The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

35 1982

Fate/Grand Order

(Đang ra)

Fate/Grand Order

TYPE-MOON

Trong phần tiếp theo - Cosmos in the Lostbelt, Cơ Quan CHALDEA phải đối mặt với hiện tượng Tẩy Trắng Địa Cầu và cần phải giải quyết các sự kiện liên quan đến Hiện Tượng Thanh Lọc Lịch Sử Dị Văn.

14 1245

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

45 274

Kể từ khi có thể nhìn được thanh trạng trái, tôi đã lập nên một hậu cung

(Đang ra)

Kể từ khi có thể nhìn được thanh trạng trái, tôi đã lập nên một hậu cung

マルコ

Đây chỉ là một câu chuyện lãng mạn nhẹ nhàng (có hơi chút damdang) mà thôi.

9 11

Tôi đã nhận ra bản thân ngây thơ như nào, cho nên giờ tôi sẽ bắt họ hiểu ra - Chương 17: Những cảm xúc phía sau hối tiếc - Góc nhìn của: Enomoto Mion

Đã một lúc kể từ khi Haru-cchi rời khỏi đây cùng người con gái đó.

“…”

“…Này, Mion. Cậu ổn chứ?”

Lo lắng vì tôi chẳng nói lời nào từ nãy, Kuon khẽ cất tiếng.

“Mion, đừng để tâm quá.”

Mari cũng dịu dàng xoa lưng tôi, như muốn an ủi.

“!”

Dù vừa rồi tôi đã cư xử ích kỷ và vô lý, hai người họ vẫn quan tâm đến tôi như thế này.

Họ thật sự là những người bạn quý giá. Tôi nghĩ vậy, nhưng… liệu tôi có xứng đáng nhận sự dịu dàng đó không?

“Chỉ là cô đơn phương lợi dụng Haruto-kun thôi, đúng không?”

Bất chợt, lời của người con gái đó vang lên trong đầu.

Mỗi lời cô ta nói nặng nề như chì, đè lên tôi.

“—Đừng nói chuyện với tôi nữa.”

Tiếp theo là gương mặt lạnh lùng của Haru-cchi, một biểu cảm tôi chưa từng thấy bao giờ.

Ánh mắt cậu ấy lúc đó toát lên sự từ chối rõ ràng.

Haru-cchi, người luôn dịu dàng và giúp đỡ tôi bao lần. Người khiến cậu ấy có ánh mắt ấy… là tôi sao?

“…Tôi…”

“Hóa ra là vậy. Cô—đã lầm rồi.”

Đúng thế, tôi đã lầm… Tôi đã sai. Sai hết lần này đến lần khác, để rồi tạo nên một tình cảnh chẳng thể cứu vãn.

(“Nhưng từ khi nào?”)

Với Haru-cchi, người mà tôi từng rất thân thiết, từ khi nào tôi bắt đầu cư xử ích kỷ như vậy?

Tôi cố lục lọi ký ức để tìm câu trả lời.

“!”

Càng nhớ lại chính mình trong quá khứ, tôi càng nhận ra lời người con gái đó nói là đúng. Tôi chẳng hề nghĩ cho Haru-cchi. Tôi chỉ biết áp đặt mong muốn của mình lên cậu ấy.

Gần đây còn tệ hơn, tôi không thèm lắng nghe Haru, thậm chí chẳng buồn cố gắng nghe. Tôi chỉ nói chuyện để nhờ vả.

—Đúng thế, bị Haru-cchi ghét là điều hiển nhiên.

Nước mắt trào ra, làm nhòa tầm nhìn.

Nhưng tôi vẫn không từ bỏ, tiếp tục đào sâu vào ký ức.

“…A…”

—Và rồi tôi tìm thấy. Lần nhờ vả đầu tiên.

(“…Đúng rồi. Lần đầu hoàn toàn là tình cờ.”)

Nhờ Haru-cchi giúp, vị thế của tôi trong lớp tăng lên, và tôi bắt đầu được chú ý. Lúc đó, Kuon, một người bạn mới quen, rủ tôi đi chơi.

Đúng lúc tôi đang có việc thầy giao, định từ chối thì Haru-cchi xuất hiện và nói:

“Nếu vậy, để tôi làm thay việc đó cho. Enomoto, cậu cứ đi chơi với bạn mới đi—cố lên nhé.”

Nụ cười dịu dàng của cậu ấy khiến tôi quyết định đi chơi với Kuon, và nhờ thế, tôi gặp Mari—tạo nên mối quan hệ bạn bè như bây giờ.

—Nếu ngày đó Haru-cchi không giúp, tôi chẳng biết có thể thân thiết với hai người họ đến mức này không.

Hành động của Haru-cchi ngày đó có ý nghĩa lớn lao với tôi.

Không chỉ giúp tôi rất nhiều, mà cảm giác Haru đang cố gắng vì riêng tôi khiến tôi hạnh phúc ngập tràn.

—Thế nên, với chút kỳ vọng cậu ấy sẽ đồng ý lần nữa, tôi tiếp tục nhờ vả lần thứ hai.

Haru-chi chẳng hề khó chịu, vui vẻ nhận lời.

Dù nói “thôi được rồi” với vẻ miễn cưỡng, dáng vẻ cậu ấy hành động vì tôi thật sự rất ngầu, khiến trái tim tôi tràn đầy.

—Nhưng một khi trái tim đã được lấp đầy, nó sẽ khao khát nhiều hơn.

Đến lần thứ ba, thứ tư, cảm giác tội lỗi hay lo lắng rằng mình đang làm phiền Haru-cchi dần biến mất.

Tôi bắt đầu mang một sự tự tin kỳ lạ rằng Haru-cchi sẽ không bao giờ từ chối, và cứ thế tiếp tục nhờ vả.

(“Nhưng…”)

Cũng khoảng thời gian đó, tôi biết Haru-cchi có bạn gái.

Cô ta là một người nổi tiếng ngang tôi trong lớp, lại còn là thanh mai trúc mã của Haru-cchi.

—Tôi không chấp nhận được, không thể chịu nổi.

Tôi muốn làm gì đó, nhưng vì vị thế trong lớp đã tăng, tôi không thể thoải mái nói chuyện với Haru-cchi—một người bị coi là “kẻ ngoài lề” trong lớp—như trước.

Hơn nữa, tôi cũng không muốn bị coi là loại con gái ve vãn người đã có bạn gái. Thế nên, tôi nghĩ ra cách dùng việc nhờ vả để duy trì liên lạc với Haru-cchi.

—Giờ nghĩ lại, chính từ lúc đó. Tôi bắt đầu coi việc nhờ vả Haru-cchi là chuyện đương nhiên, và thái độ của tôi cũng trở nên cẩu thả hơn.

Cảm giác cô đơn vì không thể gần gũi Haru-cchi như trước, ghen tị vì không muốn bị cô bạn gái thanh mai trúc mã của cậu ấy cướp mất, và cả cảm giác vượt trội rằng dù Haru-cchi có bạn gái, cậu ấy vẫn coi tôi là đặc biệt—tất cả hòa quyện vào nhau, khiến tần suất và nội dung những lần nhờ vả của tôi với Haru-cchi ngày càng vô lý.

(“Tôi… đã làm chuyện gì thế này…!”)

Haru-cchi—người đã ở bên, giúp đỡ tôi trong những lúc khó khăn. Cậu ấy là ân nhân, là người tôi không được phép làm tổn thương.

Vậy mà tôi chẳng hề nghĩ cho Haru-cchi, chỉ biết dựa dẫm vào lòng tốt của cậu ấy. Chỉ cần suy nghĩ một chút, tôi đã có thể hiểu Haru-cchi cảm thấy thế nào khi nghe những yêu cầu của tôi!

“A, aa…”

Tôi nhớ lại gương mặt Haru-cchi khi nhận lời nhờ vả gần đây.

Đó không còn là nụ cười dịu dàng như trước, mà là một biểu cảm vô hồn, như thể chẳng cảm thấy gì.

“Không… thể nào…”

Tôi không thể cưỡng lại cảm giác hạnh phúc giống như ma túy khi thấy Haru-cchi hành động vì mình, và tôi cố tình không nhìn vào những điều bất tiện.

—Kết quả, tôi bị Haru-cchi từ chối.

“…Mion, về thôi? Lớp trang điểm của cậu lem hết rồi kìa.”

Kuon dịu dàng đề nghị, quan tâm đến tôi.

“Mion, loại u ám như thằng đó thì có gì đâu mà tiếc? Ừ thì, cơ bắp nó đúng đỉnh thật, nhưng với cậu thì tìm được khối thằng ngon hơn, đúng không?”

Lời của Mari tuy hơi phũ, nhưng chắc chắn là để động viên tôi.

Nhưng, nhưng mà…

“…Chẳng có ai thay thế được cậu ấy cả.”

Giọng tôi nghẹn ngào thốt ra.

Đúng thế. Chẳng có ai.

Người đã cứu tôi, dang tay giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn, một chàng trai dịu dàng và ngầu như thế—ngoài cậu ấy ra, chẳng có ai.

“Mion… Này, Mari!”

“X-Xin lỗi!”

Thấy tôi như vậy, hai người vội xin lỗi.

“…Không, tất cả là lỗi của tôi.”

Tôi biết rõ chẳng ai thay thế được Haru-cchi, vậy mà tôi vẫn cư xử như thế. Tất cả là lỗi của tôi.

Đây là cái giá phải trả, là điều không thể tránh khỏi.

“—Từ giờ đừng động vào Haruto của tôi nữa nhé.”

Khi tôi đã định từ bỏ mọi thứ, hình ảnh cuối cùng hiện lên là nụ cười đắc thắng của người con gái đó.

“…Nhưng…”

Nhìn gương mặt như thể chỉ mình cô ta hiểu Haru-cchi, tôi vô thức siết chặt nắm tay.

“…Dù bị gọi là ích kỷ, dù bị mắng là vô liêm sỉ, tôi cũng không quan tâm.”

Lời cuối cùng của người con gái đó như châm ngòi cho trái tim đang sắp gục ngã của tôi.

“Dù vậy—tớ vẫn muốn ở bên Haru-cchi. Tớ muốn đứng cạnh cậu ấy!”

Đó là mong muốn của tôi—của tớ bây giờ.

Dù không thể trở lại như xưa, dù có thể bị ghét hơn nữa… tôi vẫn không muốn từ bỏ cảm xúc này.

Như đáp lại lời tôi, Kuon và Mari nhìn nhau rồi gật đầu.

“Mion—được rồi. Bọn tớ sẽ giúp cậu.”

“Đúng thế. Thấy Mion như vậy, bọn tớ không thể không giúp được.”

“Hai người…”

Tôi suýt bật khóc.

Vẫn có người sẵn sàng giúp một đứa như tôi—và đó là mối liên kết mà Haru-cchi đã mang đến.

“Nhưng cậu phải hiểu, đây sẽ là một trận chiến khó khăn. Trong mắt cậu ta, cậu giờ chỉ là…”

“…Tớ biết.”

Như chính Haru-cchi đã nói, tôi bây giờ chỉ là một đứa bạn cùng lớp phiền phức.

Nghĩ đến những gì tôi đã làm tổn thương cậu ấy, có lẽ còn tệ hơn thế nữa.

“Cả chị gái kia nữa, tớ nghĩ đó là một đối thủ cực mạnh…”

Tôi cũng đồng ý.

Người con gái đó dường như rất hiểu Haru-cchi.

Sao cô ta lại biết nhiều về Haru-cchi đến thế… Tôi chưa từng nghe tên cô ta từ Haru-cchi hay bất kỳ ai xung quanh cậu ấy.

“Cô ta còn nói gì đó đáng chú ý, đúng không? Hình như là về sống chung thì phải.”

“Đúng! Nói thế thật!!”

“Đúng là vậy!”

Haru-cchi khoác tay người con gái đó và nhắc đến chuyện sống chung… Hả, nghĩa là sao? Haru-cchi đang hẹn hò với cô ta? Nhưng không phải hôm qua cậu ấy vừa nói bị cô bạn thanh mai trúc mã chia tay sao… Hay Haru-cchi là dân chơi? Hả, vậy sao cậu ấy không ve vãn tôi!?

“Trời, lần đầu thấy Mion hoảng loạn thế này.”

“Tớ cũng thế… Cậu thích thằng u ám đó đến vậy sao?”

“…Cậu ấy không phải người u ám.”

Haru-cchi có vẻ u ám, nhưng thực ra khuôn mặt cậu ấy còn đẹp hơn nhiều gã con trai khác.

Sao một người ngầu thế lại luôn để tóc che mắt? Nhưng đôi mắt đen đầy u ám mà tôi thoáng thấy trong một ngày mưa đã khắc sâu vào trái tim tôi.

“Ừ, nếu chỉ là một thằng u ám, chắc chắn không có thân hình thế đâu.”

Mari nắm tay, như thể đang nhớ lại cảm giác chạm vào cơ thể Haru-cchi.

“Đúng thế.”

Tôi đã chạm vào bụng cậu ấy, cứng kinh khủng.

Tôi cũng chú ý đến vóc dáng và có tập gym, nhưng cơ bụng cứng đến mức ngón tay không lún được như của Haru-cchi thì tôi không thể tưởng tượng nổi cậu ấy đã tập luyện thế nào.

“Nếu có thân hình ngon thế thì đừng mặc áo dài tay, khoe ra đi. Chắc chắn có khối gái đổ đó.”

“Hả?”

Tưởng tượng Haru-cchi bị đám con gái lạ vây quanh, tôi thấy cực kỳ khó chịu. Bực mình đến mức chẳng muốn nghĩ thêm.

“Này, Mari! Mion giận rồi kìa!”

“Á, xin lỗi Mion!”

“Không sao… Dù sao cũng chẳng liên quan đến tớ.”

Dối trá.

Chỉ tưởng tượng thôi mà đã thế, nếu thấy thật, chắc chắn tôi sẽ còn khó chịu hơn.

Người con gái đó và Haru-cchi trông rất thân thiết, và nếu—nghĩ đến đó, tâm trạng tôi lại chùng xuống.

“…Nhưng đúng là Haru-cchi lúc nào cũng mặc áo dài tay.”

Tôi nhớ lại những ký ức với Haru-cchi.

Trong tất cả, cậu ấy luôn mặc áo dài tay. Kể cả trong giờ thể dục, cậu ấy mặc áo dài tay - như cố ý che giấu điều gì đó.

—Quá bất thường.

“À…”

Kuon bỗng cất tiếng, giọng ngập ngừng.

“…Kuon? Có gì sao?”

“Không hẳn… Chỉ là, có thể là tớ nhìn nhầm, nhưng tớ thấy từ cổ đến lưng cậu ta có vết sẹo gì đó.”

“Hả, sẹo?”

Tôi chưa từng nghe Haru-cchi nhắc đến chuyện có sẹo trên cơ thể.

“Ừ. Lúc nhận ra, tớ vô tình thốt lên, và ngay sau đó bọn mình bị kéo ra, đúng không?”

Nghĩ lại, khi bọn tôi bám lấy Haru-cchi và sờ soạng, cậu ấy chỉ đứng im. Nhưng khi Kuon phát ra tiếng như phát hiện gì đó, phản ứng của cậu ấy bỗng rất lạ…

“—Mion. Có khi nào cậu ta đã trải qua những chuyện đau đớn hơn bọn mình tưởng không?”

“!”

Lời Kuon khiến tôi nghẹn thở.

“Nhiều thứ cứ thấy bất thường, không khớp lắm.”

Nghe Kuon nói, tôi chợt nhận ra vài điều.

Và có vẻ Mari cũng thế.

“Đúng thế. Nhìn qua thì đúng chuẩn là một thằng u ám, nhưng cơ thể thì săn chắc như vận động viên, và nếu Kuon nói đúng, trên người cậu ta còn có sẹo. Hơn nữa, cậu ta dám cãi lại một gyaru như Mion bằng giọng đanh thép, lại còn có tin đồn sống chung với một chị gái lớn tuổi… Cứ như người của thế giới ngầm ấy.”

“…Nghe thế này, đúng là giống du côn thật.”

Như Kuon nói, hình ảnh hiện lên trong đầu tôi là một người sống trong thế giới đó.

“Nh-Nhưng Haru-cchi thì không thể…!”

Tôi định phủ nhận, nhưng không thốt nên lời.

“…A…”

—Vì tôi nhận ra.

Tôi cứ ngỡ mình hiểu Haru-cchi.

Nhưng thực tế, tôi chẳng biết gì về cuộc đời cậu ấy, những gì cậu ấy đã trải qua, hay điều gì ẩn sâu trong trái tim cậu ấy. Không một chút gì.

“…Tớ…”

Từ giờ, làm sao để hiểu Haru-cchi đây?

Tôi không tìm được câu trả lời, và con đường trước mắt tôi chỉ là một màn tối mịt mù.