The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8113

Chương 143

 [][] [] 

Để Sylvie lại với em gái, tôi tìm đường đến phòng chamẹ. Sải bước trên hành lang, bước đi của tôi ngày một nhanh hơn cho đến khi tôidừng lại trước cánh cửa có đề “Gia đình Leywin”.

Tôi hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần. Nghĩ vềnhững gì Ellie đã nói, rằng bố mẹ tôi thật sư có ý định tham gia vào cuộc chiến,tôi thật sự không khỏi lo lắng. Tôi nhẹ nhàng gõ cửa.

“Cửa vẫn mở.” Tiếng nói ấm áp của mẹ tôi vang lên từphía bên kia.

Bản lề kêu lên khi tôi xoay núm và cánh cửa dần trượtmở. Túi đồ đã mở sẵn nằm trên sàn, với quần áo được xếp ngay ngắn bên cạnh. Tôibước vào, nhìn xung quanh và thấy cha tôi đang đánh bóng đôi găng tay của ông,cùng với một bộ giáp lưới trải rộng bên cạnh. Mẹ tôi, người đang đi về phía cửađể chào đón vị khách mới tới, đứng sững lại khi nhìn thấy tôi. Bà ấy che giấu sựngạc nhiên của mình bằng một nụ cười ủ rũ, trong khi bố tôi đảo mắt xuống ngaykhi ông ấy thấy biểu cảm trên gương mặt tôi.

“Vậy đó là sự thật.” Tôi lẩm bẩm, nhặt một cái nẹp chânbóng loáng đặt cạnh cha tôi.

“Con trai.” Cha tôi đặt đôi găng tay và cái giẻ xuống,nhưng vẫn không buồn đứng lên.

“Chúng ta không nghĩ con về sớm vậy.” Mẹ tôi nói chèn thêm,bước thêm một bước về phía tôi.

“Có phải mọi người muốn rời đi mà không nói lời nào vớicon?” Tôi hỏi, mắt vẫn không rời chiếc nẹp cầm trên tay.

“Tất nhiên là không rồi. Nhưng chúng ta muốn chuẩn bịxong xuôi trước khi con trở về.” Mẹ tôi đưa tay lên, ngập ngừng một chút trướckhi đặt nó lên vai tôi.

Một hỗn hợp cảm xúc trào dâng trong tôi khi tôi siết chặtlấy mảnh giáp – bối rối không hiểu vì sao họ đột nhiên quyết định chiến đấu, khóchịu khi nghĩ đến việc họ không buồn bàn chuyện này với tôi, và giận dữ vì họ sẵnsàng mạo hiểm cuộc sống của bản thân khi mà Ellie mới bước sang tuổi mười hai.

Cuối cùng thì tôi cũng có thể rời mắt khỏi tay mình vànhìn thẳng vào cha tôi. “Con tưởng hai người sẽ đợi đến khi Ellie trưởng thànhhơn rồi mới tham gia cuộc chiến.”

“Tổng Tư Lệnh Virion khuyên chúng ta ở lại đến khi Ellietrưởng thành hơn hoặc đến khi con về.” Cha tôi nói với ánh mắt kiên quyết.

“Con không tin hai người tự dưng quyết định tham gia cuộcchiến chỉ bởi vì con đã trở về.” Tôi trả lời một cách nghi ngờ.

“Không phải vậy.” Mẹ tôi trả lời, bàn tay bà siết chặtvai tôi hơn.

“Ta mới nhận được một tin nhắn từ Helen.” Cha tôi đứng dậy,ánh mắt giận dữ một cách lạ thường trong khi thử đôi găng tay. “Họ vừa bị độtkích trong hầm ngục ngay khi mọi người đang chuẩn bị rời đi. Họ ở lại để câuchút thời gian cho những chiến binh trẻ tuổi hơn có thể rời đi, nhưng…”

“Nhưng?” Tôi lặp lại. Cha tôi, Reynolds Leywin, người đànông luôn chịu đựng mọi khó khăn với nụ cười lạc quan, ngước lên với một ánhnhìn băng giá trong mắt ông. “Adam đã không qua khỏi.”

“Không.” Tôi lắc đầu. “Không thể nào. Con mới ở đó ngàyhôm qua. Con chính là người đã dọn sạch hầm ngục đó và giết con thú đột biến ẩnnáu bên trong.”

Bố tôi gật đầu. “Có vẻ là sau khi con rời đi, khi mọi ngườiđang bắt đầu khởi hành, một đám quái thú mana khác dẫn đầu bởi một con đột biếnđã tấn công họ. Helen nghĩ rằng tầng dưới cùng của hầm ngục đầu tiên có thông vớimột hầm ngục khác.”

“Trận chiến đó cực kì khốc liệt, bởi không ai ngờ được nósẽ xảy ra. Nhóm Twin Horns và vài chiến binh kỳ cựu ở lại và câu chút thời giancho mọi người khác.” Mẹ tôi tiếp lời. “May thay, con đột biến chỉ là cấp B,nhưng bởi đội quân của chúng đông hơn và ồ vào khi họ mất cảnh giác, đã có nhiềuthương vong ngoài dự kiến… bao gồm cả Adam.”

Sự im lặng bao trùm căn phòng sau khi mẹ tôi kết thúc.Tôi không thể tin được người mà tôi mới gặp hôm qua nay đã qua đời. Đột nhiên,tôi nhận ra một điều khiến bản thân không khỏi rùng mình: Tess cũng ở trong hầmngục đó!

“Còn ai khác chết nữa?” Tôi hỏi. Bất chấp sự lo lắng củamình, tôi không muốn tỏ ra vô cảm trước cái chết của Adam bằng cách hỏi về sựan toàn của Tess.

“Đó là tất cả những gì ta nghe được từ Helen. Nó là mộttin nhắn khẩn nên nội dung khá là ngắn, nhưng qua việc cô ấy không liệt kê thêmai khác, ta nghĩ những chiến binh thiệt mạng khác là những người ta khôngquen.” Cha tôi thở dài. “Mặc dù vậy, có lẽ Tổng Tư Lệnh Virion sẽ biết rõ hơn bởichuyện cũng đã xảy ra một thời gian rồi.”

Helen chắc chắn sẽ đề cập nếu có chuyện gì đó xảy ra vớiTess, nhưng điều đấy vẫn không thể khiến tôi an tâm.

“Con rất tiếc về những gì đã xảy đến với Adam.” Tôi an ủi cha mình. Adam không phải nhân vật ưa thíchcủa tôi trong Twin Horns, bởi tính nóng nảy, và những câu mỉa mai cay độc của chúấy đôi khi khá là khó chịu, nhưng chú ấy là một người trung thành. Bên dưới vẻngoài nóng nảy và cáu kỉnh của chú là một người đồng đội đáng tin cậy đã kề vaisát cánh bên bố mẹ tôi khi họ còn ở trong Twin Horns.

Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao bầu không khí xungquanh cha tôi lại nặng nề đến thế.

“Đừng hiểu nhầm, Arthur. Chúng ta không làm việc nàyvì cảm thấy tội lỗi – cuộc sống của một người lính luôn luôn tràn ngập nguy hiểm.”Cha tôi nói.

“Kể cả vậy.” Tôi lắc đầu.

Tôi biết mình đang rất vô lý. Cha tôi có đủ tư cách đểtham gia trận chiến mà ông chọn. Nhưng sự ích kỷ muốn giữ an toàn cho những ngườitôi yêu thương, đã khiến tôi phải thử thay đổi quyết định của họ.

Không quan trọng rằng lõi của bạn đã đến level nào,hay hiểu biết của bạn về kiểm soát mana đến đâu. Không cần biết bạn rèn dũa cơthể của mình đến mức nào, hay bạn trang bị giáp sắt cẩn thận đến đâu, cái chếtcó thể tiếp cận bất cứ thời điểm nào trong trận chiến; dù cho tôi đã mạnh đếnđâu, tôi không bao giờ dám phủ nhận điều đó. Tuy nhiên, cha tôi vẫn muốn liều mạngcủa ông và vợ mình mà không vì điều gì hết, ngoại trừ sự liều lĩnh.

“Arthur, đó không phải là lỗi của ông ấy.” Mẹ tôi an ủi.“Mẹ mới là người muốn trở lại Twin Horns và đóng góp cho trận chiến này.”

“Cái gì?” Tôi buột miệng, hoàn toàn bất ngờ trước câunói. “Mẹ muốn tham gia cuộc chiến này?”

Bà ấy gật đầu. “Đúng vậy.”

“N-nhưng mẹ không thể.” Tôi quay về phía cha mình,hoang mang lộ rõ trên nét mặt. “Ý con là, cha nói mẹ không dùng phép thuật củamình vì những gì đã xảy ra trong quá khứ. Sao lại là bây giờ…?”

Mẹ tôi liếc nhìn cha tôi, người lặng lẽ cúi đầu xuống.“Arthur, ngồi xuống đi.”

Tôi vâng lời, ngồi xuống bên chân giường khi mẹ tôi tậptrung suy nghĩ.

“Chồng t–cha con còn nói gì với con nữa?” Bà ấy nhìn tôimột cách tội lỗi khi cố sửa đổi câu chữ của mình, nhưng tôi không để tâm. Bà ấyđã nói tôi cần cho bà ấy thời gian để chấp nhận tôi là ai, và tôi có thể nói rằngviệc ấy khá quá sức với bà ấy, nhưng bà vẫn đang cố gắng.

“Đó là tất cả những gì ông ấy kể.” Tôi nói. “Ông ấy nóiphần còn lại nên được kể bởi mẹ khi mẹ đã sẵn sàng.”

“Điều mà chúng ta chưa từng nói với con về Twin Horns,Arthur, là thực ra vẫn còn một thành viên khác nữa.”

Tôi nhíu mày liếc sang cha mình, người vẫn im lặng.

“Tên cố ấy là Lensa, một pháp sư Augmenter trẻ tuổi vàtài giỏi tại thời điểm đó.” Mẹ tôi tiếp tục.

Bà ấy kể cho tôi câu chuyện về một pháp sư rất sáng dạ vàtràn đầy tiềm năng đã gia nhập Twin Horns ngay sau khi cha tôi mang Alice đến từthành phố Valden. Mẹ tôi nói không chớp mắt khi miêu tả tính cách hợp nhau giữabà và Lensa, sự thô lỗ và thẳng thắn của Lensa hoàn toàn ăn nhập với tính khí rụtrè, nhút nhát của mẹ. Lensa đã rất nổi tiếng trong vai trò nhà thám hiểm củamình, ngay cả khi đơn thương độc mã. Vì vậy, khi cô ấy ngỏ ý muốn gia nhập TwinHorns, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.

Mẹ tôi nhắm mắt và ngưng lại một nhịp. “Tai nạn xảy ra chỉhai năm sau khi cô ấy gia nhập.”

Tôi nhíu mày khi tưởng tượng loại tai nạn đáng sợ nào đãxảy ra, cho đến khi mẹ tôi mỉm cười yếu ớt. “Nó không phải một tai nạn khủngkhiếp nào đó đổ lên đầu bọn ta, không phải cuộc sống của ai cũng tràn ngập sự kịchtính và thú vị như của con.”

Xấu hổ, tôi cười trừ, gãi nhẹ má mình.

“Bọn ta đã bất cẩn lâm vào cuộc phục kích của một đànong. Không ai trong chúng ta chịu tổn thương gì nặng nề, và ta đã không nghĩnhiều khi chữa lành vết thương ngoài da cho mọi người.” Mẹ tôi mím môi để khôngbật khóc. “Là một pháp sư Emitter, mọi người ai cũng mong đợi con có thể chữalành mọi vết thương – tưởng tượng phép thuật của con như kiểu vạn năng, có thểchữa lành tất cả bằng một thần chú, nhưng thực ra không phải vậy.”

Bố tôi đặt tay lên lưng mẹ an ủi, ngay khi bà bắt đầy runlên.

“Lúc đó mẹ chưa biết vì mẹ mới thức tỉnh chưa được baolâu, và mẹ chưa bao giờ được huấn luyện một cách đầy đủ về các khía cạnh khácnhau của thuật chữa lành; mẹ không nghĩ nó cần thiết.” Lau đi nước mắt, bà ấynhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu. “Mẹ đóng vết thương của mọi người, nhưng không đểý tới việc nọc độc từ vòi lũ ong đã thấm vào da thịt bên dưới. Bố con và mọingười khác đều được chữa trị kịp thời trước khi nó gây tác hại gì, nhưng Lensa,vết thương của cô ấy gần lõi mana, và sau khi mẹ đóng vết thương, nọc độc đãlan ra.”

Tôi hít vào một hơi thật mạnh. “Sau đó…”

“Đúng vậy. Lõi mana của cô ấy đã nhiễm độc đến nỗi nókhông còn có thể thao túng mana được nữa. Mẹ đã cướp đi niềm vui duy nhất trongcuộc đời của cô ấy, một người bạn, và cũng là một người đồng đội.”

“Ít nhất cô ấy còn sống.” Tôi nói, cố an ủi mẹ nhưng bà ấylắc đầu.

“Cô ấy đi vào hầm ngục một mình và không bao giờ trở ra.”Mẹ tôi nói. “Cô ấy luôn nói rằng mình muốn chết một cách vẻ vang trên chiến trường,nhưng cô ấy đi vào một hầm ngục độ nguy hiểm cao mà không thể sử dụng bất kì loạima thuật nào chỉ để khiến bản thân bị giết. Và con biết phần hài hước nhất củacâu chuyện này là gì không?”

Mẹ tôi ngẩng mặt lên, cố không để nước mắt trào ra khi bàmỉa mai. “Nếu mẹ không đóng vết thương, bác sĩ đã có thể dễ dàng chiết nọc độcra ngoài. Cô ấy có thể đã ổn nếu mẹ không chữa lành cho cô ấy.”

Tôi mở miệng, mong rằng có thể nói nên lời, nhưng khôngthể. Cha tôi cũng tiếp tục im lặng, tay của ông vẫn đặt nhẹ lên lưng mẹ.

Sau vài phút, mẹ tôi tiếp tục. “Mẹ đã rất sợ hãi khi phảisử dụng ma thuật cho bất cứ vết thương gì ngoài những vết thương ngoài da kể từngày đó. Khi chúng ta đến Xyrus và bị tấn công, mẹ đã gần như không thể chữalành cho người cha đang chết dần của con. Nhưng sau khi con nói cho chúng ta về…bí mật của con, và đi tập luyện, Trưởng lão Rinia đã giúp đỡ mẹ rất nhiều khichúng ta ở trong động. Không cần biết cái chết của Adam có phải là một dấu hiệuhay không, nhưng sau tất cả những gì Twin Horns đã làm cho cha con và cho ta,ta nghĩ đã đến lúc bọn ta nên đến đó vì bọn họ.”

Sự quyết tâm trong mắt mẹ tôi đã nói rõ rằng bà ấy khôngnói những điều này với hy vọng được tôi chấp thuận.

“Đó không phải lý do duy nhất.” Cha tôi nói với giọng trầm.“Giờ con đã quay lại, nghĩ đến con thôi đã là một cực hình rồi, huống chi trongkhi con mạo hiểm mạng sống của mình ngoài kia tham gia cuộc chiến, chúng ta lạichỉ biết ngồi đây, chắp hai tay cầu nguyện cho con an toàn và chờ đợi tin tốt.”

“Nhưng nếu một trong hai người xảy ra chuyện gì thì sao?Ellie sẽ phải làm sao?” Tôi tranh luận, vẫn không an tâm về việc để họ ra trận.

“Với con cũng vậy thôi, Arthur. Không quan trọng con mạnhthế nào, cái chết hiếm khi đến từ sự yếu đuối; nó lẻn vào ngay khi con mất cảnhgiác. Ta sẽ bảo vệ mẹ của con và con có thể tin rằng mục đích cuối cùng của trậnchiến này là bọn ta có thể trở về an toàn để đoàn tụ với con và em gái của con,nhưng con cũng phải hứa điều tương tự.” Cha tôi dừng lại một giây khi ánh mắtông cứng lại. “Có lẽ bọn ta đã không nuôi dạy con đúng theo cách bọn ta muốn vìcon có kí ức về kiếp trước, nhưng con có thể chắc chắn rằng Ellie vẫn xem connhư người anh ruột thân thương của mình, nên đừng hy sinh bản thân vì một điềugì đó mơ hồ như kiểu “vì một mục đích cao cả hơn”, và hãy trở về từ cuộc chiếnmột cách an toàn. Ngay cả khi chúng ta thua cuộc chiến này, chúng ta sẽ luôn cócơ hội đánh trả. Tình huống duy nhất mà ta thực sự thua là khi chúng ta chết, bởikhông còn có cơ hội thứ hai sau đó.”

Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc cười nhạt. “Ừ thì…”

“Con hiểu ý ta mà!” Bố tôi cáu kỉnh, gợi lên một nụ cườiyếu ớt từ mẹ tôi.

Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vội vã thu hút sự chú ý củachúng tôi vào cánh cửa. Sau khi trao đổi ánh nhìn với cha mẹ, tôi nói. “Nó vẫnmở.”

Cánh cửa gỗ mở toang hé lộ Virion trong cùng một chiếc áochoàng đen mà ông ấy đã mặc hôm nay trong cuộc gặp mặt của chúng tôi vớiVritra. “Nhóc, cháu đã nghe tin gì chưa?”

“Tổng tư lệnh Virion!” Cha mẹ tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi củahọ.

“Bỏ đi, đối với cha mẹ của Arthur thì chỉ cần Virion là đủ.”Ông ấy trả lời với một cái vẫy tay nhanh chóng.

“Có phải là về cuộc tấn công không?” Tôi đoán, đánh giá bằngbiểu cảm bối rối của ông ấy.

“Tốt, vậy là cháu đã nghe rồi.” Virion gật đầu. “Và cháuđã kể với cha mẹ chưa?”

“Họ là người đã kể cho cháu.”

Virion nhướn lông mày ngạc nhiên, nhưng ông ấy chỉ thởdài khi nhìn về phía cha mẹ tôi. “Vậy chắc các bạn cũng đã nghe về những gì đãxảy ra với đồng đội cũ của hai người.”

Bố tôi đáp lại với một cái gật đầu trang trọng.

“Ta xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến hai người.” Ông nội của Tess than thở. “Một số binh lính vừa mới tớilâu đài. Ta đến để đưa Arthur đi, nhưng ta khá chắc là ít nhất thủ lĩnh củaTwin Horns cũng ở đó. Hai người có muốn đi cùng chúng ta không?”

Sau khi gửi một tin nhắn ngắn đến Sylvie – rằng chúngtôi sẽ xuống tầng dưới và dặn cô ấy ở lại với Ellie – bốn người chúng tôi vộivã đến phòng dịch chuyển tức thời.

Những cánh cửa sắt cao chót vót bảo vệ phòng dịch chuyểnđã bị bỏ ngỏ, khi những người lính, vẫn còn mặc phục trang chiến đấu, loạng choạngbước ra khỏi cánh cổng phát sáng ở trung tâm căn phòng, một số vẫn còn đang cầmvũ khí trên tay, đỏ thẫm màu máu tươi.

Các lính canh xếp hàng bên tường phòng trường hợp bấtkỳ ai khác ngoài binh lính Dicathen đi qua cổng, trong khi các hầu gái và y táchờ đợi với băng gạc ước và thuốc sát trùng cùng thuốc mỡ để chữa trị cho nhữngngười lính bị thương nặng.

Nhận ra Helen đầu tiên, tôi ngay lập tức chỉ cho bố mẹtôi.

Không cần phải nói cũng có thể tưởng tượng được tìnhtrạng của cô ấy đáng thương đến mức nào. Tấm giáp che ngực của cô ấy đã vỡ vụn,chỉ còn một mảnh nẹp vai còn lại. Bộ giáp da bảo vệ phần còn lại của cơ thểHelen có đầy những vết chém lớn, thấm đẫm máu khô, nhưng biểu hiện của cô khôngphải là mệt mỏi hay đau đớn. Có một cơn thịnh nộ trong mắt cô khi cô bước xuốngbục với cây cung bị gãy vẫn còn trong tay.

“Helen!” Cha mẹ tôi hét lên. Họ ngay lập tức lao vềphía Helen. Thủ lĩnh Twin Horns đã dần dịu đi khi họ thấy lại bố mẹ tôi và nhậnnhững cái ôm của họ.

Rời khỏi Virion, người vẫn đang hồi hộp đợi chờ Tessbước qua cánh cổng, tôi đi về phía Helen.

“Cháu rất vui vì cô vẫn an toàn.” Tôi nói, ôm cô ấy mộtcách nhẹ nhàng. “Cháu xin lỗi vì những gì đã xảy ra với Adam… Nếu cháu ở lại đócùng mọi người…”

“Đừng.” Helen ngăn tôi lại. “Không bao giờ tốt khi cónhững suy nghĩ như vậy. Điều gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Điều tốt nhất phảilàm bây giờ là làm cách nào chúng ta khiến đám người Alacryan khốn nạn và bầythú cưng đột biến của bọn chúng phải trả giá đắt.”

“Những gì cậu cần bây giờ là nghỉ ngơi.” Mẹ tôi nói.“Đi, chúng tớ sẽ gọi một y tá chăm sóc cho cậu.”

Mẹ tôi đưa Helen đi, người vẫn cố chấp khẳng định rằngmình không sao, cùng với cha tôi theo sát phía sau họ. Tôi hình dung việc họ sẽkể với Helen kế hoạch tái gia nhập Twin Horns của họ, nhưng tôi vẫn đứng lạitrong phòng để chờ Tess trở về.

Những binh lính thoát được đã tìm đến một trong nhữngcổng dịch chuyển được ẩn giấu trong Beast Glades, nhưng không có thời gian choviệc kiểm tra toàn bộ danh tính những người sót lại, và việc lũ quái thú mana vẫncó thể phục kích họ bên ngoài ngục tối khiến tôi càng ngày càng lo lắng khichưa thấy Tess xuất hiện.

Chưa đến vài phút trôi qua nhưng tôi cảm giác như vàithập kỉ vậy. Những gương mặt xa lạ lảo đảo bước ra khỏi cổng dịch chuyển, cho đếnkhi cuối cùng, một gương mặt thân thuộc bước ra khỏi cổng; đó là người tênStannard.

Anh ta có vài vết trầy trên áo và quần, mặt thì bịnhòe vởi bụi bẩn, nhưng ít nhất việc không có máu trên người cậu ta là một dấuhiệu tích cực.

Tôi không do dự lao thẳng về phía anh ta, kéo anh tasang một bên gần như ngay lập tức khi anh bước ra khỏi cổng.

“Wow, gì v…”

“Tessia đâu? Không phải cô ấy ở với bọn anh sao?” Tôihỏi dồn dập, nắm chặt tay anh ta.

“Arthur Leywin?” Khuôn mặt của anh ta nhíu lại. “Ouch.Cậu nắm hơi chặt rồi đó.”

Tôi lập tức buông tay, mắt tôi vẫn đảo qua lại giữaStannard và cánh cổng dịch chuyển, đề phòng việc Tess có thể bước ra bất kì lúcnào.

“Xin lỗi, Stannard. Tôi đã nghe về cuộc phục kíchtrong hầm ngục. Phần còn lại từ đội của anh đâu?” Tôi hỏi một cách thiếu kiênnhẫn. Sự ồn ào trong căn phòng ngày một tăng lên khi ngày càng nhiều binh línhtràn ngập trong nơi này. Một số người đang rên rỉ đau đớn trong khi những ngườikhác đang nói chuyện với lính canh và khai báo những điều đã xảy ra.

“H-họ chắc là ở sau tôi.” Anh ta trả lời, quay đầu lại. “Mọithứ lúc ấy điên cuồng lắm. Chúng tôi phải không ngừng chạy trốn để đề phòngchúng đuổi theo.”

Stannard run rẩy trong khi đầu gối anh ta khuỵu xuống.Tôi choàng tay anh ta qua vai mình và đưa anh ấy sang một bên, nơi anh có thểngồi và dựa lưng vào tường.

Nhìn vào hiện trạng của mọi người, Helen rõ ràng đã khônghề nói giảm nói tránh mức độ nghiêm trọng của cuộc phục kích. Khi tôi đi quađám binh lính, tôi nhận ra những người đồng đội còn lại của Tess.

Cô gái tên Caria đang cõng cậu nhóc mà tôi đã đấu tay đôicùng – Darvus, nếu tôi nhớ không lầm – trên lưng, chân cậu ta lê la trên nền đấtbởi sự khác biệt về chiều cao của họ.

Cô gái bé nhỏ nhắn dễ dàng cõng đồng đội của mình trênlưng, mặc cho hàng loạt vết thương trên cơ thể. Mái tóc nâu xoăn của cô ấy đã gầnnhư tơi tả, bị vấy máu ở phần đuôi, và áo giáp da của cô bị đã bị rách nát đếnmức vô phương cứu chữa.

Vội vã chạy đến phía họ, tôi nhấc Darvus đang bất tỉnhlên và bắt đầu cõng cậu ta, khiến Caria đôi chút ngạc nhiên.

“Cảm ơn.” Cô ấy trả lời một cách nhu mì khi tôi hướng cô ấyvề phía Stannard.

Khi tôi đặt Darvus xuống, cậu nhóc Augmenter với mái tóchoang dại đã lơ mơ tỉnh lại. Rên rỉ trong đau đớn, đôi mắt của cậu ta trừng trừngnhìn về phía tôi. Ngay khi cậu ta nhận ra mình đang nhìn vào ai, đôi mắt cậunheo lại. “Cậu… Chính vì cái kĩ thuật tàn ác đó của cậu, mà tôi đã không thể vậnmột chút mana nào để chiến đấu!”

Mặc cho sự giận dữ của cậu ta, giọng nói của cậu ấy chỉkhàn khàn và yếu ớt.

“Tôi xin lỗi. Tôi thật sự xin lỗi.”

Darvus ngả người bên bức tường trước khi quay lại bất tỉnh,dựa vào Stannard đang ngủ.

Tôi lấy một bình nước từ cô hầu gái đi ngang qua và đưanó cho Caria. Cô ấy ngay lập tức vùi mặt vào trong bình thủy tinh, hớp từng ngụmnước trước khi đưa nó lại cho tôi, hoàn toàn trống rỗng.

“Caria.” Tôi nhẹ nhàng lắc vai cô ấy để cô không chìm vàogiấc ngủ. “Tôi cần biết chuyện xảy ra với Tessia.”

Đôi mắt của Caria khép hờ khi cô mở miệng giải thích. Côchuẩn bị nói, thì bỗng, đôi môi của cô nhếch lên thành một nụ cười. Cô chỉ vềphía sau lưng tôi, không nói nên lời.

Hoàn toàn bối rối, tôi quay đầu lại. Đi ra khỏi cánh cổng,mặc dù bẩn thỉu, quần áo rách nát, tóc tai bù rối, áo giáp móp lại và nhiều chỗbị nứt, nhưng vẫn còn sống và nguyên vẹn, là Tessia.

#Akares