The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 770

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1793

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 733

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8198

Chương 135

[][] [] 

Tessiatiến thêm bước nữa, không còn lưỡnglự nữa. “Arthur? Là cậu đấy hả?”Cô ấy thốt lên lần nữa, giọng có hơi run.

Tấtcả binh lính, Augmenter và Conjurer đều quay sang nhìn chỉ huy của tôi khi cô ấytiến lại người đang ngồi trên núi xác chết kia như thể họ bị mê hoặc.

Bỗngnhiên, sự yên lặng trong hang động bị phá vỡ bởi một tiếng kêu nhỏ. Một vệt trắngtừ đâu nhảy ra rồi chạy thẳng về phía Tessia và lao vào vòng tay của cô ấy.

Trôngnó giống như một con cáo trắng nhỏ vậy.

“Sylvie!”Tessia thốt lên và ôm chầm lấy con thú ấy trước khi nhìn lên.

“N-Ngươi!Xưng danh tính đi!” Dresh là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói tự tin thườngngày của anh ta đã biến mắt trước cảnh tượng trước mắt.

Ngườiđàn ông mắt xanh nhìn Dresh một hồi, khiến cho Dresh bất giác lùi lại một bước,rồi trả lời. “Arthur Leywin.”

Rútthanh kiếm đầy máu ra khỏi xác chết, anh ta nhảy xuống khỏi núi xác chết, hạcánh nhẹ nhàng trước cánh cửa lớn.

Khianh ta bước ra ánh sáng, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ được diện mạo bị che lấp trongbóng tối.

Trônganh ta khá trẻ bất chấp khí chất khủng bố tỏa ra từ người. Mái tóc nâu đỏ dàiđược buộc lên tô điểm cho đôi mắt xanh lục bảo lấp lánh trông rất điềm đạm đếnbình thản, ngay cả trong tình huống như thế này. Máu và bụi bẩn đầy trên mặt củaanh ấy và quần áo của anh cũng không làm xấu đi gương mặt anh.

Ngườinày không hề phô trương hào nhoáng, khác xa bất kì các quý tộc nào mà tôi đã từnggặp, những người ưỡn ngực hất cắm đi đứng một cách ngạo mạn. Không, đằng sauánh mắt bình thản và đôi môi nhếch mép ấy là sự uy quyền vượt xa hơn những tênquý tộc giả tạo, màu mè hoa lá và thích phô trương quyền lực kia.

Trakiếm vào vỏ, anh ta bước về phía chúng tôi và giơ tay lên. “Tôi ở phe của mấyngười.” Anh nói một cách mệt mỏi.

Nhữngngười lính liếc nhìn nhau trong bối rối khi Tessia tiến thêm một bước nữa.

“Arthur?”Một số thành viên của nhóm Twin Horns cũng thốt lên và tất cả bọn họ chạy đếnđây.

Tuynhiên, Tessia vẫn đứng yên đó. Tôi thấy bọn họ nhìn nhau chằm chằm một hồi vàtôi thề là tôi thấy Arthur nhếch mép cười, nhưng không ai trong số họ lại gầnnhau.

Hànhđộng của Tessia khiến tôi bất ngờ, nhưng cách mà nhóm Twin Horns đối xử với cáingười tên Arthur đó đã làm tan biến đi bầu không khí căng thẳng và nghi ngờtràn ngập trong đây. Tuy nhiên, như vậy càng khiến đầu tôi có thêm cả ngàn câuhỏi khác.

Cứcho rằng đây thật sự là Arthur Leywin mà chỉ huy của chúng tôi nhắc đến nhiều lầnđi, nhưng anh ta đang làm gì ở đây? Làm thế nào mà anh ta lại đến được tận đây?Anh ta tự mình giết chết con quái đột biến cấp S đó ư?

Tôiquay đầu sang Darvus, và qua biểu cảm nheo mày và ánh mắt ngờ vực, có vẻ như cậuta cũng tò mò hệt như tôi. Caria, mặt khác, mỉm cười khi cô ấy quan sát ngườiđang bị nhóm Twin Horns bao quanh—lờ đi sự thật là có một núi xác chết khổng lồsau lưng.

“Mặcdù tôi rất ghét phải ngắt ngang buổi sự đoàn tụ của cậu, nhưng có những vấn đềmật thiết hơn cần giải quyết.” Dresh lớn tiếng. “Chính xác thì chuyện gì đã xảyra ở đây? Tôi không nhận được tin tức gì về một người tên ‘Arthur’ sẽ gia nhậpchúng tôi dưới hầm ngục này.”

“Tôidám chắc chẳng ai biết về điều này vì tôi đến đây chỉ mới một tiếng đồng hồ trướcthôi.” Arthur trả lời, rời khỏi những người bạn đang bao quanh anh ta. “Ngay cảtôi cũng rất ngạc nhiên khi được chào đón bởi hàng đống quái thú mana này.”

“Cậuđang ám chỉ rằng cậu đơn thương độc mã giết hết toàn bộ những con thú mana—baogồm cả con đột biến cấp S—đằng sau cậu ư?” Một người lính gạ hỏi.

“Thếông có thấy ai khác còn sống ngoài tôi không?” Arthur nghiêng đầu.

“Điềuđó là bất khả thi!” Một người lính khác la lên. “Làm thế quái nào chỉ một thằngnhóc lại có thể làm được điều mà phải cần đến cả đại đội pháp sư?”

Arthurnhướng mày, không quan tâm về lời nhận xét ấy. “Mấy người có tin tôi hay khôngcũng chẳng quan trọng. Mấy người chỉ cần biết một điều là con quái đột biến màcác người nhận lệnh đến đây để giết đã chết.”

Ngàycàng nhiều lính bắt đầu đặt ra thêm câu hỏi và đưa ra lời buộc tội, nhưng đều bịngười đàn ông bí ẩn đó làm lơ. Anh ta chỉ đơn giản tiến về chỗ Dresh và chìatay ra. “Có vẻ như ông là chỉ huy của đại đội này. Ông có phiền cho tôi nghỉqua đêm ở trại của ông không? Tôi đang khá mệt mỏi và cần một đêm nghỉ ngơi đầyđủ trước khi rời đi.”

Mặcdù có hơi bất ngờ, Dresh vẫn chấp nhận bắt tay và gật đầu.

“Thếcòn đống lõi thú đâu?” Một pháp sư Conjurer lên tiếng, chỉ tay về phía núi xáckia.

Tấtcả mọi người một lần nữa liếc nhìn nhau, hy vọng rằng họ sẽ nhận được câu trả lờitừ người đàn ông kia. Thường thì, lõi thú thu thập được sau một trận chiến sẽđược chia đều cho các binh lính. Nhìn qua số lượng xác chết chồng chất thànhnúi khổng lồ kia, ngay cả một người khiêm tốn nhất cũng sẽ chảy nước dãi khinghĩ đến lợi nhuận tiềm năng sẽ có.

“Chúngmất hết rồi,” Arthur trả lời một cách nhỏ nhẹ. “Xin lỗi, nhưng khế ước thú củatôi rất thích ăn lõi thú.” Anh ta tiếp tục, chỉ tay vào con cáo nhỏ lông xùđang liếm láp chính mình.

“Ngươinói là con thú tý xíu đó nuốt sạch hàng trăm lõi thú ư?” Một pháp sư Augmentertóc quăn cằn nhằn không tin, tay anh ta nắm chặt cán kiếm.

“Đúngthế,” Arthur trả lời như thể đó là sự thật hiển nhiên.

“Thếcòn lõi thú của con quái đột biến cấp S? Chuyện gì xảy ra với nó?” Dresh hỏi, lấylại được phong độ ban đầu.

“Tôiđang giữ nó.” Arthur thở dài. “Còn câu hỏi nào khác không? Tôi cũng rất muốn trảlời chúng, nhưng đứng đây trả lời từng câu hỏi của mọi người thật sự đang rấtlãng phí thời gian của chúng ta.”

“Chúngtôi sẽ hộ tống cậu ấy về trại, thưa đại đội trưởng.” Tessia lên tiếng và cácthành viên của nhóm Twin Horns đều gật đầu đồng ý.

Tốt thôi. Còn bây giờ, ta muốn mộtvài đội ở lại đây tìm kiếm bất kì thứ gì có giá trị và đáng để bán. Số còn lạisẽ trở về trại và đợi mệnh lệnh từ cấp trên.” Dresh ra lệnh, lùa những binhlính đang bất bình kia đi.

Chuyếnđi về trại chính khá căng thẳng và nặng nề, hệt như lần đầu chúng tôi mở haicánh cổng dẫn đến hầm ngục. Caria, Darvus và tôi đều im lặng khi bị bao trùm bởibầu không khí ảm đạm của hầu hết mọi binh lính ở đây. Ngay cả Tessia và nhómTwin Horns cũng chỉ nói chuyện lí nhí với Arthur, hầu như tôi không thể nghe đượcgì.

Đằngsau tôi, tôi có thể nghe vài cuộc trò chuyện giữa các binh lính, một số thì vuimừng vì không cần phải chiến đấu, số khác thì thật vọng vì bọn họ chẳng nhận đượclõi thú hay bất kì tiền thưởng khác, có một số người còn thậm chí nổi nóng vìkhông được chiến đấu với một con thú mana hùng mạnh đó. Tuy nhiên, mặc dù mỗingười đều có một cảm nhận khác nhau về Arthur, tất cả chúng tôi đều có cùng mộtcảm xúc: khiếp sợ.

Ngaykhi về trại chính, người tên Arthur liền tiến thẳng về khu vực tắm rửa kế bêncon suối, trong khi Tessia và nhóm Twin Horns theo Dresh vào lều họp mặt.

“Ặc,chỉ vậy thôi á? Chẳng vui gì hết,” Darvus thở dài, ngồi bệt xuống ghế kế bên đốnglửa trại.

“Tôithì cho mọi chuyện yên bình thế này là tốt đấy chứ.” Caria phản biện. “Ông cóthấy đống xác thú mana đó không? Và cả con quái đột biến nữa? Tôi nghi rằng dùcho tất cả chúng ta hợp sức lại, chưa chắc gì chúng ta có thể ra về toàn vẹnsau khi đánh nó.”

“Chínhcmn xác!” Darvus thốt lên. “Cái gã Arthur đó…Thế đéo nào gã đó lại có thể giếttoàn bộ bọn chúng—nếu như tên đó thật sự giết hết bọn chúng một mình.”

Tôilắc đầu. “Gì, bộ ông thật sự nghĩ gã đó rãnh hơi đến mức ngồi lên đống xác đó rồitạo dáng, đợi bọn mình tới để nhận công à?”

“T-Thì,ai biết được, ý tôi là… chuyện này thật không bình thường chút nào. Tessia nó rằnggã đó chỉ trạc tuổi cô ấy thôi, vậy có nghĩa là tên đó còn nhỏ hơn chúng ta. Hắnlớn lên ở chỗ quái nào mà lại có thể trở thành một tên quái vật như thế!?”Darvus thở dài, nhìn xuống hai thanh rìu chiến mà cậu ta quơ quơ nãy giờ. “Nếugã đó có thể một tay giết toàn bộ thú mana cùng con quái đột biến cấp S đó… thếchúng ta ở đây làm cái mẹ gì?”

“Tôinghe có mùi ai đó đang ghen tị (jealousy) thì phải?” Caria cười đểu, huých vàoDarvus.

“Phảidùng từ đố kỵ (envy) mới đúng, Caria,” Tôi chỉnh lại ngay lập tức.

Cô ấyquay sang tôi. “Hai từ đó có gì khác nhau?”

“Ghentị (jealousy)là khi cô lo rằng ai đó sẽ cướp mất thứ cô sở hữu. Còn đố kỵ (envy) làkhao khát thứ người khác có mà mình không có.” Tôi lắc đầu ngao ngán. “Cô biếtkhông? Không có gì, nó chả quan trọng đâu.”

Carianhún vai ậm ừ cho qua và đặt tay lên vai người bạn thơ ấu của mình. “Dù saothì, anh ta cũng chỉ là một người thôi, Darvus. Cho dù có mạnh đến mức nào đichăng nữa, anh ấy cũng không thể tự mình chiến thắng cả cuộc chiến tranh được.Cậu cũng thấy tình trạng của anh ta rồi ấy. Mặc dù không bị thương, nhưngArthur vẫn khá kiệt sức!”

Darvusđảo mắt. “Ờ cảm ơn. Hên là ít ra thằng chả đó còn biết mệt sau khi tự mình quétsạch cả một đội quân quái thú và cả con thú đột biến cấp S đó.”

“Bớtcà khịa tôi đi, Darvus. Tôi chỉ đang cố an ủi ông thôi.” Caria phụng phịu, mácó hơi đỏ.

“Thếthì đừng! Tôi chả cần cậu thương hại cho đâu. Hơn nữa, tên đó chẳng bình thườngchút nào. Chả cần phải tốn công sức so đo với một tên quái dị như thế.”

“Tôicũng không chắc lắm, với tôi trông anh ta bình thường mà.” Tôi nói chêm vào.“Ngoài trừ sức mạnh khủng bố ra, trông anh ta như một người tốt khi nói chuyệnvới nhóm Twin Horns.”

“Ừđúng rồi, tôi còn thấy anh ta mỉm cười khi thấy Tessia!” Caria nói thêm, mỉm cườikhi nhớ lại lúc đó. “Mặc dù tôi đã mong đợi thứ gì đó lãng mạn hơn, như là ômnhau đắm đuối hay gì đó khác.”

“Làmơn đi, cậu cũng thấy cái cách tên đó nói chuyện với mọi người rồi còn gì. Hắnta nói chuyện cộc lốc như một thằng khốn ngạo mạn vậy.” Darvus lắc đầu nói.

“Thìcũng tại ai cũng đối xử thô lỗ với anh ta trước mà,” tôi phản biện. Tôi chẳngbiết tại sao mình lại đi bênh Arthur, nhưng mấy lúc như này, thật sự thì tôicũng chẳng ưu nổi Darvus. Mỗi khi mọi chuyện không như ý cậu ta, cậu ta luôn chỉchỏ và tự biên tự diễn để cảm thấy tốt hơn với chính mình.

Darvusnheo mắt và nói. “Sao ông lại đi bênh vực tên đó?”

“Tôichẳng bênh vực ai hết.”—Tôi lắc đầu—“Tôi chỉ nghĩ là thật ngây thơ khi đánh giámột người mà chúng ta còn chưa nói chuyện cùng. Cậu cũng nghe cách Tessia luônnhắc về Arthur rồi. Sao chúng ta không thử tin tưởng anh ta một chút thử xem?”

“Tessiađã để cảm xúc che mờ lý trí do kí ức thời thơ ấu của cô ấy với tên đó thôi,”Darvus bật lại. “Ông cũng thấy sự căng thẳng giữa hai người họ còn gì. Này, biếtđâu ông có cơ hội lấn tới với Tessia không chừng.”

Tôikhông thể nhịn được nữa. “Cậu hèn mọn đến mức này lận ư? Nghe cậu chẳng khác gìmột đứa con nít khi lôi tôi vào chuyện này. Thế chính xác thì cậu đánh giá anhta dựa trên cái gì?”

“N-Nàycả hai, đừng cãi nhau nữa.” Caria lên tiếng, liếc qua liếc lại giữa tôi vớiDarvus.

“Dựatrên cảm tính đó thằng ml!” Darvus đứng dậy nói. “Có lẽ đó là thứ ông sẽ đéobao giờ làm được bởi vì lõi mana bị biến dạng của mình.”

Tôibắt đầu cảm thấy máu chó đang dồn lên não sau khi nghe lời xúc phạm của Darvus.

“Ừthì ít ra tôi cũng đéo cần phải tự thuyết phục bản thân và những người khác rằngbất kì người nào tốt hơn mình đều là quái vật chỉ để giữ cái tôi cao vút của mình!”Tôi phỉ báng lại.

MặcDarvus nóng bừng lên và cậu ta la lên. Ném thanh rìu mà cậu ta đang cầm nãy giờ,đá bay cái ghế và đi một mạch thẳng về lều và chui vào trong.

“Stannard…”Caria tiến lại chỗ tôi sau khi nhìn bạn thân của mình đi. “C-Cậu cũng biết là cậuta không hề có ý đó mà, đúng không? Thôi nào, chúng ta đều biết rằng cậu ta sẽhành xử như vậy mỗi khi nổi quạo mà.”

Thởdài, tôi mỉm cười với cô gái có chút cao hơn tôi. “Tôi ổn. Đây cũng chẳng phảilần đầu tiên cả hai bọn tôi cãi nhau ỳ đùng như thế. Tôi không thường nổi nóngnhư Tessia, nhưng đó là do tôi nhẫn nhịn được. Chỉ khi nào tôi không nhịn đượcnữa và nổi khùng lên là chuyện này sẽ xảy ra.”

“Cậunói đúng.” Caria trả lời sau khi yên lặng một hồi. “Darvus trước đây là người tốthơn nhiều, nhưng do là con trai của một gia đình quý tộc danh giá, mọi thứ đềudâng lên tận miệng cậu ta: sự giàu có, tài nguyên, sự chú ý, và cả tài năng nữa.”

“Cảđống thứ tốt đẹp đó, vậy mà cậu ta vẫn hành xử như một thằng đầu buồi.” Tôi đảomắt. “Nghe này, Caria, tôi không giận cậu, và chắc chắn tôi cũng không giậnDarvus vì những gì cậu ta nói. Tôi chỉ phát mệt với cái tính ngạo mạn đanh đá củacậu ta luôn bộc phát dù cho chúng ta có nói gì đi chăng nữa.”

Cariacười khúc khích. “Chuẩn rồi. Tôi biết ông tướng đó hơn mười hai năm trời rồi,và tôi dám cá một con thú hoang dại còn trưởng thành nhanh hơn Darvus. Nhưng kểtừ khi cậu ta gặp Tessia và cậu, cậu ấy đã trở nên tốt hơn trước đây. Thật sự đấy.”

 

“Ừ,tôi biết.” Tôi gật đầu, cố gắng tìm cách hòa giải với người đồng đội tự cao tựđại của mình.

Cariavà tôi nói chuyện một hồi nữa bên đống lửa trại mà chúng tôi vừa đốt lên thêm lầnnữa. Rồi chúng tôi đứng lên khi thấy có hai bóng dáng tiến lại gần.

“Chàocả hai.” Giọng nói của Tessia vang lên. Khi cả hai lại gần, tôi có thể thấy đượcchỉ huy của chúng tôi và người kế bên cô ấy.

“Tôimuốn cả hai gặp bạn thời thơ ấy của tôi, Arthur.” Cô ấy nói, đặt tay lên ngườikế bên mình. Khi tôi đứng lên và lại rằng, tôi để ý thấy mắt của chỉ huy chúngtôi có hơi đỏ.

TócArthur vẫn còn ẩm ướt vì vừa tắm xong, anh ta cúi chào. “Stannard Berwick Caria Rede, đúng không? Rất hân hạnh được gặp haingười, và cảm ơn hai người vì đã chăm sóc bạn tôi. Tôi biết cô ấy đôi lúc cũngkhá phiền phức.”

Cariacười khúc khích khi Tessia cho anh ta ăn một chỏ vào sườn. Nhìn thấy cả hai nhưthế này làm tôi nghi ngờ cái cảm giác tôi có khi tôi gặp anh ta lần đầu. Khôngcòn máu me đầy mặt mũi, tôi có thể thừa nhận Arthur đúng là kẻ thù của mọi namgiới còn độc thân. Mặt mũi sáng lạng cùng với sự quyến rũ vượt xa mọi tiêu chuẩnvề đẹp trai. Mái tóc dài nâu đỏ của anh ta trông như anh chưa từng đi cắt tóctrong một thời gian khá dài, nhưng nó không làm anh xấu hơn, trái lại nó còn nhấnmạnh cho khuôn mặt điển trai ấy.

Anhta cao hơn Tessia một cái đầu, khiến anh ta trông khá cao so với tuổi của mình,bởi vì chỉ huy của chúng tôi chỉ thấp hơn Darvus vài cm thôi. Bên dưới lớp áochoàng rộng kia, tôi có thể nói anh ta có thể chất của một đấu sĩ. Cái cách màArthur đi đến đây, và cái ánh mắt quan sát mọi thứ xung quanh mình đã khẳng địnhrằng khí chất đầy uy quyền đấy không phải là do tôi tưởng tượng ra.

KhiTessia và Arthur chuẩn bị ngồi xuống bên đống lửa, Darvus chạy thẳng ra từ cănlều. Khi cậu ta đi ngang qua tôi, cậu ta có chút gì đó xấu hổ như thể cậu ấy muốnxin lỗi, nhưng tôi đưa tay lên ngăn cậu ấy lại. Mỉm cười, tôi nói, “Không sao hếtđâu, thằng ml.”

Darvusgãi đầu cười trừ. Tuy nhiên, ánh mắt cậu ta lập tức cứng rắn trở lại khi đối mặtvới Arthur. Tessia, Caria và tôi đều nhìn cậu ta, lo lắng không biết cậu ta sẽnói gì khi Darvus giơ một ngón tay lên và nói lớn. “Arthur Leywin. Ta, DarvusClarell, con trai thứ tư trong Gia Tộc Clarell, đích thân thách thức ngươi thamgia đấu tay đôi với ta!”

[][] []

#Darkie