Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 2: Vì những ngày nghỉ mỗi ngày - Lời mở đầu: Lấy xấu trị xấu

“Men răng chỉ bị sứt đi một tẹo, chứ không hề có dấu hiệu nứt vỡ, nên thực ra cũng chẳng cần phải làm gì cả đâu.”

Thấy phòng khám đã sắp đóng cửa khóa cổng, chuẩn bị tan làm về nhà với vợ, một cặp khách hàng đột nhiên xuất hiện đúng lúc để cầu cứu. Bác sĩ cũng đành phải tỏ ra nhân từ như cha mẹ mà khám cho họ.

Nghe xong kết luận, Izawa lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ai bảo vừa rồi vị nha sĩ này cứ lải nhải hết gây tê cục bộ, điều trị tủy, rồi lại mão răng sứ, nghe thôi đã thấy tốn cả đống tiền.

“Lần sau phải chú ý nhé, trẻ con không biết gì hay vớ đồ chơi nhét vào miệng cắn hỏng răng lắm. Cậu... ờm, em gái cậu à? Bác thấy tuổi thay răng của bé chắc cũng muộn rồi, sau này đừng nghịch dại thế nữa nhé.” Nha sĩ tò mò hỏi, “Mà men răng là thứ cứng nhất cơ thể người, rốt cuộc là ăn cái gì mà cắn một miếng đã mẻ rồi?”

“Bít tết thăn ngoại/Sirloin steak cắt dày ạ.” Doãn Trạch vừa nói vừa liếc cô gái đang co rúm trên ghế, ôm má đau đến mắt hoe đỏ. Khóe mắt cậu không khỏi giật giật. 

“?”

Từ phòng khám bước ra, mặt trời đã lặn hẳn. Đèn đường được thắp sáng toàn bộ, nối thành một dải sáng bắt mắt. Bóng hai người đổ dài, đan vào nhau trên mặt đất.

Doãn Trạch cảm nhận được những luồng sát khí đầy oán niệm từ bên cạnh, dù da mặt cậu vốn không mỏng, cũng thấy hơi ngượng ngùng và mất tự nhiên.

“Chà, không ngờ miếng thịt mềm thế mà qua tay đại đầu bếp nướng lên lại cứng được như vậy. Thịt bò, thật kỳ diệu phải không nào!” Doãn Trạch cười ha hả.

“Anh đang hả hê trên nỗi đau của người khác đấy à?” Ánh mắt Sakura Mio sắc như dao, cứa vào người đồng nghiệp cùng khóa. “Sao lại có người mới gặp lần thứ hai đã giở trò ác ý như thế chứ, anh đúng là đồ bất lịch sự! Đồ tồi tệ nhất!”

“Anh xin lỗi.” Doãn Trạch khúm núm cúi đầu. “Anh là một người rất tồi tệ, thật sự vô cùng xin lỗi.”

“Thôi được rồi, phí khám vừa rồi hết bao nhiêu?” Cô gái hỏi với vẻ mặt hậm hực.

“Khoản đó anh trả là đúng rồi, không cần trả lại đâu.” Doãn Trạch khách sáo từ chối.

“Không cần? Bộ em với anh thân lắm à?” Sakura Mio hừ lạnh, vặn lại.

“Được thôi, tổng cộng là 1862 yen.” Doãn Trạch chìa tay.

“Anh đòi thật đấy à?!” Cô gái trợn tròn mắt, kinh ngạc trước tốc độ lật mặt của cậu ta.

“Vớ vẩn, số tiền này bằng hai tiếng lương làm thêm của anh đấy.” Doãn Trạch hùng hồn tuyên bố.

Sakura Mio tức tối rút ba tờ tiền, đét một tiếng vào tay cậu, rồi lại lạnh lùng chất vấn, “Trả anh rồi đấy, nhưng giờ em yêu cầu anh bồi thường tổn thất tinh thần!”

Doãn Trạch mím môi, lại thành khẩn dùng hai tay đưa trả lại mấy tờ tiền vừa cầm chưa nóng tay. “Hy vọng chút tiền này sẽ xoa dịu được trái tim đang bị tổn thương của em.”

“Này, đây là tiền của em mà!”

“Nhưng đây là tiền khám bệnh em vừa trả cho anh rồi còn gì.”

“Không được! Em muốn tiền của anh cơ!” Cô gái giậm chân.

Doãn Trạch đành phải thò tay vào túi quần, cuối cùng lôi ra ba tờ tiền cùng mệnh giá nhưng nhàu nát như vỏ cây, trông như đã qua tay không biết bao nhiêu đời chủ, hằn rõ dấu vết thời gian. Cậu tiếc nuối đưa cho cô.

Sakura Mio nhìn mấy tờ tiền có vẻ còn dính mỡ, mặt mày sa sầm. Cục tức trong lòng nghẹn lại sắp trào ra, cuối cùng cô đành giật lại mấy tờ tiền mới cóng, phẳng phiu của mình.

Doãn Trạch thấy vậy khẽ lắc đầu, đến cả cùng một số tiền mà cũng chọn tờ đẹp hơn, mới hơn. Haizz, con gái thật là.

“Muộn rồi, em cũng nên về nhà đi. Để anh xem có gọi được xe không, tiền xe đương nhiên anh trả.” Doãn Trạch nhìn ra ngã tư.

“Không được, vẫn chưa xong đâu—” Sakura Mio nghiến răng.

“Hả? Nhưng anh đã xin lỗi, đã đi khám cùng em, không chỉ ứng tiền thuốc, mà còn bồi thường tổn thất tinh thần rồi mà.” Doãn Trạch tỏ vẻ oan ức.

Đúng là như cậu ta nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy mình đang chịu thiệt. Có điều cô cũng nhất thời không nghĩ ra được cách nào, chỉ đành thở hổn hển lườm cậu ta.

“Thôi được, em cứ đánh anh cho hả giận đi.” Doãn Trạch đành phải thản nhiên dang tay, trông như muốn ôm nhưng thực chất là đang tự lộ sơ hở. “Ngực, vai, mông, em cứ nhắm vào mà đấm. Anh là bao cát của em!”

Vẫn chỉ là một cô gái năm nhất cấp ba còn non nớt, Sakura Mio giận đến thở hắt ra mấy hơi. Cuối cùng, cô cố gắng thuyết phục bản thân không nên chấp nhặt, phải có lòng vị tha, rồi quay người bỏ đi.

“Em đi đâu thế?” Doãn Trạch đuổi theo hỏi.

“Về nhà!” Sakura Mio hét lên.

“Ồ.”

Sau khoảng mười mấy giây.

“Ủa, sao em đứng im không đi?” Doãn Trạch nhìn cô hỏi.

“Đợi xe!” Sakura Mio siết chặt tay.

Hai người cứ thế đứng dưới ánh đèn đường, ở góc phố và chìm vào sự im lặng vô cùng khó xử. Doãn Trạch nhìn cô bé chỉ cao tới vai mình mà cảm thấy có chút áy náy.

“Xin lỗi nhé, vì đã khiến em có một ngày tồi tệ như vậy.”

“Cũng thế cả thôi, hôm nay em vốn không nên trông mong gì.” Cô gái bĩu môi. “Với lại, so với những người khác, ít nhất em đã thật sự đi cùng và xin lỗi suốt quãng đường, chứ không phải nói vài câu qua điện thoại cho xong chuyện... Lần trước ở buổi chào tân sinh viên, cảm ơn anh đã đợi xe cùng em.”

“Giờ anh cũng đang đợi cùng em mà.” Doãn Trạch gãi đầu.

“Đừng có đắc ý, bố tớ dặn nên em mới cảm ơn thôi đấy!”

“Được dạy dỗ như vậy, bố em quả là một người tuyệt vời.”

“Hừ, đương nhiên rồi.”

“Nhưng người đáng khen nhất chính là em, người đã ghi nhớ và thực hiện lời dặn của cha mẹ. Anh tin rằng tương lai em nhất định sẽ trở thành một người lớn còn tuyệt vời hơn nữa!”

Doãn Trạch cười ha hả, thuận miệng nịnh nọt, để rồi ăn ngay một cú đá muộn màng vào bắp chân. Lực đá nhẹ như lông hồng, có lẽ vào phút cuối, gia phong tuyệt vời đã giúp cô kìm lại.

...

Một hai tháng sau Tết, ngoài việc đi thăm họ hàng và đến đền thờ Thần đạo cầu nguyện, những ngày còn lại đều vô cùng nhàn rỗi. Cả ngày ru rú ở nhà, cân nặng cũng tăng lên không ít. Mẹ cô cũng bảo cô nên ra ngoài hẹn bạn bè đi chơi, đừng cứ mãi ở trong nhà.

Nhưng làm gì có bạn bè nào như thế.

Nhưng cô cũng không thể kể lại chuyện xấu hổ bị cả đám cho leo cây lần trước, chỉ thêm phiền cho bố mẹ, nên cô đành giả vờ ra ngoài chơi, nhưng thực chất chỉ đi lang thang một mình.

Thỉnh thoảng ở rạp chiếu phim gặp được bộ phim yêu thích, cô sẽ mua một vé lẻ xem hết cả buổi chiều. Về nhà bị hỏi, cô lại bịa ra những người bạn không hề tồn tại và những câu chuyện vui vẻ chưa từng xảy ra để kể cho bố mẹ nghe.

Ngay cả bản thân cô cũng thấy những ngày tháng này thật thảm hại.

Con mèo lười, người bạn duy nhất có thể trò chuyện vài câu, cũng đã biến mất khỏi ngã tư ấy. Nghĩ kỹ lại, dường như đã nhiều năm rồi cô không đấu khẩu, gây chuyện cười với ai như vậy, huống chi là tức đến mức đá người ta.

Sakura Mio một mình đi qua khu phố thương mại, vô thức liếc nhìn nhà hàng nơi con mèo lười từng nằm. Chẳng biết từ bao giờ, phong cách của quán đã thay đổi. Mấy cô phục vụ mỏng manh với mái tóc che quá lông mày, trang điểm đậm, đang cố gắng mời khách ở cửa. Bảng hiệu quán đã được thay bằng tông màu tím và đỏ hồng, tạo cảm giác rất kỳ lạ...

Điện thoại reo lên, người gọi đến lại khá bất ngờ.

“Anh là Kashiwai Ippei đây, Sakura-chan, năm mới có vui không em?” Giọng điệu suồng sã của người quản lý vang lên.

“Vâng, rất vui ạ.” Cô gái lẩm bẩm.

“Haha, vậy à? Thật ra thì anh đã tìm được cho em một cơ hội việc làm rất tốt đấy. Dù sao cũng đang nghỉ lễ, em có muốn đến thử không?” Người quản lý gọi mời.

“Được ạ.”

Sakura Mio đồng ý, thầm nghĩ dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc cứ đi lang thang một mình thế này.