The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

35 1982

Fate/Grand Order

(Đang ra)

Fate/Grand Order

TYPE-MOON

Trong phần tiếp theo - Cosmos in the Lostbelt, Cơ Quan CHALDEA phải đối mặt với hiện tượng Tẩy Trắng Địa Cầu và cần phải giải quyết các sự kiện liên quan đến Hiện Tượng Thanh Lọc Lịch Sử Dị Văn.

14 1245

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

45 274

Kể từ khi có thể nhìn được thanh trạng trái, tôi đã lập nên một hậu cung

(Đang ra)

Kể từ khi có thể nhìn được thanh trạng trái, tôi đã lập nên một hậu cung

マルコ

Đây chỉ là một câu chuyện lãng mạn nhẹ nhàng (có hơi chút damdang) mà thôi.

9 11

Tôi đã nhận ra bản thân ngây thơ như nào, cho nên giờ tôi sẽ bắt họ hiểu ra - Chương 13: Bí mật của người được cứu - Góc nhìn của: Amane Hanarin

Bí mật của người được main cứu - Góc nhìn của Amane Hanarin

Tôi đứng lặng, mắt dán chặt vào bóng lưng người ấy đang dần khuất xa, như thể thời gian đã ngừng trôi.

Một phút, rồi hai phút trôi qua. Dù bóng lưng ấy đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt tôi vẫn không hề dao động.

Nhưng khi đồng hồ điểm qua phút thứ năm, điện thoại của tôi đột nhiên reo lên một tiếng "ting".

“Giật cả mình!”

Như thể thời gian bị đóng băng bỗng bắt đầu chuyển động, tôi vội vàng đảo mắt nhìn quanh.

Không hiểu sao, tôi cảm nhận được những ánh nhìn tò mò, ấm áp từ những người xung quanh.

“Ư…!”

Một cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ trỗi dậy, tôi vội vã rời khỏi chỗ đó như thể đang chạy trốn.

◆◆◆

“Hộc, hộc… Ưm, để xem tin nhắn nào.”

Sau khi dừng lại để lấy hơi, tôi mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.

Tin nhắn là từ chú, nội dung là: “Cháu ở một mình có ổn chứ? Lần trước cháu đến đây cũng đã gần cả năm rồi, nếu không nhớ đường thì chú sẽ ra đón nhé?” Giọng điệu của chú ấy đầy vẻ lo lắng.

Đúng là so với lần trước, đường sá và những cửa hàng quen thuộc đã thay đổi khá nhiều.

Nhưng vì đích đến không có gì thay đổi, tôi chỉ cần dùng ứng dụng bản đồ trên điện thoại là ổn.

“Chú lúc nào cũng lo xa thế không biết.”

Tôi biết lý do chú lo lắng như vậy, nhưng dù thế thì chú vẫn hơi làm quá một chút.

“Nhưng… không được. Chú nói vậy cũng vì lo cho mình, phải biết ơn chứ, không được quên.”

Tôi đã học được bài học đó từ chuyện ngày trước.

“…Phải cảm ơn chú đàng hoàng mới được.”

Mang trong lòng lòng biết ơn vì sự quan tâm dù chỉ là việc nhỏ, tôi nhắn lại: “Cháu ổn ạ. Cảm ơn chú vì đã lo cho cháu!”

Xác nhận tin nhắn đã được đọc, tôi bước đi trên con đường từng đi cùng gia đình cách đây gần một năm trước, vừa đi vừa nhớ lại những kỷ niệm, hướng về đích đến.

◆◆◆

Vài phút đi bộ sau, tôi đã đến nơi - quán cà phê Milanoir do chú tôi quản lý.

“Lâu lắm rồi mới quay lại đây.”

Trên cửa treo tấm bảng “CLOSED”, nhưng chú đã dặn tôi: “Cứ mở cửa vào đi, không sao đâu.”

Dù vậy, việc bước vào một cửa hàng đang đóng cửa thế này vẫn khiến tôi hơi hồi hộp. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa.

“Ồ…”

Từ khe cửa, mùi hương cà phê thoang thoảng, hơi đắng mà quyến rũ lan tỏa.

Đằng sau quầy, một người đàn ông đang bận rộn làm gì đó, chỉ thấy bóng lưng.

“Chào mừng quý khách! À, xin lỗi, hôm nay quán—”

Chú vừa làm việc vừa lên tiếng mà không quay lại.

Nhìn bóng lưng ấy, tôi cảm thấy một chút thân thuộc.

“—Chú ơi.”

“Hử?”

Nghe tiếng tôi, chú chậm rãi quay mặt lại.

“Ô, Hanarin đấy à? Lâu lắm rồi nhỉ!”

Nhận ra tôi, chú nở nụ cười hiền hậu, không hề thay đổi so với ngày trước.

Tôi hơi lo chú sẽ phiền vì lời đề nghị đột ngột này, nhưng nụ cười ấm áp ấy khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Lâu rồi không gặp chú. Cảm ơn chú vì đã dành thời gian hôm nay dù cháu đề nghị gấp như vậy.”

Trong lúc xin lỗi chú, tôi nhớ lại lý do mình đến đây hôm nay.

◆◆◆

Bố mẹ tôi, dù là con đứa con gái của họ nhìn vào cũng phải công nhận, bố mẹ tôi là một cặp đôi cực kỳ yêu thương nhau. Thậm chí, họ lúc nào cũng tình tứ đến mức khiến tôi hơi… ngại.

Cả khu phố đều biết họ là cặp vợ chồng hạnh phúc, mấy cô bác hàng xóm hay hỏi mẹ bí quyết để giữ gìn hôn nhân.

Nhưng lần này, bố tôi phải đi công tác nước ngoài, và mọi thứ trong nhà bắt đầu rối tung lên.

Nguyên nhân là vì tôi từ chối đi theo bố.

Mẹ từ đầu đã định sẽ đi cùng bố, và cũng muốn tôi đi cùng. Nhưng tôi đã nỗ lực học hành để đậu vào trường cấp ba này, vừa mới có bạn bè, nên chuyện chuyển trường là điều tôi không thể chấp nhận.

Vì thế, tôi và mẹ cãi nhau, không ai chịu nhường ai. Cuộc tranh cãi kéo dài cả tuần, đến mức gần như không thể giải quyết.

Rồi đúng lúc đó—

“Trong thời gian bố mẹ cháu ở bên kia, Hanarin cứ để chú chăm sóc!”

Chú đã đứng ra đề nghị như vậy.

◆◆◆

“Cháu thực sự biết ơn chú… Nếu không có chú, chắc chắn cháu đã phải chuyển trường rồi.”

“…Chắc chắn rồi. Mẹ cháu cũng không có ý xấu đâu. Chỉ là, sau chuyện ngày trước, mẹ lo cho cháu đến mức không thể để cháu ở một mình được.”

“Cháu… cháu hiểu mà.”

Bây giờ tôi đã có một cuộc sống bình thường, nhưng khi còn nhỏ, tôi mắc bệnh tim và phải trải qua ca phẫu thuật ghép tim. Trước đó, tôi hầu như không có một cuộc sống đúng nghĩa.

Không thể vui chơi ngoài trời như những đứa trẻ khác, không thể đến trường vì bệnh tật. Ngay cả khi được về nhà, tôi cũng chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường. Cuộc sống của tôi khi ấy chỉ gói gọn trong phòng bệnh—phòng bệnh là cả thế giới của tôi.

Chắc chắn vì trải nghiệm đó mà mẹ kiên quyết không muốn để tôi sống một mình.

“…Cháu vẫn còn hối hận, đúng không?”

“Hả?”

“Cái thói quen cũ của cháu lại lộ ra rồi kìa.”

Chú nói rồi làm động tác đặt tay lên ngực.

Đó là thói quen tôi hay làm khi tâm trạng mình chùng xuống, từ hồi tim tôi còn yếu.

“Cháu cãi nhau với bạn và chưa làm lành, đúng không?”

“…Vâng.”

Nghĩ lại, tôi của ngày ấy thật tệ. Tôi nguyền rủa bản thân bất lực, tự bỏ mặc mình, chỉ biết ích kỷ đòi hỏi.

Cậu ấy đã cố gắng hết sức để động viên tôi, vậy mà tôi lại thốt ra những lời cay nghiệt, thậm chí còn khiến cậu ấy bị thương… Cậu ấy chắc chắn cũng đau lòng lắm.

“Chú sẽ không nói mấy lời vô trách nhiệm như ‘thời gian sẽ giải quyết mọi thứ’, nhưng đừng để quá khứ trói buộc cháu mãi, được không?”

Chắc chắn chú nói đúng. Thay vì bị quá khứ giam cầm, tôi nên nhìn về tương lai.

“…Vâng.”

Nhưng giọng tôi lại trầm xuống, đầy u ám.

Dù tương lai có hạnh phúc đến đâu, tôi biết mình sẽ không bao giờ quên được ngày hôm ấy.

Chỉ cần nhắm mắt, khung cảnh ngày đó lại hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi.

—Đôi mắt vô cảm của cậu ấy nhìn tôi, tay ôm trán chảy máu. Giọng nói phát ra từ miệng cậu ấy, lạnh lùng và phẳng lặng, hoàn toàn khác với giọng ấm áp thường ngày… Tất cả đều khắc sâu trong trí nhớ tôi, không chút phai mờ.

“À… Dù quá khứ có thế nào, cháu sắp sống ở nhà chú một thời gian rồi, hay là thử làm gì đó mới mẻ, đổi gió một chút xem?”

Chú nói, như muốn an ủi tôi.

“Thử gì đó mới ạ?”

Rời xa bố mẹ, tôi cũng muốn thử thách bản thân với điều gì đó mới mẻ.

“Ừm, ví dụ như… yêu đương đúng kiểu tuổi trẻ ấy?”

“Yêu đương ạ?”

“Đúng rồi! Ở tuổi cháu, chắc cũng có một, hai người khiến cháu "rung động" chứ, đúng không?”

Một, hai người? Chú nghĩ cháu là kiểu con gái bắt cá hai tay à?

“Chú ơi? Một người thì còn được, chứ hai người thì đúng là không đàng hoàng chút nào! Hay là chú từng có kinh nghiệm kiểu đó rồi?”

“Không, không, không! Chú chưa từng thế bao giờ! Xin lỗi, chú lỡ nói bậy rồi!”

Chú vội vàng thanh minh, giọng đầy hoảng hốt.

Trông chú hơi đáng ngờ, nhưng thôi, tôi sẽ không truy cứu.

“Chú nghe này, cháu không có—”

Tôi định nói rằng mình chẳng có ai, nhưng ngay lúc đó, hình ảnh người đã cứu tôi chợt lóe lên trong đầu.

Bóng lưng mạnh mẽ che chở cho tôi. Cử chỉ dịu dàng, lịch thiệp. Nếu được hẹn hò, tôi muốn đó là một người như vậy…

“Ô? Có phải cháu đang nghĩ đến ai đó không?”

“Không, không phải! Chỉ là… trên đường đến đây, cháu bị một tên lăng nhăng quấy rầy.”

Tôi bắt đầu kể chi tiết cho chú nghe về chuyện được cứu. Người đó đã giúp tôi thế nào, đã đuổi tên kia ra sao.

“Có chuyện như vậy sao… Cháu không sao chứ?”

Chú lo lắng hỏi sau khi nghe xong.

“Dạ, nhờ người đó giúp nên cháu không sao.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Chú gật đầu, trông nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, chú lại làm động tác như đang suy nghĩ gì đó.

“Nhưng mà… Một tên lăng nhăng suýt động chạm cháu, rồi được một cậu trai trạc tuổi cháu cứu, đúng không?”

Chú cũng tò mò về người đó sao?

“Dạ. Tóc cậu ấy dài che cả mắt nên cháu không thấy rõ mặt… À, nhưng mà!”

“Sao? Có gì đặc biệt à?”

“Dạ, là… giữa mùa hè thế này mà cậu ấy mặc áo dài tay. Có khi nào da cậu ấy nhạy cảm không ạ?”

Nghe tôi nói, chú nhíu mày, trông nghiêm túc hơn.

“Một cậu trai đủ mạnh để đuổi tên lăng nhăng, tóc dài che mắt, mùa hè mà mặc áo dài tay…”

“Cháu ước gì biết được tên cậu ấy… Chú, chú sao thế?”

Chú bỗng xoa trán, trông như đang nghĩ ngợi gì đó.

“À, không, không có gì đâu… Chắc chỉ là chú nghĩ linh tinh thôi,” chú lẩm bẩm.

“?”

“Thôi, đứng nói chuyện mãi thế này cũng không tiện. Cháu ngồi xuống ghế đi, nghỉ một chút rồi chúng ta nói về chuyện sắp tới nhé.”

“Vâng ạ.”

Dù hơi băn khoăn vì chú đột ngột đổi chủ đề, tôi vẫn làm theo, ngồi xuống ghế và bắt đầu nói về những ngày sắp tới cùng chú.

Ghi chú của tác giả:

Vì Hanarin là một nhân vật quan trọng trong mạch truyện sau này, tôi đã thêm một đoạn từ góc nhìn của cô bé ở thời điểm này.

Từ nay, để dễ phân biệt, những đoạn từ góc nhìn của nhân vật khác ngoài Haruto sẽ được ghi chú dưới dạng “Tiêu đề - POV: [Tên nhân vật]”.

Phần tiếp theo sẽ quay lại góc nhìn của Haruto, bắt đầu từ cuộc gặp với Mion!