Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 2: Vì những ngày nghỉ mỗi ngày - Chương 6: Anh có bằng lòng làm bạn của em không?

Vốn là một gã trai lãng tử của gió, đến nỗi thời đi học còn chẳng buồn chen chúc ở nhà ăn, vậy mà giờ đây ngày nào cũng phải giành giật tàu điện ngầm với những "nô lệ công sở" mạnh nhất quả đất, bị nhân viên nhà ga nhồi nhét vào toa như nhân bánh, rồi kề vai sát cánh với đủ loại ông chú công sở bụng phệ hói đầu. Thật là một nỗi bi ai khôn tả.

Doãn Trạch mặt không cảm xúc bị kẹp giữa mấy gã đàn ông to con, chán chường mở "Hành lang Nhân sinh của Schrödinger" ra giết thời gian.

Cũng lúc này anh mới nhận ra mình của ngày xưa quả là có tầm nhìn, đã từng lên mạng tìm hiểu các phương pháp kiếm tiền sau khi tái sinh.

Cá độ bóng đá luôn là một lựa chọn tuyệt vời để dân xuyên không kiếm hũ vàng đầu tiên. Chỉ riêng những gì anh biết, đã có vụ Đức thua Hàn Quốc 0-2 năm 2018, nếu bắt kèo rung hiệp hai thì tỉ lệ cược lên đến hơn 350 lần. Rồi thì trận kinh điển ở Cúp C1, Barça thảm bại 2-8 trước Bayern, lại còn có thêm một bàn phản lưới nhà, bắt trúng kèo này thì cơ bản là ấm no cả đời. Chưa kể đến trận bán kết World Cup 2014 đi vào lịch sử, Brazil thua 1-7 trước Đức ngay trên sân nhà.

Và dĩ nhiên, còn có cả việc đào Bitcoin.

"Hành lang Nhân sinh" liên tục chiếu lại những thông tin này dưới dạng một ma trận dữ liệu tốc độ cao trước mắt, ánh mắt Doãn Trạch ánh lên những tia sáng lạ.

Nhưng rồi anh chợt nghĩ, ở cái thế giới này, đến đội tuyển quốc gia còn vào được World Cup tới ba lần, thậm chí đá sân khách mà còn có thể ép sân đội tuyển Pháp từ đầu đến cuối. Cái mức độ điên rồ và lệch lạc này phải được xếp vào cấp A+ trong Dị văn đới rồi, thế thì còn cá với cược cái búa.

Anh thở dài, gói ghém toàn bộ những thông tin này lại rồi vứt thẳng vào sọt rác. Sau đó, anh mở mục phim ảnh, tìm một tập "Man vs. Wild" để xem.

Hai mươi phút sau, anh thoát khỏi bể khổ và đi bộ đến chỗ làm.

Đã gần hai tuần trôi qua kể từ buổi thử giọng cho "Rừng Đom Đóm", cuối cùng cũng có tin báo anh đã được chọn. Đạo diễn Komori Yoshihiro rất thích độ hợp của giọng anh với nhân vật yêu quái, sau khi cân nhắc đã quyết định lựa chọn anh.

Như vậy, tác phẩm này coi như đã bị công ty Em thầu trọn gói, vì dù sao thì phần lớn cũng chỉ là các cảnh đối thoại của nam nữ chính. Chắc hẳn quản lý Kashiwai Ippei cũng đã âm thầm bỏ không ít công sức vào vụ này.

Doãn Trạch xoa tay, lẻn vào phòng thu để tận hưởng không khí ấm áp.

Nữ diễn viên còn lại đã đến từ sớm và chuẩn bị sẵn sàng, cô đang ngồi ngẩn ngơ ở một góc sofa.

“Chào em, Sakura.” Doãn Trạch lên tiếng.

“...Ồ, ưm, vâng, chào anh.” Cô gái liếc nhìn anh, ậm ừ vài tiếng rồi lại chìm vào im lặng.

Gì đây, tâm trạng không tốt à?

Anh chàng bắt đầu ngẫm nghĩ.

Mà kể cũng lạ, mỗi lần gặp cô bé này, thái độ của em ấy lại khác nhau. Lúc thì hoạt bát, lúc thì khép kín, lúc lại trầm lặng. Hôm nay xem ra đang đi theo phong cách rụt rè, ngại người lạ.

Là một người trưởng thành biết đọc tình huống, đương nhiên phải biết phối hợp.

Cũng bình thường thôi, ai cũng có lúc cần một mình để suy ngẫm. Giống như người chồng bận rộn cả ngày, lúc lái xe về đến dưới nhà cũng bất giác dừng lại vài phút, ngồi thừ trên ghế lái để đầu óc trống rỗng. Hay như ông chú trung niên tất bật mưu sinh, cũng tìm đến bờ sông câu cá đêm trong tĩnh lặng, để gió đêm thổi đi hết những bụi bặm trần ai. Ngay cả bản thân anh, cũng đôi khi cảm thấy chỉ có một tiếng đồng hồ trước khi ngủ, sau khi tắm xong nằm trên giường lướt điện thoại và nghĩ ngợi lung tung, mới là khoảng thời gian thực sự thuộc về mình.

Bạn và tôi đều là người phàm, cả ngày chẳng lúc nào ngơi nghỉ.

Cô độc là một sự dằn vặt, nhưng đôi khi lại là liều thuốc an thần cho những tâm hồn mỏi mệt, bất an.

Chắc hẳn việc học ở trường trung học rất áp lực, vừa phải đảm bảo chuyện học hành, vừa phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi để đến đây làm việc với bên sản xuất, lại còn phải từ chối những lời mời đi chơi của bạn bè để trau dồi diễn xuất. Chắc em ấy cũng phiền lòng lắm.

Phòng thu rất yên tĩnh, rất thích hợp để nạp lại năng lượng.

Cô bé Sakura à, cứ yên tâm, một người biết điều như anh đây, trước khi công việc bắt đầu, tuyệt đối sẽ không phá vỡ sự tĩnh lặng quý giá này của em đâu!

Cô gái ngồi ở góc phòng, chàng trai ngồi ngay cạnh cửa, ở giữa là một khoảng trống mênh mông, và khoảng cách đó, mang tên là EQ!

Doãn Trạch rất hài lòng, ngồi xuống và tiếp tục tưởng tượng cảnh Bear Grylls ăn sơn hào hải vị, mà thịt bò chỉ là món tầm thường nhất trong bữa tiệc ấy, bởi vì bất cứ thứ gì ông ta bắt được đều có hàm lượng protein cao gấp năm lần.

Thế giới không có người thứ ba, hoàn toàn tĩnh lặng.

Sakura Mio đang giả vờ nghiên cứu kịch bản.

Thực ra, trước khi đến đây, tim cô đã đập thình thịch rồi. Dù sao thì, khi anh ta còn làm phục vụ bán thời gian, cô vẫn có thể đường hoàng đến quán với tư cách khách hàng để bắt chuyện, vì xét về địa vị, cô là người trả tiền nên ở thế trên. Nhưng giờ đây, phải giao tiếp với tư cách đồng nghiệp ngang hàng, cô lại thấy hơi khó xử.

Nghĩ kỹ lại, tuy là đồng nghiệp, cũng gặp nhau không ít lần, thậm chí còn trêu đùa nhau vài bận, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thân thiết lắm. Hai người có chủ đề chung nào không còn chẳng biết, phần lớn chỉ là những câu chào hỏi xã giao.

Rút ngắn khoảng cách giữa hai trái tim, việc này cô gái nhỏ không hề giỏi, nếu không thì đã chẳng đến nỗi tan học cũng phải lủi thủi về một mình.

Nhưng kinh nghiệm cho thấy, anh chàng này là kiểu người dễ bắt chuyện, chi bằng cứ đợi anh ta mở lời trước. Về khoản hùa theo và đối đáp, một cô gái nhiều năm lạc lõng ngoài rìa các nhóm bạn như cô cũng có chút kinh nghiệm.

Cô đợi một lúc lâu, nhưng chẳng có tiếng động nào.

Lén quay đầu lại, cô mới phát hiện chàng trai đã ngồi ở một nơi xa như thể ở bên kia địa cầu...

Anh ta đang làm gì vậy?

Trên người mình có gì lạ sao, hay là có mùi gì khó chịu?

Sakura Mio hoang mang mất một lúc, rồi thử nhích người lại gần phía anh một chút.

Doãn Trạch vẫn khoanh tay cúi đầu, điềm nhiên nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, thực chất đang cùng người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn phiêu lưu khắp chốn.

Tất nhiên anh cũng không hoàn toàn "ngắt kết nối", vẫn dành ra chút bộ nhớ cho thực tại. Anh liếc thấy cô gái đang nhìn mình chằm chằm, bèn nở một nụ cười áy náy rồi nghiêng người quay lưng lại, ra hiệu rằng mình sẽ không làm phiền, rồi lại tiếp tục chú tâm "nghiên cứu" những công dụng tuyệt vời của phân voi.

Nghiêng người, quay lưng, một nụ cười xã giao chiếu lệ, và không một lời nói thêm.

Cách từ chối này, Sakura Mio đã quá quen thuộc.

Ở trường, cô đã gặp không biết bao nhiêu lần cái cách người ta dùng sự im lặng để ngầm xua đuổi mình. Ngay lúc này, trái tim đang đập loạn của cô bỗng lạnh toát, nét mặt cũng cứng đờ.

Lại sắp thất bại rồi.

Rõ ràng mình đã chuẩn bị đủ thứ để nói, chỉ mong có thể trò chuyện suôn sẻ.

Rõ ràng mình cảm thấy nếu rèn sắt khi còn nóng, nhất định có thể trở thành bạn bè.

Cảm giác trống rỗng và hụt hẫng như rơi từ đâu xuống bao trùm lấy cô. Ánh đèn mờ ảo trong phòng thu dường như càng thêm u ám, bóng tối như thủy triều vỗ về bên tai, nhấn chìm cô vào chiếc ghế sofa nơi góc phòng, không cách nào thoát ra.

... Lại sai ở đâu rồi.

Cô gái hoảng hốt đan những ngón tay vào nhau, môi mím chặt thành một đường kẻ mỏng.

Cô nhìn về phía bóng lưng đang tựa vào chiếc đệm ở cửa, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi chợt ùa về.

—— Vị ngọt của chiếc bánh dâu, sự ấm áp đăng đắng của ly cà phê nóng.

Tim cô lại đập rộn lên.

Cô đột nhiên nắm chặt tay, từ từ đứng dậy và bước về phía anh.

Cô thực sự muốn thay đổi, thực sự muốn có một tình bạn.

Mỗi bước chân đều như dồn hết sức lực toàn thân.

Bị chế giễu cũng được, bị chê là không biết ý tứ cũng chẳng sao.

Cô ép mình không được nhìn đi chỗ khác.

Sự bướng bỉnh bé nhỏ của cô đang cố gắng hết sức mình.

Lần này, cô sẽ không chờ đợi cơ hội, không cố tạo chủ đề, cũng không tìm cách khéo léo len lỏi vào câu chuyện. Cô sẽ đường hoàng nói ra mong muốn của mình, thể hiện thiện chí của mình.

Cái kiểu giao tiếp phức tạp, ý tại ngôn ngoại thấm sâu vào lòng người, tôi không làm được, nhưng dũng khí để đi thẳng vào vấn đề... tôi đã gom góp bấy lâu nay.

Cuối cùng, cô gái cũng bước đến bên cạnh, cúi xuống nhìn anh.

Doãn Trạch cảm thấy có gì đó khác lạ, liền tạm dừng bộ phim tài liệu và ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Mấy đầu ngón tay của Sakura Mio đã trắng bệch vì căng thẳng. Cô hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, rồi nói ra một cách rõ ràng và quả quyết.

“Xin lỗi... Anh có thể... trở thành bạn của em được không?”

Cả phòng thu dường như lặng đi, ngay cả chiếc máy sưởi cũng như ngừng hoạt động.

Sau câu nói đó, đầu óc cô gái bỗng trở nên trống rỗng, tất cả dũng khí và hy vọng vừa gom góp được đều tan biến hết.

Một lúc lâu sau.

“Được chứ.” Doãn Trạch gật đầu một cách đầy bất ngờ.

“...Ể?” Sakura Mio ngây ra, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, lặp lại, “Được ạ?”

“Ừm.”

“Không, khoan đã, là làm bạn đó! Cái kiểu mà sẽ nói chuyện về sở thích, than thở về cuộc sống, nếu học chung lớp thì sẽ cùng nhau đi học về, cùng chuyền mẩu giấy trong giờ, rồi chúc mừng sinh nhật và ăn bánh kem cùng nhau ấy ạ!” Sakura Mio vội vàng giải thích.

“Không vấn đề gì mà.”

“Anh chắc chứ? Muốn làm bạn với em?” Sakura Mio chỉ vào mình.

“Chuyện này có gì mà phải đắn đo... Hay nói đúng hơn, em chịu mở lời với anh như vậy, anh còn thấy vui nữa là đằng khác.” Doãn Trạch nói.

Cô gái im lặng vài giây, vẫn không tin, lại hỏi.

“Vậy tức là... bây giờ chúng ta là bạn rồi ạ?”

“...Nếu em không phiền, thì, ừm, đúng vậy.” Doãn Trạch cẩn thận đáp lời.

Một niềm vui và sắc hồng gần như có thể thấy bằng mắt thường nhanh chóng lan tỏa khắp gò má vẫn còn phúng phính nét trẻ thơ. Cô gái như thể vừa đoán trúng mặt sấp ngửa của đồng xu định mệnh, siết chặt nắm tay, dậm chân một cái thật mạnh khiến mái tóc tung bay.

“Em, em không sao chứ? Thấy không khỏe ở đâu à?” Doãn Trạch lại có chút hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bên ngoài cửa, vị đạo diễn và người quản lý đã lén quan sát hai người qua tấm kính từ nãy giờ, họ nhìn nhau, rồi rón rén bước đi.