“Buổi thu âm chính thức hôm nay sao rồi?”
“Không khí ở trường quay khá ổn, các anh chị tiền bối cũng không hề kênh kiệu, nhưng Nagasaki-san đột nhiên bắt tôi thu lại một đoạn làm tôi sợ hết hồn.”
Doãn Trạch ngồi trong quán ramen ấm sực, vừa gọi điện vừa sung sướng thưởng thức tô mì ramen xương heo đậm vị. Mấy lát thịt xá xíu được thái rất dày, đúng là có tâm thật.
Sau giờ làm được ăn một bữa no nê thật không khác gì được ban ơn.
“Tôi nhớ ở đó cũng có người của công ty Em đúng không?” Kashiwai Ippei hỏi.
“Anh đang nói đến ngài Nakajima Kanji ạ?” Doãn Trạch đáp.
“Đúng rồi, chính là ông ấy.” Kashiwai Ippei cười nói, “Ông ấy nổi tiếng khắp công ty với vai trò ‘bố già’ đấy, thích nhất là nhìn đám hậu bối năng nổ yêu thương đoàn kết với nhau, còn thường xuyên tự bỏ tiền túi ra mời người mới đi ăn để vun đắp tình cảm.”
“Vậy thì ông ấy quả là một người tốt bụng,” Doãn Trạch nói với giọng thán phục, “kỹ năng diễn xuất cũng cực kỳ đỉnh nữa.”
“Cậu ở trường quay cũng phải kết giao nhiều bạn bè vào… mà, giá như Matsuda cũng biết xã giao như cậu thì tốt.” Anh quản lý cảm thán.
“Cậu ấy bị làm sao ạ?” Doãn Trạch bất giác dừng đũa hỏi.
“Lúc nào trông cậu ta cũng có vẻ gò bó, dù năng lực chuyên môn không có vấn đề gì, vẫn luôn nghiêm túc như trước, nhưng nghề Seiyuu đâu chỉ có chém chém giết giết, tôi vẫn lo cậu ấy sẽ chịu thiệt.” Kashiwai Ippei nói, “Nhất là khi nhận vai chính, cậu ta sẽ mặc nhiên trở thành tâm điểm của phòng thu. Về diễn xuất thì mọi người sẽ xoay quanh cậu, ngoài ra còn có các hoạt động như lên radio hay quảng bá nữa, không lanh lợi một chút thì sao mà được.”
“Matsuda-san chỉ là thiếu cọ xát thôi, chứ những tay ngoại giao mặt dày bẩm sinh vốn là của hiếm. Anh chỉ lo suông thế thôi, chi bằng cứ để cậu ấy thử đóng vai chính một lần xem, có kinh nghiệm rồi thì mọi chuyện đều dễ giải quyết.” Doãn Trạch nói đỡ cho bạn.
“Tiếc là tôi chưa có năng lực lớn đến vậy, thực ra cơ hội của các cậu đều do tôi tranh giành từ các đồng nghiệp khác, kể cả đồng nghiệp trong cùng công ty.” Kashiwai Ippei thở dài, “Phải đối mặt và đấu đá với đủ loại người, tàn khốc lắm đấy.”
“Nghe cứ như quản lý các anh giống hệt các phi tần ngày xưa, đi theo con đường sinh tồn ‘mẹ sang nhờ con’ vậy.”
“Là cùng hội cùng thuyền! Ví von của cậu thật chẳng đâu vào đâu!”
“Tiện thể cho em hỏi, Kashiwai-san, anh đã bao giờ đào tạo ra được ngôi sao lớn nào chưa?” Doãn Trạch chợt nảy ra một ý.
“Sóng to gió lớn, đâu có dễ dàng như vậy.” Kashiwai Ippei thản nhiên đáp, “Cậu mơ có một ngôi sao lớn chống lưng, cũng giống như mơ được sinh ra trong gia đình vương hầu tướng lĩnh vậy. Thay vì ngồi đó than thân trách phận, mơ mộng hão huyền, chi bằng tự mình từng bước leo lên đỉnh cao.”
“Mấy lời này mà anh cũng tin à?”
“Không tin không được, giám đốc toàn rót canh gà cho tôi kiểu này đấy!” Kashiwai Ippei bực bội nói.
Mỗi một ông chủ đều là một bếp trưởng thượng hạng chuyên hầm những món canh cho tâm hồn.
“Thôi nhé, vì cậu đã thu âm xong buổi sáng rồi, chiều nay qua chỗ tôi một chuyến để tham gia buổi thử giọng mới.” Kashiwai Ippei thúc giục.
“Hả, gấp vậy sao ạ, em còn định về nhà dọn dẹp.” Doãn Trạch gãi đầu.
“Điểm này thì cậu thua xa Matsuda rồi, lại đi chê bai một cơ hội thử vai quý giá, haizz… giá mà hai cậu hợp thể lại được thì tốt biết mấy.” Kashiwai Ippei bắt đầu mơ mộng.
…
Sakura Mio ngồi một mình trong phòng chờ.
Buổi thử giọng căng thẳng hơn cô tưởng tượng nhiều. Giọng nói của cô cứ run lên không sao kiểm soát nổi, mọi kỹ năng và kinh nghiệm học được từ thầy cô ở trường đào tạo dường như tan biến vào hư không, chẳng thể vận dụng lấy một chút.
Giọng nói rụt rè, yếu ớt của chính mình vọng ra từ tai nghe càng khiến cô xấu hổ đến muốn độn thổ.
Dù quản lý và đạo diễn không hề tỏ ra thất vọng, nhưng tất cả những kỹ năng diễn xuất, những kiến thức này đều là thứ cô đã phải hy sinh cả cuộc sống học đường vui vẻ để đổi lấy. Rốt cuộc lại nhận về kết quả thế này, cô thực sự không cam tâm.
Người ta nói cuộc đời là một chuỗi vô tận những lựa chọn, vậy có lẽ ngay từ đầu cô đã chọn sai rồi. Cái giá phải trả là cảm giác xa cách với thế giới, tựa như chìm dưới biển sâu, là phải không ngừng dùng những lời nói dối để bao biện với cha mẹ.
Cô gái vùi mặt vào vòng khăn quàng và cổ áo dày cộm, lọn tóc mái ngắn rũ xuống, lòng cô nặng trĩu.
Khi bước lên sân khấu mới bàng hoàng nhận ra mình không thể trở thành diễn viên, chuyển sang làm công việc lồng tiếng thì lại tệ hại đến thế. Đi một vòng lớn như vậy, hóa ra chỉ là công cốc.
Đến tận bây giờ, danh bạ điện thoại vẫn chỉ có số của bố và mẹ.
Cô cảm thấy mình dường như không thể phá vỡ được gông cùm đang trói buộc bản thân, thậm chí dần dà không còn biết cách giao tiếp với mọi người, không dám nhìn thẳng vào mắt ai, và luôn cảm thấy sợ hãi mỗi khi ở chốn đông người.
Mùa này tuyết vẫn chưa tan hết, sương mù giăng xám xịt. Khi mùa xuân ấm áp về, tuyết sẽ tan, gột rửa thành phố, sương mù sẽ tan, trả lại sự trong trẻo. Nhưng trong mắt cô, tất cả vẫn chỉ là một màu xám, chẳng có lấy một cảnh sắc rực rỡ nào đáng nói, cứ thế tuần hoàn lặp đi lặp lại không biết đến bao giờ.
Mình rõ ràng chẳng làm gì sai, cũng chưa từng bắt nạt ai.
Mình từng che ô cho chó mèo hoang dưới mưa, từng đau lòng vì một chú ve sầu lìa đời.
Mình từng vui vẻ khi thấy lũ chim sẻ ríu rít trên cột điện, từng vụng về dỗ dành một em bé đi lạc.
Nhưng tại sao… tại sao lại thành ra thế này.
Mình cũng đã rất cố gắng rồi mà.
Mình chỉ muốn một chút 「niềm vui」 và 「sự chân thật」 mà thôi.
Cô lặng lẽ đứng dậy, hai tay ôm lấy cốc nước ấm, hơi ấm từ đầu ngón tay xua đi chút giá lạnh.
Trên đùi là bản tóm tắt tác phẩm và kịch bản, cô lật giở bâng quơ. Câu chuyện quả thực rất hay, một thế giới kỳ ảo mang nỗi buồn trong veo, ngây thơ của trẻ nhỏ.
Kỳ nghỉ hè nắng như thiêu đốt, tiếng ve ran, dòng suối lặng lờ, con đường mòn dẫn vào đền dài hun hút, những pho tượng đá chắp tay, khu rừng xanh trong như ngọc, và cánh cổng torii cổ kính màu son đỏ phủ rêu phong cùng dấu vết mưa gió.
Và cả một cô bé đi lạc.
Câu chuyện thường tuân theo logic và lý trí hơn đời thực.
Một câu chuyện tuyệt vọng đến cùng cực, không có lấy một tia hy vọng thì chẳng thể nào viết tiếp được.
Vì vậy, cô bé ấy nhất định sẽ gặp được người giúp đỡ mình, như thế mới có diễn biến tiếp theo, mới có một tương lai đáng để kể lại. Nếu chỉ có khu rừng rậm rạp che khuất cả bầu trời và một cô gái nhỏ, thì câu chuyện ấy chẳng có giá trị gì, vì chẳng ai nghe thấy tiếng cô kêu cứu, cũng chẳng ai thấy được vẻ yếu đuối, lạc lõng của cô.
Sakura Mio đã đợi thông báo “trượt rồi” rất lâu, lâu đến nỗi cốc nước đã nguội lạnh, và đầu ngón tay cô cũng lạnh cóng trở lại. Vị đạo diễn đang do dự điều gì, hay là ông ấy đã quên bẵng đi sự tồn tại của một cô học sinh câp ba năm nhất tệ hại như vậy rồi… cũng chẳng phải lần đầu cô bị lãng quên.
Cô uống cạn ly nước lạnh, bóp nát chiếc cốc giấy rồi ném vào sọt rác. Đút tay vào túi áo ấm áp, cô bước ra khỏi phòng nghỉ, bụng bảo dạ muốn uống thứ gì đó ngọt ngào. Cô tiến về phía máy bán hàng tự động.
Chiếc áo phao được may tinh xảo bọc cô tròn xoe như một cục bông, tựa như một cô bé rụt rè trốn trong vỏ ốc, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng người đang cúi xuống nhặt lon cà phê phía trước.
Cô rất thích những con vật nhỏ, chúng ngốc nghếch đáng yêu, chỉ cần đối tốt với chúng là chúng sẽ đáp lại. Dù chúng có nổi cáu, vóc dáng nhỏ bé cũng chẳng thể làm ai bị thương. Trao đi sự tử tế sẽ nhận lại thiện ý, dù có bị tấn công cũng chẳng hề đau đớn.
Loài vật như mèo hoang thì chạy rất nhanh, chớp mắt một cái là biến mất, lại còn khó đoán, dù có cho ăn bao nhiêu cá khô, chúng muốn đi là đi.
Cũng như vậy, việc chúng đột nhiên xuất hiện ở một góc nào đó một cách vô cớ, cũng là điều dễ hiểu thôi, phải không?
Mặc dù người này chẳng giống mèo chút nào.
Và rồi cô gái chợt nhớ đến một đoạn trong kịch bản—
Hotaru đi lạc, đã gặp được Gin, người thực chất là một yêu quái.
Chàng trai vừa mới đến quay đầu lại.
Khi thấy cô, anh ngạc nhiên mất vài giây, rồi ngay lập tức mỉm cười, đưa thẳng lon nước nóng đang định uống cho cô.
“Chúc mừng năm mới muộn nhé, lâu rồi không gặp, bạn học Sakura.”
「Lâu rồi không gặp」
Một câu nói đã từ rất lâu cô không được nghe.
Quá bất ngờ, đến nỗi cô có chút bối rối.
Cô gái siết chặt lấy tay áo, ánh mắt lảng đi nơi khác.
“Ừm, lâu rồi không gặp.”
“Không uống à?” Chàng trai lắc lắc lon nước trong tay.
“Có ạ.” Sakura Mio đưa tay ra nhận.
Ấm quá.
Rõ ràng chỉ là một lon cà phê thôi.
Thật sự rất ấm.
nói đạo lý)