The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 778

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1796

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 735

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8210

Chương 150

[][] [] 

Khi tôi nâng cửa lều lên, tôi thấy người lính đang đứnggác ở bên ngoài. Ngay khi chúng tôi chạm mắt nhau, người lính cao to vạm vỡ liềncứng ngắc như một pho tượng. “T-Tướng Q—”

“Ấyấy…” tôi ngắt lời để nhắc khéo anh ta, nháy mắt với anh lính đang hoảng hốt kiakhi tôi đặt ngón tay lên môi mình.

Khôngđợi anh ta trả lời, tôi tiến về phía đám lính đang tụ tập la réo ngày càng lớnhơn kia.

Trậnđấu giữa cô gái bán elf tên Cedry và anh chàng tay dài Jona dường như đã kếtthúc vì một cặp đấu sĩ khác đang đánh nhau trên bục thềm bằng đất được một phápsư conjurer dựng lên.

Trậnchiến giao hữu giữa hai người lính càng lúc càng dâng lên cao trào khi các khángiả xung quanh kéo những khúc cây và gốc cây đến để làm ghế ngồi xem. Một số cổđộng viên nhiệt tình còn bắt đầu bắt kèo cá cược với những người khác, họ cá cượctừ những miếng thịt trong bữa ăn tiếp theo cho đến những thứ quý giá khác nhưrượu mà họ đã tuồn vào đây trong những túi nước. Nhìn tổng quan thì cả khu trạitràn ngập bầu không khí náo nhiệt sôi động không phù hợp với tình cảnh hiện tạicho lắm.

Tràtrộn vào đám đông, tôi tìm đường tới khu đấu trường, rồi tôi gặp Cedry và Jona đangquan sát từ phía bên dưới.

“Vừarồi là một trận đấu hay đấy.” Tôi mở lời, ngồi kế bên người lính xài dao gămtên Jona. “Thế ai là người thắng cuộc?”

Nữbán elf dùng găng tay để chiến đấu giống như cha tôi quay sang nhìn tôi và nở mộtnụ cười rạng rỡ khi cô ấy giơ tay lên và ngoe nguẩy trước mặt Jona.

Jonavò đầu bức tai trong bực bội. “Chỉ mới có một lần, Cedry. Em thắng anh chỉ đúngmột lần thôi.”

“Chiếnthắng đầu tiên trong chuỗi chiến thắng sau này trong tương lai,” cô ấy mỉm cười.

Tôicười khúc khích khi nhìn bọn họ cãi nhau. “Phải chi tôi có thể chứng kiến kếtquả trận đấu.”

Jonabật cười và chìa tay ra. “Tên tôi là Jona, và người con gái trẻ con kế bên tôilà Cedry. Tôi chưa từng thấy cậu trước đây. Cậu là lính mới hả?”

“Tôiđoán anh có thể nói vậy.” Tôi bắt tay cả hai bọn họ. “Cứ gọi tôi là Arthur.”

“Chà,Arthur, dựa trên bầu không khí xung quanh thì có vẻ như chúng ta sẽ còn xemđánh nhau dài dài đấy.” Jona nói, tập trung trở lại trận đấy đang diễn ra.

Trậnđấu kết thúc với người pháp sư Augmenter to con như gấu cuối cùng cũng đã tungđòn quyết định trúng người đối thủ nhỏ con nhưng nhanh nhẹn hơn. Khi người línhbại trận nhảy ra khỏi sàn đấu và chăm sóc đôi má sưng vù của mình, tôi liền tậptrung vào Jona và Cedry một lần nữa. Mặt mũi Jona thì trông khá là bình thườngvới những góc cạnh nổi bật với cái mũi có hơi chút khoằm. Mặt khác, Cedry, thìtrông nổi bật hơn. Với ánh mắt lấp lánh đầy lạc quan và tính cách tinh nghịch,tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy nổi tiếng với cả đàn ông và phụ nữ. Khi tôichỉ mới ngồi xuống cạnh họ ít lâu thì một tá người lính bước tới trò chuyện cườiđùa và chúc mừng cô ấy chiến thắng thì.

“—cái tên ma mới quê mùa kia! Chú mày bị điếc đấyà,” một người với giọng ồ ồ lớn tiếng hét lên.

Tôiquay sang nguồn gốc của giọng nói và thấy gã pháp sư Augmenter to như gấu đangnhìn tôi chằm chằm.

Tôinhìn xung quanh rồi mới nhận ra là gã ta đang nói đến tôi. “Bộ trông tôi giống mấyđứa nhà quê lắm hả?” Tôi hỏi Jona.

“Ngưngbắt nạt lính mới đi, Herrick, và đi mà đấu với người có chung hạng cân với anh,”Cedry bật lại, khiến cả đám đông ở đây bật cười.

Tôiđứng dậy. “Không sao. Chúng ta chỉ đấu giao hữu vui vẻ với nhau thôi mà, phảikhông?”

“Ừ-ừ,”Herrick đầu trọc nhanh chóng đồng tình. “Tôi đang nhân cơ hội này để hướng dẫnmấy đứa lính mới biết vài điều quan trọng!”

Cởibỏ tấm áo choàng với Sylvie ở bên trong đó, tôi nhảy lên sàn đấu và giơ tay ra.“Chà, vậy thì làm ơn hướng dẫn tôi thật tốt.”

Herrickbắt tay tôi và siết chặt quá mức để được coi là chào hỏi thân thiện. “Ta sẽ chochú mày ra đòn trước đấy.”

Buôngtay tôi ra, gã ta giơ hai tay mình ra với nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt bóngnhờn của gã, rồi gã liếc mắt đưa tình sang đám con gái ngồi trên khán đài.

Mặcdù cơ thể Herrick có hơi tròn trịa để chiến đấu tốt trong chiến tranh, nhưng lớpmana dày đặc bao bọc cơ thể anh ta nói với tôi rằng anh ta là một pháp sư lànhnghề.

Vìmuốn nghiên cứu cách chiến đấu của anh ta, tôi giới hạn lượng mana trong ngườixuống mức tối thiểu và tung đòn tấn công.

Khinắm đấm của tôi va chạm mạnh vào vùng bụng anh ta, tôi có thể thấy anh ta đã vậnmana vào nơi mà anh ta nghĩ tôi sẽ tung đòn. Gã pháp sư Augmenter khổng lồ chẳnghề hắn gì khi nắm đấm của tôi lún sâu vào bụng mình.

“Chúmày phải nỗ lực hơn nhiều đó, thằng lõi nhà quê!” Gã ta cười khúc khích khi tôirút lại nắm đấm.

Tôilắc tay mình. “Mạnh ghê ta.”

“Giờthì để ta chỉ chú mày cách để chiến đấu thật sự này.” Gã ta mỉm cười rộng hết sứckhi liếc nhìn đám con gái đang quan sát chúng tôi.

Gãta vung bàn khổng lồ lên nhằm hất tôi văng khỏi sàn đấu. Hứng chịu toàn lực củađòn đó, tôi hạ cánh bằng mông của mình, có hơi chút xấu hổ nhưng được cái tôikhông bị chấn thương gì. “Ôi trời ơi, tôi chả kịp phản ứng luôn.”

Mặtgã đối thủ của tôi có chút bực bội vì gã ta đã cho rằng tôi sẽ bay khỏi sàn đấu,nhưng nụ cười ngạo mạn của y vẫn không đổi. “Chú mày hên là ta đã kiềm chế sứcmạnh của mình lại đấy, chứ không thì chú mày bay con mẹ nó về trời luôn rồi. Nhưnglũ khốn Alacryan đó sẽ không nương tay đâu.”

“Anhnói đúng. Cảm ơn.” Tôi cố gắng giả vờ nhiệt tình như một đứa chân ráo chân ướtlần đầu đi lính và gặp đầy những pháp sư quý tộc, nhưng mọi thứ có vẻ càng lúccàng chán đây.

Trậnđấu kéo dài thêm khoảng vài phút nữa với Herrick cố gắng quăng quật tôi khỏisàn đấu với bàn tay khổng lồ của mình trong khi tôi giả vờ hứng toàn lực và bướcđi loạng choạng.

“Thôinào, Herrick. Bọn tôi biết ông đang nương tay với thằng nhỏ, nhưng nhanh taylên và kết thúc trận đấu đi chứ!” Một người lính hét lên trong khi số khác thìđồng tình với anh ta.

“T-Tôichỉ không muốn làm trọng thương thằng lính mới này này thôi.” Gã ta trả lời, bựcbội lộ rõ hết trên gương mặt mình.

Chođến giờ, qua những vết chai trên tay anh ta, tôi nhận thấy rằng anh ta từngdùng rìu chiến để chiến đấu. Tuy nhiên, ngoài khả năng cường hóa cơ thể tốt ra,thì gã này chẳng có kĩ năng gì khác đặc sắc cả. Quyết định chấm dứt trận chiến,tôi tận dụng cơ hội khi Herrick lao để để tóm tôi rồi tôi quay người lại và dùngđộng lực của chính gã ta để hất tung gã ra khỏi đấu trường.

Mọichuyện cứ như một trò đùa. Ngay cả Herrick cũng bất ngờ khi nhìn lên tôi từ dướisàn.

“K-Khoan,tôi bị trượt chân!” Gã ta la lên, nhìn xung quanh và tuyệt vọng vẫy tay. “K-Không tính.”

Cảđám đông bật cười chảy nước mắt và hò hét trêu chọc bảo Herrick ra khỏi khánđài.

Ngaycả khi tối mới chỉ dùng 10% công lực mana và không dùng bất kì thần chú nguyêntố nào khác, thì Herrick chẳng khác gì tôm tép với tôi cả. Nhưng tất nhiên làtôi không thể nói lớn như thế được.

“Cóvẻ như là do tôi gặp may,” tôi gãi má và lên tiếng.

“Tôirất muốn đá cái đít to bự của gã Herrick khỏi sàn đấu, nhưng đành chịu vậy.” Mộtngười phụ nữ cao với mái tóc đen buộc gọn gàng phía sau nhảy lên sàn đấu. “Đểxem cậu có thật sự may mắn không nhé, lính mới.”

“Xinhãy nhẹ tay với tôi nhé.” Tôi giơ tay và nói một xoa dịu.

Đốithủ của tôi cao phải hơn 1m8, cao hơn tôi một chút, nhưng dáng người gầy vàthon gọn khiến cô ta trông cao hơn nhiều. Với đôi mắt đen sắc sảo để tô điểmcho mái tóc thẳng mượt của mình, trông cô ta như một con báo chuẩn bị vồ tới.

“Tôithường dùng gậy để chiến đấu, nên tôi sẽ cảm kích nếu cậu cũng dùng vũ khí,” côta nói và lôi một thanh gậy gỗ ra khỏi nhẫn không gian trên ngón tay mình. Quacái nhẫn cô ta đang đeo và bộ quần áo sặc sỡ đó, rõ ràng cô ấy là một quý tộc  nhưng điều đó cũng không quan trọng.

“Đừnggiết thằng nhóc nhé, Nyphia!” Bạn côta la lên đầy lo lắng.

Tôicười trừ và nói. “Xin lỗi, nhưng kiếm tôi đang được thợ rèn sửa rồi nhưng tôi cóthể—”

“Aiđó đưa cho cậu nhóc này một thanh kiếm cùng cỡ với cậu ta đi.” Nyphia la lên mộtcách thiếu kiên nhẫn và bẻ lại cổ mình.

Mộtngười lính lạ mặt quăng cho tôi thanh kiếm ngắn của anh ta gần như ngay lập tức.Tôi thở dài và cẩn thận rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ và vận mana vào để làm mòn lưỡikiếm.

Khácvới Herrick, đối thủ mới lần này không hề hạ thấp cảnh giác, cô ta liền hạ thấptrọng tâm cơ thể xuống. Cô ấy cầm thanh gậy chĩa đầu xuống mặt đất và đôi mắtnhìn chằm chằm vào tôi.

“Tộinghiệp thằng nhỏ, sắp bị Nyphia cho ăn hành rồi,” ai đó lẩm bấm phía sau tôi.

Thởdài, tôi cũng vào thế tấn công. Tôi định nhân dịp này để tìm hiểu và giao lưu vớinhững người lính ở đây, nhưng có vẻ cô nàng này lại có ý khác. “Sẵn sàng chưa?”

Nữpháp sư Augmenter khịt mũi khó chịu, như thể tôi đã xúc phạm cô ta vậy. “Sẵnsàng chưa?”

Côta lao đến tôi như một tia chớp ngay khi tôi gật đầu trả lời. Cô ta vẫn hạ thấpcơ thể và ngay khi vào tầm tấn công thì cô ấy kéo thanh gậy vào sát người để sẵnsàng vung vào tôi.

Chỉtừ ngay đòn tấn công đầu, tôi có thể nhận ra Nyphia là loại đấu sĩ gì. Khả năngkiểm soát mana của cô ấy cực kì xuất sắc—nó thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác vớiHerrick—nhưng cô ấy lại thiếu kinh nghiệm thực chiến. Ý định của cô ấy lộ rõ quamỗi đòn tấn công của mình. Có khả năng cao là cô ta chỉ mới trải qua đấu tậpluyện với những người lính gác hoặc những chiến binh chuyên nghiệp sợ làmthương cô ấy, nên hèn gì cô ta chẳng thèm kiềm chế cơn nóng nảy và tính cách ngạomạn kia.

Vớimỗi cú đâm, chém, chọt mà cô ta tung ra, tôi đều đỡ và né hết một cách suýtsoát. Từ bên ngoài nhìn vào thì trông như tôi đang bị cô ta đẩy lùi và tôi thì cốgắng tuyệt vọng để theo kịp động tác của cô ấy. Còn đối với Nyphia thì cô tangày càng hăng máu hơn với mỗi đòn đánh thất bại khi không thể tung trúng tôidù chỉ một đòn.

Khiđến sát mép sàn đấu, tôi liền ngả người về sau và tôi dùng động lực từ cú đâm hơi-mạnh-hơn-cần-thiếtcủa Nyphia để quật cô ấy ra hỏi vòng đấu nhằm kết thúc trận đấu này, nhưng cô ấyđã kịp thời giữ thăng bằng nhờ thanh gậy của mình.

Ngảyngược vào chính giữa sàn đấu, cô ấy lắc đầu. “Không có lần thứ hai đâu. Amber,dựng lồng bao quanh cả sàn đấu!”

“Đâychỉ là trận đấu giao hữu thôi mà, đâu phải tử chiến đâu.” Tôi cố gắng lý lẽ.

Cô ta liền phản đối. “Không, trận này là để tậpluyện cho cuộc chiến tranh sắp tới đây. Và trên chiến trường, không hề có vụ ‘ngoài-vòng-thi-đấu.”—Côta quay ngoắc đầu lại—“Amber. Dựng lồng.”

Ngườibạn gầy gò của cô ta liền đứng dậy và sau khi niệm chú một chút và vẩy tay, mộtlồng bằng đất xung quanh sàn đấu được dựng lên, nhốt tôi chung với con mèo điênmà cứ tưởng mình là chúa tể sơn lâm này.

Tôinhìn xung quanh và thấy một số lính gác liếc mắt nhìn nhau một cách e dè, lo lắng,nhưng không ai trong số họ dám lên tiếng. Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận với cáiý tưởng trà trộn vào đây và tôi đã phải rất kiềm chế bản thân không được phánát cả sàn đấu này để bước ra. Cộng thêm việc có khả năng là một số con thuyềnphe Alacryan có thể lần đến bờ biển này, nên tôi phải cẩn trọng.

Vớikinh nghiệm từ kiếp trước của mình, tôi nhận ra rằng con người ta thường tự mãnhơn khi có đồng minh mạnh mẽ kề vai sát cánh với họ. Khi ở hậu tuyến, họ thườngmong đợi chiến thắng vẻ vang khi có một ai đó hùng mạnh như một Lance chiến đấucùng với họ. Ít nhất thì đối với tôi là vậy. Biết đâu ở đây thì lại ngược lạithì sao? Có thể nếu có một Lance chiến đấu cùng mình thì họ sẽ có thêm động lựcđể chiến đấu mạnh mẽ hơn, nhưng tôi vẫn khá hoài nghi về chuyện đó.

“Cônói đúng đấy,” Tôi nở một nụ cười giả tạo, vẫn giả vờ đóng vai một đứa lính mới.“Xin hãy hướng dẫn tôi thật tốt.”

Cảhai chúng tôi nâng cao vũ khí của mình, rồi bắt đầu chiến đấu tiếp. Một trậnchiến thật sự, đặc biệt là nếu có vũ khí sắc bén, thì thường chỉ cần mất vàigiây là chấm dứt. Nhưng với lượng mana dồi dào trong thế giới này, việc mắc sailầm thì không hề nghiêm trọng như trong thế giới trước đây của tôi, nên các đấusĩ ở đây ít khi tập trung sửa chữa khuyết điểm, mà thay vào đó là chỉ hoàn toàntập trung vào cải thiện thế mạnh của bản thân họ để nâng cao sức mạnh. Ngay cảtôi bị sa lầy vào lỗi lầm ấy khi tôi lần đầu đến thế giới này, đó là cho đếnkhi tôi bị đấm sml bởi các asuras hồi còn ở Epheotus.

Nyphialao nhanh về phía tôi một lần nữa, lần này cô chĩa gậy về phía bên trái và nhanhchóng dùng đầu kia để vung thẳng lên trên.

Tôichỉ né đòn đó một cách suýt soát, có thể ngửi được mùi gỗ sồi từ thanh gậy đượcđánh bóng kia, và phản đòn bằng cách đẩy ngược thanh gậy của cô lên bằng tay khôngcầm kiếm. Điều này khiến cô ta mất thăng bằng; tôi kết thúc bằng cú quét giòvào chân trụ phía sau của cô ta và đẩy cô ấy về phía trước.

Vớisức mạnh từ cơ thể đã được đồng bộ hóa với ý chí của Sylvia cùng một phần nhỏ cônglực mana, Nyphia liền choạng voạng bước về sau. Đám đông căng thẳng từ sau khilồng được dựng lên liền hét lên một cách điên loạn và hào hứng sau khi trận đấukết thúc.

Liếcnhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, khuôn mặt cô ấy đỏ lên vì xấu hổ và giận dữ.Trong khi Nyphia thì không biết phải thốt lên lời gì thì một giọng nói trầm dịudàng vang lên từ phía đám đông. “Trông vui thế, cho ta gia nhập với được chứ?”

“Chảai gia nhập gì hết! Chỉ là ta bị trượt—” Nữ quý tộc da ngăm ngăm kia liền khựnglại như thể bị mắc nghẹn bởi chính câu từ của mình sau khi nhận ra người vừanói là ai. “Q-Q-Quý bà Astera!”

Nyphialiền cúi đầu xuống và nói. “Xin hãy thứ lỗi vì sự thô lỗ của cháu!”

Ngườiphụ nữ mà đối thủ của tôi gọi là Quý Bà Astera không ai khác chính là người đầubếp đã kính cẩn cúi đầu chào tôi ngay khi tôi vừa đến đây. Vị đầu bếp nhảy vàotrong lồng một cách nhẹ nhàng và uyển chuyển đến mức chuyển động của Nyphia chẳngkhác gì con nít tập đi.

Tôinhanh chóng cúi chào, vẫn nhập tâm đóng vai một người lính mới. “Xin mạo phépcho cháu biết mình sắp đấu với ai đây ạ?”

Quýbà Astera nhún gối chào trang trọng như một nữ công tước. “Chỉ là một đầu bếpbình thường thôi.”

[][] []

#Darkie