The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Truyện tương tự

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

35 1982

Fate/Grand Order

(Đang ra)

Fate/Grand Order

TYPE-MOON

Trong phần tiếp theo - Cosmos in the Lostbelt, Cơ Quan CHALDEA phải đối mặt với hiện tượng Tẩy Trắng Địa Cầu và cần phải giải quyết các sự kiện liên quan đến Hiện Tượng Thanh Lọc Lịch Sử Dị Văn.

14 1245

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

45 274

Kể từ khi có thể nhìn được thanh trạng trái, tôi đã lập nên một hậu cung

(Đang ra)

Kể từ khi có thể nhìn được thanh trạng trái, tôi đã lập nên một hậu cung

マルコ

Đây chỉ là một câu chuyện lãng mạn nhẹ nhàng (có hơi chút damdang) mà thôi.

9 11

Tôi đã nhận ra bản thân ngây thơ như nào, cho nên giờ tôi sẽ bắt họ hiểu ra - Chương 18: Thiên thần dường như muốn sống chung với tôi

Trans: tui đổi xưng hô của miku và haruto thành chị-em và sakura thành mẹ-con để thêm phần thân thiết nhé.

-----------------------------------------------------------------------------------------------

“Này, của em đây. Đồ uống Haruto-kun gọi nhé.”

Sau sự việc với Enomoto, tôi và chị Miku vào một quán cà phê gần đó để nghỉ ngơi.

“Cảm ơn chị Miku!”

“Không có gì. Nào, nghỉ một chút đi.”

Tôi nhấp một ngụm từ cốc trà được đưa tới.

Hương trà thơm ngát lùa qua mũi, hơi ấm vừa đủ lan tỏa trong cơ thể.

“Phù… Thật bình yên.”

Sau màn hỗn loạn vừa rồi, tôi cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.

“Đúng thế… Phù. May là lúc đó chị vào đúng lúc để giúp em. Nếu cứ để cô ta như vậy, chẳng biết cô ta sẽ làm gì nữa.”

“…Đúng vậy.”

Dù tôi không nghĩ sẽ đến mức gây thương tích, nhưng biểu cảm của Enomoto lúc đó thật sự đáng sợ, như thể bị ma quỷ nhập.

“…Haruto-kun, em có nghĩ đó là lỗi của mình không?”

“Hả, không… Không hẳn. Em chỉ hơi cảm thấy có trách nhiệm thôi.”

Có lẽ, một phần lý do khiến cô ấy bị dồn đến bước đường đó là vì tôi.

Tôi cảm thấy trách nhiệm về chuyện đó, nhưng tôi không hối hận vì đã khiến cô ấy hiểu ra lúc ấy.

Chắc chắn sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra, và tôi không muốn tiếp tục dối lòng để duy trì mối quan hệ với cô ấy.

—Vì thế, ngay tại khoảnh khắc đó, tôi đã khiến cô ấy hiểu ra.

Dù vậy, nếu hỏi tôi có cảm thấy thoải mái không, thì giống như với Rei, vẫn còn một cảm giác khó chịu, như có gì đó vướng lại trong lòng.

(“Có lẽ đây cũng là sự ngây thơ mà mình cần phải vứt bỏ.”)

“Nhưng không sao. Em không định liên quan gì đến cô ấy nữa.”

Điều đó thì tôi rất rõ ràng.

Tôi đã cắt đứt mọi liên kết với cô gái tên Enomoto Mion.

Và sau những gì tôi và chị Miku đã nói, chắc hẳn Enomoto cũng đã hiểu, đúng không?

“…Nếu thế thì tốt.”

Chị Miku lẩm bẩm, giọng thoáng chút bất an.

Không, chắc chắn không ai điên rồ đến mức sau chuyện đó vẫn cố tiếp cận tôi đâu.

Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi, chị Miku nở một nụ cười trưởng thành.

“Hì, Haruto-kun đúng là trẻ con.”

“…”

Tôi có cảm giác bị coi thường.

“Em về đây.”

Tôi đứng dậy khỏi ghế.

“Ơ, khoan! Xin lỗi, xin lỗi! Chị đùa thôi!!”

Thấy tôi như vậy, chị Miku vội vàng ngăn lại.

“…Em cũng đùa thôi.”

Tôi nở nụ cười gượng, ngồi xuống lại.

“Hừ, trả đũa vụ vừa nãy hả?”

“Đại loại thế.”

“Trời ơi—”

Dù cất giọng ngao ngán, gương mặt chị ấy vẫn đang cười.

“Thôi, kệ đi. Thấy Haruto-kun thể hiện đúng tuổi mình, chị đây cũng vui.”

“!”

Bị nói thế một cách tự nhiên, tôi không khỏi xấu hổ.

Đúng là hành động vừa rồi, nếu là tôi của trước đây, chắc chắn không làm được. Thậm chí tôi còn chẳng nghĩ đến việc làm thế.

Giờ đây, tôi có thể đùa giỡn gần gũi với chị Miku, và dần dần, tôi không còn cảm thấy căng thẳng khi ở trước mặt chị ấy nữa.

—Tôi không biết điều đó là tốt hay xấu, nhưng tôi cảm nhận được một cảm xúc mới mẻ, chưa từng có trước đây.

“T-Tiện thể!”

Cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ thành trò đùa cho chị Miku, tôi vội lên tiếng để đổi chủ đề.

Gì nhỉ, phải có gì đó để nói—à.

“Nhân tiện… đống đồ lớn thế kia là sao vậy?”

Tôi hỏi về thứ đã khiến tôi tò mò từ lúc gặp chị ấy.

“À, cái này?”

“Vâng. Túi đó là của cửa hàng bán đồ nội thất và phụ kiện, đúng không?”

Tôi từng mua ở đó vài lần nên biết.

Giá cả phải chăng, chất lượng khá tốt, thiết kế đa dạng, và là một cửa hàng khá nổi tiếng.

“Đúng rồi! Vì em liên lạc với chị mà.”

“Liên lạc?”

Liên quan gì đến chuyện đó?

“Trời—! Chẳng phải em nói nhà đang khó ở, nên có thể sẽ nhờ chị chuyện ở tạm sao?”

“Đúng là em có nhắn thế thật…”

Nhưng liên quan gì đến việc mua sắm?

…Khoan, không lẽ.

“E-Em hỏi chuyện này hơi khó, nhưng…”

“Hử? Gì thế?”

“Cái trong túi đó… không lẽ là đồ của em?”

“Hả, ừ, đúng thế mà?”

Sao chị lại nghiêng đầu với vẻ ngạc nhiên thế chứ!?

“Không, ý em là! Em còn chưa nói chuyện với Sakura, và vẫn chưa chắc có ở nhờ hay không mà!”

“Đúng thế nhỉ.”

“Đúng thế nhỉ là sao, vậy tại sao—”

Nghe câu hỏi của tôi, chị Miku bỗng nghiêm túc.

Hay là có lý do gì đó ngoài sức tưởng tượng của tôi?

“Haruto-kun, trên đời này chẳng có gì là tuyệt đối cả.”

“Hả, ơ, vâng?”

“Biết đâu chuyện ở nhờ của em được giải quyết nhanh chóng, và ngay hôm nay em đã đến nhà chị ở thì sao?”

Không, như thế thì phiền lắm, và chắc chắn không có đâu.

“Chị trông thế này chứ cũng là người đi làm, nên không phải lúc nào cũng rảnh để đón em. Vậy nên chuẩn bị trước, để khi cần thì không phải cuống lên, đúng không?”

“C-Cũng đúng…”

Tôi có cảm giác bị thuyết phục, và dù hiểu ý chị ấy, nhưng… hành động này không phải hơi nhanh quá sao?

Hay là chị Miku thực sự mong chờ tôi đến ở nhờ?

(“Nghĩ gì thế này.”)

Ý nghĩ buồn cười khiến tôi bật cười.

“…Dù sao thì, chị cũng định sống chung với em mà (thì thầm). Đúng không, Haruto-kun♥”

“Hả? V-Vâng? Đúng thế ạ?”

Ơ, tự nhiên sao thế? Chuyện gì vậy?

Bối rối trước hành động bất ngờ của chị Miku, tôi uống nốt chỗ trà còn lại trong cốc.

◆◆◆

“Đến ngã rẽ rồi nhỉ.”

“Vâng.”

Tôi và chị Miku nói đủ thứ chuyện.

Từ những chủ đề thông thường như món ăn hay đồ uống yêu thích, đến chuyện trường học của tôi (đặc biệt là về các mối quan hệ với con gái, chị ấy hỏi rất kỹ).

Kết quả, chúng tôi ở lại quán cà phê lâu hơn dự tính. Khi bước ra ngoài, trời đã nhá nhem tối, và những ngôi sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời.

“Vậy nhé, Haruto-kun.”

“Ơ, chị Miku có chắc không cần em tiễn về nhà không?”

“Ừ, không sao! Chị đã gọi người đón gần đây rồi, với lại chị còn chút việc phải làm.”

Ngày nghỉ mà vẫn còn việc sao.

Tôi thấy hơi áy náy vì đã làm chị ấy mất nhiều thời gian thế này.

“Vậy, có tiến triển gì thì nhớ báo chị nhé!”

“A! Vâng, có gì em sẽ báo cho chị Miku—Hôm nay cảm ơn chị rất nhiều!!”

“—Ừ! Tạm biệt! Lần sau hy vọng được nói chuyện ở quán cà phê chỗ em làm thêm nhé!!”

Nói rồi, chị Miku vẫy tay, xách đống túi chạy sang bên kia đường.

Xác nhận chị Miku đã khuất hẳn, tôi định bước về hướng ngược lại.

“…Hả?”

Bỗng tôi nhận ra một điều.

“Tôi có kể với chị Miku chuyện làm thêm ở quán cà phê đâu nhỉ?”

Chuyện nhỏ thôi, nhưng khiến tôi hơi bận tâm.

◆◆◆

“Hả?”

Đến trước nhà, tôi thấy một chiếc xe thể thao màu đen quen thuộc trong ga-ra.

“Hay là mẹ về rồi?”

Đó là chiếc xe Sakura, mẹ nuôi của tôi, thường lái.

Nhưng thường tôi chỉ thấy nó vào ngày nghỉ, sáng trước khi mẹ đi làm, hoặc khuya sau khi về.

Vậy mà giờ, vào giờ ăn tối thế này, thật hiếm có.

Hay vì tôi nhắn rằng có chuyện muốn nói, nên mẹ về sớm?

Nếu đúng thế, tôi thật sự mang ơn mẹ.

“…Nghĩ lại thì…”

Dù tôi không phải con ruột, Sakura vẫn luôn quan tâm đến tôi.

Nhờ có mẹ, từ trước đến nay, tôi mới có thể sống một cách ngay thẳng.

—Với tôi, Sakura là một người không thể thay thế.

“…Nhưng…”

Tôi không dám chắc mẹ cũng nghĩ như vậy về tôi.

Nói ra thì thật đáng xấu hổ, nhưng đó là tôi của hiện tại.

“…Hay là nhân cơ hội này hỏi mẹ nhỉ.”

Không chỉ hỏi mẹ nghĩ gì về tôi, mà còn một điều tôi luôn thắc mắc.

Đó là, tại sao mẹ lại nhận nuôi một người xa lạ như tôi?

Tất nhiên, tôi biết mẹ quen mẹ ruột của tôi, và từ nhỏ mẹ cũng có qua lại với tôi.

Nhưng chỉ vì thế mà nhận nuôi một đứa trẻ, và nuôi nấng nó—liệu có ai làm vậy không?

Trong thời buổi này, nuôi một đứa trẻ đã khó, huống chi là con của người khác. Tôi nghĩ quyết định đó đòi hỏi rất nhiều can đảm.

“Ban đầu, tôi nghĩ có thể là vì sự thương hại.”

Nhưng liệu có ai vì thương hại mà đề nghị chuyển tài khoản ngân hàng trước khi tôi bị người mẹ kế độc ác nhận nuôi, hay chính thức nhận tôi làm con nuôi sau khi giải quyết xong vấn đề với bà ta?

“Hơn nữa, mẹ chẳng nhận bao giờ nhận đồng nào.”

Mẹ bảo: “Đó là thứ mẹ ruột con để lại cho con,” và ngoài học phí, mẹ không bao giờ nhận bất kỳ khoản tiền nào.

Vậy mà mẹ vẫn chu đáo chuẩn bị bữa ăn, cho tôi tiền tiêu vặt, quà sinh nhật, và chi tiêu vì tôi.

Chính vì không muốn làm phiền mẹ, tôi đã đi làm thêm…

“ Nhưng mẹ không hài lòng chút nào.”

Thậm chí, mẹ giận đến mức vài ngày không nói chuyện với tôi.

Cuối cùng, mẹ miễn cưỡng chấp nhận với điều kiện “đừng làm quá sức,” nhưng giờ nghĩ lại, chắc chắn mẹ chỉ lo lắng cho tôi.

“Nhưng nếu thế… chưa chắc mẹ sẽ nói lý do nhận nuôi tôi.”

Tôi cảm giác mẹ Sakura không muốn tôi nhớ đến mẹ ruột.

Mỗi khi tôi nhắc đến mẹ ruột, đó luôn là hình ảnh cuối cùng của bà—chắc chắn mẹ không muốn tôi nhớ lại những chuyện đau buồn đó.

“…Khả năng mẹ nói là năm mươi năm mươi.”

Nếu biết được, tôi nghĩ mình sẽ tin tưởng Sakura hơn.

Nhưng tôi không muốn ép mẹ đến mức bị ghét, hay khiến mẹ lo lắng.

“…Làm mẹ lo thêm nữa thì tôi không đành lòng.”

Vào nhà thôi.

“—Con về rồi đây!”

Dù còn do dự, tôi đã quyết định việc cần làm và mở cửa bước vào.

Ngay lúc đó—

“Haru-kun! Ôi, con về rồi!!”

“Hả, ơ!?”

Một cú va chạm bất ngờ khiến tôi giật mình!

Nhìn xuống ngực, nơi đang đau nhức…

“Ôi, mùi của Haru-kun sau bao ngày… hít hà. Phù, thật bình yên… Mệt mỏi công việc đều tan biến hết rồi~!”

Một người phụ nữ với dáng vẻ thanh lịch, như phiên bản trưởng thành hơn của Rei—Sakura, mẹ nuôi của tôi—đang áp mặt vào ngực tôi, hít hà với biểu cảm ngây ngất.