Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Chương 21: Chỉ giỏi múa mép khua môi

Tháng Mười hai, ông chủ nhà bị món lộc trời ban làm cho mờ mắt, đã dắt díu cả nhà lên máy bay du lịch vòng quanh thế giới mừng năm mới. Đội tháo dỡ cũng đã bắt đầu phong tỏa tòa nhà.

Doãn Trạch đã bán hoặc vứt bớt đồ đạc từ trước, hành lý còn lại thì túi lớn túi nhỏ, tay xách nách mang.

Thực ra, cậu vẫn chưa tìm được nhà thuê mới. Giờ một là tìm đến người mẹ chưa từng gặp mặt, hai là ra gầm cầu chơi bài cửu với mấy người vô gia cư. Nghĩ lại thì tiệm net cũng không tệ, có phòng riêng giường riêng, nước nóng đầy đủ, quản lý lại luôn túc trực, mà chi phí còn rẻ hơn khách sạn nhiều.

…Thế nên, nếu không có người trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, chắc giờ này cậu đã thăng thiên tại chỗ ở tiệm net rồi.

“Lâu rồi tôi không dọn dẹp, hơi bừa bộn một chút, cậu đừng để tâm nhé.”

Matsuda Shinsei xách hộ cậu một chiếc vali, dùng chìa khóa mở cửa, bật đèn rồi dẫn cậu vào nhà.

“Nhà hơi nhỏ, nhưng vẫn đủ chỗ cho một người nữa ở. Nếu muốn tắm thì phải bật bình nóng lạnh trước vì nó hơi cũ rồi. Hôm nay cũng muộn, hay là mai chúng ta tổng vệ sinh sau nhé.” Matsuda Shinsei niềm nở nói, “Hiếm có dịp cậu đến chơi, tối nay mình làm một bữa thịnh soạn đi, ờm, để tôi xem trong tủ lạnh có gì nào…”

Doãn Trạch đặt hai cái túi to kềnh xuống, xoay xoay cổ tay đã hơi mỏi, đoạn đánh giá căn hộ một phòng ngủ và một nhà tắm này. Bếp được đặt gọn trong góc để tiết kiệm không gian, y như căn hộ cũ của cậu.

Với một căn phòng của đàn ông độc thân mà nói, thế này đã được coi là gọn gàng sạch sẽ lắm rồi. Không có núi túi rác, cũng chẳng có quần áo vứt bừa bãi khắp sàn. Tường nhà đã có những mảng rêu xanh cũ kỹ, gạch lát sàn cũng ngả vàng nhưng được lau chùi rất sạch sẽ. Những món đồ lặt vặt trên bàn trà cũng được xếp gọn gàng ngăn nắp, thể hiện tính cẩn thận của chủ nhà.

Một tấm đo thị lực được treo ngay đối diện ghế sofa, bên cạnh là bảng 50 âm tiết và bảng các câu nói líu lưỡi. Có lẽ chủ nhà thỉnh thoảng vừa xem TV vừa ngẩng lên luyện giọng cho trôi chảy.

“Chỉ còn ít thịt gà, đậu phụ với rau diếp thôi. Hay là mình ra ngoài ăn nhé?” Matsuda Shinsei thò đầu vào chiếc tủ lạnh mini, lục lọi một hồi rồi quay lại đề nghị. 

“Có gì ăn nấy thôi,” Doãn Trạch nói, “không cần phải tốn kém đâu.”

“À, còn bột cà ri. Vậy thì nấu cơm, rồi làm món mapo tofu đi.” Matsuda Shinsei suy tính thực đơn.

“Ồ, cậu biết nấu ăn cơ à?” Doãn Trạch ngạc nhiên.

“Vốn dĩ tôi cũng không biết, nhưng ăn ngoài suốt thì tốn kém quá, kể cả bữa nào cũng ăn ramen. Đành phải mày mò tự học theo trên mạng thôi.” Matsuda Shinsei ngại ngùng cười. “Nếu vị có tệ quá thì cậu cũng ráng chịu nhé.”

“Cậu nói gì thế, tôi đã may mắn lắm rồi.” Doãn Trạch xoa vai. “Vậy để tôi xuống lầu mua ít đồ uống.”

“Được thôi.”

Vài phút sau, khi Doãn Trạch xách túi đồ về, Matsuda Shinsei đã xắn tay áo lên vo gạo. Trên thớt là hành lá đã được thái nhỏ, bếp thì đang liu riu lửa nấu sốt cà ri. Tốc độ này quả thật đáng nể.

“Takizawa, cậu cứ xem TV đi nhé, bữa tối sắp xong ngay thôi.” Matsuda Shinsei vừa làm vừa nói.

“Kỹ thuật của cậu cũng điêu luyện phết nhỉ?”

“Trước đây tôi hay phụ việc ở nhà hàng, nhìn nhiều nên cũng có chút kinh nghiệm. Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên tôi nấu ăn đãi khách.” Matsuda Shinsei vui vẻ nói. “Sao nhỉ, cảm thấy khá là phấn khích.”

“Vậy sao! Thế thì tôi xin rửa mắt mong chờ nhé, bếp trưởng Matsuda!”

“Ô!” Vị bếp trưởng cũng nhiệt tình hưởng ứng.

Khung giờ vàng buổi tối, chương trình tạp kỹ hàng đầu đã lên sóng. Đội quay phim với đủ loại máy móc đang ghi lại muôn mặt của cuộc sống, còn MC và khách mời trong ô cửa sổ nhỏ thì liên tục cười phá lên và bình luận rôm rả.

Món cuối cùng mà Matsuda Shinsei dồn hết tâm huyết hoàn thành chính là mapo tofu.

Những miếng đậu phụ nóng hổi màu cam đỏ quyện vào nhau trong nước sốt cay nồng, được trút ra đĩa. Công đoạn cuối cùng, cậu dùng tay rắc một nhúm hành lá và gia vị lên trên để thổi hồn cho món ăn. Nước sốt sền sệt óng ánh len lỏi giữa những miếng đậu, bột tiêu Tứ Xuyên và hành lá, một đỏ một xanh, điểm tô cho món ăn nóng bỏng.

Xới cơm, rưới sốt cà ri gà, rồi múc thêm một thìa mapo tofu cay nồng thơm nức mũi.

Doãn Trạch ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, nóng đến mức phải liên tục hà hơi: “Cay—!”

Matsuda Shinsei nhận ra mình đã sai sót: “Xin lỗi nhé, tại tôi thích ăn cay nên nhất thời quên mất. Để tôi rót cho cậu cốc nước.”

Doãn Trạch nuốt vội miếng cơm nóng, mặt đỏ bừng lên: “—Cay thế này vẫn chưa đủ!”

“Hả?” Matsuda Shinsei không ngờ đối phương lại “cứng” đến vậy, cậu cúi xuống nhìn bát cơm đỏ rực của mình, đầy vẻ hoang mang. “Thế này mà vẫn chưa đủ đậm à?”

Doãn Trạch tạm thời không trả lời được.

Linh hồn cậu vốn là một người Tứ Xuyên chính gốc, không cay không vui. Thậm chí ngày xưa, khi oẳn tù tì với bạn bè, người thua không phải uống rượu mà là húp một ngụm nước lẩu đỏ rực đang sôi. Nhưng thể xác này lại là của một người Nhật chính hiệu, vốn đã quen với vị thanh đạm. Vị cay nồng đột ngột ập đến như muốn tàn sát cả đầu lưỡi.

Trong phút chốc, tâm hồn thì sảng khoái tột độ sau bao ngày xa cách, còn thể xác thì đang quằn quại như trong luyện ngục. Một cảm giác lên tiên khó tả.

Thấy bộ dạng “cảm động đến phát khóc” của Doãn Trạch, Matsuda Shinsei cũng vui lây. Điều đó chứng tỏ món ăn rất ngon, một chiến thắng cho tài nấu nướng “tự phong” của cậu.

Doãn Trạch kéo túi ni lông, ném cho cậu một lon bia, rồi tự mình cũng khui một lon tu ừng ực.

“Hình như cậu chưa đủ tuổi…” Matsuda Shinsei ngập ngừng.

“Qua năm nay là đủ rồi mà, còn có mấy ngày nữa thôi. Mấy tiểu tiết này bỏ qua đi.” Doãn Trạch cười nói.

“Thoắt cái đã sắp hết năm rồi nhỉ?” Matsuda Shinsei cũng kéo khoen lon, đầy cảm khái, rồi nhấp một ngụm.

“Cậu có về quê ở Hokkaido đón Tết không?” Doãn Trạch vừa xúc từng thìa cơm lớn vừa hỏi.

“Chắc là không. Thực ra, từ lúc đến Tokyo mấy năm nay tôi chưa về lần nào, chỉ gọi điện báo cáo tình hình thôi.” Matsuda Shinsei khẽ nói. “Tôi không phải con một, nên ở nhà bố mẹ cũng có các anh em khác ở cùng, sẽ không cô đơn đâu.”

“Tôi cũng chẳng muốn làm phiền ‘gia đình trọn vẹn’ của ‘bà mẹ’ kia. Nếu không phải lần trước chúng ta tình cờ nói chuyện, cậu lại tốt bụng mời tôi đến ở tạm, thì năm nay tôi cầm chắc vé đón giao thừa ở tiệm net rồi.” Doãn Trạch cảm kích. “Thật sự cảm ơn cậu nhiều nhé, Matsuda.”

“Chúng ta là bạn bè mà, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm thôi, phải không?” Matsuda Shinsei nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Bạn bè…” Doãn Trạch khựng lại một chút, rồi mỉm cười. “Ừm, vậy thì đành làm phiền cậu mấy ngày vậy. Sắp hết năm rồi, nếu cậu không ngại, chúng ta hãy lập một đội ‘nhân viên độc thân Tokyo’ cùng xem chương trình Hồng Bạch và đón năm mới nhé!”

“Được thôi.” Matsuda Shinsei không giấu được niềm vui.

“Chơi một trò nhỏ đi. Chúng ta đọc theo mấy câu líu lưỡi trên bảng kia, ai vấp thì phải uống một ngụm.” Doãn Trạch đề nghị.

“Vụ này thì tôi không dễ thua đâu nhé.” Matsouda Shinsei hiếm khi tỏ ra tự tin đến vậy, cậu còn đặt cả thìa cơm xuống. “Tôi trước nhé—Namamugi namagome namatamago (Lúa mạch sống, gạo sống, trứng sống).”

Cậu đọc một lèo vừa nhanh vừa chuẩn, chắc hẳn ngày thường đã tự hành hạ cái lưỡi của mình không ít.

“Kotsusoshoushou soshou shouso (Vụ kiện loãng xương thắng kiện).” Doãn Trạch nhìn chằm chằm vào tấm bảng, cũng nhờ vào sự chăm chỉ của thân chủ cũ mà đọc một hơi trôi chảy.

“Toukyou tokkyo kyokakyoku kyokuchou (Cục trưởng Cục Cấp phép Đặc biệt Tokyo).” Matsuda Shinsei không chút ngập ngừng, tiếp lời nhanh như chớp.

“Akamakigami, aomakigami, kimakigami (Giấy cuộn đỏ, giấy cuộn xanh, giấy cuộn vàng).” Doãn Trạch nắm chặt lon bia.

“Bouzu ga byoubu ni jouzu ni bouzu no e o kaita (Nhà sư nhỏ vẽ tranh nhà sư nhỏ rất giỏi trên tấm bình phong).”

“Kisha no kisha ga kisha… a, nhầm rồi.” Doãn Trạch cầm lon bia tu một hơi lớn, quệt miệng. “Làm lại, làm lại.”

Hai người ngồi đối diện nhau, một trận môi lưỡi tương phùng, đao quang kiếm ảnh. 

Tám lon bia mua về đã cạn sạch. Đặc điểm của mấy trò nhậu nhẹt này là càng uống nhiều càng dễ sai, càng sai lại càng phải uống. Về khoản luyện tập cơ bản thì Matsuda Shinsei quả thực rất cừ, nhưng lại thua ở tửu lượng quá kém.

Doãn Trạch nhìn người đồng nghiệp đã gục mặt trên bàn trà. Cậu gãi đầu đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, sau đó trải nệm ra sàn, nhét Matsuda vào rồi đắp chăn cẩn thận.

“Nói lại lần nữa, thật sự cảm ơn lòng tốt của cậu, huynh đệ.” Doãn Trạch ngồi xổm xuống, thở dài.

“Ừm, nên… nên làm mà.” Matsuda Shinsei giờ đây đã líu cả lưỡi. “…Từ lúc… đến Tokyo, Takizawa, cậu… cậu là người đầu tiên… nói với tôi những lời đó. Tôi cũng… lâu lắm rồi… chưa cùng bạn bè ăn cơm, chơi game.”

“Ha ha, được rồi, ngủ ngon nhé.”

Doãn Trạch tắt đèn, còn mình thì ngả lưng tạm trên ghế sofa.

Thật may mắn… không ngờ lại có thể gặp được một người bạn có tấm lòng chân thành đến vậy.

“Ngủ ngon nhé~” Doãn Trạch nhắm mắt, vươn vai một cái.

“Ngủ ngon.” Matsuda Shinsei đáp lại.