The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 767

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1792

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8187

Chương 158

 ” 

GÓC NHÌN CỦA CHỈ HUY JARNAS AUDDYR:

“Ulric,” tôi thì thầm ra hiệucho anh ấy đi sang bên trái rồi tôi cúi đầu thấp xuống sau một khúc cây bị đổ. Ngườilính augmenter khổng lồ âm thầm tập hợp một đội nhỏ gồm năm pháp sư của mình vàbắt đầu đi qua những tán cây rậm rạp.

“Brier.” Tôi nghiêng đầuvề hướng con đường nhỏ bên phải của chúng tôi, ra hiệu cho đại đội trưởng còn lạivà quân của anh ta đi theo tôi. Brier gật đầu, rút 2 con dao găm của mình ra khỏivỏ. Người lính augmenter thân hình cường tráng nhanh chóng di chuyển qua khu rừngrậm với bước chân dài và đầy tự tin. Tôi đi theo sau quân của anh ta vài bướcphía sau, những ngón tay lo lắng nắm chặt chuôi vũ khí sẵn sàng tấn công.

Nhờ những cơn gió lạnh buốt giákhông ngừng gào thét qua những tán cây, làm nhấp nhô những cành cây và tán lá củachúng đã che đi tiếng bước chân của chúng tôi khi chúng tôi tiến sâu hơn vào rừng.

Các cuộc thanh trừng vẫn đang diễnra nên tôi đã điều hướng quân đội của mình tránh xa chúng để đề phòng chúng tôiphải đối mặt với mối nguy hiểm lớn mà Chỉ Huy Glory đã cảnh báo cho tôi trướcđó. Tôi kìm lòng không cười vào cái sự lố bịch của cô ấy khi đi tin vào những lờinói của một đứa thiếu niên bằng cách nào đó đã vô tình trở thành một Lance. Cậuta có lẽ đã bịa ra những nghi ngờ của mình về kẻ thù mạnh mẽ này để lẩn trốn khỏitrận chiến.

‘Mình sẽ bắt thằng nhóc đó lại ngay nếu thấy nó chạy trốn,’  tôi nghĩ. ‘Có lẽ đóng góp quan trọng của mình trong việcđánh bại lực lượng Alacryan và bắt giữ một lance lừa đảo sẽ giúp mình đượcthăng chức xứng đáng.’

Tôi đã phải miễn cưỡng tuân theochỉ huy Glory khi cô ấy đột ngột ra lệnh cho quân của mình rút lui. Đó là sai lầmcủa tôi khi quá mù quáng tin tưởng vào phán đoán của cô ấy.

Sau khi được Chỉ Huy Glory nói rằngLance đã ra lệnh cho cô ấy làm thế, tôi ngay lập tức đưa quân đội của mình trởlại. Cô ta có dám vứt bỏ trận chiến và mạo hiểm mang toàn bộ cuộc chiến này vềgần các đầu bếp và y tế ở trại, nhưng tôi không phải là cấp dưới của cô ta.

Trận chiến trở nên hỗn loạn hơn saukhi quân của Chỉ Huy Glory bắt đầu rút lui, chỉ còn lại mỗi quân của tôi chiếnđấu. Tuy nhiên, lợi dụng lúc quân Alacryan cố gắng đuổi theo quân của Chỉ HuyGlory, binh lính của tôi đã dễ dàng hạ rất nhiều quân địch đang chiếm đóng.

Cũng dễ hiểu, Chỉ Huy Glory đãphải nhận hậu quả này vì đã không phán đoán sáng suốt trong trận chiến này; cô ấyđã dính một chấn thương khá lớn ở bên hông nên tôi đứng ra chịu trách nhiệm chỉhuy về cả hai sư đoàn. Với chuyên môn của mình trong vai trò chỉ huy, tôi nhanhchóng kết nối hai lực lượng đồng minh rời rạc lại với nhau và tiếp tục cuộc chiếncho đến khi một vụ nổ vang lên chỉ cách nơi chúng tôi chiến đấu một chút vềphía nam.

Bất ngờ thay, phe lãnh đạo phía địchbắt đầu ra lệnh cho các thủ lĩnh của bọn chúng rút quân, và phần thắng vinhquang thuộc về chúng tôi. Âm thanh cổ vũ của đội quân tôi làm tôi đắm chìmtrong một cảm giác thỏa mãn, nhắc nhở tôi về ý nghĩa của việc trở thành một nhânvật có quyền lực.

Tiếp tục nhiệm vụ của mình vớitư cách là tổng chỉ huy cả hai sư đoàn, tôi ra lệnh cho mọi người lính có thểhình tốt nhặt xác của các đồng minh và quay trở lại trại. Tôi cũng đã ra lệnh bắtgiữ bất kỳ binh lính vẫn còn sống nào của Alacryan, để có thể thẩm vấn sau này.

Tôi đã muốn đến thẳng Hội đồngvà hỏi họ về những gì đã xảy ra ở đây, nhưng Chỉ Huy Glory đã ngăn tôi lại. Cô ấynghi ngờ rằng cậu nhóc lance và kẻ thù mà cậu ta đang chiến đấu có liên quan đếnvụ nổ và muốn tôi dẫn một số quân đến xem chuyện gì đã xảy ra.

Nếu không phải vì khả năng bắtđược một tên nhóc cong đuôi bỏ chạy giữa chiến tranh để tôi có cơ hội thay thếcậu ta trở thành một lance thì có lẽ tôi đã từ chối.

Có lẽ các vị thần cuối cùng đã quyếtđịnh trao thưởng cho tôi vì sự phục vụ tận tình của tôi đối với Vua Glayder vàbây giờ là toàn bộ Dicathen. Tôi sẽ trở thành một trong những nhân vật ở đỉnhcao của quyền lực ở lục địa này.

Chúng tôi đi bộ về phía nam,càng phải cẩn thận hơn với bước chân của mình. Khi mặt trời sắp lặn xuống,sương mù bắt đầu đọng lại giữa những thân cây dày đặc, che khuất ngay cả mặt đấtbên dưới chúng tôi. Mặc kệ khả năng gặp kẻ thù mà mọi người vẫn đang nghi ngờ, điềutôi muốn bắt gặp hơn là cảnh một tên nhóc mất cảnh giác, chỉ một cành cây vôtình bị bẻ gãy cũng có thể ám chỉ rằng cậu ta bỏ chạy và từ bỏ nhiệm vụ củamình.

Nguồn tin của tôi trong lâu đàicủa Hội đồng cho tôi biết rằng Arthur đã không chấp nhận cổ vật được cấp cho mỗilance để tăng cường sức mạnh của họ, chính sự bất cẩn đó là một sai lầm; Dù cậuta có hèn nhát bao nhiêu đi chăng nữa, thì cậu ta vẫn là một lance mà.

Brier, cánh tay phải của tôi, dừnglại và ra hiệu cho tôi đến gần. Đi ngang qua những người lính trong đơn vị củaanh ấy, tôi đến trước một gốc cây có vẻ mới bị đốn ngã.

Nhìn đống bùn đen ngòm ở giữathân cây, tôi từ từ đưa tay vào đó nhưng Brier lại hất tay tôi ra. Mắt tôi nheolại khi liếc nhìn cấp dưới của mình, nhưng Brier chỉ lắc đầu và nhúng một condao dự phòng buộc trên đùi vào vũng sình đó.

Với một tiếng rít yếu ớt, lưỡidao đã hoàn toàn tan biến chỉ trong vài giây. Tôi chuyển mắt nhìn đến phần cònlại của cái cây đã bị lật đổ gần đó, chỉ vào nó, chắc chắn rằng axit này lànguyên nhân gây ra việc này.

 

Brier gật đầu, rồi chúng tôi tiếptục di chuyển cho đến khi một trong những người đàn ông trong đội của anh ta—hayđúng hơn đó là một người phụ nữ—chỉ ra một vài cái cây nữa cũng bị ăn mòn ở ngaygiữa thân cây. Một số cây vẫn đứng vững, axit chỉ tạo thành một lỗ nhỏ, một số câykhác đã bị chảy tan ra đến rễ.

Một tiếng rắc rõ ràng vang lên ởphía bên trên khiến tất cả chúng tôi ngay lập tức nhìn về phía âm thanh. Người línhphụ nữ ngay lập tức gắn tên vào cây cung của mình và bắn ra.

Mũi tên bắn trúng chính xác vàonguồn phát ra âm thanh… một nhánh cây. Thở dài ra một hơi, tôi quan sát cànhcây bị bắn đổ kia và nhận ra rằng có vài phần của nó bị ăn mòn bởi cùng một loạiaxit với các cây kia. Tôi bắn một cái nhìn đầy đe dọa vào người bắn cung vàngay lập tức cô ấy cúi đầu xin lỗi. ‘Đúnglà đám thuộc hạ vô dụng.’

Ra hiệu cho mọi người tiếp tục,tôi ở lại phía sau để đề phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra.

Những cơn gió tiếp tục thổi rítqua những tán cây xung quanh chúng tôi, khu rừng yên tĩnh một cách kỳ lạ. Khôngcó tiếng kêu của các loài động vật gần đó và tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng hót củamột con chim nào—gần như không có một sinh vật sống nào trong khu rừng cả, cứnhư thể chúng như đã chạy trốn để bảo toàn mạng sống khỏi điều gì đó.

Đột nhiên một tiếng hét thảm thiếtvang lên, xuyên qua những hàng cây lọt vào tai chúng tôi. Khu rừng tịnh mịch dườngnhư làm cho âm thanh được khuếch đại, mọi người nhìn về phía tôi chờ chỉ thị.

Từ âm sắc trầm của tiếng hét,nghe có vẻ giống như Ulric, nhưng có thực sự đáng để chúng ta phá vỡ đội hình chỉvì anh ta đã bị bắt? Cho dù đó là lance hay kẻ thù mà anh ta đang đối mặt, yếutố bất ngờ là một trong những lợi thế duy nhất mà chúng tôi có.

Brier, người bạn thân lâu năm vớiUlric trước khi gia nhập đội của tôi với tư cách là đại đội trưởng, nhìn tôi chằmchằm với đôi lông mày nhíu chặt. Đôi mắt anh ta như muốn nói hãy để anh ta đi,nhưng tôi ra hiệu cho anh ta đợi tiếp. Tôi tách đội năm người của chúng tôithành hai nhóm, với Brier trong đội ba người. Chúng tôi từ từ tản ra, đội cungthủ ở lại bên cạnh tôi trong khi nhóm của Brier từ từ tiến về phía tiếng hét củaUlric.

Mật độ cây cối giảm dần khichúng tôi đến gần một bãi đất trống rộng lớn, càng ngày càng nhiều dấu hiệu củaaxit rõ ràng xung quanh chúng tôi. Mặt đất bên dưới đột ngột sụt xuống, suýt nữakhiến chúng tôi ngã xuống dốc trong một màn sương mù bí ẩn dày đặc hơn khichúng tôi đến gần khoảng rừng trống. Nhóm cung thủ bao quanh che cho tôi, Briervà nhóm của anh ta cách vài bước về phía trước bên trái tôi, tôi mở tay cầm thanhkích cổ vật của mình, Stormcrow, và truyền mana vào để biến nó thành một câykích mạnh mẽ.

Với lớp sương mù màu xanh lá câyghê rợn che khuất tầm nhìn của chúng tôi, mặt đất bên dưới dần mở rộng, tôi kìmnén tham vọng muốn trở thành một lance và giơ ba ngón tay lên, thầm đếm ngược.

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

Gầm to lên,Brier dùng hai thanh daogăm chém ra những ngọn gió gắt để thổi bay đi lớp khí trông có vẻ nguy hiểmkia.

‘Cái quái gì…’

Ýchí chiến đấu của tôi ngay lập tức biến mất khi lớp khi màu xanh kia bị thổibay đi. Tôi suýt thì làm rơi thanh Stormcrow trong khi chúng tôi đứng đó, chỉbiết há hốc mồm trước cảnh tượng trước mặt.

Bọntôi đã bước vào rìa của một miệng hố cực to mà không hề hay biết gì. Ở chính giữalà một ngọn giáo khổng lồ và tuyệt đẹp khiến cho thanh bảo kích vô giá đượctruyền qua biết bao nhiều thế hệ trong gia đình tôi trông chẳng khác gì cây tămxỉa răng. Và bị găm chặt ở dưới mũi giáo là một kẻ gầy gò đến lộ xương.

Mặtđất bên dưới thứ quái vật đó nhão nhẹt hết ra vì thứ axít màu xanh xám xịt kiachảy ra từ cái xác chết dị dạng đó. Một tiếng xì khác vang lên từ vết thương hởtrên xác của kẻ đó, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, thứ đó đã chết rồi.

Nhưngcảnh tượng khiến chúng tôi sốc nặng hơn là một con rồng đen tuyền đang thảnnhiên ngủ kế bên một cậu nhóc đang dựa vào một gốc cây ở phía bên kia miệng hố,và cậu nhóc đó không là ai khác ngoài Arthur. Nếu tôi mà không thấy con rồng đóxuất hiện khi Arthur nhậm chức Lance thì chắc giờ tôi sợ muốn rớt tim ra ngoàiluôn rồi.

Tronggiây lát ấy, tôi cứ tưởng rằng cậu ta và khế ước thú của mình đã chết trong trậnchiến này, nhưng cái cách cơ thể con rồng kia phập phồng lên xuống thì lại nóikhác. Tôi rời mắt khỏi con rồng đen tuyền ấy và thấy Ulric đang nằm trên mặt đấtở phía bên kia. Quân của anh ta—trừ một người—đang bu xu quanh anh ta, cố gắng băngbó khúc tay và chân đã bị đứt lìa của anh ta.

‘Cóthể cậu nhóc kia chết rồi không chừng.’ Tôi suy nghĩ mộtcách đầy hứa hẹn. Tôi đánh giá tình hình khả quan nhất có thể từ vị trí này. Rấtkhó để thấy rõ tình trạng hiện giờ của cậu ta, nhưng qua nhịp thở đứt quãng củacon quái kế bên cậu ta, tôi có thể cho rằng cả hai đã phải chịu không ít tổn thất.

Tôi thả lỏng thanhStormcrow. “Đi thu hồi thi thể của Tướng quân về đây.”

Brierra hiệu cho một thuộc hạ của mình đến chỗ Ulric, người đang quẫy tay mình dữ dội.

“Đừng!”Ulric và quân của mình hét lên, nhưng thuộc hạ của Brier đã nhảy vào trong hố đểtiến về chỗ của Arthur.

Bỗngnhiên, ngay khi thuộc hạ của Brier băng ngang qua tên gầy gộc kia thì một xúctu xám xịt bắn ra khỏi thi thể và quấn chặt vào cổ chân cậu ta.

Ngườilính đó hét lên đầy đau đớn, nhưng thay vì kéo cậu ta lại, thì xúc tu đó siết nátbàn chân được cường hóa bằng mana của cậu ta và khiến cậu ngã lăn lóc xuống giữamiệng hố. Ngay khi cánh tay của cậu lính nhúng vào trong đống bầy nhầy màu xanhthì axít liền ăn mòn qua lớp giáp vào da thịt cho đến khi không còn lại mộtkhúc xương nào.

Ngườilính đó chỉ biết thét rống lên vì đau điếng, quằn quại nắm chặt chỗ bị ăn mòn củamình thì cái xúc tu đó kéo cả cơ thể cậu ta vào trong đống bầy nhầy.

Bọntôi chỉ biết đứng đó chết lặng trong khiếp sợ, thứ âm thanh duy nhất có thểnghe được là lỏm bỏm phát ra từ thi thể của người lính đó khiến và tiếng nôn ọecủa những cung thủ phía sau tôi.

“Đừngcó lại gần thứ quái vật đó!” Ulric hét lên một cách đau đớn. “T-Tướng Quân nóirằng nó sẽ không tấn công nếu chúng ta không lại gần nó.”

“Chuyệngì đang xảy ra ở đây thế?!” Tôi gầm lên, mất đi vẻ lãnh đạm thường ngày. “Chota một báo cáo rõ ràng ngay lập tức!”

“C-Chúngtôi cũng không rõ, thưa Chỉ Huy.” Một thuộc hạ của Ulric lắp bắp. “Chúng tôi cảmnhận có dao động mana ở gần đây nên chúng tôi đi thám thính khu vực xung quanh thìđại đội trưởng Ulric và Esvin trượt chân té xuống hố. Đại đội trưởng Ulric cóthể sống sót trèo trở ra, nhưng còn Esvin thì…”

“Tênquái vật kia vẫn còn sống à?” Tôi hỏi, lùi lại để đề phòng một xúc tu khác bắnra khỏi người nó.

“Không,ả chết rồi.”

Tôiquay ngoắt đầu về phía giọng nói khàn đặc chỉ để thấy cậu nhóc kia đã tỉnh lại.“Cậu!” Tôi nâng thanh Stormcrow của mình lên và chĩa về phía Arthur. “Cậu cóliên quan gì đến việc này không?”

Đôimắt màu xanh da trời của cậu lance nheo lại, nhìn thẳng vào tôi qua mái tóc màunâu đỏ.

“Vớicái chết của ả retainer đó? Có.” Cậu ta vẫn nhìn trừng vào tôi và nói. “Còn vớicái chết của lính ông? Đó là do thần chú tự vệ của ả ta vẫn còn hoạt động ngaycả khi ả đã chết.”

Tôicó thể thấy mặt mình đỏ rực lên vì xấu hổ, như thể cậu ta chỉ coi tôi là một kẻđần độn. “T-Thế tại sao cậu không giúp họ, nếu thế thì—hoặc ít nhất cậu cũng phảicảnh báo bọn tôi trước chứ?”

“Tôixin lỗi, ông có cần tôi đặt biển báo nguy hiểm cho không?” Cậu ta chế giễu. “Nóithẳng ra là nội việc cố gắng giữ tỉnh táo thôi đã khó rồi, huống chi còn phải cảnhbáo những pháp sư ẩn mình không muốn bị phát hiện.”

“TướngQuân Arthur, có nghi ngờ cho rằng cậu đã trốn khỏi cuộc chiến này, nhưng giờ mọichuyện đã sáng tỏ, chúng tôi yêu cầu cậu đi cùng chúng tôi về Hội Đồng để thẩmvấn.” Tôi tuyên bố, không dám bước thêm một bước mặc dù Ulric đã nói rằng thứdưới kia sẽ không tấn công.

“Tôisẽ tự về lâu đài. Giờ thì tôi có việc khác cần làm rồi.” Cậu ta trả lời, vẫn ngồidựa vào khúc cây.

“Tôie là không thể được đâu, Tướng Quân.” Tôi nghiến răng nói. “Tin tức về tướnglĩnh phe địch là tối quan trọng và cần phải báo về Hội Đồng ngay lập tức.”

Thuhết can đảm, tôi tiến về phía cậu ta, tránh xa tầm với của xúc tu, thì con rồngđen tuyền đang ngủ bỗng trừng mắt nhìn chúng tôi, khiến bọn tôi cứng người.

Đôimắt vàng ròng lấp lánh của nó như nhìn xuyên thấu qua tôi, khiến cơ thể tôi bấtgiác run lên cầm cập. Đôi mắt của con rồng ấy như chứa đựng sự hung bạo ác liệtvà trí thông minh vượt xa những con thú mana mà tôi từng chém làm đôi như giẻrách.

“Bướcthêm bước nữa nếu ngươi muốn mất đầu.” Con rồng ấy gầm gừ, nhe răng nanh ra.

“N-Nóbiết nói!” Brier la lên, lùi lại vì sợ.

Nắmchặt cán thanh kích Stormcrow để kiềm lại cảm giác quay đầu bỏ chạy, tôi trả lời.“Xin thứ lỗi, thưa rồng thần vĩ đại. Chúng tôi không hề có ý định hãm hại chủnhân của ngài. Chúng tôi chỉ muốn đưa cậu ấy trở về Hội Đồng an toàn và chữa trịvết thương trên người cậu ấy.”

Conrồng ấy khì mũi, như thể nó cười nhạo lời nói của tôi vậy. “Ta vẫn sẽ giữnguyên ý định ban đầu, Chỉ Huy. Bước thêm một bước nữa—”

“Đủrồi,” Arthur ngắt ngang và tựa vào con rồng để đứng dậy. Cậu ta chậm rãi đi vềphía tôi, nhưng không có ý định dừng lại.

Cậuta có hơi cao so với độ tuổi của mình, cao hơn tôi khoảng vài inch, nhưng tôikhông thể kiềm được cảm giác như thể cậu ta là người có vị thế hoàn toàn bỏ xatôi. Cả cơ thể tôi né khỏi đường đi của Arthur trong vô thức khi cậu ta im lặngđi ngang qua tôi và đi về phía trung tâm của cái hố, nơi thứ xúc tu kia đã giếtchết một người lính của tôi.

Tôirủa thầm trong đầu mình, không phải chửi Arthur, mà là chửi chính bản thân mìnhvì đã quá ngu ngốc. Chỉ cho đến giờ thì tôi mới nhận ra khoảng cách xa vời giữatôi và cậu ta.

Tôichỉ đứng đó im lặng khi Arthur từ từ lần mò xuống dưới đó. Ngay khi cậu ta vàotầm tấn công của xúc tu được tạo bởi mana quái dị kia thì cái xúc tu đó liềnđóng băng và vỡ nát bấy ra.

Arthurthản nhiên đặt chân lên đống bầy nhầy có thể ăn mòn cả giáp và xương, và đốngaxít đó đông cứng lại. Rồi cậu ta giẫm lên đó để tiến về phía tên quái vật kia,rút một thanh kiếm xanh nhạt bị mòn ra khỏi thi thể. “Sylvie, đi thôi.”

Conrồng đen tuyền bắt đầu đập cánh, tạo những luồng gió cực gắt bên dưới. Nó baylơ lửng trên đầu Arthur và hạ đuôi xuống để chủ nhân nó bám vào.

Cưỡimột con thú uy nghi đó, Arthur tra kiếm vào vỏ rồi liếc xuống nhìn tôi. “Bảo ChỉHuy Glory hay ai đó có đủ năng lực để đưa xác của nữ retainer đó về Hội Đồng.”

Lờinói của cậu ta như một mũi dao đâm xuyên qua lòng tự trọng của tôi, và tôi chắcchắn sẽ trừng phạt bất kì ai dám nói thế với tôi, nhưng tôi vẫn ngậm chặt miệng.Nỗi sợ hãi vẫn còn vươn vấn trong tôi, và khí chất áp đảo kinh hoàng của Arthurtỏa ra khi cậu ta hạ lệnh khiến tôi mất luôn chút tự tin ít ỏi còn lại.

Cậu ta quả thật là một Lance.

Tôitra kiếm vào vỏ và khụy một gối xuống. “Đã rõ, thưa Tướng Quân.”

[] [] []

#Darkie