Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 2: Vì những ngày nghỉ mỗi ngày - Chương 8: Nhào bột cũng có cái đạo của nó

Phố điện tử Akihabara từ lâu đã lừng danh là thánh địa của văn hóa otaku.

Những màn hình quảng cáo đặc trưng phát nội dung ACG, những tấm áp phích anime khổng lồ choán hết tầm mắt, các cô hầu gái tai mèo đi tất trắng đứng phát tờ rơi rải rác khắp nơi, hòa cùng dòng người bất tận, tất cả đã kiến tạo nên một khung cảnh phố thương mại hiện đại sầm uất chuẩn sách giáo khoa.

Dù văn hóa ứng xử nơi đây đề cao tôn chỉ “đôi bên cùng không gây phiền phức”, nhưng chuyện bắt chuyện trên phố cũng chẳng hiếm, đặc biệt khi một thiếu nữ trẻ đẹp đứng một mình thơ thẩn quá lâu, thế nào cũng có vài gã trai tình nguyện viên hăng hái tiến tới tán dóc vớ vẩn.

Mưu cầu cái đẹp là thiên tính của muôn loài, hành vi duy trì nòi giống đã được khắc sâu trong mã gen, để lưu lại những hậu duệ ưu tú hơn, bản năng sẽ thôi thúc chúng tìm kiếm những cá thể đồng loại mạnh mẽ, tráng kiện và diễm lệ.

Dĩ nhiên cũng không phải lúc nào cũng vậy, xét cho cùng thì cũng có những loài mà cá thể nào trông cũng hao hao nhau. Khi đó, chim trống sẽ dùng việc xây tổ để quyến rũ chim mái, nếu áp vào xã hội loài người thì chính là chuyện mua nhà.

Trong một khu thương mại náo nhiệt đến vậy, dẫu cho không ít người qua đường là những otaku hướng nội chỉ chăm chăm hướng đến các quán cà phê hầu gái, thì những vụ bắt chuyện cũng chẳng phải chuyện lạ.

Và Sakura Mio lại tình cờ chứng kiến không chỉ một vụ... dù chỉ với tư cách khán giả.

Mở màn là một cô nàng gyaru hệ Shibuya với lối trang điểm đen sì, sau một hồi đeo bám dai dẳng mà không lay chuyển được đối phương, cô ta bèn tức tối bỏ đi. Tiếp nối là một cô hầu gái trẻ làm thêm, lấy cớ tiếp thị sản phẩm để lân la. Cuối cùng, một chị gái sành điệu đeo kính râm, tay xách chiếc túi hàng hiệu mẫu mới nhất, ghé tai thì thầm to nhỏ gì đó – chỉ biết là cậu trai trông đã lung lay thấy rõ.

Vòng đấu cuối cùng này được hạ màn bởi sự xuất hiện tỏa sáng của bạn học Sakura.

“Xin lỗi đã để anh đợi lâu nhé.” Sakura Mio nói, giọng ngập tràn áy náy nhưng cũng đầy ẩn ý.

“Không sao đâu, cũng mới một lát thôi.” Doãn Trạch tiện tay vứt tấm danh thiếp còn sực nức mùi nước hoa vào sọt rác. Dù sao thì, mới sáng nay anh vừa thề sẽ giữ vững nguyên tắc, giờ mà đổi ý ngay thì còn gì là thể diện.

Cô gái cũng chẳng bận tâm mấy chuyện đó, đã là bạn bè thì tâm hồn phải khoáng đạt hơn một chút.

“Anh quyết định lát nữa làm gì chưa?” Sakura Mio hắng giọng rồi tuôn một tràng, “Em thì sao cũng được. Nếu xem phim, gần đây có bộ ‘Mật Mã Chết Người’ khá hay đấy, đầu tư lớn, dàn diễn viên khủng. Còn muốn đọc sách xem triển lãm thì mình đến Võ Đạo Quán. Vào khu trò chơi điện tử em cũng chơi được, à, nhưng tuyệt đối không chơi Pachinko nhé. Hay là anh muốn đến quán cà phê hầu gái để trải nghiệm món cơm trứng tình yêu? Không sao đâu, em sẵn lòng đi cùng cậu để mở mang tầm mắt.”

“Em ham chơi thật đấy,” Doãn Trạch buông lời cà khịa.

“Gì chứ, thế anh có cao kiến gì nào?”

“Hê hê, anh dẫn em đi ăn chực.”

“?”

Hai mươi phút sau, Sakura Mio chết lặng khi thấy người ra mở cửa cho họ là Matsuda Makoto, trong lòng bàn tay anh ta còn đang nắm một nắm thịt heo băm tươi rói.

“Đến rồi à, mau vào đi, mau vào đi.” Matsuda Makoto nhiệt tình lùi lại, nhường lối cho họ.

“Mọi người gói bánh xong rồi à?” Doãn Trạch bước vào.

“Đâu có, vẫn còn đang thái thịt với trộn gia vị thôi.”

“Takizawa-kun và mọi người đến rồi ạ? Lâu rồi không gặp! Oa, Sakura-chan vẫn đáng yêu như ngày nào~”

Căn phòng nhỏ hẹp, thiếu sáng đang bận rộn trong một bầu không khí sôi nổi ngất trời. Trên bàn trà là một khối bột đang được nhào dở, còn trong bếp thì tiếng băm thịt vang lên không ngớt. Mấy người bạn đồng kỳ gặp lần đầu ở buổi tiệc chào mừng nhân viên mới đều có mặt ở đây. Matsuda Makoto mở cửa xong liền quay lại vào bếp, Iwahira Suruga với tư cách chủ nhà mang ra một chai trà ô long lớn cùng cốc nước để mời khách, còn Yoshimura Haruka thì vẫy đôi tay dính đầy bột mì để chào hỏi.

Sau khi Doãn Trạch thay giày và bước vào, cô gái rụt rè lẽo đẽo theo sau lưng anh, khe khẽ chọc vào sườn anh mà cằn nhằn, “Này, sao anh không nói trước là có nhiều người thế!”

“Toàn đồng nghiệp cả thôi, với lại hôm nay không nhậu nhẹt gì, chỉ đơn thuần là vui vẻ nấu nướng ăn uống cùng nhau.” Doãn Trạch vênh mặt tự đắc, “Tiện thể cho em chiêm ngưỡng tuyệt kỹ của anh!”

“Anh mà cũng biết nấu ăn cơ à?” Sakura Mio nheo mắt nghi ngờ.

“Tại hạ bất tài, năm xưa từng lĩnh hội được một thần kỹ nhào bột, tôn hiệu ‘Bạch La Xà Chuyển Luyện’, chính là bí thuật chân truyền của giới đầu bếp Đông Quốc!”

“Từ hồi nào vậy?”

“Vừa mới chém gió đấy.”

“…”

Dẫn cô nữ sinh trung học ngồi xuống, cô gái lập tức thay đổi hẳn thái độ hoạt bát thường ngày khi ở bên anh, chuyển sang chế độ xã giao câu nệ chuẩn mực, bắt đầu những câu chào hỏi khách sáo một cách máy móc.

“Con trai tay khỏe hơn, việc nhào bột giao cho cậu nhé.” Yoshimura Haruka nhẹ nhõm lùi lại.

“Vâng, cứ để em lo!”

Doãn Trạch rửa sạch tay, xắn tay áo lên để lộ cẳng tay trắng nõn, da mịn thịt mềm. Anh kích hoạt “hành lang ký ức”, tiện tay bật một tập phim tài liệu “Đầu lưỡi Trung Hoa” phiên bản nhà trồng, rồi bắt chước theo vị sư phụ làm bánh trong phim mà đập, vỗ, nhào, nặn.

Công bằng mà nói, màn múa may quay cuồng này trông cũng khá ra dáng, ít nhất là ban đầu Sakura-chan cũng phải tròn mắt kinh ngạc. Nhưng sau khi nhận ra khối bột dường như chẳng hề suy chuyển, vẻ mặt cô dần trở lại như cũ.

Mà cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, ít nhất thì động tác rắc bột của anh ngày càng ra vẻ nghệ sĩ hơn.

“Thế thôi á?” cô gái cà khịa.

“Em thì biết cái gì, anh đã truyền toàn bộ nội kình vào từng thớ bột rồi, khối bột này đã hoàn thành quá trình thăng hoa.” Doãn Trạch khẽ hừ.

Sau khi lãng phí thêm vài phút nữa, trán người đàn ông đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

“...Thể lực của Takizawa-kun có vẻ không được tốt cho lắm.”

Hai cô gái liếc nhìn anh với ánh mắt vừa phức tạp vừa kỳ quái.

Doãn Trạch vẫn tỏ ra bất động, nhưng trong lòng thì lạnh như băng.

Dạo này ngày nào cũng mở “hành lang ký ức”, lúc đi vệ sinh hay trước khi ngủ đều phải cày lại mấy bộ phim kinh điển thời thơ ấu, lúc chen chúc trên xe hay nghỉ giải lao ở trường quay thì khỏi phải bàn, hết bài nhạc dance này đến bài khác. Chẳng lẽ dùng quá liều nên… yếu rồi?

“Hay là để chị làm cho.” Yoshimura Haruka hiền hòa đề nghị tiếp quản.

Nhưng Doãn Trạch sao có thể cam lòng chấp nhận sự dịu dàng này, anh ôm khư khư khối bột như đứa trẻ con giữ chặt món đồ chơi, nhất quyết không buông. Cuối cùng, anh vẫn bị chị gái xinh đẹp từ từ gỡ từng ngón tay ra và đoạt lấy khối bột.

...Cổ tay khỏe kinh người, Doãn Trạch nhìn dấu tay đỏ trắng hằn rõ trên cổ tay mình, nó khiến anh nhớ đến thánh nhân Modi, một bậc thầy ngoại giao qua những cái bắt tay. Ai mà ngờ Yoshimura-san bề ngoài là một ngự tỷ quyến rũ, tri thức, hiền thục, mà bên trong lại ẩn chứa công lực thuần khiết đến vậy.

Động tác của Yoshimura Haruka rõ ràng điêu luyện và thành thục hơn hẳn, lực đẩy và nhào cũng mạnh mẽ hơn. Cô vừa làm vừa thong thả tán gẫu: “Sakura-chan bình thường có hay nấu ăn không em?”

“Dạ, em ạ?” Sakura Mio giật mình, rồi ánh mắt đảo đi nơi khác, “Thỉnh thoảng em cũng có làm một chút, đặc biệt là những lúc mẹ không có nhà thì em sẽ nấu ạ.”

“Từ khi nào thế?” Doãn Trạch chõ vào, “Hay cũng giống anh là vừa mới chém…”

Chưa dứt lời, anh đã ăn một cú giẫm chân không nhẹ không mạnh, buộc phải câm nín.

“Vậy thì giỏi quá, hồi bằng tuổi em chị còn lười lắm, cũng phải đến khi ra ở riêng mới bắt đầu mày mò thế giới bếp núc.” Yoshimura Haruka không chút nghi ngờ, dịu dàng nói.

“Nhưng trông chị có vẻ thạo lắm ạ.”

“Nhào bột không khó đâu, mà còn vui nữa, Sakura-chan có muốn thử không?”

“Thôi em xin kiếu ạ.” Cô gái vội vàng xua tay.

“Việc gì phải giấu nghề, trổ tài nội trợ gia truyền đã tôi luyện bấy lâu đi chứ.” Doãn Trạch nói giọng đầy xảo quyệt.

“Mấy, mấy món em hay nấu… không có món này.” Bạn học Sakura ngẩng cao đầu đáp trả.

“Thế thôi á?” Doãn Trạch cà khịa.

“Cái, cái gì chứ! Cho anh biết tay!” Cô gái lườm “anh bạn tốt” một cái cháy má, mặt hơi ửng đỏ rồi đành miễn cưỡng đi rửa tay.

Sakura Mio hồi tưởng lại kỹ thuật của hai người lúc nãy, rồi tung ra một tràng liên hoàn chiêu đại khai đại hợp.

Doãn Trạch và Yoshimura Haruka chỉ lặng lẽ đứng xem, không bình luận nửa lời. 

“Thế nào, ăn đứt anh rồi chứ?” Cô gái hừ một tiếng.

“Thủ pháp thượng thừa.” Doãn Trạch tấm tắc khen.

“Hừ hừ.”

“Với trình độ mát-xa chí ít cũng phải tầm bảng hiệu vàng thế này mà dùng cho mấy con gà, vịt, cá sắp lên thớt, chắc chắn sẽ xoa dịu được nỗi bi phẫn và uất hận của chúng. Ngay cả khối bột vô tri này cũng toát ra vẻ an nhiên tự tại, từ thân phận con mồi được thăng hoa thành một cái chết nhân đạo, rồi trở về với cội nguồn vũ trụ. Tôi xin gọi đây là nghi thức trấn hồn. Chẳng lẽ bữa nào cô cũng cử hành tang lễ cho nguyên liệu như vậy à? Bạn học Sakura, em thật là một người nhân hậu.” Doãn Trạch cảm khái.

“Công nhận là một thủ pháp rất tinh tế.” Yoshimura Haruka gật gù.

Sakura Mio nghe vậy thì mặt lạnh như tiền, động tác bắt đầu hỗn loạn.

“Em đang làm gì thế? Sao anh có cảm giác em đang nặn mặt người vậy?” Với tố chất nghệ thuật của mình, Doãn Trạch nhạy bén nhận ra sự biến dạng của khối bột.

“Hình như thế thật~ Không biết là của tên khốn nào đây.” Bạn học Sakura liếc anh cười khẩy, tay thì vỗ bôm bốp vào khối bột.

“Anh có cảm giác en đang nguyền rủa ai đó.”

“Ai biết đâu, em chỉ đang nhào bột thôi mà.”

Doãn Trạch lén véo một mẩu bột, cũng bắt đầu nặn mặt người.

“Anh làm gì đấy?! Không được cướp bột của em!” Sakura Mio xù lông, y như một đứa trẻ bị giật mất đất nặn.

“Yoshimura-san mau xé cho em một miếng, em muốn làm một mái tóc ngắn!” Doãn Trạch ôm khư khư cục bột nhỏ như gà mẹ giữ con.

“Á á á cậu định nặn mặt ai?!”

Lúc Iwahira Suruga và Matsuda Makoto bưng khay nhân thịt ra, thứ họ thấy không phải là những miếng vỏ bánh cảo vuông vức như tưởng tượng, mà là hai bức tượng bán thân 3D bằng bột sống động như thật trên thớt.

Cái có nét nam tính thì xấu như ma chê quỷ hờn, còn cái có nét nữ tính thì ngũ quan lại rất hài hòa. Nhìn sang Yoshimura Haruka đang đứng ngoài tủm tỉm cười, rồi lại nhìn Takizawa-kun đang ủ rũ cúi gằm và Sakura trong tư thế người chiến thắng đang khoanh tay nghênh mặt.

Dường như một trận thư hùng vừa âm thầm ngã ngũ.

“Thế nào, em nặn có đáng yêu không?” Sakura Mio hỏi với vẻ đầy đắc thắng.

“Đáng yêu, mười người thì chín người thấy đều phải xuýt xoa.” Doãn Trạch vừa xoa eo vừa mỉm cười.

“Thế còn người thứ mười thì sao?” Sakura Mio truy hỏi.

“Người đó tên A Vĩ, mà A Vĩ thì chết rồi.” (A Vĩ chết rồi làm meme bên Trung, awsl. dễ thương quá rồi)

“Vậy còn vỏ bánh cảo thì sao…” Matsuda Makoto là một người đàn ông đáng tin, thực tế và lý trí. Cậu gãi đầu, chĩa thẳng vào vấn đề cốt lõi.

“Khỏi lo, tôi đã có Kế hoạch B từ lâu.” Iwahira Suruga, người hoàn toàn làm chủ ván cờ, tự tin tuyên bố, “Trong tủ lạnh có sẵn vỏ bánh cảo dây chuyền công nghiệp rồi.”

“Vậy đống này thì sao?”

“Làm mì cắt dao.”