Doãn Trạch lại giật mình tỉnh giấc, lần này không phải do mơ thấy bị xiên lúc đang hút thuốc lén.
Mà là do trong lúc hăng hái vòng ra sau gáy địch, cậu lại đụng mặt một gã đầu trọc đeo kính đen. Gã này tung một cú đấm Từ Trường Chuyển Động một triệu mã lực nện thẳng vào thận, khiến cậu văng vào tường và chết tươi.
Kẻ thù của tôi toàn những thứ quái vật: đứa thì có thể lật tay điều khiển trọng lực, đứa thì là quái thú đột biến biết nói tiếng người, rồi thì nữ phi công mông cong có khả năng quay ngược thời gian, nhà khoa học thao túng sức mạnh tự nhiên, gã đô con mặc giáp ngoại cốt mini Gundam, thậm chí cả trí tuệ nhân tạo còn biết thuật phân thân.
Còn tôi thì sao? Dùng phi tiêu lỗi thời, dắt bên hông thanh đoản đao mà võ sĩ đạo dùng để mổ bụng, cùng với một thanh thái đao hài hước chỉ được rút ra khỏi vỏ để đi dạo phố đúng 6 giây.
Công lý ở đâu?
Doãn Trạch nửa tỉnh nửa mê nhìn trân trối lên trần nhà để định thần lại, rồi ôm bụng đi vào nhà vệ sinh bắt đầu một ngày mới.
Một buổi sáng tuyệt vời bắt đầu bằng việc ngậm điếu thuốc, cầm cuốn tạp chí và ngồi trong toilet.
Cậu dùng gói gia vị mua ở cửa hàng tiện lợi để hâm nóng phần cơm nguội từ tối qua. Thế là một bát cơm chan trà đơn giản, nóng hổi, thơm phức đã sẵn sàng. Thêm vài muỗng tương ớt đậu khấu hiệu "Lão Càn Cha" cho thêm phần đậm đà ngon miệng.
Cậu mở lại chương trình tạp kỹ đêm khuya đã ghi hình, khoái trá xem đủ thứ trò đùa nhạy cảm, chừng mực lớn. Đặc biệt là khi các cô gái trẻ bị chơi khăm, họ lại hét lên những tiếng đáng thương khiến cậu khoái chí lắc đầu thở dài.
Buổi sáng thì chiếu phim truyền hình ấm áp tình người, trưa đến lại có quảng cáo công ích cảm động rơi nước mắt, xế chiều là phim tài liệu về tinh thần thợ thủ công truyền thống đầy triết lý. Ấy thế mà cứ qua 12 giờ đêm, các chương trình vô số tội lại bắt đầu loạn vũ.
Cũng chính kênh truyền hình đó, ban ngày còn phát câu chuyện cảm động về một ông lão soát vé tàu mấy chục năm cần mẫn bất kể mưa gió, thì chỉ mười mấy tiếng sau đã biến thành tiết mục kỳ dị của một nữ thần tượng underground tóc hai bím trong bộ đồ bơi học sinh, vừa khóc lóc như mưa vừa biểu diễn bắt động vật chân đốt bằng tay không.
Đất nước này đúng là kỳ quặc...
Đến đám nhân viên công sở đi làm cày cuốc kiếm miếng ăn qua ngày còn chật vật, huống hồ là cái ngành giải trí mang nặng tính phục vụ này.
Nghề lồng tiếng tuy là một giới nhỏ, nhưng cũng dính dáng ít nhiều.
Haiz, con người ở đây áp lực cuộc sống quá lớn, nhịp điệu lại nhanh, thành ra lúc xả stress cũng trở nên cực đoan.
Anh chàng thầm hạ quyết tâm, rằng trong cái thành phố lạnh lùng vô cảm này, mình nhất định phải giữ lấy bản ngã, giữ vững phẩm giá, và không bao giờ vượt qua lằn ranh nguyên tắc.
Doãn Trạch ơi là Doãn Trạch, đừng xem mấy thứ biến thái này nữa! Mày đã từng là một đấng nam nhi mang trong mình cả sắc đảm, tửu đảm, và nghĩa đảm để tung hoành giang hồ cơ mà! Sao lại có thể sa đọa vào thứ thú vui xác thịt rẻ tiền được xây dựng trên sự yếu đuối của người khác như vậy?!
Anh chàng vừa nghĩ thông suốt, liền nghiêm mặt tắt ngay chương trình đêm khuya. Rồi lại chuyển sang mở một bộ anime harem đầy fan service.
Nhân vật 2D vừa xinh đẹp vừa duyên dáng, quả là những nàng tiên được tạo ra để xoa dịu và an ủi những tâm hồn mệt mỏi, tổn thương của khán giả, mà lại chẳng làm hại đến ai.
Đây mới chính là chỗ dựa tinh thần vô hại đích thực!
Vả lại, mình là một diễn viên lồng tiếng, xem mấy thứ này thì có gì là lạ đâu?
Doãn Trạch nằm ườn ra sàn, đắm mình trong những đường cong cơ thể nữ giới theo phong cách tô màu phẳng phiu, hồng hào, mỏng manh của trường phái hậu hiện đại, một dòng chảy kế thừa từ tranh ukiyo-e Nhật Bản, hoàn toàn khác biệt với lối vẽ tả thực của Hy Lạp phương Tây.
Cậu nhíu mày, vẻ mặt trông như đang nghiêm túc suy ngẫm về nguồn gốc của vũ trụ. Nếu chụp lại khoảnh khắc này, có thể đặt tên là "Nghiên_cứu_diễn_xuất.JPG".
Thoạt nhìn thì chẳng có gì, nhưng càng nhìn kỹ lại càng tấm tắc kinh ngạc. Khi liên tưởng đến việc mình cũng là người trong ngành, một ý nghĩ non nớt, rụt rè và nhỏ nhoi bắt đầu nảy mầm.
Ước gì mình được làm nam chính kiểu này nhỉ... à không, chính xác hơn là được nhận vai chính trong một bộ anime harem!
Xem xong bộ phim có cái tên dài ngoằng 《Một Mình Lên Kinh Đô Lập Nghiệp, Ai Ngờ Bà Chủ Lại Là Nữ Sinh Trung Học Mười Bảy Tuổi》, cậu đứng dậy vươn vai.
Trước đây khi còn túng thiếu, đầu tắt mặt tối lo chuyện cơm áo gạo tiền nên chẳng nghĩ ngợi gì. Giờ rủng rỉnh hơn một chút, lại đột nhiên rảnh rỗi nên thấy hơi buồn chân buồn tay.
Bản thân Takizawa Satoru vốn đã không có bạn bè thân thiết, gia đình lại tan vỡ, họ hàng cũng chẳng mấy qua lại. Cả năm trời anh cũng chẳng đến thăm nhà ai.
Còn cậu thì khỏi phải nói, mới thoát cảnh ngủ gầm cầu chưa được bao lâu, người quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chẳng lẽ lại mò đến trường tìm ông chủ nhiệm hói đầu với cô y tá Shinmura để chơi bài Đấu Địa Chủ phiên bản otaku?
Cậu lên mạng chém gió, xem các video quỷ súc, lướt qua vài mạng xã hội, rồi còn đặc biệt vào ArtStation để chiêm ngưỡng các họa sĩ đại tài trổ tài.
Mẹ kiếp, cậu nghi đám này mới chính là mấy tay xuyên không. Mới là học sinh mà đã vẽ được cỡ này thì còn gì là thiên lý nữa.
Nghĩ lại thì cũng đã lâu rồi cậu chưa cầm bút. Tục ngữ có câu "văn ôn võ luyện", tay nghề đã cùn thì phải tìm lại cảm giác thôi. Để tự động viên, cậu đặc biệt đổi tên Photoshop thành Steam. Muốn lừa cả thế giới, trước hết phải lừa chính mình.
Cậu cắm bảng vẽ, mở một trang giấy trắng.
...Chết rồi, bộ bút vẽ của mình bay sạch rồi!
Doãn Trạch thở dài một tiếng, đoạn tuyệt với quá khứ. Cậu chọn một loại bút nét cứng rồi cắm đầu cắm cổ hí hoáy vẽ vời cho vui.
Nhờ có "Hành lang ký ức", cậu không còn phải cực khổ đi tìm tài liệu tham khảo nữa. Chỉ cần não nảy số là có thể lôi ra đủ thứ hình ảnh bày ngay trước mắt, thậm chí còn có thể đa nhiệm: một bên để hình, một bên chiếu phim, một bên bật nhạc, rồi thêm cả một bên bật tấu hài của Quách Đức Cương và Vu Khiêm, và một bên nữa cho Trương Chấn đọc truyện ma.
Sướng thì sướng thật đấy, nhưng mà hao tổn tinh thần quá, sớm muộn gì cũng bị vắt kiệt.
Loay hoay được một hai tiếng, anh chàng nhìn chằm chằm vào bức vẽ mà mặt mày tối sầm.
Gà quá... phải đưa ngay chương trình luyện tập phục hồi vào lịch trình thôi, không thì Vạn Kiếm Quyết lừng danh Thập Lý Pha sắp bị mình vẽ thành Khí Liệu Thuật quèn của trấn Dư Hàng mất.
Đang lúc vậu than thở vì sao cùng là loài linh trưởng mà có kẻ lại mang trong mình huyết thống của các Cựu Nhật Chi Phối Giả, thì điện thoại bỗng rung lên.
Vậu cầm lên xem. Người gọi không phải là tay quản lý suốt ngày điều cậu chạy ngược chạy xuôi khắp các phòng thu ở Tokyo, mà là Matsuda Makoto, một người bạn đã khá lâu không gặp.
“Yo, Matsuda, có chuyện gì thế?”
“Takizawa, hôm nay cậu có bận gì không?” Matsuda Makoto hỏi, nghe giọng thì có vẻ đang ở trung tâm thương mại, nền rất ồn ào.
“Không, tôi khá rảnh.”
“Vậy có muốn đi tụ tập không? Mấy đứa cùng khóa bọn tôi định đến nhà Iwahira gói sủi cảo ăn.”
“Hay đấy, được thôi, lát nữa gửi địa chỉ cho tôi nhé.”
“Ok, tôi đi mua đồ đây.” Matsuda Makoto vui vẻ cúp máy.
Doãn Trạch quẳng bút đi, cũng chẳng buồn lưu lại bức vẽ nháp mà tắt thẳng phần mềm.
Cậu đi rửa bát, thay quần áo, kiểm tra lại ví, chìa khóa và xem đã tắt bếp ga, điện nước chưa. Lúc ra đến cửa, đang xỏ đôi giày Adidas, cậu bỗng nảy ra một ý.
Tụ tập bạn bè cùng khóa, liệu có nên rủ thêm một người không?
Cậu mở danh bạ điện thoại vốn đã ít ỏi của mình, tìm đến số điện thoại mới chỉ lưu được vài ngày.
Sau hơn mười giây chuông reo, một giọng nói có vẻ hơi thiếu tự nhiên vang lên.
“A lô...?”
“Anh đây.”
“Biết rồi, biết rồi, có chuyện gì không ạ?” Sakura Mio hỏi.
“Rảnh không, đi chơi nhé?”
“...”
“…………”
“A lô? Nghe rõ không?” Doãn Trạch đợi mấy giây không thấy trả lời, liền hỏi lại.
“Nghe rõ ạ! Cái đó... là đi chơi ạ? Tức là bạn bè rủ nhau đi chơi đúng không ạ?!” Giọng cô bé trở nên dồn dập.
“Ừ, đúng rồi. Sao thế, hôm nay em bận à?”
“Không ạ! Bài tập các thứ em làm xong hết từ lâu rồi!”
“Ồ, vậy lát nữa anh gửi địa chỉ cho em, chúng ta gặp nhau ở đó.”
“Vâng!”
Tút... tút... tút.
Doãn Trạch nhìn màn hình điện thoại rồi gãi đầu.
Nghe rủ đi chơi mà đã mừng quýnh lên thế này, chắc cô bé đang phải ở nhà học thêm đây mà. Phen này coi như có cớ đường đường chính chính xin phép bố mẹ rồi.