“Và sau đây là câu hỏi cuối cùng.” Hidaka Aina lên tiếng, “Với tư cách là người thể hiện vai diễn, hai vị có suy nghĩ như thế nào về mối quan hệ giữa chàng kỵ sĩ và nàng công chúa trong truyện?”
“Về Alredo và Penneys ư, trước hết rõ ràng là quan hệ chủ-tớ rồi.” Doãn Trạch khoanh tay đáp.
“Đúng vậy đó, Alredo thực sự rất tận tâm tận lực. Khi nhận ra khó có thể đánh bại đối thủ, anh ấy đã không ngần ngại sử dụng một chiêu thức đồng quy vu tận tàn khốc như thế.” Hidaka Aina nói với vẻ tiếc nuối.
‘Nhưng mà kẻ địch có bị thương tích gì đâu,’ Doãn Trạch thầm bổ sung trong bụng.
“Cơ mà cũng không chỉ đơn thuần là chủ-tớ đâu nhỉ? Em thấy ngoài lòng trung thành và trách nhiệm ra, Alredo còn dành cho công chúa một sự ngưỡng mộ và yêu mến sâu sắc nữa.” Hidaka Aina ngẫm nghĩ một lát, “Vì rào cản giai cấp không thể vượt qua, anh ấy chỉ có thể âm thầm bảo vệ từ xa... đúng là một sự lãng mạn nhuốm màu bi thương.”
“Một tình yêu vô vọng thì chỉ mang lại khổ đau mà thôi.” Chàng trai thở dài.
“Ủa sao thế, Takizawa-kun vừa mới lộ ra vẻ mặt của một kẻ dày dạn tình trường đã nhìn thấu hồng trần, chẳng lẽ anh đồng cảm sao?” Cô nữ sinh cấp hai không kìm được máu bà tám nổi lên.
“Anh chỉ hơi xúc động thôi. Lời trăn trối của Alredo trước lúc lâm chung chỉ toàn là phó thác và an ủi. Giá như anh ấy có thể tự mình nói ra tình cảm trong lòng thì tốt biết mấy, bởi đến tính mạng anh ấy còn có thể hiến dâng không một chút do dự. Nếu trong mắt công chúa, tất cả những điều đó chỉ đơn thuần là lòng trung thành tuyệt đối mà không hề có tình yêu, thì chẳng phải là quá đáng tiếc sao?”
Dù sao đây cũng là vai diễn đầu tiên của mình, nên anh cũng nói giúp cho chàng kỵ sĩ vài lời.
“Đúng là vậy thật. Đôi khi ly biệt và hội ngộ chỉ diễn ra trong chớp mắt, rất dễ để lại những hối tiếc và xót xa.”
Hidaka Aina gật đầu tán thành.
“Vậy thì, phần hỏi đáp xin được kết thúc tại đây. Nếu quý vị khán giả có bất kỳ thắc mắc hay hứng thú nào, hãy nhớ gửi thư cho chương trình trong lần tới nhé.”
Tiếng BGM vui tươi chuyển cảnh vang lên trong tai nghe, hai người tranh thủ uống vài ngụm nước cho thông họng.
“Tùng tùng tùng~~ Chào mừng đến với Sân khấu kịch ngẫu hứng của Seiyuu Deep Dark! Tại đây, tôi trong vai trò người dẫn chương trình và ngài khách mời sẽ hóa thân thành các nhân vật được chỉ định để hoàn thành một vở kịch ngắn.” Hidaka Aina lật sang trang mới và giới thiệu.
“Nhân vật được chỉ định ạ?” Doãn Trạch tò mò hỏi, “Tức là không nhất thiết phải là nhân vật mình lồng tiếng ban đầu, đúng không?”
“Chính xác! Người dẫn chương trình và khách mời sẽ cùng rút ngẫu nhiên các mẩu giấy ghi tên nhân vật từ trong hộp.” Hidaka Aina nhìn kịch bản, đọc lại quy tắc. “Mỗi nhân vật sẽ có một dòng mô tả thông tin cơ bản, và chúng ta phải dựa vào đó để ứng biến tại chỗ.”
“Phải tự nghĩ lời thoại sao?” ‘Kiểu này thể nào cũng toang cho xem,’ Doãn Trạch thiếu tự tin gãi đầu.
“Đúng vậy đó, cho xin kịch bản đi mà.” Cô gái chu môi, cố tình phàn nàn với các nhân viên đang ở bên ngoài.
“Vì đây là số đầu tiên mang tính kỷ niệm, nếu có sai sót gì thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến các số sau này. Mà nói đi nói lại, từ các số sau chắc hẳn khách mời sẽ là những tiền bối dày dạn kinh nghiệm và cực kỳ chuyên nghiệp, phải không ạ?”
Thấy thế, Doãn Trạch liền ngồi thẳng lưng, đưa ra một đề nghị hết sức hợp tình hợp lý.
“Nếu đã vậy, hay là anh xin được giữ lại cơ hội diễn xuất lần này, nhường lại hy vọng và tiết mục đặc sắc mang lại tiếng cười cho mọi người cho khách mời của số thứ hai.”
“Vậy ý anh là sao?” Hidaka Aina hỏi với vẻ kỳ quặc.
“Bỏ qua tiết mục này đi!” Doãn Trạch ưỡn ngực, không kìm được mà bắt chước chàng kỵ sĩ. “Hidaka-san, hãy quên tôi đi! Xin hãy như nàng Penneys, vững bước tiến về phía trước cùng với nhân vật chính thực sự!”
Nhà sản xuất bên ngoài, mặt không cảm xúc, giơ lên một tấm bảng viết bằng bút lông dầu hai chữ: “TRỪ LƯƠNG”.
“Anh xin lỗi, những lời vừa rồi đều là dối lòng. Hidaka-san, xin cậu đừng bỏ rơi anh! Xin hãy để anh cùng em đột phá bản thân, đối mặt với thử thách để gặt hái thành công.” Doãn Trạch cúi đầu nhận sai.
“Một kỵ sĩ thì không thể lâm trận đào ngũ được đâu.” Cô gái được dịp thưởng thức màn lật mặt ở cự ly gần, dù bản thân cũng hồi hộp nhưng vẫn lên tiếng cổ vũ anh.
Thế rồi hai người lần lượt thò tay vào chiếc hộp đen nhỏ, mỗi người rút một mẩu giấy rồi mở ra.
“Một senpai đẹp trai của câu lạc bộ bóng đá, giỏi thể thao, tính cách đơn thuần?” Hidaka Aina ngẩn ra.
“Một cô bé văn học năm hai trung học cơ sở ngốc nghếch đáng yêu với tài lẻ là làm bánh quy cực ngon?!” Doãn Trạch chết sững.
“Ủa, trong hộp này không phải là nhân vật trong tác phẩm ạ?” Hidaka Aina nhìn về phía nhân viên với ánh mắt đầy thắc mắc.
Sau khi nhận được một nụ cười khẳng định đầy vui vẻ, hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Ờm... tức là chúng ta phải diễn theo hai thiết lập này sao? Nhưng mà anh rút trúng vai nữ rồi, Hidaka-san, hay là chúng ta đổi cho nhau đi?” Doãn Trạch gửi lời mời đổi vai cho đồng đội.
“Không được đâu, trong luật đâu có mục này.” Cô gái tóc đuôi ngựa liếc đi chỗ khác, từ chối lời đề nghị.
“Hả?”
“Quan trọng hơn là chúng ta nên nhanh chóng nghĩ xem phải diễn cái gì đi chứ.”
“Khoan khoan, xét về mọi mặt thì vai cô bé văn học này hợp với cậu hơn mà?”
“Nhưng em có thích đọc sách đâu.”
“Nhưng em biết làm bánh quy giống cô ấy mà. Lần đầu chúng ta gặp nhau em còn mời tôi ăn nữa đó.” Doãn Trạch cười nói. “Còn anh, tuy không biết đá bóng, nhưng tính cách thì chắc chắn là đơn thuần, ngoại hình cũng miễn cưỡng được coi là thanh tú. Rõ ràng là chúng ta đã rút nhầm vai của nhau rồi.”
“Đúng là có chuyện đó thật. Lần đầu chúng ta gặp nhau trong phòng nghỉ, Takizawa-kun đã ăn thử bánh quy nhà làm của em, anh còn tặng lại em một ly cà phê nóng, đúng không?”
“Ừm ừm.”
“Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến việc chúng ta sắp làm bây giờ đâu?” Cô gái nghiêng đầu.
“Hả?”
“Chúng ta là Seiyuu cơ mà. Đã nhận vai nào thì tuyệt đối không được lùi bước, chắc hẳn anh cũng nghĩ vậy, phải không?” Hidaka Aina nắm chặt bàn tay bé nhỏ của mình.
“Nhưng mà vai cô bé văn học năm hai ngốc nghếch đáng yêu này...” Doãn Trạch, người cả đời làm bên B, lần đầu tiên tỏ ra khó xử trước yêu cầu của bên A.
Nhà sản xuất vung bút, viết mấy chữ “HẾT GIỜ RỒI, BẮT ĐẦU MAU” rồi giơ bảng lên.
Vài giây sau, chưa kịp để anh định thần lại, tiếng hiệu ứng “ting ting” đã vang lên trong tai nghe, nghe y hệt tiếng chuông báo chuyển cảnh trong các vở kịch xưa.
“Buổi tập hôm nay hiệu quả thật đấy.”
Một đoạn nhạc nền theo phong cách đời thường không thể nào khó hiểu hơn cũng nhẹ nhàng vang lên.
Hidaka Aina nhanh chóng nhập vai. Dù đã cố hết sức đè thấp chất giọng trong trẻo của mình, nhưng nghe vẫn có chút gì đó mềm mại, nũng nịu.
“Chẳng còn mấy ngày nữa là đến giải đấu rồi, mình phải tập luyện chăm chỉ hơn nữa mới được. Ồ, em gái học dưới ở đằng kia, là em à? Hôm nay lại đến xem bọn anh tập sao?”
“...” Người đối diện cúi đầu im lặng.
“Sao thế? Hôm nay em im lặng lạ thường vậy?”
“............” Người đối diện vẫn tiếp tục im lặng.
“Em không khỏe ở đâu à?”
“Sen...” Nín lặng hồi lâu, chàng trai khó nhọc nặn ra một từ.
“Hửm?” Hidaka Aina rướn người về phía trước, ghé sát lại để nghe cho rõ.
Doãn Trạch mở bừng mắt, ánh nhìn đầy kiên định. Anh hít một hơi thật sâu, cố gợi lại cảm xúc khi chơi đồ hàng thuở nhỏ bị bắt đóng vai mẹ, rồi vận dụng hết tất cả công phu và kỹ thuật, cất giọng bằng một sự nhẹ nhàng, tinh tế và ngượng ngùng tột độ.
“Senpai hôm nay... vẫn đẹp trai như mọi khi ạ.”
Giọng nói, rất thanh.
Cảm xúc, rất nhập tâm.
Nhưng rào cản giới tính đâu có dễ dàng phá vỡ như thế, dù cho anh đã bắt đầu bất giác đưa tay lên xoắn xoắn những ngón tay như một thiếu nữ.
Khi nghe một câu nói dịu dàng đến vậy, người ta sẽ tự nhiên mường tượng ra một khung cảnh thế này:
Trong sân trường tĩnh lặng sau giờ học, những đám mây trắng làm nền cho ánh hoàng hôn vàng ấm, vầng sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp con đường mòn rợp bóng cây dẫn tới thư viện.
Một cô nữ sinh nhỏ nhắn đang ôm sách, chiếc áo khoác đồng phục hơi rộng thùng thình, tay áo dài che cả đầu ngón tay. Cô rụt rè đứng đó, đôi má ửng lên một vầng hồng ngọt ngào hòa quyện với ráng chiều.
Cô hơi cúi đầu, ngại ngùng giấu nửa khuôn mặt sau cuốn sách.
Nhưng đến khi cô khẽ cất lời, mọi thứ liền thay đổi.
Nếu là một thính giả đến từ Trung Hoa, khoảnh khắc này sẽ khiến họ liên tưởng đến rất, rất nhiều thứ.
Khung cảnh sân trường kiểu Nhật trẻ trung, lười biếng bỗng chốc biến thành những bức tường cung điện màu son nguy nga và điện Kim Loan lộng lẫy. “Em gái học dưới” cũng biến đổi. Ngay khi cất tiếng, cô lập tức rũ bỏ vẻ ngoài đáng yêu, khoác lên mình bộ quan bào màu đen tím, đường hoàng hóa thân thành một vị Tào Đại Đốc Chủ môi hồng răng trắng nào đó của Đông Xưởng, kẻ muốn ngươi phải chết không toàn thây.
Chàng đội trưởng câu lạc bộ bóng đá giỏi thể thao tính cách đơn thuần lúc này cũng chết lặng trước sự biến đổi kinh thiên động địa này. Hidaka Aina phải dùng hai tay bịt chặt miệng, nhờ kinh nghiệm làm sao nhí nhiều năm mà cô vẫn giữ được vẻ mặt chuyên nghiệp.
Nhưng các nhân viên bên ngoài thì đã bắt đầu cười như điên dại.
Đã đến nước này, Doãn Trạch cũng chẳng còn e dè nữa, quyết định bung xõa tới bến.
Chàng trai sụt sịt một tiếng nghe đầy tủi thân, rồi ép giọng, giả vờ uất ức.
“Senpai cười gì thế, hôm nay... hôm nay người ta đã dũng cảm trang điểm, ăn diện để đến gặp anh đấy.”
“Ừm, phải, phải rồi, Taki-chan hôm nay đáng yêu hơn mọi khi nhiều.” Cô gái che mặt, không nỡ nhìn thẳng vào chàng trai đang bẽn lẽn đưa ngón tay chọc chọc lên khóe miệng mình, cố gắng đối đáp.
“Ể, thật ạ? Thật sự đáng yêu ạ?”
“Ừm!”
“Vậy... vậy thì đừng nhìn đi chỗ khác chứ... hãy nhìn thẳng vào người ta đi mà. Bởi vì... em muốn trong mắt senpai, có hình bóng của em.”
“Phụt——”
“Nè nè, senpai, anh định thi vào đại học nào thế?”
“Ha, cái này anh vẫn chưa nghĩ tới.”
“Vậy sao ạ? Nếu vậy thì, em muốn biết câu trả lời đó. Khi nào nghĩ xong, nhất định phải báo cho em biết nhé.”
“Tại... tại sao vậy?”
“Vì người ta... muốn được tiếp tục ở cùng thành phố với senpai.”
“Taki-chan, em mới học năm hai thôi mà? Nghĩ đến chuyện đại học có phải còn xa vời quá không?”
“Chuyện đó không liên quan đến tuổi tác đâu!”
“Hả?”
“Thích một ai đó, muốn ở bên một ai đó, chuyện như vậy không liên quan gì đến tuổi tác cả. Đúng, chính là vậy. Nè, Hidaka-senpai, em muốn nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ rạng rỡ, tươi vui của anh.”
“Anh đột nhiên nhớ ra rồi, anh muốn thi vào Đại học Tokyo.”
“Vậy ạ, là Todai ạ, em biết rồi. Trước lúc đó, em cũng có một chuyện... à không, phải nói là một yêu cầu tùy hứng mới đúng.”
“Là gì thế?”
“Đây là một lời thỉnh cầu cho cả đời. Xin hỏi senpai, anh có thể... hẹn hò với em không?”
“Ừm, được chứ—— Phụt! Ha ha ha ha!”
Cuối cùng, Hidaka Aina cũng không thể nhịn nổi nữa, cả người cười đến run lên bần bật.
Tùng tùng tùng, tiếng chuông báo hiệu kết thúc vang lên trong tai nghe.
“Được rồi! Tiết mục kịch ngắn đến đây là kết thúc!” Doãn Trạch lập tức lấy lại giọng nói đầy nội lực, lạnh lùng tuyên bố.
Ngụy Trung Hiền