Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Chương 9: Dẫu đường cùng, vẫn mộng đầy tay

Bốn giờ chiều.

Sau một ngày dài quay cuồng ở trường, Doãn Trạch xách hộp bento gà viên ấm nóng từ cửa hàng tiện lợi, trở về “ốc đảo độc thân vui vẻ” của mình.

Cậu giật tấm bảng tên khỏi áo, điệu bộ chẳng khác nào một gã nhân viên văn phòng quẳng phắt chiếc cà vạt sau giờ làm, chỉ tiếc là không có một nàng Yamato Nadeshiko nào chờ sẵn với chậu nước tắm, dịu dàng xoa vai bóp chân.

Thầy trưởng ban giáo vụ đã gọi điện báo cáo tường tận tình hình cho hiệu trưởng, người đang công tác ở một nơi xa. Vị hiệu trưởng tỏ ra vô cùng tâm huyết, hứa hẹn sẽ ban thưởng một “món quà” hậu hĩnh gồm những tờ “viện trợ” in hình Fukuzawa Yukichi (tiền) cho người đầu tiên chinh phục được thử thách này.

Qua vài lời gợi mở của thầy, Doãn Trạch mới vỡ lẽ, hóa ra cả hiệu trưởng, cha của hiệu trưởng, và ông nội của ngài đều từng mang trong mình giấc mộng chinh phục Đại học Tokyo, nhưng rồi đều phải ngậm ngùi ôm hận. Bản thân ngài hiệu trưởng, người mang trên vai nguyện ước của ba thế hệ, thậm chí đã ôn thi lại, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể vượt qua vũ môn. Ngài đành nuốt nước mắt vào trong, chua xót theo học tại Waseda.

Ngôi trường của ông cũng có bề dày lịch sử, từng sản sinh ra bao nhiêu thủ khoa kinh tài tuyệt diễm, nhưng cánh cổng Đại học Tokyo thì đến nay vẫn chưa một học sinh nào chạm tới. Lâu dần, đó đã trở thành tâm bệnh, thành một nỗi chấp niệm khôn nguôi của vị hiệu trưởng. Thầy trưởng ban giáo vụ kể, thỉnh thoảng vào văn phòng báo cáo công việc, thầy lại thấy ngài hiệu trưởng đứng lặng trước ô cửa sổ lớn, ánh mắt xa xăm hướng về phía ngôi trường danh giá nhất nước Nhật.

Hầu hết đàn ông đều ấp ủ một giấc mơ.

Hiểu ra ngọn ngành, Doãn Trạch bất giác thở dài, lòng ngổn ngang cảm xúc. Cậu cũng chỉ có cái thời sáu bảy tuổi trẻ người non dạ mới vì một trường đại học mà thao thức đến mức tim gan đau như cắt. Bởi lẽ, con người ta khi còn thơ bé, khi đang mải mê thể hiện hay say sưa “hiến máu” cho game gacha, thường chẳng đủ tỉnh táo để nhìn nhận đúng năng lực của bản thân. Ngay cả bây giờ, cậu cũng không hề ảo tưởng rằng mình có thể một mình đương đầu với Đại học Tokyo, nơi mà không biết bao nhiêu người tài giỏi đã phải ngã ngựa.

Trí nhớ siêu phàm thực chất cũng chỉ là một dạng “hack” thi được lật tài liệu. Cậu cũng từng chép sách làm bài kiểm tra rồi… và có những lúc, sách vở cũng đành bó tay.

Ấy vậy mà thầy trưởng ban giáo vụ lại tràn đầy tin tưởng.

“Giáo viên lớp chuyên luyện thi của trường ta, ai mà chẳng là bậc thầy kinh qua trăm trận mạc? Thầy đã lên cho em một kế hoạch tác chiến rồi – ‘Bơi tự do trong biển đề’! Chế độ này được thiết kế riêng cho tài năng của em, bảo hành trọn đời. Dù sao năm nay trượt thì sang năm ta lại chiến tiếp!”

Doãn Trạch ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu. Dù sao cũng chỉ còn chưa đầy ba tháng. Cược một phen, biết đâu đời lại nở hoa. Đỗ, thì xem như làm phúc giúp trường viên mộng, ẵm trọn phần thưởng lớn. Trượt, thì cũng đường đường chính chính tốt nghiệp, lấy bằng rồi ra đời lăn lộn.

Và điều đó đồng nghĩa với việc… cậu phải bắt đầu đi học cho tử tế.

Doãn Trạch lột lớp màng bọc còn đọng hơi nước, cầm đôi đũa dùng một lần lên, bắt đầu bữa tối của mình. Phải công nhận, bento ở cửa hàng tiện lợi này vị cũng khá ổn. Trong căn phòng vắng lặng, chỉ còn tiếng cậu và cơm lạo xạo. Tĩnh lặng đến lạ.

Takizawa, có lẽ cũng trở về vào giờ này, cũng ngồi ăn một mình như thế này.

Kẻ độc hành phải học cách bầu bạn với cô đơn. Trở về từ ngôi trường ồn ã thanh xuân đến căn phòng trọ lạnh ngắt, phải tập quen với sự hẫng hụt ấy. Sống một mình, tất nhiên, là thiên đường. Chẳng ai làm phiền, không kẻ cằn nhằn, không người thúc giục, không những mối quan hệ xã giao mệt mỏi. Thích gì làm nấy, thức đêm cũng được, say bí tỉ cũng xong, cày game thâu đêm suốt sáng cũng chẳng thành vấn đề.

Chỉ là, khi xem được một đoạn video hài hước, đọc được một dòng tin nhắn vui vẻ, bất giác bật cười thành tiếng, rồi ngẩng lên nhìn phòng khách trống hoác, lại thấy mình sao mà ngớ ngẩn. Niềm vui chẳng có người sẻ chia, nỗi lòng cũng không có ai để trút.

Đêm buông. Hàng quán trên phố đã dọn dẹp, đóng cửa. Sự phồn hoa, náo nhiệt cũng chìm vào giấc ngủ sâu. Bầu trời bị ánh đèn đô thị làm cho vẩn đục, những vì sao dù vẫn ở đó, trên dải ngân hà, nhưng đã chẳng thể nào thấy được. Chỉ còn những ngọn đèn đường leo lét, lập lòe trong bóng tối.

Đang ăn, Doãn Trạch theo thói quen vớ lấy điện thoại, định mở khóa màn hình xem đám chiến hữu lại bày trò con bò gì mới. Nhưng thứ cậu chộp được lại là chiếc điện thoại nắp gập cổ lỗ sĩ của Takizawa.

Bàn tay phải cầm đũa của Doãn Trạch sững lại. Cậu nhai miếng cơm thật chậm, rồi ngẩng đầu. Nhẹ nhàng lật nắp chiếc điện thoại cũ, bấm vào danh bạ. Không một cái tên quen thuộc. Cậu lặng đi vài giây, rồi dùng ngón cái bấm một dãy số đã thuộc nằm lòng.

Loa ngoài được bật, tiếng tút tút khô khốc xen lẫn tiếng rè của dòng điện, như thể chính sóng điện thoại cũng đang lạc lối giữa thành phố này, vật vờ quanh những tòa nhà, cưỡi gió khoác lên mình màn đêm, lang thang vô định. Không tìm thấy bến đỗ.

Chẳng bao lâu sau, giọng một cô gái được thu âm sẵn, lịch sự và vô cảm như một nhân viên tổng đài, vang lên thông báo rằng đây là một số máy không tồn tại.

Doãn Trạch khẽ thở dài, một tiếng thở dài không thành tiếng. Cậu quẳng chiếc điện thoại sang một bên, vùi đầu lùa nốt những miếng cơm cuối cùng. Ăn xong, cậu chống cằm, mắt nhìn đăm đăm vào bức tranh còn dang dở trên màn hình laptop.

Đàn ông, ai cũng từng có một giấc mơ. Cậu không phải ngoại lệ.

Takizawa, trong trang nhật ký của mình, cũng đã từng say sưa viết về những hoài bão lớn lao. Cậu ta tốt nghiệp cao đẳng. Dù hay tự trào là “đẳng cấp thượng lưu”, nhưng thực tế, lựa chọn đâu có bao nhiêu. Là khoác hoàng bào vì muôn dân trăm họ mà đi giao đồ ăn, hay diện bộ vest bảnh chọe, tóc vuốt keo bóng lộn làm cò đất, hay trở thành “chuyên gia tài chính” trên mạng xã hội với quả ảnh đại diện sơ mi trắng, cà vạt sẫm màu, hai tay khoanh trước ngực?

Khi bắt buộc phải chọn, cậu ta đã chọn con đường mộng mơ nhất.

“Hy vọng những gì mình làm, những điều mình trải qua, sẽ khiến bản thân của tương lai được vui vẻ. Chỉ cần vậy thôi.”

Cậu không muốn đợi đến khi đầu hai thứ tóc, chân tay lóng ngóng vụng về ở tuổi năm, sáu mươi. Khi cuộc sống chỉ còn quẩn quanh củi, gạo, dầu, muối. Những lời cằn nhằn của vợ, sự tiễn biệt của thế hệ đi trước, những lo toan cho con cháu cứ thế tiếp diễn thành một vòng lặp. Quả thực, đó là cuộc đời của một người bình thường. Nhưng cậu hy vọng, trong những khoảnh khắc được nghỉ ngơi, thứ cậu làm không phải là chạy ra sân chung tập thể để nhảy dân vũ.

“Làm nghề này, ít nhất khi về già, mình vẫn có thể vẽ vời đôi chút, ký thác tâm sự của cả một đời người. Bức tranh sáp màu hồi lớp bốn của mình từng được giải nhì đấy, cũng gọi là có chút năng khiếu chứ bộ.”

Hàng vạn năm qua, nhân loại chưa bao giờ ngừng theo đuổi cái đẹp, chưa một lần ngơi nghỉ trên con đường học hỏi và sáng tạo nghệ thuật. Mỹ thuật là một thứ như vậy. Đổ vào bao nhiêu thời gian cũng không đủ, cũng chẳng bao giờ thấy được đích đến. Thứ duy nhất thực sự có thể ngự trị nó chỉ là lịch sử và văn minh của cả nhân loại. Nhưng dù vĩ đại đến đâu, khi soi chiếu vào cuộc đời của vô số những con người nhỏ bé, nó lại trở nên thật nhỏ nhoi, không đáng kể. Có kẻ theo đuổi nghiệp manga đến giờ vẫn còn hoang mang về lẽ đời, có kẻ mắc kẹt trong vùng an toàn chẳng thể nào bứt phá, có người kinh doanh từ phận bị bóc lột vươn lên thành kẻ đi bóc lột. Nhưng nhiều hơn cả, vẫn là những người thấy mình lực bất tòng tâm, và rồi họ chọn cách buông xuôi.

“Phải mừng vì đã từng ngu ngốc đến thế. Ít nhất khi đến đây, giấc mơ ấy vẫn theo ta.”

Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng trong những đêm dài đơn độc mài giũa kỹ năng để kiếm miếng cơm manh áo, chính giấc mơ này đã cùng cậu đi qua bao rạng đông và hoàng hôn.

Doãn Trạch nhấc cây bút kỹ thuật số lên.

“Ở đây, chẳng có đứa nào thân với tao hơn mày.”

Cậu thở hắt ra một hơi dài.

Cuộn phim ký ức chợt quay tít. Thư viện khổng lồ trong tâm trí cậu rung chuyển. Những bài tập đến mòn cả tay, những bài giảng đã nghe, những kỹ thuật đã thử nghiệm, tất cả như được giải thoát khỏi những giá sách thẳng tắp, bay lượn, xoay tròn quanh cậu. Tất cả bỗng trở nên sáng tỏ và sống động đến lạ thường. Hàng trăm, hàng ngàn bức vẽ, xếp thành một ma trận khổng lồ và ngăn nắp, tua đi tua lại quá trình từ nét phác thảo đầu tiên cho đến khi hoàn thiện.

Nền tảng của sự rèn luyện chính là thấu hiểu nguyên lý, biến nó thành hành động, và khắc sâu nó vào tận xương tủy.

Cậu vốn rất ngốc, nhiều thứ chỉ là bắt chước một cách máy móc, làm sao có được kinh nghiệm quan sát thế giới phong phú, cái linh tính và những nét bút xuất thần của các đại cao thủ. Nhưng khi nhìn lại hành trình theo đuổi giấc mơ của chính mình, khi gỡ bỏ từng lớp phiền muộn và hoang mang để nhìn thẳng vào thành quả.

Hóa ra, mình cũng đâu có tệ đến thế.

Doãn Trạch mở bừng mắt. Toàn thân cậu ướt sũng mồ hôi như vừa lặn dưới nước lên, áo sơ mi dính chặt vào da thịt. Bụng cậu lại réo lên vì đói, dù bữa tối chỉ vừa mới kết thúc.

Cậu nhìn chằm chằm vào cây bút trong tay.

Lần đầu tiên sau bao năm tháng, cậu cảm thấy giấc mơ đã thực sự nằm gọn trong lòng bàn tay mình. Cậu không còn chỉ cố gắng bắt chước một cách vụng về, mà đã thực sự bắt đầu lĩnh hội và quán thông.

Doãn Trạch đứng dậy, định vào phòng tắm gột rửa đi lớp mồ hôi, nhưng rồi cậu khựng lại. Cậu ngắm nhìn căn phòng nhỏ bé này một lần nữa, với một ánh mắt hoàn toàn khác.

Takizawa, cũng tại nơi này, đã từng âm thầm nỗ lực, cũng hướng về một mục tiêu, cũng ôm ấp những ký ức tuổi thơ ấm áp bên người cha của mình.

Nghĩ đến đó, chàng trai bất giác mỉm cười.