Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Chương 18: Đầy nguyên tội - lòng tham

“Sao thế kia? Vẻ mặt nặng nề cứ như một người lính vừa bước ra từ chiến trường núi thây biển máu vậy.” Kashiwai Ippei đang lướt điện thoại trong phòng nghỉ, thấy cậu quay lại thì hơi ngạc nhiên: “Lẽ nào làm không tốt nên bị mắng cho một trận té tát rồi à?”

“Em cũng không rõ nữa, nhưng đạo diễn âm thanh có vẻ không tỏ ra khó chịu lắm, chắc là xem như tròn vai thôi nhỉ?” Doãn Trạch gãi đầu.

“Lính mới chân ướt chân ráo vào nghề, đi thử vai mà không được như ý là chuyện quá bình thường, kể cả các bậc tiền bối gạo cội cũng thế thôi. Dù sao người ta còn phải cân nhắc đủ thứ, từ việc có hợp vai không, mức lương, danh tiếng, cho đến sở thích của bên sản xuất nữa.”

Kashiwai Ippei ôn tồn nói, rồi vỗ vai cậu.

“Thử vai mà trượt mới là chuyện thường ngày ở huyện, cậu cũng đừng tự tạo áp lực cho mình quá. Lần đầu ra quân, chỉ cần để lại một kỷ niệm đẹp là đủ rồi.”

“Kashiwai-san, hình như anh quan tâm đến em đặc biệt thì phải?” Doãn Trạch ngờ vực hỏi. Anh đã sớm cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt của người này nhìn anh cứ như bà nội trợ vớ được miếng thịt ba chỉ thượng hạng vậy.

“Haha, nhận ra rồi à?” Người quản lý chẳng hề che giấu, cười một cách sảng khoái. “Nói đúng ra thì là công ty đang để mắt tới cậu đấy.”

“Một lính mới quèn như em thì có tài đức gì cơ chứ.” Doãn Trạch khó hiểu ngồi xuống. “Chẳng lẽ trong công ty có họ hàng nhà em làm sếp lớn à?”

“Tiếc là không có đâu.” Kashiwai Ippei giải thích: “Takizawa-kun, cậu có biết về cơ cấu và tính chất của Em Enterprise chúng ta không?”

“Thì là công ty quản lý Seiyuu thôi ạ.”

“Trong ngành có bao nhiêu công ty, nhưng chúng ta thì có đôi chút khác biệt.”

Kashiwai Ippei xoa xoa tay, sắp xếp lại dòng suy nghĩ.

“Ban đầu, Em chỉ là một công ty con của Arts Entertainment, lập ra để gom những người trong danh sách dự bị. Nhưng nhờ nguồn cung cấp nhân sự dài hạn từ trung tâm đào tạo Nichiha, kho nhân tài ngày một dày lên, dần dần lớn mạnh và có thể tự mình đứng vững. Mà Arts thì trước nay vẫn nổi tiếng với việc đào tạo cái gọi là ‘Seiyuu thần tượng’. Cậu từng tham gia kỳ thi tuyển chọn người mới miễn phí, chắc vẫn còn nhớ nội dung vòng đầu tiên chứ?”

“Em quên rồi.” Doãn Trạch đáp tỉnh bơ.

“Là gửi ảnh đó.” Kashiwai Ippei tỏ vẻ hơi bất lực.

“Hả??” 

“Những người có ngoại hình nổi bật đương nhiên được xếp vào nhóm ưu tú. Thú thật là trong các vòng phỏng vấn và diễn xuất sau đó, cậu đều thể hiện tài năng rất đáng mừng, nhưng ngoại hình mới là tấm vé vào cửa của cậu.” Kashiwai Ippei ngừng một lát. “Thực ra lúc đó người ta còn tưởng cậu nộp nhầm hồ sơ, chắc là muốn ứng tuyển vào thực tập sinh của Johnny's… vì cậu quá hợp gu của họ.”

“Công việc của em không phải là làm sau cánh gà sao?” Doãn Trạch bất giác rùng mình khi nhớ lại những ngày tháng khổ sở phải tươi cười phục vụ ở nhà hàng Tây.

“Nếu quay ngược lại hai mươi, thậm chí ba mươi năm trước thì đúng là vậy. Nhưng hồi đó, Seiyuu anime chẳng phải là một nghề vẻ vang gì cho cam, địa vị vừa khó nói, thu nhập lại chỉ bằng mức trung bình của các ngành nghề tương tự, có khi còn bị chiết khấu thêm.”

Kashiwai Ippei đẩy gọng kính mạ vàng của mình.

“Nhưng từ khi giới game và ngành công nghiệp thu âm vào cuộc, mọi thứ đã thay đổi. Từ đó bắt đầu có tạp chí chuyên san về Seiyuu, họ bắt đầu tham gia sự kiện, lên sân khấu, phát hành CD dưới danh nghĩa của cả nhân vật lẫn chính mình. Giờ còn có chuyện ngược đời là công ty thu âm sản xuất anime trước, rồi chỉ định Seiyuu độc quyền của mình vào vai chính nữa kìa.”

“Vậy có tốt không ạ? Hệ sinh thái và phong cách lâu nay của ngành nghề chẳng phải sẽ bị đảo lộn hết sao?” Doãn Trạch thắc mắc.

“Đúng là có các bậc tiền bối kịch liệt phản đối chuyện này, họ cho rằng ngành công nghiệp sẽ lụi tàn vì những thay đổi đó. Nhưng sau thành công của các mô hình thương mại hóa Seiyuu, quả thực đã tạo ra vài ‘cơn sốt seiyuu’. Giờ đây nghề này đã hào nhoáng hơn xưa rất nhiều, nên đúng hay sai, ai mà nói chắc được chứ?”

Kashiwai Ippei nhún vai, uống một ngụm nước rồi nói tiếp.

“Hơn nữa, chuyện này còn liên quan mật thiết đến sự thay đổi của giới anime. Khung giờ vàng trên TV trước đây vốn dành cho chương trình thiếu nhi, giờ đã nhường chỗ cho đủ loại show tạp kỹ. Anime bây giờ, ngoài những bộ kinh điển bất hủ, thì các tác phẩm khác gần như không có cửa chen chân vào giờ vàng. Seiyuu ngày xưa phần lớn đều có thể làm việc và học hỏi kinh nghiệm từ các tiền bối trong những đoàn phim kéo dài hơn một năm. Còn bây giờ, đa phần các dự án chỉ gói gọn trong một mùa. Lính mới chưa kịp học được mấy chiêu thì phim đã hết rồi.”

Kashiwai Ippei thở dài.

“Dù sao đi nữa, chỉ dựa vào mỗi kỹ năng diễn xuất thì quá đơn điệu. Bây giờ người ta động một chút là phát hành sách ảnh, bán đĩa nhạc, mở concert. Môi trường đã thế, xu hướng là vậy, cả công ty lẫn cá nhân đều chỉ có thể nương theo thời đại mà thôi.”

Nghe người quản lý giới thiệu một tràng, Doãn Trạch không khỏi cảm thán: “Công việc dù có thú vị đến đâu, một khi đã đặt lên bàn cân của đồng vốn, mổ xẻ ra cũng chỉ toàn là những lựa chọn bất đắc dĩ và lợi ích mà thôi.”

Cả hai cùng thở dài thườn thượt, như tìm thấy sự đồng cảm.

Suy cho cùng, ai cũng chỉ là đang tất tả vì miếng cơm manh áo. Tất cả đều đang đứng trên sân ga ồn ã, lắng nghe đoàn tàu mang tên Tiền Bạc gầm rống như một con cuồng long lao vun vút qua, có kẻ chớp thời cơ nhảy được lên toa, người khác lại bị nghiền nát thành tương.

Đúng lúc này, cánh cửa khép hờ bị đẩy nhẹ ra, người vừa đến nói bằng giọng quả quyết.

“Thời đại có thay đổi, nhưng với tư cách là bên được lựa chọn, một Seiyuu vẫn phải khắc cốt ghi tâm điều quan trọng nhất.”

Một chiếc áo sơ mi màu nâu khoác ngoài áo len cổ chui màu xám, mái tóc cắt rất ngắn, trông ông như một người đàn ông tầm 60 tuổi bình thường có thể bắt gặp ở bất cứ đâu. Nhưng trong phòng thu này, ông lại là người có tiếng nói tuyệt đối.

Đạo diễn âm thanh bất ngờ xuất hiện, ông nhìn hai người, giọng trầm ngâm.

“Nếu có duyên gặp được một vai diễn hợp với mình như hình với bóng, khi diễn xuất, tâm trạng và hình ảnh hòa quyện làm một, câu chuyện của một thế giới khác, một chiều không gian khác sẽ trở thành hiện thực. Khoảnh khắc ấy, tựa như một phép màu, đẹp đến khôn tả.”

Kashiwai Ippei là người phản ứng nhanh nhất, anh đứng dậy chào: “Ngài đã vất vả rồi ạ. Buổi thử vai đã xong chưa ạ?”

“Vẫn còn vài người nữa, tôi tranh thủ nghỉ một lát, tiện thể qua đây báo tin.” Đạo diễn âm thanh nhìn sang Doãn Trạch. “Cậu được chọn rồi đấy. Hình như đây là lần ra mắt đầu tiên của cậu phải không? Thật đáng kỷ niệm.”

“Em vô cùng cảm ơn ạ.” Doãn Trạch đáp ngay lập tức.

“Xem ra cậu sắp phải khao một chầu rồi đây.” Kashiwai Ippei cười tủm tỉm gật đầu.

Chàng trai bất giác đưa tay sờ vào túi quần nơi để ví, tâm trạng bỗng chùng xuống.

“Nagasaki-san, hay là chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm thân mật? Cũng là để ngài chỉ bảo thêm cho lính mới này ạ.” Kashiwai Ippei ngỏ lời mời với vị đạo diễn.

“Cậu này, mấy hôm nay cứ lải nhải mãi chuyện này. Hiếm khi thấy cậu nhiệt tình như vậy đấy.” Đạo diễn âm thanh bĩu môi.

Lúc này, Doãn Trạch nhìn người quản lý và vị đạo diễn có vẻ thân thiết, cậu do dự một lúc rồi ngượng ngùng hỏi: “Kashiwai-san, có phải anh đã lén đi cửa sau giúp em không đấy… Chẳng lẽ anh đã nhắm vào cái ví của em từ mấy ngày trước rồi à?”

“Hahahaha.” Đạo diễn âm thanh nghe vậy thì không nhịn được cười. “Yên tâm đi, cậu được chọn là hoàn toàn nhờ vào thực lực, không có mấy trò đó đâu, tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp chứ. Nhưng đúng là quản lý của cậu và tôi có quen nhau, chủ yếu là do va chạm trong công việc nhiều quá thôi. Mấy hôm nay cậu ta cứ nằng nặc đòi kéo tôi đi, là muốn giúp cậu mở rộng quan hệ đấy.”

“Chú chim non xuất huyết mời đạo diễn âm thanh trứ danh đi ăn để tầm sư học đạo, xin đại tiền bối hãy rủ lòng thương cho tấm lòng thành này ạ.” Kashiwai Ippei vội vàng tiếp lời.

“Thôi được rồi, được rồi. Vừa hay tôi cũng đang thèm mấy món ở quán đó trên phố Harajuku, đợi xong việc rồi đi.” Đạo diễn âm thanh gật đầu lia lịa.

Chẳng cần Kashiwai Ippei thúc sau lưng, Doãn Trạch đã chủ động tiến lên, vừa giữ kẽ vừa tha thiết bày tỏ: “Để ngài phải dành thời gian trong lúc bận trăm công nghìn việc thế này thật là thất lễ quá. Nhưng em đã ngưỡng mộ ngài từ lâu, xin ngài đừng tiếc lời chỉ giáo, vén màn cho em thấy một thế giới khác ẩn sau mỗi bộ anime ạ.”

“Phần thể hiện vừa rồi của cậu không tệ, nhất là khả năng ứng biến tại chỗ. Tôi cũng đang muốn hỏi lúc đó cậu đã nghĩ gì.” Đạo diễn âm thanh mỉm cười đưa tay ra. “Lần đầu gặp mặt, cậu lính mới. Tôi là Nagasaki Kounan, như cậu thấy đấy, chỉ là một người làm công tác âm thanh bình thường thôi.”