Trong thư viện ngập tràn không khí tri thức, dưới ánh nhìn hiền từ của những vĩ nhân trên các bức chân dung treo tường.
“Trong số các vị quân chủ của Đế quốc Sassanid, ai là người đã đánh tan quân đội La Mã và bắt sống được hoàng đế của họ?!” Thầy trưởng ban giáo vụ chống cằm, đôi mắt sau cặp kính gọng tròn sắc lẹm, vầng trán hói kiểu Địa Trung Hải của thầy cũng đang sáng bóng. Thầy nói nhanh như đạn bắn.
“Shapur Đệ Nhất.” Doãn Trạch đáp không một chút vấp váp.
“Trong Chiến tranh Ba Mươi Năm, một quốc gia theo đạo Tin Lành ở vùng Baltic đã có tầm ảnh hưởng rất lớn rồi sau đó tham chiến. Vị vua lúc bấy giờ là ai?!”
“Gustavus II Adolphus.”
“Lực lượng Hồi giáo, sau khi chiếm gần hết bán đảo Iberia, đã vượt dãy Pyrenees để tấn công vùng tây nam nước Pháp. Nhưng họ đã thất bại trước Vương quốc Frank trong trận Poitiers năm 732. Tên của triều đại Hồi giáo và triều đại Frank lúc đó là gì?!”
“Triều đại Umayyad và triều đại Merovingian.”
“Bàn về Ấn Độ từ thế kỷ 15 trở đi. Một giáo đoàn đã thành lập vương quốc ở vùng Punjab và đối đầu với Công ty Đông Ấn của Anh. Tôn giáo mà họ đi theo, do Guru Nanak sáng lập, là gì?!”
“Đạo Sikh.”
“Năm 508 trước Công nguyên, tại thành Athens của Hy Lạp cổ đại, vị chính khách nào đã bãi bỏ chế độ bốn bộ lạc cũ để thiết lập chế độ mười bộ lạc mới, đặt nền móng cho nền dân chủ?”
“Cleisthenes.”
“Trong vòng 90 chữ, hãy miêu tả cho tôi thời kỳ thịnh vượng của nhà nước Ba Lan từ nửa sau thế kỷ 14 đến thế kỷ 15, và bối cảnh suy tàn của nó vào nửa sau thế kỷ 18!” Thầy trưởng ban đột ngột đứng phắt dậy, người nhoài về phía trước như mãnh hổ vồ mồi.
“Ba Lan, vốn phồn thịnh dưới thời Vua Casimir Vĩ đại, sau này đã liên minh với Litva để lập nên triều đại Jagiellonian nhằm chống lại sự đàn áp của Giáo đoàn Hiệp sĩ Teutonic. Khi triều đại này không còn người kế vị, Ba Lan rơi vào chế độ quân chủ tuyển cử gây ra bất ổn chính trị. Giới quý tộc, vốn phất lên nhờ xuất khẩu ngũ cốc sang Tây Âu, lại quay sang đấu đá lẫn nhau, tạo cơ hội cho các nước láng giềng can thiệp.” Doãn Trạch trả lời một cách đều đều, trôi chảy nhưng vô cảm như một con robot đang đọc văn bản.
“… Hoàn toàn chính xác.” Thầy trưởng ban giáo vụ rệu rã ngồi phịch xuống ghế, gương mặt ánh lên niềm tự hào của một nhà giáo. “Lịch sử thế giới, câu chuyện về nhân loại và sự phát triển của văn minh dường như đã khắc sâu vào tâm hồn cậu. Cậu chính là một bộ bách khoa toàn thư sống. Về mặt kiến thức, cậu đã vượt qua cả tôi. Cậu thậm chí còn đủ tư cách để trở thành người kể chuyện của nhân loại, canh giữ trong bóng tối vô tận của vũ trụ sau khi Trái Đất này bị hủy diệt.”
“Trái Đất mà nổ tung thì em cũng siêu thoát về thế giới 2D từ lâu rồi. Mà thầy không định kiểm tra Địa lý sao?” Doãn Trạch rút từ chồng sách ra một cuốn “Toàn thư Địa lý Thế giới - Phần châu Á” dày cộp, có thể dùng để phang chết người. “Tiếp tục chứ ạ?”
“Thôi đủ rồi, tôi hoàn toàn tin là cậu đã ăn bánh mì trí nhớ rồi.” Thầy trưởng ban lắc đầu xua tay. “Quốc văn, Lịch sử thế giới, Lịch sử Nhật Bản và Địa lý coi như xong. Giờ chỉ còn ngoại ngữ và các môn tự nhiên thôi.”
“Tiếng Anh em dốt lắm.”
“Kỳ thi cho phép chọn ngôn ngữ, có thể chọn giữa tiếng Trung, Hàn, Đức, Anh và Pháp.” Thầy trưởng ban giải thích.
“Còn có chuyện tốt thế này cơ à?” Mắt Doãn Trạch sáng rực lên như vớ được của báu. “Thế em chọn tiếng Trung thì còn gì bằng, bá đạo luôn chứ?”
“Đúng là những năm gần đây có nhiều người chọn tiếng Trung thật, nhưng cậu đừng coi thường độ khó của nó. Đề thi toàn bộ là chữ Hán, không có Hiragana hay Katakana mà chỉ có bính âm hỗ trợ. Với những người biết lơ mơ thì chẳng khác gì sách trời. Thậm chí còn có cả văn ngôn, một loại cổ văn siêu khó. Cậu có chắc mình xử lý nổi một đề thi với hai hệ thống chữ viết như vậy không?” Thầy trưởng ban ân cần nhắc nhở.
“Nếu thế mà em còn trả lời sai được, thầy cứ chặt đầu em làm gối ôm cho ấm mùa đông!” Doãn Trạch toát ra một luồng khí chất tự tin tuyệt đối của kẻ mạnh.
“Cậu đã tự tin đến thế thì được thôi. Giờ chỉ còn các môn tự nhiên là chưa xong.” Thầy trưởng ban khoanh tay trước ngực. “Giờ mà bắt đầu rèn luyện tư duy logic giải toán thì chắc chắn không kịp nữa rồi. Vì vậy, chúng ta sẽ chơi khô máu, dùng chiến thuật biển đề, lấy số lượng để bù chất lượng! Cứ cày đề đến mức tâm trí mụ mị, rồi khi nhìn vào bất kỳ câu hỏi nào, cậu cũng sẽ có một cảm giác kỳ diệu ‘cô em này trông quen quá’! Chỉ có điều giai đoạn đầu hiệu suất sẽ không cao, nhưng sau khi quen với cấu trúc các dạng bài thì sẽ tăng tốc thôi. Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi chung toàn quốc, cậu phải chuẩn bị tinh thần đổ máu rồi.”
“Liệu có ổn không ạ?” Doãn Trạch bán tín bán nghi.
“Năm xưa tôi cũng được mệnh danh là ‘bá chủ phòng thi’ đấy, cậu phải tin vào kinh nghiệm chiến đấu và những gì tôi đã đúc kết được.” Thầy trưởng ban ngẩng cao đầu.
“Hiệu trưởng thì là ‘vua phòng thi’, thầy thì là ‘bá chủ phòng thi’... thế mà thành tích cuối cùng vẫn là trượt Todai cả đôi.” Giọng Doãn Trạch có chút mỉa mai.
“Cánh cổng rồng đó quả thật khó vượt qua. Nhưng mà, dù tôi cũng ghét cay ghét đắng gã hiệu trưởng kiêu căng hôi nách đó, về mặt này thì cậu đã hiểu lầm ông ta rồi. Gọi ông ta là ‘vua của các vị vua phòng thi’ cũng chẳng ngoa chút nào.” Thầy trưởng ban thở dài, giọng đầy tiếc nuối.
“Lại có uẩn khúc gì mà người đời không biết ạ?” Nghe mùi hóng hớt, Doãn Trạch liền tỏ ra hứng thú.
“Cậu biết cách tính điểm lệch chuẩn (hensachi) chứ? Mức 50 là điểm trung bình của học sinh toàn quốc, là mốc chuẩn. Vượt qua nó bao nhiêu điểm nghĩa là học lực của cậu cao hơn mức trung bình của học sinh toàn Nhật Bản bấy nhiêu, và ngược lại.”
Thầy trưởng ban đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, xoa xoa cái bụng bia rồi gật gù.
“Cái hay của hệ thống này là ở chỗ… ví dụ cậu được 90 điểm Ngữ văn nhưng chỉ được 50 điểm Toán. Nhìn qua thì sẽ kết luận là cậu học lệch và môn Toán rất tệ. Nhưng nếu trong cả nước, có đến 40% thí sinh được 100 điểm Văn, trong khi chỉ có 10% thí sinh đạt trên 30 điểm Toán, thì điểm Văn 90 của cậu bỗng trở nên tầm thường, còn 50 điểm Toán kia lại là một thành tích phi thường.”
“Tức là dựa vào bối cảnh chung để đưa ra một thước đo khách quan hơn.” Doãn Trạch gật gù.
“Thông thường, điểm lệch chuẩn 75 được coi là mức tối đa, còn 30 là mức tối thiểu. Đạt trên 60 là đã có thể vào được một trường đại học khá tốt rồi. Nhân tiện, điểm của Takizawa-kun cậu trước khi nghỉ học là 53. Bây giờ thì khó nói, nhưng tôi đoán không dưới 65 đâu.”
Thầy trưởng ban lại thở dài, dường như hình ảnh người đàn ông cô độc, kiêu ngạo ấy lại hiện về trong tâm trí thầy.
“Năm đó, thực lực của hiệu trưởng Koizumi Yuzaburo là 78… đã vượt qua giới hạn thông thường và tiệm cận giới hạn lý thuyết, dần bước vào cảnh giới phi phàm.”
“Hả?!”
Doãn Trạch sững sờ, không tài nào hiểu nổi.
“Thế mà ông ấy vẫn trượt.”
“Vốn dĩ là chắc suất rồi. Chỉ tại cái tính hiếu thắng và lòng tự tôn của ông ta quá lớn. Rõ ràng là thích nghiên cứu văn học và triết học, nhưng trong phiếu nguyện vọng chỉ điền duy nhất một ngành: Khoa học Tự nhiên III của Đại học Tokyo.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Ban Lý III của Todai, tức là khoa Y, nơi bị ví von là chỉ dành cho ‘người ngoài hành tinh’. Cả trường mỗi năm tuyển 3000 sinh viên, thì khoa này chỉ lấy đúng 100 người. Thậm chí có rất nhiều học thần không hề có ý định theo ngành y cũng đăng ký thi, chỉ vì đó là thử thách học thuật khó nhằn nhất đất nước này. Hiệu trưởng cũng là một trong số đó.”
“Và kết quả là?”
“Năm ấy, 446 cường giả đã cùng tề tựu. Học lực, bản lĩnh, ý chí, họ đều là những người xuất chúng nhất, mang theo hành trang là số điểm gần như tuyệt đối từ kỳ thi chung. Có những thiên tài trung học tại chức đầy tham vọng, nhiệt huyết như lửa. Có những ‘tu la’ mình đầy thương tích, cắn răng ôn luyện để quay lại phục thù. Thậm chí có cả những ‘lãng nhân’ lớn tuổi đã yên bề gia thất nhưng vẫn chưa dứt được chấp niệm.”
Thầy trưởng ban chậm rãi kể, hồi tưởng về trận chiến Chư Thần Hoàng Hôn năm nào. Từng câu từng chữ như những nét bút rồng bay phượng múa trên võ đài tri thức.
“Cuộc thư hùng của những bộ óc vĩ đại nhất đã đẩy mức điểm trung bình lên một tầm cao mới. Cuộc chiến càng lúc càng khốc liệt, những học sinh bình thường chỉ có thể bị thiêu rụi thành tro. Não bộ quay cuồng, mồ hôi túa ra như tắm. Einstein, Tesla, Newton trên thiên đàng hẳn cũng đang dõi theo các chiến binh. Biển kiến thức dậy sóng, thuyết tương đối phát huy tác dụng, đến cả cảm nhận về thời gian cũng trở nên hỗn loạn.”
“Khi kết quả được công bố và quy đổi, điểm lệch chuẩn cuối cùng đã đạt đến con số 80.7 khủng khiếp… một kỷ lục huyền thoại. Trong trận chiến đó, hiệu trưởng đã đột phá giới hạn bản thân, vươn tới cảnh giới 78. Nào ngờ, kết cục vẫn là một thất bại thảm hại. Ngay tại đó, trái tim hiếu thắng của ông ta tan vỡ, khí phách ngạo nghễ cũng tiêu tan. Ông ta rơi thẳng từ thiên đàng xuống trần thế. Năm sau, ông lấy hết can đảm thi lại nhưng học lực chỉ còn 73.5, không còn lại chút thần uy vô song của ngày nào. Thế nên khi phải vào học ở Waseda, ông ấy đã khóc như mưa, khóc đến xé lòng. Vì con người cũ của ông, chàng thiếu niên tài hoa ngạo nghễ từng coi thường cả vùng Cực Đông, đã chết và bị bỏ lại nơi phòng thi, vĩnh viễn không thể siêu thoát.”
“…” Doãn Trạch im lặng.
“Cậu đăng ký ban Văn III có lẽ không thể nào xoa dịu được nỗi đau ấy. Thực ra, cách duy nhất để cứu rỗi hiệu trưởng, để an ủi cho bi nguyện của ba đời nhà ông ấy, chính là với tư cách học trò của ông, thi đỗ vào ban Khoa học Tự nhiên III của Đại học Tokyo.” Thầy trưởng ban nhìn cậu đầy ẩn ý.
“Thầy muốn em đi chết thì có.” Doãn Trạch cười nhạt.
Chiếc điện thoại trong túi bỗng rung lên. Doãn Trạch lôi ra, “Xin lỗi thầy, em nghe điện thoại đã.”
“Cũng sắp hết giờ rồi. Tôi cũng phải đi chuẩn bị ‘Bộ đề Vô Tận Hải - Phiên bản Mộ bia Yuzaburo’ dành riêng cho cậu đây.”
“Cái quái gì vậy ạ?” Doãn Trạch quay lại, mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Đó là những mặt trời rực rỡ và vì sao chói lọi trên đầu các học sinh trung học ưu tú của Tokyo ngày xưa - bộ đề khoa học tự nhiên tinh tuyển của hiệu trưởng.” Thầy trưởng ban chắp tay sau lưng, lắc lư cái bụng phệ rồi rời đi.
Doãn Trạch mở chiếc điện thoại nắp gập.
“Takizawa-kun, tôi là Kashiwai Ippei đây! Thứ Bảy tuần này tôi đã sắp xếp cho cậu một buổi thử giọng rồi. Thời khắc cậu ra mắt sắp đến rồi đấy!” Người quản lý đã lâu không gặp hào hứng thông báo.
“À, vâng, em biết rồi… Em có cần chuẩn bị gì không ạ?” Doãn Trạch hỏi với giọng chột dạ.
“Hahaha, tôi hoàn toàn tin tưởng vào diễn xuất và kỹ năng của cậu, dù sao cậu cũng là thủ khoa kỳ thi tuyển chọn mà! Hôm đó chỉ cần mang theo một tâm trạng thật tốt và nụ cười là được rồi!”
Người quản lý còn tự tin hơn cả chính chủ. Nói xong, ông liền cúp máy. Doãn Trạch nhìn màn hình ngắt kết nối trên chiếc điện thoại, chìm vào im lặng.
Mất mặt, có lẽ chính là hôm nay rồi.