The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Undead King of the Palace of Darkness

(Đang ra)

The Undead King of the Palace of Darkness

Tsukikage

Đây là câu chuyện về vị Vua Undead hèn nhát. Trong hành trình theo đuổi tự do, cậu lao đầu vào những cuộc chiến và đôi khi lại quay đầu bỏ chạy.

36 845

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

77 4114

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

4 56

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

18 306

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

21 589

Tôi đã nhận ra bản thân ngây thơ như nào, cho nên giờ tôi sẽ bắt họ hiểu ra - Chương 19: Cô ấy tên là Sakura. Một người yêu thương Haruto

"Mẹ, mẹ thả con ra được chưa ạ?"

Bị mẹ ôm chặt suốt năm phút, tôi bắt đầu ngượng, nên nhẹ nhàng đẩy mẹ ra.

"Không đời nào―hả?"

"Mẹ?"

Sao thế nhỉ? Mẹ nhìn tôi chằm chằm.

"Haru-kun, đứng yên chút nhé."

Nói xong, mẹ bất ngờ ngửi khắp người tôi, rồi nhìn vào mắt tôi một cách chăm chú.

"Ơ, mẹ làm gì vậy!?"

Tôi hoảng hốt vì hành động lạ lùng này, chẳng hiểu gì. Trong khi đó, mẹ dí mũi vào bụng, tay, rồi lưng tôi, như thể phát hiện ra điều gì đó.

Ngửi xong, mẹ nhìn tôi với ánh mắt lạnh tanh.

"Haruto, người con có mùi của phụ nữ."

"Hả?"

"Không chỉ một người. Bụng, tay phải, tay trái, lưng―mỗi chỗ đều là mùi của một người phụ nữ khác".

Nghĩ lại, đó đúng là những chỗ đám gyaru của Enomoto-san và Miku, người kéo tôi đi, đã chạm vào. Khoan, mẹ đang nói về chuyện đó sao!? Mẹ nhận ra thật à!?

"Haruto, mẹ không nuôi con để thành gã lăng nhăng, để mùi của mấy người phụ nữ đó ám đầy người trong một ngày. Giờ tính sao? Con muốn mẹ làm gì?"

Giọng mẹ dịu, nhưng ánh mắt thì chẳng cười.

Không khí bỗng nặng nề, như phòng lạnh đi vài độ.

"Kh-không phải thế! Thật ra thì…"

Lo nếu không giải thích, tôi sẽ gặp rắc rối, tôi vội kể lại mọi chuyện.

"Vậy ra là thế. Xin lỗi, Haru-kun, mẹ hiểu lầm con rồi."

"Không sao ạ. Mẹ hiểu là con yên tâm rồi."

May quá, suýt nữa thì nguy. Nếu cứ bị hiểu lầm, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

"Con đã tự giải quyết, nên mẹ không nói gì thêm. Con giỏi lắm, Haru-kun."

Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi.

"!"

Nụ cười của mẹ ấm áp, thánh thiện, khác hẳn người vừa ngửi tôi ban nãy.

Nhìn mẹ, tôi chợt nhớ những ngày xưa.

"Nhưng mà, mẹ phải cảm ơn Kusunoki-san vì đã giúp con, đúng không? Hì."

Ngay khi nhắc đến Miku-san, không khí quanh mẹ bỗng nhiên thật đáng sợ.

Tôi dụi mắt, nhìn lại.

"Sao thế, Haru-kun?"

Nụ cười của mẹ lại thánh thiện như ban đầu.

"À, không có gì ạ."

Chắc tôi tưởng tượng. Không đời nào mẹ thay đổi nhanh vậy.

"Vậy à? À, chuyện con muốn nói với mẹ là về mấy cô gái, đúng không?"

"Vâng."

Tôi đã kể về Enomoto-san, nên mẹ chắc đoán ra.

"Thật ra, gần đây con gặp nhiều chuyện khiến con bối rối."

Tôi chậm rãi kể lại.

Về cô bạn thủa nhỏ, bạn cùng lớp, cô hậu bối ở chỗ làm, và―về gia đình.

Nghe xong, mẹ khẽ ôm đầu.

"Asuka-chan lại làm vậy… Mấy cô gái kia cũng tệ thật. Nhưng…"

Mẹ sốc trước chuyện tôi kể.

Nhưng mẹ lo nhất về phần cuối.

"Điều mẹ lo hơn là chuyện ở nhà. Liên quan đến Rei, đúng không?"

Tôi không muốn nói, nhưng đến lúc này, nếu không nói, tôi không thể vào chuyện chính.

"…Vâng. Con giấu mẹ, nhưng thật ra Rei…"

Tôi kể Rei liên tục đòi hỏi vô lý với tôi.

Gần đây, thái độ và yêu cầu của em ấy càng quá đáng.

Hôm nay, tôi cãi nhau với Rei và nói hết suy nghĩ thật.

"Con bé đó… Haizz."

"Con xin lỗi, mẹ. Con là anh trai mà…"

"Đừng tự trách. Mẹ biết con đã suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn nói ra vì muốn tốt cho Rei, đúng không? Mẹ thất vọng về Rei hơn, vì đã để con phải nói đến vậy. Haizz, mẹ sai khi đã ôm quá nhiều việc."

"Mẹ…"

Mẹ làm việc vì chúng tôi mà ra thế này, bảo mẹ đừng bận tâm là không thể.

"…Thôi, mẹ quyết định rồi."

Sau một thoáng trầm ngâm, mẹ nhìn tôi đầy quyết tâm.

"Mẹ sẽ nghỉ việc."

"Hả!? M-mẹ nói gì vậy!?"

Tôi sốc trước lời mẹ.

Chẳng lẽ vì tôi mà mẹ làm thế?

"Đừng hiểu lầm. Mẹ định nghỉ lâu rồi. Gần đây bận vì mẹ đang bàn giao công việc."

"Nhưng tiền bạc thì sao ạ?"

"Không sao. Mẹ nghỉ ở công ty thôi. Mẹ đã nhận dự án cá nhân từ đối tác thân thiết, và đã nói rõ tình hình với người đáng tin, nên không lo thiếu việc."

Mẹ rõ ràng đã chuẩn bị kỹ.

"Như mẹ từng nói, mẹ muốn dành thời gian cho gia đình. Dù chuyện Rei khiến cả nhà vui vẻ hơi khó, nhưng…"

"Mẹ…"

Lời mẹ làm tôi hạnh phúc, nhưng tôi có xứng đáng ở đây không?

Dù vui, tôi vẫn thấy mình không nên ở lại.

Bây giờ là lúc phải nói.

"Chuyện đó… con đang nghĩ đến việc rời khỏi nhà."

"―Hả? Sao thế? Vì Rei à? Hay mẹ làm gì sai!? Nếu vậy thì…"

Mẹ hoảng hốt, vẻ mặt tôi chưa từng thấy.

"X-Xin mẹ bình tĩnh! Không liên quan đến mẹ đâu ạ. Rei… đúng là một phần lý do, nhưng…"

"Haru-kun…"

"Thật ra, Miku đề nghị con có thể ở với cô ấy nếu muốn."

"Hả?"

Ớ! Đáng sợ quá!

Lần đầu tôi nghe giọng mẹ trầm xuống đầy đe dọa!

"Haru-kun, con đồng ý chưa?"

Mẹ hỏi với nụ cười chẳng chút vui.

"K-Không ạ! Chỉ là, con luôn cảm thấy mình không thuộc về đây, và sau chuyện với Rei…"

"Con nghĩ ở với Miku sẽ tốt hơn?"

"V-Vâng…"

"…Vậy à."

Mẹ nhắm mắt, suy nghĩ về lời tôi.

Mười giây, một phút, ba phút, năm phút trôi qua, không khí nặng nề.

"Haru-kun."

Mẹ mở mắt.

"Xin lỗi, mẹ không thể đồng ý với ý định của con."

Mẹ từ chối.

"…Con có thể biết lý do không ạ?"

"Mẹ có ba lý do."

Mẹ giơ ba ngón tay.

"Thứ nhất, mẹ không yên tâm giao Haru-kun, đứa con quý giá của mẹ, cho một cô gái xa lạ."

Mẹ biết rõ rắc rối tôi gặp với phụ nữ, nên tôi hiểu mẹ lo khi để tôi ở với người khác.

"Thứ hai, để con, một người chưa đủ tuổi, ở với một người phụ nữ trưởng thành, sẽ không tốt. Nếu có chuyện, người chịu trách nhiệm là cô ấy, không phải con."

Đúng vậy. Tôi chưa đủ tuổi, còn Miku đã trưởng thành. Nếu có vấn đề, chị ấy sẽ bị ảnh hưởng.

Dù chúng tôi không làm gì sai, người khác vẫn có thể đồn đại.

"Thứ ba… mẹ chưa muốn xa con, Haru-kun."

"Mẹ…"

Tôi không ngờ mẹ yêu thương tôi đến vậy.

―Không, tôi đã lờ mờ nhận ra, nhưng tôi không dám tin hoàn toàn.

"…Mẹ, mẹ thật sự yêu thương con sao?"

Tôi buột miệng hỏi.

"Hả? Ừ, mẹ yêu con đến mức muốn nuôi con cả đời! Ơ, con nghĩ mẹ ghét con à!?"

Mình hiểu lầm rồi. Mẹ rưng rưng, như sắp khóc.

Dù nghe khá là lạ, tôi vẫn vội phủ nhận.

"K-Không phải! Con biết mẹ thương con, nhưng con cứ nghĩ mẹ nhận nuôi con vì lòng thương hại… nên con không dám đón nhận tình cảm của mẹ."

Tôi nói hết những gì trong lòng.

Tôi luôn áy náy với mẹ, sợ mẹ chỉ tốt vì cảm giác tội lỗi.

"Vậy à… Xin lỗi con, mẹ không nhận ra."

"Không sao ạ!"

"Nhưng mẹ muốn con hiểu."

"Mẹ?"

Đôi mắt mẹ nhìn tôi, trong trẻo, không chút gợn.

"Mẹ không nhận nuôi con vì thương hại. Mẹ đã thấy con lớn lên cùng mẹ ruột của con, nên với mẹ, dù không cùng máu mủ, con là con trai mẹ. Dù ai nói gì, Haru-kun, con là con của mẹ, là người mẹ yêu thương. Đó là lý do mẹ nhận nuôi con… Dù thủ tục có mất thời gian, khiến con khổ sở."

―À, ra vậy.

Hóa ra tôi không chỉ có Miku, mà còn có gia đình thực sự yêu thương tôi.

―Tôi chưa bao giờ cô đơn.

"Mẹ yêu con, hiểu chưa?"

"…Vâng."

Những khoảng trống trong lòng tôi dần được lấp đầy.

"Vậy là tốt."

Dù chưa thể ngay, tôi muốn một ngày gọi mẹ là "mẹ" bằng cả trái tim.

"Giải quyết hiểu lầm xong, mẹ yên tâm rồi. Nhưng chuyện vừa nãy thì sao?"

"Hả?"

"Chuyện con muốn rời nhà."

"À, chuyện đó…"

Thành thật, sau cuộc nói chuyện, tôi ít muốn rời đi hơn.

Nhưng sau chuyện với Rei, tôi vẫn thấy mình không nên ở lại.

"Con cái rồi sẽ rời cha mẹ. Nên mẹ đề nghị thế này!"

"Đề nghị gì ạ?"

"Mẹ cho con sống riêng, nhưng không ở với ai khác, mà ở nơi mẹ yên tâm, nơi con tự lập."

"Ý là…"

Cách tốt nhất, không làm phiền Miku.

"Nhưng ổn không ạ?"

Tiền bạc và những thứ khác…

"Mẹ có kế hoạch rồi, không sao! Nhưng phải tìm nhà, nên không thể ngay. Con ổn chứ?"

"Vâng, ổn ạ!"

Mẹ mỉm cười hài lòng.

"Được rồi. Mai mẹ liên lạc người quen. Hôm nay con nghỉ đi. Mẹ sẽ nói chuyện với Rei."

"Mẹ…"

"Không sao, Haruto. Chuyện này mẹ lo. Từ giờ mẹ ở nhà nhiều hơn, nên không quan tâm mẹ, mẹ giận đấy nhé?"

Mẹ nháy mắt tinh nghịch, khiến tôi cười thật lòng.

"―Vâng, con biết rồi ạ!"

Hôm đó, tôi giải quyết được một vấn đề lớn trong lòng.

Đêm đó―

Điện thoại tôi nhận tin nhắn từ Suzuse.

Chỉ vỏn vẹn: "Cứu tôi với."

---------------------------------------------------------------------------------------------

Trans: mấy chap sau khá là kịch tính đó.