Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 2: Vì những ngày nghỉ mỗi ngày - Chương 2: Trí nhớ tốt không bằng nét bút mờ

Khi cảnh phim được tua lại đến đoạn Lão Hình hoảng hốt la lớn trong ngõ: “Bạch Ngọc Thang ăn thịt người!”, phòng nghỉ chẳng biết từ lúc nào đã có thêm vài người.

Nagasaki Yukinori cũng ưỡn cái bụng bia lại gần, thân thiện thông báo rằng có thể bắt đầu thu âm.

Thế là mọi người ai nấy làm việc nấy, người dọn dẹp, người tạm dừng bộ phim đang xem dở, rồi cùng nhau đến phòng làm việc.

Đây là lần thứ hai Doãn Trạch đến phòng thu âm, nên ít nhiều cũng có kinh nghiệm. Vừa vào trong, cậu đã tự giác đứng vào góc dành cho các vai quần chúng.

“Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu thu âm bộ «Deep Dark Fantasy». Mọi người có thể giới thiệu sơ qua về bản thân trước, đợi thiết bị chỉnh xong là chúng ta bắt đầu ngay.” Nagasaki Yukinori đặt ly cà phê uống dở xuống cạnh bàn làm việc rồi nói.

“Tôi là Hibe Satoshi đến từ Production, đảm nhận vai nam chính Milan Crede, rất mong được mọi người chỉ giáo.” Một tiền bối kỳ cựu với cử chỉ mực thước, dáng vẻ điềm đạm lên tiếng đầu tiên, làm gương cho mọi người.

“Chào mọi người, em là Hidaka Aina của công ty Taizawa, vào vai nữ chính Pannes. Vì còn nhiều điểm non nớt nên em sẽ cố gắng hết sức để theo kịp tiến độ, mong được mọi người chỉ giáo thêm ạ!” Cô gái trẻ với đôi mắt lấp lánh, cúi gập người một góc 90 độ hoàn hảo về phía họ.

Hả? Cô không phải vai quần chúng sao?

Doãn Trạch đứng trong góc ngớ cả người. Sao cô lại là người thương mà tôi phải hết lòng phụng sự trong phim thế này?

“Tôi là Nakajima Kanji của công ty Em, vai tên trùm đám cướp bắt công chúa.” một tiền bối có vẻ ngoài hiền lành nói.

Tiếp theo là màn tự giới thiệu đầy sôi nổi của các vai quần chúng.

“Em cũng đến từ Em, tên Takizawa Satoru, lồng tiếng cho kỵ sĩ Alredo Charles Trivesjesin. Mong nhận được sự chỉ điểm của các vị.” Doãn Trạch nói cuối cùng. Anh Nakajima cùng công ty giơ ngón cái động viên cậu hậu bối điển trai, còn người duy nhất đã quen mặt từ trước là Hidaka cũng gượng gạo mỉm cười với cậu.

Doãn Trạch đỡ trán.

Cậu thấy mình chẳng khác nào nhận nhầm người quen trên phố, đã thế còn chọn cách xông tới vỗ vào mông người ta để họ quay lại. Xấu hổ chết đi được...

Tiếc là giờ không thể chạy trốn được nữa rồi. Mở đầu tập một, ngoài lời dẫn truyện ra thì chính là cảnh anh kỵ sĩ hộ tống xe ngựa chở công chúa.

Doãn Trạch và Hidaka Aina, với tư cách là những nhân vật xuất hiện đầu tiên, đã vào vị trí trước micro.

Đèn đỏ báo hiệu bắt đầu thu âm bật sáng. Màn hình cách đó không xa bắt đầu chiếu những khung hình được tính toán chính xác đến từng mili giây. Người đàn ông trung niên phụ trách phần mở đầu hạ giọng, bắt đầu kể một cách trầm hùng.

Cả phòng thu cũng trở nên im phăng phắc.

“Tại đại lục Aishibili xa xôi, nơi khai sinh của các vị thần và tinh linh, vô số chủng tộc đã bén rễ và sinh sôi. Nhưng kể từ khi vị Thần Nguyên sơ cuối cùng tan biến, ngai vàng nắm giữ trật tự thế giới trở nên vô chủ, những cuộc chiến tranh vì dục vọng và lòng tham đã nhấn chìm vạn vật như những con sóng thần. Tinh linh bị tàn sát, ma tộc hả hê ca hát, còn nhân tộc thì quằn quại trong tuyệt vọng.”

Thú thật, giọng đọc lời dẫn truyện rất truyền cảm, hùng hồn và bi tráng, đậm chất sử thi. Chỉ có điều, khi nó đi kèm với những hình ảnh đang dần hiện ra trên màn hình – những bản phác thảo nguệch ngoạc, phân cảnh cẩu thả, dòng chữ “hiệu ứng lửa” được thêm vào một cách lười biếng, cùng nụ cười toe toét của Ma vương trông chẳng khác nào một con marmota đang gào thét… thì quả thật rất dễ làm người ta tụt hứng.

Họa sĩ chắc chắn là thiếu ngủ rồi, Doãn Trạch thầm nghĩ trong bi ai.

“Thánh giả Kazal đã mở ra một kỷ nguyên hòa bình mới, nhưng chiến tranh, dù trải qua ngàn năm, vẫn chưa bao giờ biến mất. Những cuộc tranh quyền đoạt lợi cứ thế tiếp diễn.”

Trên màn hình là một trận chiến hoành tráng, với một đám người que vung vẩy những cây tăm lao vào nhau. Chỉ có các tướng quân mới được ưu ái có một tấm hình cận cảnh tạm gọi là có đủ ngũ quan, còn lại đều là các loại hiệu ứng được chú thích bằng chữ.

“Thánh lịch năm 258, nhiều quốc gia trên đại lục đã ký kết hiệp ước hòa bình. Vùng đất từng là nơi ở của các vị thần, sau bao năm chìm trong khói lửa, cuối cùng cũng có được một quãng nghỉ. Nhưng không ai biết, nền hòa bình lần này sẽ kéo dài được bao lâu…”

Cảnh phim chuyển đến một khu rừng rậm bạt ngàn, nơi một cỗ xe ngựa đang chầm chậm lăn bánh.

Hidaka Aina và Doãn Trạch đều phấn chấn hẳn lên, biết rằng đã đến lượt mình. Cô gái chăm chú nhìn màn hình, vừa đối chiếu kịch bản theo dòng thời gian. Doãn Trạch cũng tập trung theo dõi, đặc biệt là dáng vẻ phác thảo của anh kỵ sĩ trông thú vị quá, khiến cậu tò mò không dời mắt nổi.

Nhưng vui thì vui, dòng lời thoại chạy như karaoke ở góc màn hình vẫn đang nhắc nhở cậu rằng đã đến lúc phải cất tiếng.

“Dừng xe.” Doãn Trạch canh đúng nhịp, đọc theo lời thoại chạy trên màn hình. “Công chúa điện hạ, chúng ta đã đi hơn nửa ngày rồi, người có muốn ra ngoài hít thở chút không khí không ạ?”

“Ta không có tâm trạng.” Hidaka Aina cầm kịch bản, tiếp lời.

“Chuyện giao dịch giữa các vương tộc, một thường dân như tôi không thể can thiệp.” Doãn Trạch ngập ngừng. “Nhưng cho dù con đường phía trước có chông gai đến đâu, thưa công chúa Pannes, tôi nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho người.”

“Alredo, ngươi không cần lo, ta vẫn ổn.”

“...Chúng ta sẽ nghỉ ở đây một lát. Nếu có chuyện gì, xin người cứ gọi tôi.”

“Alredo.”

“Thần có mặt.”

“Không, không có gì, ngươi cứ tiếp tục cảnh giới đi.”

“Người vẫn vậy, không bao giờ che giấu được nỗi buồn và sự thất vọng. Nếu được, tôi nguyện lắng nghe người tâm sự. Kể từ khi rời kinh thành, người cứ im lặng mãi, tôi thật sự rất lo lắng.”

Cả hai người tung hứng nhịp nhàng, diễn xuất trôi chảy, không mắc phải những lỗi sơ đẳng như cắn vào lưỡi hay nói vấp của người mới, thậm chí có thể nói là rất đáng khen. Ngồi sau tấm kính cách âm, Nagasaki Yukinori đeo tai nghe cũng thỉnh thoảng gật gù.

Với một người lần đầu đóng vai chính và một người lần đầu ra mắt, màn thể hiện của cả hai có thể xem là xuất sắc.

Lúc này, tiền bối Nakajima Kanji cùng công ty, người đã quan sát từ đầu, cuối cùng cũng nhập cuộc. Ngay sau tiếng hét “Địch tập kích!” của Doãn Trạch, màn kịch nhận “cát-sê tử” của anh kỵ sĩ chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là một loạt tiếng tấn công và tự vệ, những âm thanh mô phỏng trận chiến như “hự, ha, á”, sau đó là màn đối đầu.

“Ngươi chính là kẻ cầm đầu? Với kiếm thuật và thân thủ thế này, tại sao phải che mặt làm những việc mờ ám, không dám để ai thấy? Dám cả gan xúc phạm đến uy nghiêm của hoàng tộc, rốt cuộc kẻ nào đã sai khiến các ngươi!”

“Hahaha, sức mạnh của kỵ sĩ cận vệ hoàng gia, được tuyển chọn qua bao thử thách khắc nghiệt, quả nhiên phi thường. Nhưng chỉ với chút sức mọn này, liệu ngươi có bảo vệ được người mà ngươi đã thề nguyện không?” Nakajima Kanji, với vẻ ngoài hiền lành, lại thốt ra những lời lẽ hiểm độc, tàn nhẫn.

“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đến đâu!” Doãn Trạch dõng dạc đáp, khí khái ngút trời.

Trên màn hình, anh kỵ sĩ và tên trùm khủng bố cùng lúc lao vào nhau, vung kiếm. Nhưng ngay cảnh tiếp theo, cánh tay cầm kiếm của anh kỵ sĩ đã bị chém đứt, văng lên không trung.

“Alredo!!” Hidaka Aina đau đớn hét lên.

“Điện hạ, đừng qua đây!”

“Kết thúc rồi, tên kỵ sĩ yếu đuối. Mở to mắt ra mà nhìn kết cục của ngươi đi!”

Anh kỵ sĩ mất tay dũng mãnh đứng dậy, miệng lẩm nhẩm thần chú, thi triển một chiêu cuối cùng với ý định đồng quy vu tận, lao về phía tên trùm khủng bố. Một làn khói tan đi, và người nằm trên mặt đất, không ngoài dự đoán, chỉ có anh kỵ sĩ mình đầy thương tích.

Tên trùm không thèm đếm xỉa đến cậu, chỉ nở một nụ cười lạnh lẽo, định bắt công chúa đi. Đúng lúc này, Doãn Trạch đã lùi lại, nhường micro cho nhân vật chính thực thụ.

“Buông cô ấy ra!” Chỉ cần nghe giọng nói và khí chất, ai cũng biết nam chính đã xuất hiện.

Tên trùm cướp hùng mạnh vô song nhanh chóng bị hạ gục. Doãn Trạch lại tiến đến cây micro của Nakajima Kanji.

“Alredo, làm ơn, ngươi đừng chết, đừng rời bỏ ta.”

“A… Điện hạ, xin đừng khóc vì tôi. Tấm thân này, tính mạng này, ngay từ khi trở thành kỵ sĩ và lập lời thề, đã thuộc về người. Chàng trai dũng cảm vô danh, tôi… tha thiết cầu xin cậu, hãy bảo vệ công chúa đến tận Thành Tuyết Phong.”

“Chắc chắn rồi, tôi xin thề. Hỡi chiến binh trung thành, cậu có thể yên nghỉ.”

Đèn đỏ báo hiệu thu âm tắt.

“Tốt, phần A kết thúc.” Nagasaki Yukinori lên tiếng.

Phòng thu đang nghiêm túc bỗng chốc trở nên thoải mái hơn vài phần.

“Làm tốt lắm, người mới.” Nakajima Kanji vỗ vai Doãn Trạch, động viên. “Nhất là tiếng hét của cậu lúc bị tôi cho ‘bay màu’, rất có cảm xúc!”

“Đâu có, đâu có, đều nhờ tiền bối dẫn dắt tốt nên em mới ‘chết’ một cách sang trọng như vậy.” Doãn Trạch cười ha hả.

“Hidaka-chan cũng tuyệt lắm! Taizawa sau này chắc sẽ vững vàng lắm đây.”

“Dạ đâu có ạ, em cảm ơn anh!” Hidaka Aina vội vàng đáp lời.

“Ghen tị thật, tôi cũng muốn được khen.” Hibe Satoshi chống nạnh, lắc lư nói.

“Cái cậu này, đã không còn là lính mới từ lâu rồi, đừng có mà cưa sừng làm nghé nữa.” Nakajima Kanji cười mắng.

Các tiền bối lớn không hề khắt khe, ngược lại còn rất thân thiện, khuấy động không khí, khiến cho phòng thu nhất thời trở nên vui vẻ. Doãn Trạch thì nghĩ sau khi xong việc sẽ về dọn dẹp nhà mới, nhưng rồi lại thấy đây là cơ hội hiếm có để học hỏi thêm kinh nghiệm, nên quyết định ở lại.

Phần B chủ yếu là cảnh nam chính và công chúa dây dưa, tạo tiền đề cho các tình tiết sau này. Mọi việc cũng diễn ra suôn sẻ. Ngay sau đó, Nagasaki Yukinori bắt đầu cho thu lại một vài câu thoại chưa hoàn hảo. Sau vài lần, Doãn Trạch, người đang ngồi ngoài xem kịch, cuối cùng cũng bị gọi tên.

Cậu có cảm giác như mình chưa làm bài tập xong đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên bục giảng để chỉ bảo tận tay.

“Takizawa-kun, cậu hãy thu lại toàn bộ lời thoại của mình với một cảm giác hoàn toàn khác đi.” Giám đốc âm thanh nói một câu kinh người.

Ai đó giật nảy mình.

Đây không còn là bị gọi lên bục giảng nữa rồi. Đây là bị bắt quả tang đang hút thuốc, đã thế còn trêu ngươi mời cả chủ nhiệm phòng kỷ luật một điếu, để rồi bị lôi ra sân trường, đứng dưới cột cờ và bị phê bình bằng loa phóng thanh.

Các Seiyuu khác dường như cũng không ngờ tới màn này, tất cả đều im lặng dõi theo.

“Xin hỏi… có phải là tất cả phần của em đều có vấn đề không ạ?” Doãn Trạch vô cùng chột dạ, tự hỏi không lẽ ly cà phê nóng ban nãy không hợp vị của ông chú này.

“Không hẳn. Chỉ là hiếm khi mọi thứ lại thuận lợi thế này, mà cậu cũng chỉ đến hôm nay thôi, nên tiện tay thu thêm một bản nữa ấy mà.” Nagasaki Yukinori cười nói.

“...Vâng, không vấn đề gì ạ. Em cần phải thay đổi thế nào ạ?” Doãn Trạch vừa nói vừa xoa lồng ngực đang đập thình thịch.

“Cứ lồng tiếng với cảm giác như cậu là nam chính ấy. Cứ hoa mỹ một chút cũng không sao.” Nagasaki Yukinori nói ngắn gọn.

Doãn Trạch gãi đầu. Dù vẫn còn ngơ ngác nhưng yêu cầu của khách hàng thì phải cố hết sức đáp ứng.

“Vậy để em phối hợp cùng nhé.” Hidaka Aina thấy thế, tốt bụng đề nghị.

“Vậy thì phiền em quá.”

Hidaka Aina đứng dậy. Thấy Doãn Trạch tay không, cô khựng lại một chút, rồi liếc mắt một cái, đi đến lấy cả kịch bản của cậu đang bị bỏ quên trên ghế sofa mang tới.

“Đừng căng thẳng quá.” Cô gái nghĩ rằng cậu bị bất ngờ gọi tên thu lại toàn bộ nên hơi bị đơ, bèn nhỏ giọng an ủi.

“Thật ra tôi thuộc hết rồi, nhưng cảm ơn sự chu đáo của em.” Doãn Trạch khẽ cười, đáp.

“Hả?”

Hidaka Aina còn chưa kịp hiểu ý nghĩa câu nói đó thì giám đốc âm thanh đã thấy cả hai vào vị trí và hô “Bắt đầu”.

Chàng trai quả nhiên không thèm lật kịch bản, cứ thế cất tiếng. Lần này, âm sắc, kết cấu, cảm xúc, và ngữ điệu hoàn toàn khác biệt. Giọng nói, sau khi được gọt giũa bằng kỹ thuật điêu luyện, bỗng chốc được nâng lên một tầm cao mới, thể hiện trọn vẹn khí chất lạnh lùng, cao ngạo của một quý tộc.

Hình ảnh người lính trung thành, rập khuôn bỗng chốc tan biến. Thay vào đó là một kỵ sĩ bằng xương bằng thịt, với trái tim tràn đầy yêu thương.

Ngay cả tiếng thét xung trận mộc mạc cũng mang một cảm giác khác, từ tiếng hét khô khốc của một đội trưởng quèn trở thành tiếng gào tuyệt vọng, liều mình quyết tử của một đại anh hùng trong trận chiến sinh tử.

Lời trăn trối cuối cùng cũng không còn là hành động của một nhân vật công cụ làm nền cho kẻ mạnh, mà trở thành một khung cảnh bi tráng, uy nghiêm, khi người anh hùng của phần tiền truyện, sau khi thân mang trăm ngàn vết kiếm, thanh thản trao lại di sản của cả loạt truyện cho nhân vật chính.

Đặc biệt, tiếng trút hơi thở cuối cùng chính là nét vẽ điểm nhãn, là linh hồn của cả phân cảnh. Dù có chèn thêm một đoạn aria do giọng nữ cao, trong trẻo hát làm nhạc kết thì cũng không hề lạc quẻ.

Sau khi cậu đọc thuộc lòng xong toàn bộ, Nagasaki Yukinori uống một ngụm cà phê, hài lòng nói: “Chính là bản này, vất vả cho cậu rồi!”

Doãn Trạch xoa xoa cổ họng, lùi lại khỏi micro.

“Không ngờ cậu lại có một chất giọng thanh lịch, tuyệt đẹp đến thế.” Nakajima Kanji nhìn cậu với ánh mắt ngày càng ngưỡng mộ. “Giọng nói này đúng là được tổ nghề đãi cơm ăn.”

“Rất có lực. Tôi thấy có khi mình cũng phải thu lại mất.” Hibe Satoshi đồng tình.

Doãn Trạch vội xua tay, khiêm tốn trước hai vị tiền bối kỳ cựu.

Buổi thu âm hôm nay, trận chiến đầu tiên trong sự nghiệp của cậu, kết thúc sau ba giờ đồng hồ. Dù cảm thấy khá nhẹ nhàng, nhưng đó là vì cậu chỉ có đất diễn trong nửa tập phim này.

Nhưng thế cũng ổn rồi. Về ăn cơm thôi. Lúc đến đây có thấy một quán ramen trông có vẻ ngon, phải đi ăn thử mới được.

Doãn Trạch chào tạm biệt mọi người, nộp lại kịch bản của mình cho ông chú Nagasaki, rồi vừa ngân nga một giai điệu vừa đi về phía thang máy.

“Takizawa-kun, xin lỗi đã làm phiền.” Hidaka Aina đột nhiên đuổi theo, gọi cậu lại.

“Ờ… có chuyện gì không?” Chàng trai gãi đầu, vẫn còn hơi ngượng ngùng về chuyện hiểu lầm lúc trước.

“À, tôi có thể hỏi anh lời thoại ở phút 12 giây 05 là gì không?”

“Được chứ, nhưng là của tập nào?”

“Hả? Đương nhiên là tập một rồi…”

“Tập một à, đó là lúc nam chính nói với nữ chính: ‘Cứ ở đây đợi tôi một lát’.” Doãn Trạch trả lời.

“Được, cảm ơn anh.” Hidaka Aina ngơ ngác gật đầu.

“Ừm, không có gì. Hy vọng lần tới chúng ta lại có dịp hợp tác. Cố lên nhé.” Doãn Trạch vẫy tay rồi bước vào thang máy.

Hidaka Aina vội quay người, lật lật kịch bản, tìm đến đúng thời điểm cô vừa bịa ra, và phát hiện lời thoại quả thực giống hệt như những gì người kia đã nói.

Anh ta thực sự đã thuộc hết tất cả.

Vốn tưởng là một gã trai hời hợt, đến ghi chú cũng chẳng thèm làm.

Cô gái quay lại nhìn chiếc thang máy đang đi xuống, đôi mắt trong veo, long lanh ánh lên vẻ tò mò.

...Đúng là một người kỳ lạ.

nghe giống giống Hidaka Rina, trùng hợp, trùng hợp thôi