“…Enomoto-san.”
Tôi giật tay mình ra khỏi cái nắm của cô ấy.
“Yaho! Giờ này chắc là chào buổi tối nhỉ?”
Enomoto vừa dùng tay quạt quạt, vừa nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt không rời.
“…Chào kiểu nào chả được. Tớ có việc phải đi bây giờ.”
Tôi cố gắng rời khỏi đây nhanh nhất có thể. Nhưng như thể đọc được ý định của tôi, Enomoto ngay lập tức chắn đường, đứng chặn trước mặt.
“Haru-cchi? Này, sao vừa nãy cậu lại cố trốn thế hả?”
“(Vì tớ không thể chịu nổi cậu, thế thôi!)”
Tôi muốn hét toáng lên như thế… không, thực ra là định hét thật. Nhưng một giọng nói và tiếng bước chân từ phía sau khiến tôi nuốt ngược lời định nói.
Quay lại nhìn, tôi thấy hai bóng người đang hối hả chạy đến, thở hổn hển.
“Hộc, hộc… Trời ơi, Mion! Tự nhiên chạy biến đi thế hả! Cậu biết giày tớ khó chạy thế nào mà!”
“Thật đấy! Đột nhiên bỏ rơi bọn tớ mà chạy mất, gì kỳ cục thế không biết!”
Hai người đó chính là hai cô gái đi cùng Enomoto mà tôi thoáng thấy lúc nãy.
Họ tiến đến gần Enomoto, vừa thở hổn hển vừa lộ vẻ bất mãn. Làn da hơi ửng đỏ, lấm tấm mồ hôi. Vì là mùa hè, họ mặc đồ mỏng, để lộ da thịt. Bộ ngực nhấp nhô theo nhịp thở khiến tôi, dù không muốn, cũng thấy hơi… gợi cảm.
Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua. Tôi nhanh chóng nhận ra tình huống này tồi tệ với mình đến mức nào.
“(Giờ tính sao? Đối phó với mỗi Enomoto đã khó, giờ thêm hai người nữa…)”
Nếu là người quen, tôi còn đoán được phần nào. Nhưng hai cô gái này, tôi chẳng biết gì về họ cả. Gyaru mà nổi khùng lên thì ai biết họ sẽ làm gì (← thành kiến), có lẽ giờ cứ quan sát tình hình trước đã.
“Xin lỗi, xin lỗi! Tớ thấy mặt người quen nên chạy theo thôi mà!”
“Người quen? …Hả, cái tên âm u này á?”
“Trời, không thể tin nổi! Bọn tớ không hề biết Mion có quen một tên âm u thế này luôn đấy!”
Tôi tạm gọi cô gái da trắng gọi tôi là “âm u” đầu tiên là Gyaru A, còn cô gái da nâu nói sau là Gyaru B. Ừ, cứ thế đi! (bực bội)
Đang tức đến mức má giật giật vì bị hai gyaru kia chế giễu, bất ngờ Enomoto chen vào giữa tôi và họ.
“Hả? Hai đứa nói cái gì thế?”
Khuôn mặt cô ấy không chút cười đùa, thậm chí còn tỏ ra bực bội hơn cả tôi. Đôi mắt đen lườm hai người kia sắc lẹm. (trans: lắm yan lắm rồi)
“Á, nguy rồi! Này, này!”
“Ừ, ừ! Xin, xin lỗi! Ý bọn tớ là… cậu ta không phải gu của bọn tớ thôi!”
“Đúng đúng! Bọn tớ thích kiểu người cơ bắp hơn… ờ, kiểu thế?”
Nhưng Gyaru B, không hiểu nghĩ gì, đột nhiên nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nghi ngờ.
“Này, này! Làm Mion nổi giận là chết đấy! Nhanh lên!”
“Tớ biết, tớ biết mà! Này, cậu kia!”
Cô ta còn bất ngờ bắt chuyện với tôi nữa! …Rốt cuộc là muốn gì?
“…Gì vậy?”
Tôi nâng cảnh giác lên 120% so với bình thường.
“Này, tớ sờ cơ bắp cậu được không?”
“H—”
“Hảảả!?”
Enomoto hét lên trước cả khi tôi kịp phản ứng.
“Này! Mari!! Cậu nghĩ gì vậy hả!!”
“Thì, tại sao đâu. Nhìn cậu ta gầy gò thế thôi, nhưng nhìn kỹ thì cơ thể săn chắc, đường nét gọn gàng, không chút thừa thãi… Tớ tò mò thôi mà♪”
“Nhưng thế thì đã—!!”
Họ, bỏ mặc tôi – nhân vật chính – ở đó, bắt đầu cãi nhau. Gyaru B, tức Mari, và Enomoto tranh luận ầm ĩ.
Ơ, ơ… Cái gì thế này? Muốn cãi lộn thì ra chỗ khác mà cãi, đừng lôi tôi vào!
“À, tớ là Kuon. Xin lỗi vì đột nhiên thế này nhé…”
Gyaru A – Kuon – bất ngờ lên tiếng, giọng hơi áy náy.
“À, không sao… Nhưng mà, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“À, về Mari ấy. Con bé cuồng cơ bắp, mà không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn đâu, nó thích kiểu cơ bắp săn chắc, không chút mỡ thừa. Hơi đặc biệt tí.”
…Nghe sao mà cụ thể thế không biết.
“Một khi Mari đã thế thì không dừng lại cho đến khi thỏa mãn đâu.”
Ôi, nguy rồi. Tôi bắt đầu đoán được diễn biến tiếp theo.
“Nên là, nếu cậu không phiền, để Mari sờ cơ bắp cậu một chút được không?” (trans: toang thằng cu rồi:>)
“(Tớ phiền lắm luôn đấy!)”
Tôi nghĩ vậy, nhưng từ chối ở đây chắc chắn sẽ rắc rối hơn. Dù không thích, nhưng để nhanh chóng thoát khỏi đây, có lẽ đành chịu vậy.
“Hà… Được rồi.”
“Ô, nhanh hiểu chuyện ghê! Này, Mari, Mion!”
“Gì!?”
“Cậu ấy đồng ý cho sờ cơ bắp rồi đấy!”
“Hả, thật hả!?”
Ơ, sao Enomoto lại là người phản ứng đầu tiên thế? Tớ đâu có cho cậu sờ!
“Nào nào, trước khi cậu ấy đổi ý, Mari, Mion, sờ đi!”
“Ôi! Vậy tớ chọn bắp tay nhé!”
“Vậy, vậy tớ sẽ sờ bụng Haru-cchi!”
“Thế tớ chọn lưng vậy~”
Ơ, cả cậu nữa hả!?
Và thế là, chẳng hiểu sao, một buổi “sờ soạng” tôi bắt đầu ngay trong con hẻm.
“Trời ơi, đỉnh quá! Cơ bắp đúng chuẩn lý tưởng của tớ luôn!”
Mari vừa xoa vừa bóp bắp tay tôi, mắt sáng rực.
“Ư…”
Cách cô ta sờ, như thể hiểu rõ cơ thể tôi, kết hợp với biểu cảm quyến rũ khiến tôi không khỏi lúng túng. (trans: cửng chưa cu)
“Chậc! Vậy tớ cũng… Ôi, đây là bụng của Haru-cchi!”
Ơ, vừa nãy tôi nghe tiếng chậc lưỡi đúng không? Enomoto ban đầu trông bực bội, nhưng khi sờ bụng tôi, cô ấy lập tức đổi sang vẻ mặt thỏa mãn.
“Hử, nhìn âm u thế mà lưng cậu rộng và cứng cáp phết nhỉ~”
Kuon vừa xoa lưng tôi vừa thì thầm, giọng đầy ẩn ý.
“Ư, này, đủ rồi… Thả ra đi!”
Cử chỉ sờ soạng của cả ba càng lúc càng táo bạo… Không, tôi cảm giác họ đang đều chỉnh lực dựa trên phản ứng của tôi! Hơn nữa, khoảng cách gần thế này khiến mùi hương, cảm giác từ đầu ngón tay, và làn da lộ ra dưới lớp áo mỏng của họ kích thích lý trí tuổi dậy thì của tôi.
“—Hử?”
Nhưng một tiếng nói bất ngờ từ Kuon phía sau khiến tôi giật mình, lấy lại lý trí đang lung lay.
“Xong rồi!!”
Tôi vội vàng đẩy cả ba ra.
“Này! Chán thế, tí nữa là xong rồi!”
“…Sờ bụng Haru-cchi dễ nghiện thật.”
“Vừa nãy…”
Mari tỏ vẻ bất mãn, Enomoto ngẩn ngơ nắm chặt tay, còn Kuon thì làm động tác như đang nghĩ gì đó. Ba người, ba phản ứng khác nhau, nhưng tôi thì đã chán ngấy rồi.
“Xong việc rồi, tớ đi đây.”
Cứ ở đây thêm, tôi sợ mình sẽ tự đào hố chôn mình. Chạy trốn là thượng sách.
“Này, chờ đã Haru-cchi! Sao vội thế?”
Như dự đoán, Enomoto không dễ dàng buông tha.
“Tớ có việc. À không, tại tớ ra ngoài để ăn tối một mình.”
Tôi cố ý nói vòng vo, ý là “tha cho tớ đi”.
“Vậy thì ăn tối cùng bọn tớ đi!”
Sao cô ấy không chịu đọc không khí thế nhỉ?
“Hơn nữa, vừa nãy bọn tớ đã sờ cậu, thả cậu đi thế này tớ thấy áy náy lắm.”
“Tớ không để tâm chuyện đó đâu.”
Thậm chí, thả tớ đi ngay bây giờ còn khiến tớ cảm kích hơn.
“Thôi mà! Để bọn tớ mời cậu bữa tối đi! …Hay là cậu không muốn được tớ mời?”
Enomoto nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh, trông thì dễ thương, nhưng lời nói thì chẳng dễ thương chút nào. Rõ ràng là không cho tôi lựa chọn, chỉ có một đáp án: “Chấp nhận, chấp nhận đi!”.
“…Thôi được, tớ sẽ để các cậu mời.”
Cảm giác có từ chối cũng không thoát, tôi đành miễn cưỡng đồng ý.
“Quyết định vậy nhé! Này, hai cậu muốn đi quán nào không?”
“Tớ thì đâu cũng được~”
“Tớ chỉ cần không phải món gì quá đậm là được.”
“Câu đó khó chọn nhất đấy… Thôi, được rồi. Để xem nào~”
Không màng đến cảm xúc của tôi, Enomoto dẫn cả nhóm đến một quán ăn mà họ hay lui tới.
◆◆◆
“Phù~ No quá!”
“Quán đó đúng là vừa ngon vừa rẻ như mọi khi.”
“Đúng thế. Haru-cchi thấy sao?”
“Rất ngon.”
Thật sự bất ngờ. Một quán giá cả hợp túi tiền học sinh mà đồ ăn ngon đến vậy, tôi cũng muốn ghé thường xuyên.
…Nhưng việc không thể vui vẻ hoàn toàn là vì người giới thiệu quán này lại là Enomoto.
“—Tớ đi đây.”
Ra khỏi quán được một đoạn, tôi lên tiếng với cả ba.
“Này, vẫn còn sớm mà!”
Như thường lệ, Enomoto là người phản ứng đầu tiên, cố ngăn tôi.
“Dù sao về nhà cậu cũng chỉ ở không thôi, đúng không?”
“Thì đúng là thế, nhưng…”
“Vậy thì ở lại đi! Haru-cchi, đi karaoke với bọn tớ nhé! Tớ có phiếu giảm giá nữa, hát rẻ lắm luôn! À, nhân tiện, bài tủ của tớ là—”
Cô ấy bắt đầu kể về bài hát yêu thích dù tôi chẳng hỏi. (trans: ai hỏi??)
“…Xin lỗi, nhưng tớ về đây.”
Tôi thực sự phát ngán với kiểu hành xử ích kỷ của cô ấy rồi. Việc sờ soạng lúc nãy đã được bù bằng bữa ăn, tôi không muốn dây dưa thêm nữa.
“…Hả?”
Nhận ra tôi không đổi ý, Enomoto nhìn tôi chằm chằm, không chớp mắt.
“Này Haru-cchi, tớ nghĩ từ lúc nãy khi nhau gặp hôm nay rồi… Cậu cư xử kiểu gì thế? Tớ rủ cậu đi chơi mà cậu cứ làm như thế này.”
Biểu cảm vui vẻ và giọng điệu hào hứng ban nãy biến mất, thay vào đó là giọng nói trầm thấp đầy áp lực và ánh mắt u ám.
“Này, nguy rồi đúng không?”
“Trời, tớ không liên quan đâu nhé!”
Hai cô bạn gyaru hoảng hốt trước sự thay đổi của Enomoto.
Nhìn họ, tôi bắt đầu nghĩ mình cần phải “xử lý” Enomoto Mion, giống như cách tôi từng làm với Rei.
“Này, Haru-cchi. Trả lời đi? Sao cậu lại cư xử thế?”
Thấy tôi im lặng, Enomoto càng tỏ ra cáu kỉnh, thúc giục tôi trả lời.
Cô ấy luôn thế—khi mọi thứ không theo ý mình, cô ấy sẽ ép buộc người khác làm theo, bằng mọi cách để có được câu trả lời như ý. Đó chính là Enomoto Mion, và tôi một lần nữa nhận ra mình không thể chấp nhận cô ấy của hiện tại.
Chúng tôi từng là bạn thân. Cùng chơi đùa, cùng cười, cùng thử thách. Enomoto của ngày ấy không nổi tiếng như bây giờ, nhưng cô ấy dịu dàng, biết quan tâm, ở bên thật vui.
—Nhưng cô bạn mà tôi từng quý mến đã không còn nữa. Chính cô ấy đã tự tay phá vỡ mối quan hệ ấy.
Giờ đây, cô ấy không còn là bạn, không còn là gì cả—chỉ là một người xa lạ ích kỷ.
“—Enomoto-san.”
Vì thế—tôi không cần phải do dự với cô ấy nữa.
“—Vì tớ ghét cậu.”
Tôi chỉ nói đúng một câu.
Ghi chú của tác giả:
Số người theo dõi tác phẩm này đã vượt mốc 1.000!
Cảm ơn mọi người rất nhiều!!
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Trans: hôm nay mệt quá nên nhai tạm ba chap thôi nhé.xl vì bản dịch hơi sơ xài.
Tiếp tục hành trình cứu giúp những đứa con tinh thần của hako bị bỏ rơi nào!!!!