Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 2: Vì những ngày nghỉ mỗi ngày - Chương 1: Tinh anh chốn công sở xung trận

«Deep Dark Fantasy», một anime chuyển thể từ light novel. Nguyên tác vốn có tiếng tăm vững chắc cùng một lượng fan đáng kể, lại thêm sự góp mặt của một ông lớn lắm tiền như Sony trong ủy ban sản xuất, nên ngay từ đầu, dự án này đã được định sẵn không phải là một tác phẩm tầm thường.

Nghe đồn tác giả của bộ tiểu thuyết gốc từng là một người điều hành chuyên nghiệp trong giới board game, có trí tưởng tượng phong phú và khả năng viết lách xuất sắc. Cuốn sách này có thể coi là một kiệt tác thuộc dòng dị giới có yếu tố dữ liệu hóa.

Với tư cách là một Seiyuu tận tâm, lẽ ra cậu phải mua ngay một cuốn sách để đọc thâu đêm, nghiền ngẫm từng chi tiết và tìm cách nhập tâm vào nhân vật.

Nhưng với tư cách là một seiyuu chuyên nghiệp biết cách xoay xở, Doãn Trạch lại dự định dùng một phương pháp hiệu quả và ít tốn kém hơn – đó là đọc chùa.

Năm tập đầu của bộ này có bản điện tử trả phí trên mạng, mà nhân vật Kỵ Sĩ của cậu còn chưa trụ nổi qua chương hai của tập đầu, thậm chí còn chưa kịp chạm đến nội dung trả phí đã hy sinh một cách oanh liệt. Đây là nhân vật nam có tên có tuổi đầu tiên phải "lĩnh cơm hộp" (Bắt nguồn từ Vua hài kịch của Châu Tinh Trì, ý nói nhân vật hết vai, lĩnh cơm ăn xong đi về).

Dù vậy, cậu vẫn phải chuẩn bị nghiêm túc. Ví dụ, để buổi thu âm diễn ra suôn sẻ, cậu đã cố tình mặc một chiếc áo giữ nhiệt bằng cotton ít gây ra tiếng ma sát. Để khớp khẩu hình cho chuẩn, cậu đã học thuộc lòng toàn bộ lời thoại của tập một, để đến lúc đó có thể bật Hành lang Nhân sinh và biến chúng thành dòng phụ đề ngay trước tầm mắt.

Khoảng 8 giờ 27 phút sáng, Doãn Trạch bị đám đông ép sát vào cửa kính tàu điện, mặt nóng hổi áp vào ô cửa sổ lạnh buốt, lạc quan ngắm nhìn khung cảnh thành phố xám xịt, lạnh lẽo của tháng Ba bên ngoài.

Thực ra cậu chẳng ngại chen lấn, chỉ là toàn đấng mày râu mà cứ quấn lấy nhau trong không gian chật hẹp thế này thì thật mất thể thống. Tay cậu lúc này đang bị kẹp cứng giữa mông của hai ông anh to béo, không tài nào nhúc nhích được, chỉ có thể cảm nhận hơi ấm nóng rực. Cả ba nhìn nhau, không nói nên lời.

Thật đáng ghét! Mình muốn sang toa dành cho nữ lắm chứ! Được xô đẩy, được chèn ép, được nhấn chìm! Ánh mắt cả ba người đều ánh lên khát vọng cháy bỏng.

Bị dòng người đẩy ra khỏi nhà ga, cậu lau vội mồ hôi, cố gắng hít một hơi thật sâu không khí trong lành.

Thật lạ đời, Tokyo bé tí thế này mà ở đâu ra lắm người thế, ai nấy cũng như những đại hào kiệt thời Chiến Quốc chỉ chăm chăm tiến về kinh thành. Mọi người đều đổ về đây cả rồi, quê nhà thiếu người thì phát triển kiểu gì?

Than thở cho thói chạy theo quyền thế và ham mê danh lợi của lớp thanh niên thời Heisei, Doãn Trạch đi bộ đến phòng thu.

Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Tokyo, thầy chủ nhiệm vui đến mức cứ như thể vừa chữa khỏi bệnh rụng tóc, còn thầy hiệu trưởng thì giữ đúng lời hứa, thưởng cho cậu một khoản tiền lớn. Có được khoản tiền này, cuối cùng cậu cũng có thể ra ở riêng, ăn những suất cơm phủ đầy ụ, giải quyết được vấn đề cấp bách trước mắt.

Tiếp theo sẽ là chuỗi ngày làm việc bền bỉ để từ từ tích cóp tiền bạc.

Khoan đã, mình đâu có ý định lấy vợ, mà ở đây hình như cũng chẳng có ai hối thúc mình chuyện kết hôn. Nói cách khác là, mình không cần mua nhà, không cần mua xe, cũng không cần trả tiền đặt cọc rồi nai lưng trả nợ suốt hai mươi năm?!

Người đàn ông trong thang máy vừa nghĩ thông suốt, mắt liền lóe sáng. Ánh đèn trên đầu tựa như vầng hào quang của Chúa Jesus giáng thế, cả con người như được thăng hoa. Nội tâm cậu tràn ngập hy vọng vào tương lai, toàn thân toát ra một nguồn năng lượng tích cực dồi dào.

Hăng hái ngẩng cao đầu, cậu bước ra khỏi thang máy. Ở lối thoát hiểm đang mở bên hành lang, Doãn Trạch bắt gặp một người quen cũ đang hút thuốc. Vị đạo diễn âm thanh này xem ra đã có một cái Tết no đủ, trông có vẻ béo lên vài cân.

“Ô, Nagasaki-san phải không ạ? Chúc mừng năm mới!”

“Hô, cậu tân binh à, đến sớm thế? Chẳng phải 10 giờ mới bắt đầu thu âm sao?” Nagasaki Kounan ngậm tẩu thuốc, ngạc nhiên hỏi.

“Cháu muốn làm quen trước với phim trường chính thức một chút ạ.” Doãn Trạch đáp.

“Cũng phải. Mà cậu ăn sáng chưa?”

“Cháu gặm hai nắm cơm rồi ạ.”

“Trong phòng nghỉ có máy sưởi, có cả đồ ăn vặt nữa đấy, vào đó ngồi đợi đi.” Nagasaki Yukinori nói. “Có một seiyuu nữa cũng đến sớm rồi. Dù sao hai đứa cũng phải khớp thoại, có thể vào nói chuyện trước. Haizz, tuổi trẻ thật tốt. Giờ tôi cứ dậy sớm là lại chỉ muốn ngủ nướng thêm.”

Lại còn có người rảnh rỗi hơn cả mình, đến sớm hơn cả mình sao?

Người đầu tiên cậu nghĩ đến là một chiến binh luôn nỗ lực hết mình không ngừng nghỉ như Matsuda.

Chắc hẳn đây lại là một diễn viên vai quần chúng đang hết mình vì số phận, một người tin vào triết lý "trời không phụ lòng người".

Doãn Trạch ghé qua máy bán hàng tự động, mua ba lon cà phê nóng: một lon cho vị đạo diễn âm thanh để tỉnh táo, một lon cho mình, và một lon cho anh chàng vai quần chúng kia coi như làm quen.

Cửa phòng nghỉ không đóng, khi đến gần, cậu còn nghe thấy tiếng chương trình tin tức buổi sáng phát ra từ chiếc ti vi nhỏ.

Cậu bước vào, ánh mắt lướt qua làn hơi nóng bốc lên từ ấm trà, qua chiếc bàn vuông màu nâu có đĩa bánh gạo senbei, rồi dừng lại nơi cô gái đang ngồi trên sofa, chuyên tâm đọc thầm kịch bản. Cô khoác một chiếc áo gile lông màu trắng, mái đầu cúi xuống, những lọn tóc mềm mại rủ xuống trang sách. Hàng mi thanh tú khẽ rung lên mỗi khi cô lướt mắt.

Lò sưởi ấm áp, chương trình tin tức buổi sáng đầy sức sống, và một cô gái yên tĩnh, trong trẻo. Đó là một khung cảnh thật ấm cúng và nên thơ, gợi người ta liên tưởng đến những điều tốt đẹp, như ly sữa ngọt vừa được đun nóng, như vầng trăng trong lời tỏ tình của Natsume Soseki, hay như ngọn gió chiều lướt qua cánh đồng lúa mì.

Không ngờ lại là một cô gái, Doãn Trạch thoáng sững người.

Tiếng bước chân của cậu đã cắt ngang dòng suy tư của cô. Cô gái ngẩng lên, để lộ đôi mắt trong veo, tràn đầy sức sống thanh xuân.

Hai người nhìn nhau từ xa.

“Chào buổi sáng, tôi cũng đến để thu âm.” Doãn Trạch mỉm cười, tự nhiên bước tới và đưa cho cô lon cà phê. “Bạn không ngại uống thứ gì đó hơi đắng vào buổi sáng chứ?”

“A… xin chào, tôi là Hidaka của văn phòng Taizawa.” Cô gái chợt nhận ra, đặt kịch bản xuống, đứng dậy nhận lấy lon cà phê.

“Tôi là Takizawa Satoru của công ty Em, rất vui được làm quen với bạn.”

Hai người bắt tay nhau theo phép lịch sự.

“Công việc hôm nay, mong được bạn chỉ giáo nhiều.” Cô gái nói một cách nghiêm túc, đúng theo thủ tục.

“Haha, vai của tôi chỉ một tập là xong rồi, chỉ giáo được gì chứ?” Doãn Trạch nói đùa. “Ngồi đi, ngồi đi.”

Rõ ràng không ngờ sẽ nhận được một câu trả lời hoạt bát đến vậy, cô gái nhất thời không biết đối đáp ra sao, đành ngồi xuống và cầm lại kịch bản.

“Bạn đến từ lúc nào thế?” Doãn Trạch hỏi, đồng thời liếc thấy đĩa đồ ăn vặt trên bàn. “A, tôi ăn vài cái bánh quy được không?”

“Tôi đến khoảng 8 giờ.” Cô gái họ Hidaka đẩy túi bánh quy về phía cậu. “Đây là bánh tôi tự làm, nếu bạn không ngại…”

“Vị đậm đà và thơm quá, tay nghề của bạn thật khéo.” Doãn Trạch vừa nhai vừa giơ ngón cái khen.

“...Cảm ơn.” Hidaka có chút ngạc nhiên trước sự cởi mở của cậu, cô nhỏ nhẹ đáp. “Trông anh có vẻ vui lắm, có chuyện gì hay sao ạ?”

“Không có gì đặc biệt, chỉ là tôi chợt nhận ra mình vừa tiết kiệm được tiền mua một căn nhà và một chiếc xe hơi thôi.” Doãn Trạch khẽ nói.

Dù đây là một câu nói khó hiểu, Hidaka vẫn giữ được nụ cười duyên và đáp lại: “Vậy sao ạ.”

“Tôi cứ nghĩ mình là người đến sớm nhất, không ngờ bạn còn đến trước cả nửa tiếng.”

“Vì công việc hôm nay rất quan trọng, tôi không muốn làm người quản lý thất vọng, cũng không muốn làm vướng chân người khác. Thêm vào đó, tôi cũng hơi căng thẳng, nên đến sớm một chút để bình tĩnh lại.”

“Ừm, tôi hiểu mà. Hoàn cảnh chúng ta khá giống nhau, người mới vào nghề ai cũng sợ làm hỏng việc, sợ bị các tiền bối trách mắng. Nhưng người mới cũng có quyền được thông cảm mà. Hơn nữa, chỉ có vài câu thoại thôi, không sao đâu, đừng lo lắng quá!” Doãn Trạch động viên cô bạn đồng nghiệp trẻ tuổi.

“Cảm ơn lời động viên của anh.” Hidaka nghe vậy, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

“Nhưng chuẩn bị một cách chu đáo là điều cần thiết, ít nhất là để bản thân mình tự tin hơn.” Doãn Trạch vui vẻ lật cuốn kịch bản dày cộp của mình ra.

Hidaka liếc trộm cuốn kịch bản sạch bong, mới cứng như vừa xuất xưởng trong tay cậu, rồi lại cúi nhìn cuốn kịch bản của mình, chi chít những dòng ghi chú bằng bút dạ quang đủ màu và các góc trang được gập lại để đánh dấu.

“Takizawa-kun xem ra cũng rất chăm chỉ nhỉ.” Cô gái cố gắng nặn ra một câu nói giữ kẽ.

“Cũng thường thôi.” Anh chàng đáp lại một cách khách sáo.

Hidaka gượng cười, thu hồi ánh mắt và không để tâm đến con người có vẻ hơi lông bông này nữa, cô lại chuyên tâm diễn tập trong đầu.

Doãn Trạch cũng nghiêm túc cầm kịch bản lên—nhưng thực chất là đang bật Hành lang Nhân sinh Schrödinger để xem «Võ Lâm Ngoại Truyện».

Căn phòng nghỉ lại trở về với sự yên tĩnh vốn có trước khi cậu đến, chỉ còn lại giọng nói dịu dàng của nữ MC trên kênh tin tức buổi sáng.

Thấy comment bên trung là nhại lại 黑暗魔剑士卡利亚, tác phẩm hồi chuunibyou của Matou Kariya trong Fate