“Ăn mừng đi nào! Đây chính là tầng ba của thư viện lớn của trường, nơi quy tụ sách giáo khoa, đề thi và sách tham khảo của tất cả các môn: văn hiện đại, tiếng Nhật cổ, toán, lý, sinh, hóa, địa, sử thế giới, xã hội, kinh tế, chính trị, ngoại ngữ!”
Thầy giám thị dang rộng hai tay như muốn ôm trọn biển cả tri thức, nở một nụ cười đầy say mê.
“Và đây cũng chính là nơi tu luyện của cậu! Phòng học mới của cậu!”
Bị cao thủ karate Yasui Tomoko áp giải tới, Doãn Trạch nhìn những giá sách ken đặc sách vở và đề thi, hít thở mùi giấy và mùi than chì trong không khí. Con mãnh thú hung tợn mang tên “học tập” đang gầm gào như sóng thần, há to cái mồm máu chực nuốt chửng cậu. Cái gen “thi trượt” đã khắc sâu vào tận linh hồn khiến cậu theo phản xạ muốn quay người tẩu thoát.
Tiếc là chạy không thoát. Chẳng biết từ lúc nào, một người đàn ông trung niên mặc vest lịch lãm, tóc đã hoa râm, đang khoanh tay đứng đầy kiêu hãnh ngay cạnh cửa.
“Thầy hiệu trưởng, thầy đi giao lưu ở trường khác về rồi ạ?” Thầy giám thị ngạc nhiên hỏi.
Người đàn ông trung niên không vội chào hỏi, người ông toát ra một khí chất đặc biệt, ánh mắt rực lửa dán chặt vào chàng thiếu niên trước mặt.
“Cậu học trò, ánh mắt cậu đang để lộ sự sợ hãi.”
“Sách ở đây nhiều quá ạ. Trọng trách kế thừa di sản trí tuệ của nhân loại quả thực vượt xa sức tưởng tượng của em, nên nhất thời không kìm nén được.” Doãn Trạch chắp tay đáp.
“Con đường thi cử tuy gian nan, nhưng cứ yên tâm, cũng chưa đến mức phải biến mình thành Bách khoa toàn thư Wikipedia đâu.”
Thầy hiệu trưởng nhẹ nhàng an ủi, rồi khoan thai đi đến bên cửa sổ, giọng nói trở nên xa xăm.
“Cậu học trò, tôi hỏi cậu, trong mắt cậu, Todai là gì?”
“Là tên viết tắt của Đại học Tokyo ạ!” Doãn Trạch trả lời chắc nịch.
“…” Thầy giám thị câm nín.
Khí chất của thầy hiệu trưởng không hề bị ảnh hưởng, chỉ có bóng lưng trông thêm phần hiu quạnh, rồi ông lại tiếp tục cất giọng buồn bã.
“Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo. Hồi hai tuổi, tôi phải nghe sách nói ‘Vạn Diệp Tập’ mới ngủ được. Bốn tuổi đã bắt đầu học chữ, học vẽ, học nhạc. Lên mẫu giáo thì ngày nào cũng luyện tính nhẩm cộng trừ nhân chia hàng trăm chữ số, thậm chí còn tự sáng tác thơ văn. Từ tiểu học đến trung học, chức quán quân tôi cầm đến mỏi cả tay, chẳng bao giờ vắng mặt trong bất kỳ cuộc thi nào. Mỗi lần có ai dạy dỗ con mình lêu lổng, họ đều lôi tôi ra làm gương. Tôi chính là ‘con nhà người ta’ trong truyền thuyết.”
“Cũng vì thế mà tôi rất ít bạn, thường phải một mình đi xem phim, một mình đi ăn thịt nướng, và dĩ nhiên là chẳng có bạn gái. Bạn bè cùng trang lứa xem tôi như sinh vật đến từ chiều không gian khác. Các bạn nữ, ngoài việc muốn chép bài ra, thì chẳng bao giờ bắt chuyện với tôi. Nhưng tôi chưa từng buồn, vì tôi biết đích đến cuối cùng của mình là ở đâu.”
“Ta, Koizumi Yuzaburo (Hùng Tam Lang), chính là người sinh ra để phá vỡ lời nguyền của gia tộc, sẽ bù đắp lại những tiếc nuối của cha ta là Yujiro (Hùng Nhị Lang) và ông nội ta là Yuichiro (Hùng Nhất Lang).”
Giọng thầy hiệu trưởng từ tự hào chuyển sang sầu muộn, rồi từ sầu muộn lại thành cảm khái.
“Năm ấy, tôi tự tin vô cùng, cứ đinh ninh rằng kiến thức mình tích lũy đã đạt đến cảnh giới cao nhất của một học sinh trung học. Tôi đã dốc toàn bộ công lực, vậy mà cuối cùng vẫn trượt vỏ chuối… Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào chỉ trỏ, họ hả hê khi thấy một thần thoại sụp đổ, chẳng khác nào lũ kền kền rỉa xác hay linh cẩu đói máu. Tôi đã đóng cửa suy ngẫm rất lâu, rồi quyết tâm đối mặt với những ánh mắt nghi kỵ đó để trở thành một ‘lãng nhân’, tức là một thí sinh ôn thi lại.”
“Nhưng lần thi thứ hai, tôi vẫn thất bại. Khi ấy, nhìn những ‘lãng nhân’ đã ôn thi đến lần thứ ba, thứ tư trong lò luyện, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy hoảng sợ trước một kỳ thi. Tinh thần tôi suy sụp, nói gì cũng vô ích. Cuối cùng, không thể chịu nổi sự hoài nghi chính bản thân mình, tôi đã chọn cách trốn chạy. Tôi vứt bỏ hết cả lòng tự tôn và sĩ diện, nuốt nước mắt vào trong để đến Waseda. Tôi vẫn còn nhớ như in, ngày hôm đó, sau khi viết tên mình vào danh sách nhập học, tôi đã đau đớn bật khóc nức nở như một đứa trẻ.”
Thầy giám thị nghe xong cũng thấy đồng cảm, lòng dạ rối bời. Không phải vì cảm động, mà vì chính thầy cũng tốt nghiệp Waseda, đó còn là nguyện vọng số một của thầy, phải trầy da tróc vảy mới đủ điểm đỗ.
“Mỗi học sinh Nhật Bản đều mắc phải cái gọi là ‘cơn sốt Đại học Tokyo’. Đương nhiên, một phần là do tâm lý đám đông, nhưng quan trọng hơn cả, là vì địa vị chính trị của ngôi trường này là không gì sánh bằng.”
Thầy hiệu trưởng chầm chậm quay lại, đôi mắt ánh lên một tuổi trẻ đã xa.
“Trong kỳ thi tuyển chọn công chức cấp cao toàn quốc, sinh viên tốt nghiệp Đại học Tokyo chiếm tới 62.5% tổng số người trúng tuyển, gần như là độc quyền, đặc biệt là Khoa Luật và Khoa Y. Từ ‘tinh hoa’ được sinh ra chính là để dành cho họ. Trong xã hội mà sự phân chia giai cấp đã trở nên cố hữu này, Đại học Tokyo chính là Vũ Môn quan thực sự. Vượt qua nó, cậu sẽ phá vỡ được xiềng xích bẩm sinh của mình. Cậu, đã hiểu chưa?”
“Em hiểu rồi ạ!” Doãn Trạch gật đầu lia lịa.
“Cậu Takizawa à, đúng như lời thầy hiệu trưởng, với tài năng của cậu, chắc chắn cậu sẽ thành công. Sau này tốt nghiệp Khoa Luật, lại nhờ vào trí nhớ siêu phàm, chỉ cần cố gắng vài năm là có thể trở thành nghị sĩ chứ chẳng đùa!” Thầy giám thị hào sảng nói.
“Dạ, nhưng em muốn vào Khoa Văn học cơ.” Doãn Trạch gãi đầu.
Thầy giám thị nghe xong thì tức anh ách, tại sao ngay cả ngành át chủ bài mà cũng không biết chọn, thầy đang định lên lớp cho một bài.
“Nói hay lắm!”
Thầy hiệu trưởng mỉm cười, cất giọng đầy tán thưởng.
“Làm quan thì đã là tinh hoa sao? Nực cười! Sao có thể định nghĩa tinh hoa một cách hạn hẹp như vậy! Cứ làm nghiên cứu văn hóa thì bị coi là kẻ tụt hậu ư? Người đời lúc nào cũng thiển cận, chỉ nhìn thấy những thứ trước mắt, mà không biết rằng, thứ cốt lõi tạo nên lịch sử nhân loại chính là văn minh!”
“Vậy thì thà… à không, không phải thà, mà là đổi thẳng mục tiêu sang Waseda và Keio cho rồi. Mấy trường tư thục được các tập đoàn tài chính đầu tư, không bị áp lực thành tích, nên cũng thoáng hơn với các ngành văn sử triết.”
Thầy giám thị rụt rè mãi cuối cùng cũng dám lên tiếng.
“Với lại, nhà của mấy bạn học trường tư đa số đều có điều kiện, dễ kiếm được bạn gái tiểu thư nhà giàu hơn đấy.”
“Đùa cái gì thế, làm sao được.” Thầy hiệu trưởng ngẩng cao đầu, nở một nụ cười khinh khỉnh của một người tài giỏi năm xưa. “Đại học Tokyo là trường công lập, độ khó cao hơn hẳn. Tôi trước nay chỉ thích thi cái khó nhất!”
Một kẻ thi lại hai lần như ông mà dám vênh váo trước mặt tôi, một cựu sinh viên Waseda chính hiệu sao! Thầy giám thị tức lắm nhưng không dám hó hé.
“Chàng trai trẻ, vậy tại sao cậu lại có lựa chọn này? Hãy nói ra chí khí của mình, để cho cái ông hói Địa Trung Hải cố chấp này phải thừa nhận sự cổ hủ của bản thân đi!” Thầy hiệu trưởng nhiệt tình khích lệ.
“Toán của em dở tệ, nên đương nhiên phải chọn khối xã hội rồi ạ.” Doãn Trạch thành thật đáp.
Cả ba người bỗng im lặng nhìn nhau.
“Thật ra thì… đề toán của họ cũng không khó đến thế đâu.” Thầy hiệu trưởng cố gắng khuấy động lại bầu không khí.
“Xin thầy chỉ giáo thêm ạ.”
“Chắc chỉ đến phần vi tích phân thôi.” Thầy giám thị chen vào.
“Đề thi đại học có cả vi tích phân á?!” Doãn Trạch mặt cắt không còn giọt máu, quay đầu nhìn ra cửa định chuồn thẳng.
“Sao chàng trai trẻ lại dễ mất bình tĩnh thế!”
Thầy hiệu trưởng lập tức đuổi theo túm lấy tay áo cậu, nhe ra bộ nanh của một nhà giáo dục sắt đá.
“Điểm của Đại học Tokyo là tổng điểm của kỳ thi chung và kỳ thi riêng của trường, chứ không phải chỉ một kỳ thi là quyết định tất cả. Kỳ thi chung toàn quốc chỉ kiểm tra kiến thức nền, toàn là câu hỏi trắc nghiệm. Chỉ cần cậu kéo được điểm ở phần này lên cao là đã có lợi thế cực lớn rồi!”
“Vậy cho em xin mức điểm tham khảo được không ạ?” Doãn Trạch không giằng ra được, đành hỏi lại.
“Kỳ thi chung có tổng điểm là 900. Nếu cậu thi dưới 750 điểm thì…” Giọng thầy hiệu trưởng trầm xuống.
“Phải 750 điểm á?!”
“Đương nhiên là không phải. Thi có ngần ấy điểm, lỡ mà xui xẻo thì đến tư cách đăng ký thi riêng của trường cũng không có. Cứ theo các khóa trước, 820 điểm là có thể kê cao gối ngủ yên rồi.” Thầy giám thị nói.
“Tổng điểm có 900 thôi mà?!” Vẻ mặt Doãn Trạch méo xệch.
“Sợ gì chứ! Tôi đã nghe về khả năng của cậu rồi. Với năng lực ghi nhớ siêu tốc đó, hai môn Sử thế giới và Sử Nhật Bản cầm chắc điểm tối đa trong tay. Mấy môn cần học thuộc lòng khác cũng xử đẹp trong một nốt nhạc. Các dạng bài logic thì cứ dùng chiến thuật cày đề là tìm ra điểm yếu ngay. Mất vài điểm cũng chẳng sao. Cuối cùng, kết hợp với phương pháp nhồi sọ đỉnh cao của tôi và thầy giám thị Địa Trung Hải đây, cậu sẽ làm nên kỳ tích!”
Thầy hiệu trưởng cười ma mãnh, trông y hệt một nhà khoa học điên khi kế hoạch tà ác sắp thành công.
“Tâm nguyện của nhà Koizumi ta, ngay cả khi ta đã làm hiệu trưởng, vẫn không ngừng lan tỏa! Sau nửa đời người chôn vùi, cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời! Nỗi nhục và thất bại lớn nhất đời ta cuối cùng cũng sắp được gột rửa! Hahahaha!”
Thầy giám thị đứng bên cạnh quan sát một hồi, rồi bỗng như bừng tỉnh, đưa tay ra hiệu một con số.
“Xong việc cậu sẽ nhận được từng này. Coi như là tiền thưởng quảng cáo và thù lao vì đã cứu rỗi ông hiệu trưởng hôi nách.”
“Ông gọi ai là hiệu trưởng hôi nách?!”
“Ông gọi ai là giám thị Địa Trung Hải?!”
“Hai vị khách hàng.” Doãn Trạch nghiêm nghị dẹp tan một cuộc nội chiến tiềm tàng trong dự án, rồi chậm rãi nói. “Bây giờ phải học thuộc lòng cuốn nào trước ạ, mau đưa cho em đi.”
ý nói đầu hói còn lưa thưa tóc