Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 2: Vì những ngày nghỉ mỗi ngày - Chương 11: Công việc ngập đầu chứng tỏ sếp thương

Ai cũng biết, con người là chúa giả tạo, và bậc thầy ngụy trang.

Hồi tiểu học, một đàn anh lớp sáu trong ban chỉ huy liên đội đến phát phiếu khảo sát về hương vị món ăn ở nhà ăn. Chàng trai năm ấy mới học lớp ba, nhưng đã có thể tỉnh bơ bỏ qua món trứng xào cà chua cháy khét lẫn vỏ trứng, đeo mặt nạ rồi giơ ngón cái khen rằng đây là mỹ vị nhân gian.

Không chỉ vậy, con người còn là một sinh vật cực kỳ hay thay đổi, giỏi nhất là đứng núi này trông núi nọ.

Hồi cấp hai, toàn trường tổ chức hội thao. Chàng trai năm đó đang ở độ tuổi xuân xanh ngây ngô, cô bạn thầm mến tham gia chạy nước rút, cậu bèn như chú chó Hachiko trung thành đợi sẵn ở vạch đích. Trong lúc xem, cậu say đắm trước vẻ đẹp và khí chất anh hùng của người trong mộng. Nhưng rồi ánh mắt lại nhanh chóng bị cặp chân dài ở đường chạy bên cạnh cướp mất. Vì cặp chân ấy quá trắng, quá dài, cậu thậm chí còn bỏ lỡ cơ hội chạy ra đỡ nữ thần của mình và đưa nước cho cô.

Khi có chăn ấm nệm êm, người ta sẽ thèm bánh mì. Khi có bánh mì, người ta sẽ muốn đi quẩy.

Và bây giờ, khi đã có trong tay tấm bằng cấp danh giá, có một khoản tiền mặc sức tiêu pha, dĩ nhiên cậu cũng muốn đi...

"Vậy ý cậu là muốn đến hộp đêm, nhờ má mì giới thiệu cho mấy em nữ sinh xinh tươi mặc đồng phục váy ngắn tất trắng để uống rượu, chơi cờ cá ngựa à?" Giọng Kashiwai Ippei trong điện thoại nghe trầm và đầy từ tính.

"Em chỉ đơn thuần muốn nghỉ ngơi thôi, anh đừng có nói quá lên như thế được không." Doãn Trạch cạn lời, vài giây sau thăm dò hỏi, "Thật sự có quán như vậy sao anh?"

"Dĩ nhiên là có, mà còn an toàn lắm."

"Gà mờ mới lo chuyện an toàn, dân chuyên như chúng ta chỉ quan tâm nó có hợp pháp hay không thôi." Doãn Trạch khinh khỉnh đáp.

"Thôi đừng nói nhảm nữa, lịch trình sắp xếp cả rồi, đi làm việc ngay cho tôi." Anh quản lý lạnh lùng ra lệnh.

"Giờ giấc làm việc này cũng thất thường quá đi."

"Cậu vẫn còn nông cạn lắm, phải biết là công việc cũng có việc nhẹ, việc nặng. Nhiệm vụ lần này, cậu chỉ cần chém gió là có tiền, là có thể tăng độ nổi tiếng." Kashiwai Ippei từ tốn dụ dỗ, "Việc nhẹ lương cao, tội gì không làm?"

"Cuối cùng cũng đến ngày này rồi ư." Giọng Doãn Trạch trở nên đầy thâm trầm, "Em sắp trở thành người lồng tiếng cho Quách Đức Cương rồi."

"...Là làm khách mời cho chương trình radio." Kashiwai Ippei đính chính.

"Nghĩa là sao?"

"Bộ 'Deep Dark Fantasy' đang nổi như cồn, thì đương nhiên các chương trình radio, kênh bình luận, các loại sản phẩm ăn theo cũng phải chạy theo cho kịp chứ, không thì sếp lấy đâu ra tiền mua biệt thự? Cậu chính là khách mời cho số radio đầu tiên."

"Nhưng em chỉ là một vai quần chúng, chết ngay sau nửa tập phim thôi mà." Doãn Trạch sửng sốt.

"Nhưng nhân vật của cậu lại gây được chú ý." Kashiwai Ippei khẽ hừ một tiếng, "Hơn nữa, nhân cơ hội này có thể từ từ quảng bá cho cậu, với tư cách là người lồng tiếng. Nhớ phải tỏ ra hài hước dí dỏm, thân thiện dễ gần, ăn nói lịch thiệp, giữ tương tác tốt, ứng biến linh hoạt..."

"Cứ như đi xem mắt ấy."

"Đúng đúng đúng, phải xem khán giả như người tình của mình mà nâng niu chiều chuộng, đặc biệt là phải thu hút thêm fan nữ." Anh quản lý căn dặn, "Họ chi tiền mạnh tay lắm đấy."

"Kashiwai-san, tầm nhìn của anh vẫn còn hạn hẹp quá, em đây trước giờ luôn coi khách hàng là cha mẹ nuôi. Bạn gái dỗi hờn vô cớ thì còn chia tay được, chứ yêu cầu của các bậc phụ huynh thì nhất định phải tuân theo. Xem ra trình độ giác ngộ của anh vẫn còn kém xa lắm." Doãn Trạch thất vọng lắc đầu.

"Vậy thì vừa làm mẹ vừa làm bạn gái luôn đi, sao cũng được, tóm lại là phải xốc lại tinh thần cho tôi." Kashiwai Ippei nói, "Cậu đi ngay đi, địa chỉ tôi gửi vào email rồi đấy."

"Haizz, lại phải làm cá mòi hộp." Doãn Trạch giả vờ than thở.

"Bắt taxi đi, tôi trả tiền." Kashiwai Ippei nói dứt khoát.

"Chờ mãi câu này! Bác tài ơi, giờ chạy được rồi ạ."

"?"

Trong ấn tượng của cậu, radio là một thứ gì đó mang cảm giác cũ kỹ, nhuốm màu thời gian.

Hồi nhỏ cậu từng có một chiếc radio, vẫn nhớ lần đầu tiên nghe thấy tiếng người phát ra từ chiếc hộp vuông nhỏ ấy, cậu đã kinh ngạc đến nhường nào. Kể từ đó, tối nào trước khi ngủ cậu cũng mân mê chiếc hộp, khi thì nghe tin tức, lúc lại nghe chuyện đời thường, có bận thì nghe kể về bí ẩn người rừng ở Thần Nông Giá.

Còn thứ được xem là tàn ảnh của quá khứ như radio trên xe hơi, thì trước đây lại rất được lòng các bác tài chạy xe đêm hay chở hàng đường dài. Trên hành trình cô độc hàng trăm cây số, trên đầu là sao trời, miệng ngậm điếu thuốc, chân nhấn ga, trong cabin khép kín là giọng nói thủ thỉ và những bản nhạc được phát bởi một người dẫn chương trình ở nơi xa hàng ngàn dặm. Đó là một kiểu bầu bạn và giải khuây thật đặc biệt.

Nhưng khi tivi, internet và điện thoại thông minh trở nên phổ biến, ngành công nghiệp radio bắt đầu đi xuống.

Trước khi ngủ, người ta hoàn toàn có thể chơi game online, xem các chương trình giải trí, nghe nhạc để giải sầu. Các tài xế thì dùng mạng xã hội để tán gẫu, ai chăm chỉ hơn thì mải mê tranh đơn kiếm tiền. Ai còn rảnh rỗi nghe cô giáo Tiểu Mỹ đọc thư khán giả, lải nhải về mấy mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu phiền phức đến phát ngán?

Chẳng biết tự bao giờ, chúng ta đã tận mắt chứng kiến một vài thứ già đi, và thậm chí là chết hẳn.

Ngành radio ở Nhật Bản cũng từng bị internet và điện thoại thông minh giáng một đòn mạnh, nhưng nhìn chung vẫn phát triển đa dạng và đầy màu sắc.

Còn chuyện Seiyuu làm chương trình radio thì không có gì là lạ. Một là đúng chuyên môn, hai là cũng thêm được một khoản thu nhập và là cơ hội tốt để quảng bá bản thân.

Với người nghe, đây là cơ hội tuyệt vời để tiếp xúc với con người thật của Seiyuu cho nhân vật mình yêu thích. Khoác lên mình lớp vỏ hai chiều, những câu bông đùa cũng bớt đi vài phần bụi bặm của đời thực.

Nhưng Doãn Trạch lại có chút không tự tin.

Cậu là một mẫu đàn ông hướng nội điển hình.

Nói cụ thể hơn, khi giao tiếp cậu có thể cười rất tươi, nhưng hễ đến lúc phải tạo dáng chụp ảnh thì lại đơ ra, không cười nổi... Trò chuyện cũng vậy, lúc riêng tư thì có thể nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nhưng một khi đã ngồi trong phòng thu, có nhân viên đứng nhìn chằm chằm qua lớp tường kính, rồi lại nghĩ rằng ngay giây này có thể đang có hàng ngàn người lắng nghe, thì cậu lại thấy hơi gò bó. Lỡ như nói ra điều gì không phải phép, thì còn thảm hơn nữa.

Thế là cậu quyết định sẽ giữ vững hình tượng "người bình thường" từ đầu đến cuối, hệt như những tay chơi poker chuyên nghiệp, kiểm soát chặt chẽ mọi lời nói và hành động của mình.

Cậu chưa từng nghĩ đến việc dùng chiêu trò để nổi tiếng. Từ tận đáy lòng, cậu vẫn cho rằng đã là một công việc hậu trường, thì cứ yên phận phục vụ ở phía sau là tốt rồi.

Mải suy nghĩ, cậu đã đến nơi làm việc.

Lúc nãy quên không hỏi, không biết ai sẽ là người dẫn dắt chương trình radio hôm nay.

Chắc là Seiyuu cho vai chính rồi, chẳng lẽ là vị đại tiền bối râu kẽm kia?

Diễn xuất đỉnh cao, đối xử với mọi người lại thân thiện, xem ra chuyến này sẽ rất ổn thỏa đây.

"Chúng tôi còn phải tinh chỉnh một chút, cậu có thể vào phòng thu ngồi xem trước kịch bản, trao đổi trước với bạn dẫn của mình nhé." Nhà sản xuất của chương trình ra tiếp đón cậu. Người này cho cậu cảm giác như một "bản sao của Kashiwai Ippei", cũng là kính gọng vàng và đồng hồ cơ tầm trung, toát lên vẻ lanh lợi của một nhân viên văn phòng cao cấp.

Cầm trên tay kịch bản sơ bộ có in quảng cáo của nhà tài trợ và thông tin các tiết mục, cậu bước về phía phòng thu. Vừa đẩy cửa vào, định cất lời chào hỏi bắt tay với vị tiền bối, cậu bỗng khựng lại.

Đối diện chiếc bàn đã đặt sẵn micro, một bóng người mảnh mai với mái tóc đuôi ngựa đang cúi đầu viết lách.

Áo thủy thủ trắng với chiếc nơ đỏ, váy xếp ly họa tiết caro dài đến gối, đôi tất trắng dài và đôi giày da nữ màu nâu nhỏ xinh. Vòng qua những lọn tóc mềm mại rủ xuống, có thể thấy một gương mặt nghiêng thanh tú, xinh đẹp và còn vương nét trẻ con.

Đó là những năm tháng đẹp nhất, vừa thanh xuân vừa rung động lòng người. Cả phòng thu với lối trang trí hiện đại, cứng cáp dường như cũng nhuốm màu lười biếng, ngây thơ chỉ có ở những lớp học.

Cô gái đang nhíu mày, dường như đang gặp khó khăn với bài vở, đuôi bút chọc nhẹ lên má ra chiều suy tư.

Doãn Trạch bước tới, nhón chân lên nhìn. Trên cuốn vở, những hàng công thức xếp ngay ngắn như một đội quân. Quả nhiên là toán học.

Người yêu và cuộc sống có thể phản bội bạn, nhưng toán học thì không – toán không biết làm, thì vĩnh viễn là không biết.

Cô gái đang mải mê học bài lúc này mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt long lanh chớp nhẹ vài cái, rồi rất nhanh, một nụ cười đáng yêu đủ sức chinh phục bất kỳ chàng trai nào đã nở trên môi, đôi mắt cũng cong lên thành vầng trăng khuyết tuyệt đẹp.

Hai người chênh nhau gần hai cái đầu.

Họ nhìn nhau, một người trên cao, một người dưới thấp.

"Takizawa-san, chào anh." Cô gái đứng dậy, hai tay đặt trước bụng và cúi chào.

"Ồ, lâu rồi không gặp, Hidaka-san. À không, phải là Hidaka-senpai mới đúng." Doãn Trạch cũng tỏ ra vô cùng kính trọng vị tiền bối kém tuổi này.

Tác giả có một truyện khác viết về đứng núi này trông núi nọ nghệ sĩ hài nổi tiếng bên Trung