Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 2: Vì những ngày nghỉ mỗi ngày - Chương 9: Võ công của người này không hề thua kém tôi

Năm người nhanh chóng ngồi quây quần quanh chiếc bàn trên sàn, cùng nhau cho nhân và gói bánh chẻo. Matsuda Makoto làm khá ổn, thế là mọi người đều học theo cách của cậu.

“Em có biết tại sao cùng là bột bọc nhân mà lại phân biệt thành bánh bao và bánh chẻo không?” Doãn Trạch đột nhiên bắt chuyện với Sakura Mio.

“Vì một loại hấp, một loại luộc à?” Cô gái liếc anh một cái.

“Khác biệt lớn nhất tất nhiên là hình dáng rồi.” Doãn Trạch ném cho cô gái một ánh mắt chán ghét, nhìn vào chiếc bánh chẻo hình “viên gạch” độc đáo trong tay cô.

“Thì có sao đâu! Bánh chẻo ngon hay dở là ở nhân và nước chấm, có đẹp hay không cũng đâu ảnh hưởng!” Sakura Mio đỏ mặt cãi lại. “Ngược lại là anh đấy, sao cứ gói nhiều thịt thế, lãng phí quá đi!”

“Vỏ mỏng nhân nhiều không tốt sao? Em ra ngoài hàng ăn thử xem, hai ba cái bánh chẻo gộp lại có khi còn chẳng đủ thịt để em nhét kẽ răng nữa là.”

“Thế thì anh cứ vo thành viên thịt luôn đi, gói bánh chẻo làm gì nữa.”

“Em vẫn còn ngây thơ lắm, chưa hiểu được cái thú tự lừa mình dối người trong cuộc sống để tạo ra những bất ngờ thú vị đâu. Một đĩa rau vốn chẳng nên có chút thịt cá nào lại đột nhiên gắp được mấy miếng xá xíu, cảm giác đó còn vui hơn cả việc ăn xá xíu trực tiếp. Đây được gọi là niềm hạnh phúc vượt trên cả mong đợi.” Doãn Trạch giảng giải. “Làm người là phải thế, hãy hạ thấp kỳ vọng của mình xuống. Lúc gặp khó khăn thì nghĩ đến những người còn khó khăn hơn, lúc gặp xui xẻo thì tìm người còn xui hơn mình... Nếu bản thân mình thực sự là đứa tệ nhất, thì ít nhất em cũng đã cho đứa tệ thứ hai niềm tin để sống tiếp. Như vậy chẳng phải là mình cũng có giá trị tồn tại riêng rồi sao?”

“Em hiểu rồi.” Sakura Mio liếc nhìn mấy chiếc bánh chẻo cũng dị hợm không kém do anh chàng gói. “Vì anh là người gói tệ thứ hai, nên chính em đã cho anh dũng khí để nói đùa đấy.”

“Chuẩn luôn.” Doãn Trạch mỉm cười gật đầu tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý. “Dù sao thì mình cũng không phải đứa mất mặt nhất.”

Sao trên đời lại có người mặt dày đến thế chứ, cô gái cố gắng giữ nụ cười hòa nhã trên môi.

“Tôi thì thấy mọi người cũng sàn sàn như nhau cả.” Iwahira Suruga nhìn quanh. “Chắc chỉ có Matsuda từng đi làm thêm nhiều nên mới biết gói một chút thôi.”

“Ai cũng không biết làm, thế sao lại rủ nhau gói bánh chẻo vậy.” Yoshishiro Haruka nói với vẻ dở khóc dở cười.

“Chà, những món ăn mà ai cũng tham gia được thì cũng chỉ có vài món thôi. Chúng ta lại chẳng có tiền, có xe, có đồ nghề, không thì tôi cũng muốn đi cắm trại nướng BBQ lắm chứ.” Iwahira Suruga nhún vai.

“Thế này không phải rất vui sao?” Matsuda Makoto thì lại rất tận hưởng không khí thư thái của buổi tụ tập nhỏ này, lúc nào cũng tươi cười vui vẻ.

“À phải rồi, nếu gói một đồng xu vào trong bánh chẻo, ai ăn được sẽ gặp may mắn đấy.” Doãn Trạch nói. “Nhưng chiêu này phải giấu thật kỹ trong nồi nước dùng. Chứ nhét vào bánh của tôi với của Sakura thì ai cũng nhìn ra ngay.”

“Hứ, ai mà thèm.” Sakura Mio khinh khỉnh hừ một tiếng.

“Đừng làm nhiều quá nhé mọi người, ăn không hết là phiền lắm đấy.” Iwahira Suruga nhắc.

“Vậy tôi đi đun nước và chuẩn bị nước chấm đây.” Matsuda Makoto nhẩm đếm số bánh chẻo trên bàn, cảm thấy cũng hòm hòm rồi.

“Khoan đã, để tớ chụp một tấm ảnh đã.” Yoshishiro Haruka giơ điện thoại lên chụp vài kiểu. “Lát nữa tớ đăng lên blog với Twitter.”

“Ồ, nhớ tag tớ vào đấy!” Iwahira Suruga cười bảo.

Sau khi dọn dẹp phòng ốc và bàn ghế xong, Matsuda Makoto đang ở trong bếp vừa thả bánh chẻo vào nồi vừa nhớ ra một chuyện quan trọng, liền nói lớn: “À đúng rồi, sắp đến giờ chiếu anime rồi phải không?”

“Sao thế, cậu cũng đang theo dõi bộ nào à?” Doãn Trạch nhướng mày, không ngờ Matsuda cũng xem cả anime... ecchi.

“Bộ 《Deep Dark Fantasy》 sắp chiếu tập đầu tiên rồi! Đó là tác phẩm đầu tay của cậu mà!” Matsuda Makoto vui mừng nói.

“Hả?”

“Cái gì, thật không, nhanh lên, kênh nào thế?” Mấy người còn lại lập tức tỏ ra hứng thú, chuẩn bị thưởng thức một cách nghiêm túc. Cả bọn kéo nhau ngồi trước TV, vừa cắn hạt dưa vừa chờ đợi.

Doãn Trạch cũng bị ép ngồi kẹp giữa ghế sofa, chuẩn bị chịu màn tra tấn công khai.

Sau vài lượt quảng cáo, màn hình chiếc TV nhỏ đột nhiên tối sầm lại, rồi một bài OP rock sôi động vang lên. Các cảnh quay chuyển động với tốc độ cao, lướt qua hàng loạt cảnh chiến đấu và cận cảnh nhân vật.

Ngay cả Matsuda Makoto, người đang phải canh nồi bánh chẻo, cũng tựa vào cửa bếp, duỗi đầu ngóng vào chiếc TV trong phòng khách.

Khi đoạn nhạc mở đầu kết thúc, một đoạn dẫn chuyện với giọng kể từ tốn vang lên. Khác hẳn với bản nháp mà cậu thấy hôm thu âm, phiên bản hoàn chỉnh có hình ảnh vô cùng tinh xảo và chi tiết. Các hiệu ứng đặc biệt và vòng tròn ma pháp vốn chỉ được ghi chú bằng chữ nay đã được hiện thực hóa một cách công phu. Cảnh đại quân xung trận, bóng dáng Ma Vương hiện lên đầy uy áp, đến mức dường như có thể ngửi thấy mùi tiền đang được đốt.

Tiếp đó là cảnh đoàn xe ngựa đi giữa một khu rừng rộng lớn, hiệu ứng ánh sáng, bóng đổ, và mặt nước đều hoàn hảo không một tì vết. Chắc hẳn đã có không biết bao nhiêu họa sĩ phải vắt kiệt sức lực, thức trắng đêm để hoàn thành.

——Không hổ danh Sony-san, đúng là nhà có điều kiện!

Mấy người bạn cùng lứa ban nãy còn trêu chọc vài câu, giờ đều im phăng phắc theo dõi bộ phim.

“Dừng xe.” Một mệnh lệnh ngắn gọn, dứt khoát vang lên. Một kỵ sĩ trong bộ giáp bạc lộng lẫy với khuôn mặt kiên nghị chậm rãi tiến đến bên xe ngựa, nhẹ nhàng cất lời: “Thưa công chúa điện hạ, chúng ta đã đi cả nửa ngày rồi, người có muốn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành không?”

Ánh mắt của hội bạn đồng kỳ lập tức đảo qua lại giữa màn hình TV và cậu chàng đang ngồi nghiêm trang trên ghế.

...Sao mà thấy ngượng ngùng thế này. Rõ ràng là giọng của mình, nhưng được thể hiện một cách điêu luyện và nghiêm túc như vậy, nghe ở ngoài quả là không quen chút nào.

Hơn nữa, anh chàng kỵ sĩ còn được vẽ đẹp trai hơn cậu tưởng rất nhiều, trông không giống một nhân vật phụ chút nào.

“Nghe giọng thôi đã biết là trai đẹp rồi.” Iwahira Suruga chép miệng thì thầm.

Bản phim cuối cùng đã sử dụng phiên bản thu âm lại toàn bộ lần thứ hai của cậu. Với chất giọng tao nhã, truyền cảm kết hợp cùng hình ảnh xuất sắc được đầu tư kỹ lưỡng, màn tương tác giữa anh kỵ sĩ và công chúa trông chẳng khác gì của nam nữ chính.

Sau đó, khi bị phục kích, anh kỵ sĩ càng tỏ ra bình tĩnh, chỉ huy thuộc hạ tổ chức phòng thủ, rồi cực ngầu rút kiếm hạ gục mấy tên lính quèn trong nháy mắt. Khi đối đầu với tên trùm khủng bố sừng sỏ, những đường kiếm của cả hai loang loáng, chiêu thức được thiết kế đẹp mắt, sức biểu cảm cực kỳ bùng nổ. Loạt cảnh chiến đấu này thực sự đã nâng tầm tác phẩm lên một bậc.

Mọi người đều đang đắm chìm trong phần hoạt họa chất lượng cao.

Nhưng vẻ mặt của Doãn Trạch ngày một kỳ quái.

Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau, anh kỵ sĩ bị chặt đứt một cánh tay. Tiếp đó, anh ta gầm lên một cách hiên ngang, đọc câu thần chú của tuyệt kỹ cuối cùng, lao vào định bụng sẽ cùng kẻ địch chết chùm. Kết quả, khi khói bụi tan đi, tên trùm không hề hấn gì, còn anh kỵ sĩ đã mất hết vẻ oai phong, nằm hấp hối trên mặt đất.

Cuối cùng, nhân vật chính thực sự mới xuất hiện hoành tráng, dùng những hiệu ứng còn ngầu hơn để kết liễu kẻ địch, nói vài lời trăn trối với anh kỵ sĩ rồi cảnh phim chuyển đi.

“Ể? Takizawa, cậu chết rồi sao?” Matsuda Makoto ngơ ngác. “Không còn đoạn nào nữa à?”

“...Tôi đóng vai quần chúng mà.” Doãn Trạch cạn lời.

“Nhìn không khí lúc đó tôi còn tưởng cậu sắp đứng dậy chiến tiếp được chứ.” Iwahira Suruga cũng ngạc nhiên nói.

Cả nhóm nhìn nhau, không biết nói gì hơn.

Thế thôi á?

Sao một nhân vật có ngoại hình và khí chất của vai chính mà lại bay màu trong vòng ba phút, lại còn kịp trăng trối gửi gắm người thương nữa?

Sakura Mio cúi đầu lướt điện thoại, rồi đột nhiên im lặng đưa cho anh.

Doãn Trạch cầm lấy lướt xem.

[Ngầu vãi, đúng là đơn vị đo lường sức mạnh xuyên suốt cả series, Alredo. Cảnh tự nổ của ảnh làm tôi khóc luôn.]

[Anh Al tuy đã ra đi, nhưng huyền thoại về anh sẽ sống mãi trong lời kể của các cường giả.]

[Tin buồn: Tập mới nhất tiết lộ anh Al vô địch giải đấu kiếm vương năm xưa là do hớt tay trên của Xích Nha. Đơn vị đo lường sức mạnh bị mất giá, hàng loạt cao thủ khác cũng bị hạ bậc theo, khóc một dòng sông.]

[Cho hỏi 5 anh Al có cân được phó sứ giả của Ảnh Miệt Giáo Phái không?]

[Trong nguyên tác thì không, 5 anh Al cũng chỉ cỡ chuẩn Kiếm Thánh thôi. Nhưng trong game thì được, luật mới cho phép Alredo cầm Long Tức Kiếm, nếu đổ xúc xắc qua được lượt tự nổ thì đừng nói là phó sứ giả, đến Tà Vương cũng cho nổ tung luôn.]

[Kẻ mạnh mãi mạnh, đúng là thước đo duy nhất để thẩm định cường giả. Hóng video tổng hợp mấy pha tự nổ của anh Al.]

[Chủ yếu là do đổ xúc xắc xịt, tự nổ không thành công, chứ không thì anh Al sao lại thua được?]

[Lão tác giả gian lận đổ chì vào xúc xắc rồi, toàn nhắm vào anh Al của tôi.]

[Thông tin cho người mới: Kỵ sĩ hoàng gia Alredo, hay còn gọi là anh Al, bay màu ngay chương đầu tiên của nguyên tác. Nhưng sau này liên tục được các cường giả khác nhắc đến với sự nể trọng, mỗi lần tâng bốc ai đó là y như rằng có câu ‘kiếm thuật sắc bén không thua gì Kiếm Vương Alredo năm xưa’, nên rất tiện để làm thước đo sức mạnh. Ngoài ra, trong board game, thẻ bài của anh Al còn có kỹ năng tự nổ, chính là chiêu trong anime đấy, dùng làm tùy tùng thì sướng phải biết.]

[Cứ mỗi một ván game, lại có một anh Al hy sinh bản thân để thành toàn cho đại cục.]

[Tôi thích nhất là dùng anh Al cho nổ con Đấu Quỷ màu đỏ. Rớt ra dây chuyền thì đeo cho công chúa, rồi tôi với công chúa lại tiếp tục lên đường.]

Cái quái gì thế này.

Doãn Trạch đơ cả người.

Sakura Mio thì co rúm người lại, cố nén cười đến mức toàn thân run lên.