Về chuyện xưng hô, anh chàng đã thực sự nghiêm túc suy nghĩ trong vài giây ngắn ngủi ấy, biết làm sao được khi nơi đây lại quá câu nệ những lễ nghi phiền phức này.
Sakura-kun thì hơi suồng sã.
Sakura-san thì rõ ràng anh lớn tuổi hơn cô.
Sakura-chan lại quá đường đột, nghe như đang tán tỉnh.
Còn mấy kiểu đùa cợt như Sakura-dono, Sakura-sama, Sakura-shi… thì lại càng không ổn.
Nhưng mà, cách gọi nào cũng có kiểu vạn năng của nó.
Giống như khi anh donate cho streamer thì luôn miệng gọi "boss", đi ngang qua quầy điện thoại di động thì được gọi là "anh đẹp trai", vừa xuống sân bay Bạch Vân đã nghe xung quanh toàn tiếng "đập zai", hay như khi team địch ăn "quadra kill" rồi cuống cuồng dí theo anh trong khung chat để nhận "bố".
Mà đối với một học sinh vẫn còn đang đi học, lại càng có một cách gọi hoàn hảo hơn.
「Bạn học」 (Từ bạn học này bên Trung mới dùng thôi, nên mình dùng luôn là Sakura vậy)
Thân thiện, tự nhiên, khiêm tốn mà vẫn lịch sự.
“Không ngờ lại gặp nhau ở đây. Nói mới thấy, cậu cũng vất vả thật, kỳ nghỉ đông hiếm hoi mà lại không được đi chơi với bạn bè.” Doãn Trạch bắt chuyện.
Cô gái đang cầm ly cà phê khẽ nhấp môi bỗng rũ bỏ hết vẻ yếu mềm, phóng tới một ánh nhìn lạnh lẽo và đầy nguy hiểm.
Chẳng lẽ cà phê hãng này không ngon? Cảm nhận được luồng khí lạnh, anh chàng thầm gạt phắt ý định mua thêm một chai nữa.
“À này, em ăn trưa chưa?” Doãn Trạch lại gợi chuyện.
“Nếu chưa thì anh định mời tôi chắc?” Sakura Mio nói, giọng có phần chẳng mấy thân thiện.
“Ờm, thế tức là em ăn rồi, hay chưa ăn?” Doãn Trạch thăm dò.
“Anh đoán đi.”
“…”
Doãn Trạch cạn lời. Cô bé này quả là vừa ngầu vừa khéo ăn nói, đúng là bậc thầy kết thúc câu chuyện.
“Anh tới đây làm gì?” Sakura Mio liếc trộm một cái.
“Bị quản lý gọi tới thử giọng chứ sao. Em cũng thế à?”
“Vâng…” Sakura Mio khẽ gật đầu, có vẻ hơi buồn rầu, “Nhưng chắc là em trượt rồi.”
“Có kết quả rồi sao?”
“Chưa, nhưng em tự cảm nhận được. Phần thể hiện của em rất tệ.” Sakura Mio lắc đầu.
“Vậy chắc hẳn đó là một vai diễn rất khó.” Doãn Trạch an ủi. “Tự tin lên nào, em còn trẻ thế này mà vào được công ty đã là quá giỏi rồi, đã vượt qua biết bao nhiêu thực tập sinh khác. Ở tuổi em, chẳng mấy ai có được trình độ như em đâu.”
“Thật không?” Cô gái bán tín bán nghi, ngước mắt lên hỏi.
Doãn Trạch thoáng nghĩ ngay tới Hidaka mà anh vừa diễn tập cùng hồi sáng. Trông cô ấy cũng chẳng hơn Sakura là bao, vậy mà đã được nhận vai chính. Nhưng sự thật đó chẳng hề ảnh hưởng đến việc anh chém gió.
“Thật!” Doãn Trạch quả quyết.
“Thôi đi, anh thì đã gặp được bao nhiêu Seiyuu rồi chứ.” Sakura Mio khẽ hừ một tiếng, nhưng dường như cũng có chút hài lòng.
“Mà nói đến, anh còn chưa biết lời thoại thử giọng là gì nữa.” Doãn Trạch nhìn quanh quất. “Quản lý và nhà sản xuất đâu rồi?”
“Hình như họ vẫn đang họp.” Sakura Mio bèn đưa luôn tập tài liệu mình vừa nhận được cho anh. “Anh xem qua trước đi.”
Cả hai ngồi xuống hàng ghế dọc hành lang. Tuy không có máy sưởi ấm áp như trong phòng nghỉ, nhưng cô gái vốn đã quấn khăn áo kín mít, lại có ly nước nóng sưởi tay nên cũng không mấy bận tâm.
Sakura Mio ngồi không, đung đưa đôi chân thon thả, vờ như đang lướt điện thoại, nhưng thực ra lại không kìm được mà liếc trộm cậu trai bên cạnh đang chăm chú đọc kịch bản.
Mái tóc chải ngược vuốt nhẹ xuống trán, hàng chân mày, góc nghiêng thanh tú và tĩnh lặng, chiếc cổ trắng ngần, và xương quai xanh thấp thoáng sau lớp áo sơ mi.
…Cứ như nam chính mối tình đầu trong phim thanh xuân vườn trường bước ra vậy, ngũ quan đẹp đến mức vô lý, cô gái thầm lẩm bẩm trong lòng.
Bộ đồng phục phục vụ ở nhà hàng dù sao cũng chỉ là hàng may sẵn, mặc vào trông rẻ tiền, không thể nào so sánh với một quản gia người Anh đúng chuẩn. Nhưng khi anh thay lại thường phục, cảm giác đã hoàn toàn khác hẳn.
“Thì ra là vậy, một câu chuyện ngắn thế này à.” Doãn Trạch lướt xong nội dung tác phẩm.
“Rất buồn và đẹp nao lòng, phải không?” Sakura Mio vờ như không quan tâm mà hỏi.
“Thể loại ấm áp chữa lành điển hình nhưng lại ngầm cài cắm bi kịch mà, anh hiểu, anh hiểu mà.” Doãn Trạch nhún vai. Anh ngày trước cũng từng trốn học đọc mấy cuốn tạp chí như “Hoa Học Trò”, “Mực Tím”, nên cũng có chút kinh nghiệm với những nỗi buồn và mơ mộng của các cô gái.
“Này, cái thái độ qua loa đó là sao hả? Tỏ ra cảm động hơn một chút không được à?” Sakura Mio bất mãn.
“Không được đâu. Anh là một người lao động quang vinh, đến mức bị đối tác sỉ nhục, bị nữ thần khinh miệt, bị bạn bè chế giễu ở buổi họp lớp mà vẫn giữ được bình tĩnh, kiểm soát được tuyến lệ và biểu cảm. Chút chuyện này hoàn toàn không thể làm anh đồng cảm được.”
Doãn Trạch vừa khoanh tay vừa thao thao bất tuyệt.
“Nói cho cùng thì cái mô-típ hễ bị con người chạm vào là tan biến này có phần khiên cưỡng quá. Vừa nhìn đã biết là cố tình lái theo hướng bi kịch rồi. Hay chỉ cần đeo găng tay vào là được chứ gì.”
“Hả?! Sao anh có thể vô duyên đến thế.” Sakura Mio khoanh tay lại. “Rõ ràng là một câu chuyện tuyệt vời! Cuộc gặp gỡ định mệnh, tình yêu thấp thỏm lo được lo mất, nỗi cô đơn được lấp đầy, ký ức vĩnh cửu trong khoảnh khắc, anh làm ơn hãy nhìn nhận những điều đó một cách nghiêm túc đi!”
“Kể cả em có nói vậy thì…”
Thấy bộ dạng gãi đầu bất lực của anh chàng, cô gái tức không biết trút vào đâu. Khi mới đọc câu chuyện này, cô đã phải rơm rớm nước mắt, lúc thử giọng cũng đã dốc hết sức mình. Một câu chuyện cảm động như vậy mà lại bị anh ta đánh giá thế kia.
Nghĩ lại việc mình vừa mới đây còn cảm động vì nụ cười và ly nước nóng của cái tên đáng ghét này, cô lại càng tức giận một cách vô cớ.
Cũng phải thôi, dù gì thì đây cũng là một gã trai đẹp đểu cáng, giỏi ăn nói ngọt ngào với khách hàng và còn đi trêu chọc một cô gái mới gặp lần đầu! Đúng là một tên sở khanh!
Sakura Mio giật lại tập tài liệu. Cô muốn nói vài lời mỉa mai cho bõ tức nhưng sự gia giáo lại không cho phép, đành quay mặt đi, không nói một lời, chơi bài chiến tranh lạnh.
Doãn Trạch nhìn cô gái đang hờn dỗi, ngập ngừng vài giây.
“Này…”
“Tôi không muốn nói chuyện với anh.” Cô gái dỗi.
“Có vẻ em thực sự rất thích câu chuyện này nhỉ?” Doãn Trạch lại hỏi.
Cô gái không đáp.
Một khoảng lặng có phần quen thuộc lại bao trùm lấy cả hai.
“Quả thực là anh đã quá chủ quan.”
Doãn Trạch ngừng một lát rồi mỉm cười nói.
“Mỗi người có trải nghiệm và sở thích khác nhau, nên những gì họ yêu thương và những gì họ có thể chịu đựng cũng khác. Một người dù mạnh mẽ đến đâu cũng có thể có những yếu lòng mà người ngoài cho là nhỏ nhặt, không đáng kể. Một đoạn văn, một bức ảnh cũng có thể khơi lại những ký ức đã phủ bụi và đốt lên ngọn lửa đau buồn.”
Cô gái vẫn lạnh lùng đứng nhìn.
“Rõ ràng em muốn chia sẻ nó với anh, vậy mà anh lại cứ bới móc chê bai, đúng là phụ lòng tốt của em.” Doãn Trạch nói.
“Tôi chẳng có ý định chia sẻ gì hết.” Sakura Mio cãi lại.
“Xin lỗi nhé, là lỗi của anh.” Doãn Trạch chắp hai tay, thành khẩn tạ lỗi.
“…Lời hay lẽ phải gì anh cũng nói hết rồi.” Sakura Mio lí nhí, cô thực sự không biết phải đối phó thế nào với kiểu người vừa đấm vừa xoa thế này.
“Nhưng câu chuyện này chủ yếu xoay quanh nam nữ chính, thời lượng lại không dài. Nếu chuyển thể thành anime thì chắc sẽ là OVA hoặc phim chiếu rạp nhỉ?” Doãn Trạch ngẫm nghĩ. “Đúng là một cơ hội hiếm có. Nhưng chúng ta lại cùng một công ty, chắc không có chuyện được hưởng hết phần lợi đâu nhỉ?”
“Tôi có mong được diễn cùng anh đâu.” Sakura Mio lầm bầm, rồi lại tỏ ra thất vọng. “Vả lại, chắc tôi cũng không có cơ hội đâu.”
“Chẳng phải vẫn chưa có kết quả sao?”
“Tôi tự biết mà.”
“Lạc quan lên chứ. Cứ than ngắn thở dài mãi, cuộc sống sẽ mất hết màu sắc đấy.” Doãn Trạch nắm chặt tay, cất giọng ngây thơ. “Phải tin rằng, phép màu và điều kỳ diệu luôn tồn tại.”
“Anh đang dỗ con nít đấy à?” Sakura Mio liếc xéo anh.
“Ủa, ở tuổi này mà em không còn tin vào những thứ đó nữa sao?” Doãn Trạch ngạc nhiên.
“Tôi là học sinh cấp ba, không phải tiểu học!”
Đúng lúc hai người đang đấu khẩu, người quản lý đeo kính vừa cầm điện thoại vừa trông thấy họ, liền vội vã chạy tới.
“Takizawa-kun, cậu đến rồi à. Vừa hay bên sản xuất đã chốt xong vai nữ chính. Cậu chuẩn bị đi, lát nữa thử giọng nhé.”
“Xin lỗi… cho hỏi kết quả của em thế nào ạ?” Đối mặt với chàng trai thì Sakura Mio còn có thể mạnh miệng, chứ với người đi làm như thế này, cô lập tức trở nên rụt rè. Cô đan hai tay vào nhau, rụt rè hỏi.
“Haha, là em chứ ai, Sakura-chan. Ngoài em ra thì còn ai vào đây nữa?” Kashiwai nói với vẻ mãn nguyện tột cùng, như thể con mình vừa đoạt huy chương vàng.
“Thật ạ?” Cô gái ngớ người một lúc, mắt mở to, vẫn chưa dám tin.
“Thật.” Người quản lý khẳng định lại.
“Thấy chưa, có phép màu mà.” Doãn Trạch vui vẻ chen vào.
“Không thể là do năng lực của tôi được à.” Cô gái lườm anh, rồi dùng mũi giày bốt đá vào giày thể thao của anh.
Nhưng cuối cùng, có lẽ do gia giáo quá tốt nên cô đã kìm lại lực, cú đá chỉ còn là một cái chạm nhẹ.