Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 2: Vì những ngày nghỉ mỗi ngày - Chương 12: Hạnh phúc là được ngủ

Ghi chú: Từ chương này mình đổi thành "anh" thay vì "cậu" cho nhân vật chính ở ngôi thứ ba

===============

Doãn Trạch ngồi xuống, chỉ mất hơn chục giây lật soàn soạt qua kịch bản. Anh liếc mắt một lượt, lưu hết vào bộ nhớ rồi chẳng thèm để tâm nữa, dù sao lúc cần dùng cứ tạm thời lôi ra là được.

Hidaka Aina chào hỏi anh vài câu xã giao rồi lại tập trung tinh thần vào việc giải quyết mớ bài tập khó nhằn.

Phải thành thật thừa nhận, khả năng nhanh chóng tĩnh tâm và bước vào trạng thái tập trung cao độ trong bất kỳ hoàn cảnh nào là một bản lĩnh hiếm có. Nó là quả ngọt của một quá trình dài rèn luyện kỷ luật tự giác, là “trang bị tiêu chuẩn” của những người thành công đi lên bằng thực lực, chứ không phải đám “cậu ấm cô chiêu”.

Chứ đổi lại là anh, đến cả việc nằm nghiêng xem nhóm nhạc nữ biểu diễn cũng thấy cái đệm lót mông quá cứng, nói gì đến chuyện học hành.

Doãn Trạch len lén đánh mắt, ngắm nghía vị nữ sinh hoa anh đào “hàng thật giá thật” đang ở ngay trước mắt.

Thuở xưa, dân tình hay truyền tai nhau một câu, rằng phải ở nhà Mỹ, thuê quản gia Anh, ăn cơm Tàu, lấy vợ Nhật, và chọc ghẹo lính Pháp.

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, hình tượng Yamato Nadeshiko của Nhật Bản đã ăn sâu vào tâm trí của phái mạnh. Họ là những người phụ nữ có thể vì việc nhà mà thức khuya dậy sớm, tính cách dịu dàng hiền thục, cử chỉ lời nói vô cùng ý tứ. Chồng ra khỏi nhà thì có hộp bento thịnh soạn kèm lời dặn “anh đi đường cẩn thận” đầy tình cảm, về đến nhà thì đã có cơm ngon canh ngọt nóng hổi và bồn nước tắm với nhiệt độ vừa phải chờ sẵn.

Tóm lại, họ là sự kết tinh của cổ điển, thanh lịch, dịu dàng và trung thành – một tổng hòa mọi nét đẹp của người phụ nữ phương Đông truyền thống.

Dĩ nhiên, cùng với tốc độ lan truyền thông tin chóng mặt của thời đại, người ta mới vỡ lẽ rằng chuyện này cũng hệt như việc các cô gái Ukraine tóc vàng chân dài mê mẩn những anh chàng Trung Hoa thật thà chăm chỉ, tất cả chỉ là ảo tưởng, là dối trá, là mơ mộng đơn phương mà thôi.

Thế nhưng, bên cạnh hình tượng Yamato Nadeshiko, còn một hình mẫu phụ nữ Nhật Bản khác cũng chứa đầy những ảo mộng, đó chính là nữ sinh trung học.

Khác với các nam sinh trung học luôn ngồi ở bàn áp chót cạnh cửa sổ, tung hoành vạn giới, một tay đồ thần, đầu ngón tay diệt thánh; những nữ sinh trung học non nớt chớm nở lại được gửi gắm tất cả những nét đẹp mơ màng, mông lung của tuổi thanh xuân.

“Thiếu nữ” – hai từ này vừa gợi lên một thân thể cấm kỵ, vừa tượng trưng cho một linh hồn thiêng liêng. Đó là sự tinh khiết không vương chút bụi trần, là sự phóng chiếu của ảo mộng và lãng mạn. Văn hóa Nhật Bản suốt mấy trăm năm qua luôn đắm say hình tượng này.

Họ là tình yêu thuần khiết đến tột cùng trong 《Xứ tuyết》.

Họ là nỗi trống vắng và sự tàn phai trong 《Truyện kể Genji》.

Họ là niềm mong chờ và nét e ấp trong 《Makura no Sōshi》.

Họ là sự kìm nén và nỗi đoạn tuyệt trong 《Thanh mai trúc mã》.

Dĩ nhiên là Doãn Trạch cũng từng mơ mộng.

Vớ vẩn, một cô thiếu nữ xinh xắn đáng yêu trong bộ đồng phục trắng tinh thì có ai mà không mê?

Và bây giờ, một nữ sinh “hàng thật giá thật” đang ở ngay trước mắt anh!

Thực ra thì từ trước đến giờ anh cũng gặp nhiều rồi... chưa kể những cô nàng vừa uống trà sữa vừa tan học về nhà bắt gặp trên đường, ngay cả Sakura-san cũng là một nữ sinh. Thế nhưng, cô đồng nghiệp trẻ tuổi này tuy có vẻ hướng nội khi gặp người lạ, nhưng lúc nói chuyện riêng với anh lại có phần nam tính.

Thế thì không ổn, hoàn toàn không ổn, chỉ số “nữ tính” quá thấp, cách xa những bóng hồng trong văn học một trời một vực!

Ấy thế mà, tiền bối kém tuổi Hidaka Aina – phải nói thế nào nhỉ, cô ấy là người mặc đồng phục thủy thủ hợp nhất mà Doãn Trạch từng gặp trong đời thực.

Đẹp một cách tự nhiên!

Tuyệt, tuyệt vời.

Ngay lúc chàng trai đang mải mê hồi tưởng về muôn vàn tác phẩm văn học thanh xuân, và cảm thấy một tâm nguyện đời mình cuối cùng cũng được thỏa, thì cô gái đang cặm cụi làm bài ở phía đối diện cũng không thể tập trung được nữa.

Cô nhạy bén cảm nhận được ánh nhìn đó.

Vốn là một ngôi sao nhí, từng trải qua phim trường và sân khấu, cô đã sớm quen với việc bị người khác chú ý. Nhưng bị một chàng trai nhìn chằm chằm như thế này, cô vẫn thấy hơi khó chịu.

Thật là quá thất lễ.

Thế là Hidaka Aina đặt bút xuống, nở lại nụ cười xã giao quen thuộc, “Xin lỗi, tôi có làm phiền anh không? Thấy anh có vẻ để tâm?”

Đây vừa là lời nhắc nhở, vừa là sự phòng bị.

“Không đâu, chỉ là tôi hơi xúc động thôi.” Trái lại, ánh mắt Doãn Trạch vẫn trong veo, nụ cười thanh sạch, anh vui vẻ nói, “Dáng vẻ em tập trung làm bài thật yên tĩnh, làm tôi nhớ lại nhiều chuyện.”

Cái giọng điệu như anh trai đang nói với em gái này khiến cô gái có chút bất ngờ... nó đường hoàng và trong sáng như ánh trăng rằm.

Hidaka Aina im lặng một lát, rồi đoán chừng cũng sắp đến giờ, cô dứt khoát thu dọn sách vở.

“Làm xong rồi à?” Doãn Trạch thấy thế liền hỏi.

“Sắp đến giờ thu âm rồi, chúng ta nên bàn trước về nội dung và không khí của buổi phát thanh.” Cô gái ho nhẹ một tiếng rồi nói, “Takizawa-san, trước đây anh có kinh nghiệm trong lĩnh vực này không ạ?”

“Chưa, đây là lần đầu tiên của tôi.”

“Vậy anh có hiểu biết gì về các chương trình phát thanh không? Có biết chúng ta chủ yếu sẽ làm gì không?” cô gái hỏi tiếp.

“Tuyên truyền, tăng tầm ảnh hưởng cho IP, và mở rộng doanh thu?”

“Sau này anh có tham gia các chương trình khác không? Ví dụ như quay lại chương trình của Deep Dark Fantasy chẳng hạn.”

“Chỉ cần được mời, nếu có thời gian tôi sẽ đến.”

“Anh có yêu cầu gì đặc biệt không? Thói quen cá nhân của anh là gì?” cô gái khoanh tay hỏi.

“Không có, tôi chỉ muốn mọi thứ thật thoải mái và vui vẻ.”

“Anh có chuẩn bị gì cho vai trò khách mời số đầu tiên không? Anh có thấy mình đủ sức đảm nhiệm không?”

“Tôi sẵn lòng cống hiến, tuyệt đối trung thành với tập thể, và chắc chắn sẽ nỗ lực tạo ra giá trị...” Doãn Trạch vừa nói vừa gãi đầu. Khoan, sao mình lại có cảm giác như đang bị quản lý dự án phỏng vấn thế này.

“Thực ra quy trình tổng thể cũng khá đơn giản thôi.” Hidaka Aina, với cặp kính gọng xám trên sống mũi nhỏ nhắn, giải thích, “Mở đầu khuấy động không khí, trả lời câu hỏi khán giả, chia sẻ chuyện hậu trường, lồng tiếng tiểu phẩm, và quảng cáo. Anh có thắc mắc gì không?”

“Không có.” Doãn Trạch lắc đầu, anh sao cũng được.

“Dù sao tôi cũng là người dẫn chương trình thường trực, nếu số đầu tiên thành công, các số sau sẽ có cơ sở để tiếp nối.” Hidaka Aina nói với vẻ khá nghiêm túc.

“Tôi thế nào cũng được.” Doãn Trạch tỏ ý sẽ phối hợp, anh thực sự không bận tâm.

“Trong các phần này, chỉ có phần trả lời câu hỏi và chia sẻ hậu trường là không có kịch bản, chúng ta có muốn thử trước không?”

“Cũng được, vậy em cứ bắt đầu đi.”

Hidaka Aina liền bắt đầu trầm ngâm.

Thư của khán giả thì chưa có, vì đây là số đầu tiên. Chuyện hậu trường cũng chưa, vì tập hai mới thu được một nửa, mà người trước mặt thì mới chỉ thu xong tập một... bỗng chốc, cô không biết phải bắt đầu từ đâu.

Doãn Trạch ngồi chờ để phụ họa, nhưng lại thấy “cô quản lý dự án” này có vẻ đang bị khựng lại. Bản năng của một nhân viên công sở thôi thúc anh phải giải vây cho sếp, anh bèn hỏi, “Hidaka-san, rõ ràng em vẫn đang đi học mà đã đảm nhận vai chính, đã là tiền bối của tôi rồi, thật đáng ngạc nhiên.”

Cô gái ngẩn người một lát, rồi nhanh chóng bắt lời, “Hồi nhỏ tôi đã tham gia một vài tác phẩm, nhưng chuyển sang làm Seiyuu ở hậu trường thì cũng mới bắt đầu thôi ạ.”

“Vậy chắc hẳn vất vả lắm?” Doãn Trạch tỏ vẻ đã hiểu, “Phải quán xuyến nhiều việc cùng lúc rất tốn sức lực.”

“Vâng, và tôi cũng dần nhận ra, có lẽ mình không hợp với con đường diễn viên cho lắm.” Cô gái ngập ngừng, nói khẽ.

“Người lớn rất ngưỡng mộ những người trẻ tuổi, đặc biệt là những người đã sớm vạch ra con đường cho mình và đang thực hiện nó.” Nghĩ đến bản thân, Doãn Trạch bất giác thở dài, “Em là một người rất tuyệt vời.”

“À... cảm ơn anh.” Hidaka Aina nghiêng đầu, “Takizawa-san trông cũng không lớn tuổi lắm mà?”

“Đương nhiên rồi, người giỏi là thầy mà. Trong lĩnh vực diễn xuất này, tôi vẫn phải học hỏi em nhiều.”

“Diễn xuất của tôi có là gì đâu, vẫn còn nhiều thiếu sót lắm. Takizawa-san dù là lần đầu ra mắt mà đã rất ung dung, thành quả không thua kém các tiền bối khác, thế mới là lợi hại.” Hidaka Aina khiêm tốn đáp.

“Đó đều là công sức khổ luyện của một người khác.” Chàng trai khẽ nói. “À phải rồi, Hidaka-san làm thế nào để cân bằng giữa việc học và công việc vậy?”

“Ừm, chắc là tận dụng tốt mỗi ngày thôi ạ.”

“Việc chuyên tâm ôn thi thực sự không hề dễ dàng hơn đi làm chút nào đâu.” Doãn Trạch nhớ lại cả chồng sách mình phải học thuộc, bất giác có ảo giác như bị suy dinh dưỡng.

“Đúng vậy ạ, khối xã hội thì phải nhớ rất nhiều, còn khối tự nhiên thì lại khó.” Hidaka Aina cũng tỏ vẻ chán nản.

“Vừa rồi tôi thấy em có vẻ đau đầu lắm. Vậy bình thường em có đi học thêm ở các trung tâm không?”

“Cách một tuần tôi sẽ đi một lần, chủ yếu là để tổng hợp các câu hỏi khó rồi nhờ giáo viên giải đáp. Những bài toán hóc búa tôi cũng để dành lại. Bài lúc nãy tôi cũng không giải được, định bụng để sau hỏi.”

“Vậy sao? Để tôi xem thử?”

“Takizawa-san là sinh viên đại học đúng không ạ?”

“Năm nhất.”

“Vậy chắc không thành vấn đề.” Hidaka Aina cũng rất thoải mái, đưa cuốn sách bài tập cho anh.

“Ồ, là dạng bài này à.” Doãn Trạch mất nửa phút để đọc đề.

“Được không anh?” Hidaka Aina hỏi.

“Em phải dùng công thức này, tìm ra điều kiện còn thiếu trước thì bài toán sẽ đơn giản hơn nhiều.” Doãn Trạch lẩm bẩm, rồi cầm bút bắt đầu viết lia lịa.

Mười phút sau.

Vị producer, sau khi đã thống nhất xong các chi tiết cuối cùng, bước vào phòng thu để chuẩn bị thông báo.

Cả hai người họ đều được nhiều chuyên gia trong ngành khen ngợi, công ty cũng đang dốc sức lăng xê, và bản thân họ cũng có vẻ rất nỗ lực. Với tư cách là những ứng cử viên sáng giá cho danh hiệu Seiyuu nổi tiếng trong tương lai, chắc hẳn họ đã trao đổi xong xuôi và chỉ chờ đến giờ thu âm.

Vị producer rảo bước như rồng đi hổ bước, đẩy cửa bước vào.

Rồi ông thấy, vị khách mời đang vắt chéo chân, cầm một cuốn sách tiếng Anh và nhẩm đọc từng từ. Còn cô người dẫn chương trình tận tụy thì đang cặm cụi chép chính tả.