viên khóa trên mà tôi, cùng với nhiều học sinh khác, rất ngưỡngmộ ở trường vì chị là người rấttích cực vàkhông bao giờ ngại thử thách. Hôm nay nhìn thấy chịấy ởđây, trong một chiếc váy màu ngà cùng với một chiếc khăn choàng mỏng trên vai,tôi cảm thấy một bầukhông khí nhẹ nhàng và điềm tĩnh đã thay thế cho khí chất sôi nổi thông thườngcủa chị.Tuy nhiên, không chỉ như vậy. Tôi không thể diễn tả được, nhưng có điều gì đó rấtkhác lạ tỏa ra từ chịấy.

“Cảmơn vì lời khen.” Chịấykhẽ cười khúc khích. “Và chịnghĩ em đãnghe đủ những lời khen về vẻ ngoài trong buổi tối hôm nay rồi nhỉ.”

“Hầuhết đến từ những người bạn và gia đình của em.” tôi cũng cười khúc khích. “Lời nói củahọ nghe như bị ép buộcvậy.”

Clairemỉm cười đáp lại một cách thích thú, nhưng giữa chúng tôi lại im lặng một lần nữakhi tôi nuốt trôi đi nhữngcâu hỏi mà tôi, cũng như rất nhiều quý tộc khác tụ tập xung quanh, muốn hỏi.

Chị nghe nói em đang dẫn dắt một nhóm trên chiến trường nhỉ,” chị nói.

“Đúngthế. Nhưng mà chỉ mới đây thôi.”

Chị ghen tị đấy,” chịấytiếp tục. “Chắc hẳn em đãmạnh hơn trước rất nhiều.”

“Khôngđâu, emcòn rất nhiều thứ phải học,” tôi trả lời. “Em vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được ýchí thú và khả năng tấncông tầm xa của em thậtsự tồi tệ em đã quá chú tâm vàocải thiện khả năng dùng kiếm của mình.”

Chị biết,” chịấygật đầu.

Em không nghĩ rằng đã từng nói với chị điều này, nhưng các kiếm kỹ của Bladeheart là cơ sở để định hình kiếm thuật củaem,” tôi tiếp tục. “Nhân tiện…”

Nhậnthấy sự ngập ngừng của tôi, chịấylắc đầu. “Thi thoảng chị vẫntập kiếm nhưng rất ít so với trước kia.”

“Vếtthương của chị vẫncòn…”

Chịấylắc đầu. “Vết thương từ Xyrus gần như đã lành.”

“Thậttuyệt!” tôi nói hơi quá to. “Vậy chị cóđịnh tham gia vào cuộc chiến không?”

“Không,”chịấytrả lời thẳng thừng.

“Ồ…”tôi ngạc nhiên trước câu trả lời của Claire. Chịấyluôn có một ý thức mạnh mẽ về công lý, đó là lý do to lớn khiến chịấyđược chọn làm lãnh đạo của ban kỷ luật. “Gia đình của chị không chấp nhận vì những gì đã xảy ra ởtrường ư?”

“Khôngphải như vậy.” Chịấynhìn lên những ngôi sao.

Em không hiểu,” tôi nhấn mạnh. “Chỉ vàiphút trước, trông chị cóvẻ như rất muốn tham gia vào cuộc chiến. Nếu gia đình chị đồng ý và vết thương đã thuyên giảm–”

“–Nhữngvết thương về thể chất có lẽ đã đỡ hơn,” chịấy ngắt lời, đưa mắt lại nhìn tôi.

Chịấybắt đầu tháo dây đai của chiếc váy, khiến tôi bất ngờ. Chịấyquay lại, quay lưng về phía tôi, trước khi hạ váy xuống để lộ vết sẹo lớn ởlưng dưới. 

Trongkhi chịấycó những vết sẹo khác từ những vết thương trong quá khứ, không có vết sẹo nào có thểso được với vết biến dạng lớn ngay cạnh cột sống.Nâng váy lên, chịấyquay lại phía tôi với vẻ mặt ủ rũ. “Nhưng một thứ mà y học không thể sửa chữa, đó là lõi mana của chính mình.”

Taytôi đưa lên miệng khi tôi vô tình phát ra tiếng kinh ngạc. Bây giờ tôi đã nhậnra điều gì khác lạ ở cựu lãnh đạo Ủy ban kỷ luật. Điều mà tôi đã không thể nhận ra. “Vậy… không lẽ…”

Chịấygật đầu, khuôn mặt che đi biểu cảm cho tôi biết chị đã chấp nhận điều này từ lâu. “Chị không thể sử dụng ma thuật được nữa.”

[][] []

#Hius