Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Kết quyển: Bén rễ nở hoa nơi đất khách

Doãn Trạch choàng tỉnh. Cậu mơ thấy mình là một tên cướp, đang đột kích giữa làn khói mịt mù thì bị ai đó thọc cho một nhát dao vào đúng quả cật. Lưỡi dao ấy dài đến mức dùng để chẻ củi cũng còn dư.

Cậu chống tay lên tấm đệm, ngồi bật dậy, theo phản xạ gãi gãi vùng nách đang ngứa ngáy. Vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn mụ mị, dòng suy nghĩ vẫn chưa thông suốt.

Chỗ ngủ của Matsuda Shinsei nằm cách đó không xa. Căn hộ đi thuê quá bé, hai người trải đệm ngủ trên sàn đã chiếm gần hết diện tích, đến mức nửa đêm lọ mọ đi vệ sinh cũng phải dòm trước ngó sau, cẩn thận kẻo giẫm phải người hay dây điện của cái lò sưởi.

Biệt đội nhân viên văn phòng độc thân đã kề vai sát cánh hơn hai mươi ngày đêm, tình cảm đã thăng cấp thành một mối quan hệ thân thiết có thể chia sẻ lịch sử xấu hổ thời trẻ trâu của nhau. Suốt quãng thời gian ấy, họ đã trải qua đủ mọi trò mua vui trong gian khổ, luôn mỉm cười đối diện với cuộc đời…

Ví như đêm Giáng Sinh, hai người chia nhau một quả táo. Hay như đêm Giao thừa, cầu dao bỗng dưng sập, cả hai đành quấn chặt chăn sưởi ấm, vây quanh chiếc radio để nghe chương trình mừng năm mới trong bóng tối đặc quánh. Sáng mồng một, họ lại tự lừa mình dối người, tặng nhau bao lì xì một trăm yên cho có không khí lễ Tết. Những đêm khuya, họ cùng nhau bơi trong biển đề toán, Matsuda còn mua nửa túi óc chó cho cậu bồi bổ, à không, là để phục hồi trí lực.

Cảm giác bị dao đâm xuyên thấu cả eo lẫn thận trong mơ sao mà thật đến thế. Cậu chẳng còn tâm trí nào mà ngủ nướng, lỡ mơ tiếp thì chỉ có nước lỗ chổng vó. Đằng nào cũng sắp thua rồi, tốt nhất là dùng đại pháp “ngắt kết nối” mà té cho lẹ.

Rửa mặt, đánh răng, đun nước sôi, Doãn Trạch đứng cạnh bếp, vừa xoa cằm vừa không ngừng cảm thấy có điều gì đó bất ổn.

Hầu hết ai cũng từng trải qua chuyện này: giây trước còn định nói gì đó, giây sau đã quên sạch sành sanh.

Doãn Trạch lúc này cũng đang cảm thấy bế tắc y như vậy.

Lẽ ra, với siêu năng lực như “ổ cứng linh hồn” hay “bảo tàng ý thức”, cậu phải có một trí nhớ siêu phàm, đọc qua là không quên. Nhưng khổ nỗi, đây lại là kỹ năng chủ động, phải ra lệnh cho não bộ lật tìm trong các thư mục ký ức. Còn bình thường, trí nhớ của cậu cũng chẳng hơn người thường là bao, đến chọn bài hát cũng phải lật danh sách ra xem.

Thế là một nghịch lý nảy sinh… toàn bộ dữ liệu ký ức vẫn được lưu trữ nguyên vẹn, nhưng cậu lại đột ngột quên mất mình đang định nhớ lại cái gì, không có một chút ấn tượng mờ nhạt nào, khiến chức năng tìm kiếm hoàn toàn tê liệt. Vậy thì rốt cuộc, đây là quên hay chưa quên?

Vì lẽ đó, cậu quyết định đặt cho siêu năng lực của mình một cái tên thật kêu: “Hành lang Ký ức Schrödinger”.

Và lúc này, chương trình “Hành lang Ký ức” đang chạy hơi cà giựt. Cậu cũng không dám dậm chân một cái để ép xung, lỡ mà quá đà thì dinh dưỡng không thể nào theo kịp.

Lạ thật, mình đã bỏ sót điều gì nhỉ? Tại sao cảm giác nguy hiểm trong lòng lại nặng trĩu đến vậy?

Công việc thu âm cho nhân vật hiệp sĩ vô danh nào đó đã bị công ty sản xuất dời sang quý sau, chẳng có gì phải vội.

Lịch hẹn đi xem nhà mới với bên môi giới cũng không phải hôm nay.

Kỳ thi chung toàn quốc đã xong xuôi từ hai tuần trước, 825 điểm, một con số hoàn hảo. Cô chủ nhiệm và thầy trưởng phòng giáo vụ đã cảm động đến phát khóc.

Chương trình tạp kỹ 18+ chiếu lúc nửa đêm cũng đã được ghi lại cẩn thận.

Cậu đơn thương độc mã đến đây, còn có thể có chuyện gì quan trọng nữa chứ…

Ủa? Kỳ thi chung? 

“Hành lang Ký ức” bỗng nhiên thông suốt như đường ống cống vừa được khơi thông. Doãn Trạch cứng đờ người như trời trồng.

“Điểm xét tuyển vào Todai là tổng điểm của kỳ thi chung và kỳ thi riêng của trường!” Câu nói của thầy hiệu trưởng, với vẻ mặt lạnh như tiền và nanh vuốt của một nhà giáo dục sắt đá đang túm cổ áo cậu, hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cậu như một đoạn phim tư liệu.

Chết tiệt! Kỳ thi riêng của trường!

Gã trai gầm lên trong câm lặng, vẻ mặt thong dong ban sáng nhanh chóng co rúm lại.

Mẹ kiếp! Hôm nay là ngày thi riêng của trường!

Cảm giác bất an nặng trĩu ấy cuối cùng cũng có lời giải. Không phải là nỗi lo trượt vỏ chuối, mà là cả một núi tiền Fukuzawa Yukichi mà cậu sắp nhận được khi hoàn thành dự án đang có nguy cơ tan thành tro bụi!

“Matsuda! Cho tôi mượn xe đạp của cậu!” Doãn Trạch bừng bừng sinh khí hét lớn, vội vàng tắt bếp rồi cuống cuồng tìm quần áo. Nhưng chỉ hai giây sau, cậu mới chết đứng nhận ra… mình có biết đi xe đạp đâu.

Hai giây nữa trôi qua, ngọn lửa đấu chí lại bùng lên rực rỡ – lúc này chỉ còn biết trông cậy vào bản năng của cơ thể Takizawa thôi!

Áo khoác cũ màu nâu, khăn quàng cổ y hệt của nhà Gryffindor, chỉ có đôi tất là tìm mãi không ra một cặp, đành xỏ tạm một chiếc đen, một chiếc vàng. Cậu nhảy loi choi như cương thi, lao ra cửa tìm giày.

Đúng lúc ấy, tay nắm cửa kêu “cạch” một tiếng rồi bị đẩy ra. Matsuda Shinsei, tay xách cơm nắm và sữa từ cửa hàng tiện lợi dưới lầu, đứng hình khi thấy cậu bạn đang hối hả vũ trang. “Cậu dậy rồi à?”

“Chuyện đại sự! Không có thời gian giải thích!” Doãn Trạch hổn hển.

“Tôi biết mà, hôm nay cậu thi Todai, hôm qua tôi đã book taxi cho cậu rồi.” Matsuda Shinsei vừa thản nhiên cởi giày vào nhà vừa nói. “Nhưng giờ mới 7 giờ, ăn sáng đã chứ.”

Bầu không khí đột ngột đóng băng. 

“Sao cậu biết?” Doãn Trạch tay vẫn còn cầm chiếc giày, một lúc lâu sau mới thốt lên.

“Hôm trước chúng ta đi làm thêm về, lúc ăn tối chẳng phải cậu bảo sẽ thi vào Todai sao, nên tôi ghi lại ngày thi của trường. Sáng nay tôi đã dậy từ 5 giờ rồi.” Matsuda Shinsei vừa nói vừa để ý vẻ mặt kỳ quái của Doãn Trạch, rồi bỗng thấy hơi chột dạ. “Ơ… không phải sao? Tôi nhớ nhầm à?”

“Không, không có, ăn cơm thôi.” Doãn Trạch thở phào nhẹ nhõm, quẳng chiếc giày xuống sàn rồi loay hoay gỡ cái nút thắt chết tiệt trên khăn quàng cổ.

“Ồ.”

Tokyo, quận Bunkyo.

Hôm nay, ga Hongo-sanchome của tuyến Toei Oedo và ga Ueno-hirokoji của tuyến Ginza chắc chắn đang ken đặc người. Những sĩ tử mặt mày căng thẳng cùng các bậc phụ huynh cũng bồn chồn không kém đứng túm tụm lại, họ đã dồn hết tâm sức cho ngày phán quyết định mệnh này từ rất lâu rồi.

Là một học phủ lừng lẫy, nhưng cổng chính của Đại học Tokyo lại vô cùng khiêm nhường, không hề hoành tráng hay bề thế, thậm chí còn chẳng có lấy một tấm biển hiệu.

Trong đó, cổng của khuôn viên Hongo, thường được biết đến với cái tên Akamon (Xích Môn), vốn là cổng Ngự thủ điện của gia tộc Maeda, phiên chủ xứ Kaga và là bạn tâm giao của Toyotomi Hideyoshi. Nó có tên như vậy vì toàn bộ được sơn son thếp đỏ.

Vào thời Edo, các phiên chủ có tục lệ xây Xích Môn khi cưới vợ. Cánh cổng này của Todai được dựng lên nhân dịp con gái của Tokugawa Ieyasu xuất giá, ra đời trước cả chính ngôi trường đến nửa thế kỷ. Cổng Ngự thủ điện một khi đã hỏng thì không được phép xây lại, và đây là cánh cổng duy nhất còn tồn tại đến ngày nay.

“Đây chính là một di sản văn hóa, cái hồn của lịch sử như phả vào mặt.” Thầy trưởng phòng giáo vụ đẩy gọng kính. “Báo chí cũng thường dùng cụm từ ‘bước qua Xích Môn’ để ẩn dụ cho việc đỗ đạt.”

Khuôn viên trường vốn tĩnh lặng và thanh tao nay lại chật ních người. Các nhân viên phải căng băng rôn, tất bật chạy tới chạy lui để điều phối đám đông.

Đoàn của họ, do chính thầy hiệu trưởng dẫn đầu, đi qua cổng để vào trường.

Bước qua đại lộ rợp bóng ngân hạnh, xa xa là giảng đường Yasuda đứng sừng sững, trầm mặc. Thời gian đã khắc lên ngôi trường này những dấu ấn phương Tây, nhưng từng góc mái hiên lại thấm đẫm hồn cốt của xứ Phù Tang. Thầy Koizumi Yuzaburo nhìn cảnh vật với ánh mắt đầy ưu tư.

“Tôi bén duyên với nơi này là vì Kawabata Yasunari, người đàn ông đã dùng con chữ xuyên thấu tâm hồn tôi.”

Thầy hiệu trưởng thở ra một làn khói trắng, giọng nói nhẹ như không.

“Một đêm hè nọ, sau khi đọc xong những dòng cuối cùng của ‘Vũ nữ Izu’, tôi đã khóc một cách thản nhiên như nhân vật chính trong truyện, chỉ muốn chìm vào giấc ngủ yên bình trong sự mãn nguyện. Kể từ giây phút đó, tôi đã hiểu được thế nào là u sầu và lãng mạn. Chúng vang vọng trong tâm hồn tôi, bén rễ nảy mầm, và dẫn lối cho những giấc mơ của tôi. Mười năm trước, khi đến đây dự thi, tôi đã cố tình dạo bước bên hồ Sanshiro, nơi lưu lại dấu chân của bao thế hệ văn hào: Akutagawa Ryunosuke, Oe Kenzaburo, Dazai Osamu, Natsume Soseki và cả Kawabata Yasunari… Tôi đi thật khẽ, chỉ sợ làm kinh động đến vẻ đẹp đã ngưng đọng lại trong kẽ hở của thời gian nơi ấy.”

Doãn Trạch và mọi người lặng im lắng nghe thầy hiệu trưởng chìm đắm trong dòng hồi tưởng.

“Đi đi, hãy bước theo bóng hình của những bậc tiền nhân. Bọn tôi sẽ ở ngay đây đợi em, sẽ không đi đâu cả.” Thầy hiệu trưởng lắc đầu thở dài.

“Vậy em vào phòng thi trước ạ.” Doãn Trạch quay người, nhưng rồi lại khựng lại. “À đúng rồi, còn một chuyện em vẫn chưa nói.”

“Chuyện gì thế?” Thầy hiệu trưởng ngạc nhiên quay lại.

“Thầy trưởng phòng, thầy hiệu trưởng, cô Yasui, em xin cảm ơn sự quan tâm và dìu dắt của các thầy cô.”

Doãn Trạch lùi lại vài bước, nghiêm cẩn cúi đầu.

“Nếu để tự em lo liệu cho tương lai của mình, chắc chắn em sẽ không bao giờ nghĩ đến việc có mặt ở đây. Công ơn dạy dỗ và truyền thụ kiến thức của các thầy, em xin khắc cốt ghi tâm.”

“Ha, cậu nhóc được lắm. Vậy thì hãy mang về vị trí thủ khoa của khối Văn khoa Ba đi, để sau này tôi còn có chuyện mà vênh mặt với đồng nghiệp trường khác lúc đi nhậu.” Thầy trưởng phòng giáo vụ xoa xoa mái tóc lơ thơ của mình, cười ha hả.

Doãn Trạch gật đầu, xách chiếc túi đựng văn phòng phẩm rồi chạy đi.

Thầy trưởng phòng giáo vụ buông một tiếng cảm thán: “Mỗi lần nhìn bóng lưng những người trẻ tuổi đi thi, lòng tôi lại thấy bồi hồi. Hàng năm cũng không thiếu những người đã đi làm rồi mà vẫn quay lại ứng thí. Hiệu trưởng này, hay ông cũng cầm bút lên, theo đuổi giấc mơ một lần nữa đi?”

“Có những chuyện, cứ để lại một chút tiếc nuối mới đáng để hoài niệm.” Thầy Koizumi Yuzaburo mỉm cười. “Huống hồ đây lại là giấc mơ đẹp nhất của thời học sinh. Tôi sợ rằng nếu thực sự hoàn thành nó, sau này sẽ chỉ còn biết luẩn quẩn trong vòng xoáy tiền bạc không hồi kết… nên thôi, cứ để nó tiếc nuối mãi như vậy đi.”

Doãn Trạch siết chặt chiếc túi bút, ngồi thu mình ở một góc phòng thi. Các thí sinh ngồi cách nhau rất xa, mỗi người một vẻ. Những học sinh vừa tốt nghiệp như cậu chỉ là thiểu số, phần lớn là các “rōnin” (những sĩ tử thi lại) và những người đã đi làm. Ai nấy đều đeo lên mình một bộ mặt poker vô cảm, cả phòng thi rộng lớn tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió ù ù của máy điều hòa.

Cứ như thể đã lạc vào một chiều không gian khác.

Bầu không khí nặng trịch như thể đã đông cứng lại. Khi giám thị lặng lẽ dùng dao rọc giấy xé niêm phong đề thi, vài “rōnin” lớn tuổi, râu ria xồm xoàm, run lên bần bật vì áp lực và bóng ma của những thất bại trong quá khứ.

Thành thật mà nói, không khí ở đây khác một trời một vực với kỳ thi chung. Nếu kỳ thi chung giống như một buổi giao lưu hữu nghị, thì nơi đây lại là một lò mổ đẫm máu, nơi vô số kẻ phải ngã gục.

Ngồi đây, cùng tranh tài với những con người đã từ nhỏ sống trong khổ luyện, ngày đêm dùi mài kinh sử, trong lòng cậu không khỏi dâng lên sự kính trọng và hổ thẹn.

Kỳ thi đại học, đó là một ngưỡng cửa để trưởng thành, và cũng là hồi kết của thời học sinh.

Sau đó, tuổi trẻ ngông cuồng dần lùi vào dĩ vãng, trăm nẻo đường đời mặc sức lựa chọn. Có người đi xa vạn dặm, có kẻ bôn ba nơi góc biển chân trời.

Mãi đến vài năm sau, khi đã dấn thân vào chốn công sở, người ta mới ngộ ra rằng, ngồi trong lớp học giải đề là công việc trong sáng nhất; ký túc xá có máy lạnh, có huynh đệ chính là căn nhà thuê lý tưởng nhất; và những mối tình ảo trên mạng rốt cuộc cũng không thể nào khiến người ta bồi hồi, xao xuyến bằng những lời nhắn gửi trên mẩu giấy nhỏ nằm gọn trong ngăn bàn.

Doãn Trạch bỗng thấy lòng mình chùng xuống. Năm đó, khi tham gia kỳ thi đại học ở quê nhà, cậu chắc chắn là một thành viên trong đội quân “tốt thí”. Thành tích đáng tự hào nhất là môn Toán từng được 15 điểm, vinh dự đứng thứ hai từ dưới lên trong toàn khối. Cũng đành chịu, vì cái cậu đứng bét khối còn đen hơn cậu, chỉ khoanh bừa trúng được hai câu trắc nghiệm, được 10 điểm, hiên ngang đoạt ngôi “quán quân”.

Là một “La Hán ngủ gật” khét tiếng trong phòng thi, vậy mà trong kỳ thi đại học định mệnh năm ấy, sau khi dành mười phút để làm xong phần trắc nghiệm, cậu lại không gục xuống bàn ngủ thiếp đi như thường lệ. 

Không phải vì cậu sợ ánh mắt của người khác hay sự giám sát của giám thị, mà vì hôm đó, trời trong, nắng đẹp, gió cũng thật dịu dàng. Cậu nhìn một vệt nắng vàng óng ả xuyên qua giàn thường xuân xanh mướt, len qua bệ cửa sổ và đáp xuống bục giảng còn vương bụi phấn.

Nộp bài xong, thời học sinh, cũng sẽ kết thúc thôi.

Nghĩ đến đó, cậu chống tay lên cằm, lặng lẽ ngắm nhìn phòng thi, các thí sinh, và thầy cô.

Cậu chỉ muốn khắc ghi ngày hôm đó, với tư cách là một kẻ lót đường, một học sinh yếu kém, lặng lẽ đếm từng giây chờ đợi khoảnh khắc thanh xuân của mình lụi tàn.

“——Bắt đầu!”

Tiếng của vị giám thị trưởng vang vọng khắp phòng thi rộng lớn như một thánh đường, kéo cậu về với thực tại. Các giám thị khác cũng vào vị trí, tất cả thí sinh đồng loạt cúi đầu, rút bút ra khỏi vỏ. Những người lúc trước còn căng thẳng tột độ, giờ đây đều cố gắng nén lại sự khó chịu, ánh mắt họ rực lên một tia sáng quyết tử.

Lúc này, Doãn Trạch mới hà một hơi ấm vào lòng bàn tay đang hơi lạnh của mình.

Họa phúc luôn song hành.

Cậu thầm nhủ.

Không ngờ mình vẫn còn cơ hội, để một lần nữa trải qua “hồi kết của tuổi thanh xuân”.

Hành lang Ký ức Schrödinger khởi động, 200% công suất!

Mũi bút của chàng trai vung lên, nhanh như một vệt sao băng, tựa rồng bay rắn lượn, tựa tia chớp xanh xé toạc bầu trời.

Matsuda Shinsei ngồi xoa tay trước lò sưởi. Cậu đã xin nghỉ làm cả buổi chiều và tối nay. Dù sao đây cũng là ngày trọng đại của Takizawa, lại còn là một mục tiêu vĩ đại như Đại học Tokyo, nên khả năng thất bại là hoàn toàn có thể. Vì vậy, với tư cách là một người bạn, cậu nhất định phải ở bên để động viên cậu ấy.

Gia đình tan vỡ, đến một nơi để về cũng không có, nhưng Takizawa vẫn không hề buông xuôi, mà luôn hào sảng đối mặt với từng ngày. Cái dáng vẻ cậu ấy kiên trì cày cuốc dưới ánh đèn leo lét lúc đêm khuya, như thể đang thiêu đốt tất cả vì cuộc đời, giống hệt một con thiêu thân lao vào lửa, đã khiến trái tim Matsuda Shinsei rung động sâu sắc.

Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nếu Takizawa thất bại, cậu sẽ ở bên trò chuyện, khuyên giải cậu ấy. Nếu thành công, cậu sẽ cùng cậu ấy ăn mừng ra trò.

Vì thế, cậu cần ít nhất hai kịch bản đối thoại, và cậu đã nghiền ngẫm chúng cả ngày nay rồi.

Cốc, cốc, cốc, có tiếng gõ cửa.

Về rồi!

Matsuda Shinsei nét mặt nghiêm nghị, đứng dậy ra mở cửa.

“Ngoài trời lạnh cóng.” Doãn Trạch mặt mày tái mét, vừa phủi những bông tuyết nhỏ trên vai vừa vội vàng bước vào nhà sưởi ấm.

“À, hôm nay… khụ, hôm nay cậu thấy sao?” Matsuda Shinsei thấy sắc mặt nhợt nhạt của bạn mình, lòng không khỏi thắt lại, cậu thận trọng hỏi.

“Hôm nay à? Thì lạnh chứ sao.”

“À không, ý tôi không phải cái đó, mà là, kỳ thi ấy…?” Matsuda Shinsei ấp úng.

“Ồ, kỳ thi à, xong rồi.” Doãn Trạch vừa cởi áo khoác vừa đáp.

Xong rồi nghĩa là sao?

Là câu trả lời cho qua chuyện vì đã linh cảm được thất bại, hay là sự thản nhiên của kẻ đã nắm chắc phần thắng?

Đầu óc Matsuda Shinsei quay cuồng như chong chóng.

“À này, tối nay ra ngoài ăn đi, vẫn quán xiên nướng lần trước nhé. Gần một tháng qua thực sự cảm ơn cậu nhiều, tôi đãi! Cấm từ chối đấy!” Doãn Trạch quay đầu lại nói.

“Được thôi… nhưng mà, hôm nay tôi lỡ mua nhiều đồ ăn quá, còn chuẩn bị sẵn mấy món rồi.”

“Sao tự dưng lại xa xỉ thế?” Doãn Trạch ngạc nhiên.

Matsuda Shinsei ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn hít một hơi thật sâu, bước nhanh tới ngồi đối diện bạn mình và dõng dạc hỏi: “Takizawa-kun! Xin mạn phép hỏi, cậu dự đoán kết quả bài thi hôm nay thế nào?”

“Cũng ổn, chắc là không tệ đâu.” Doãn Trạch bị thái độ trang trọng của Matsuda làm cho ngớ người. “Có chuyện gì à?”

“Là tin tốt sao, may quá rồi.” Matsuda Shinsei lập tức xìu xuống như quả bóng xì hơi, thở phào một hơi nhẹ nhõm. “Chúc mừng cậu!”

“Đã có kết quả đâu, mà sao cậu cứ như là người đi thi vậy, lo lắng thái quá.” Doãn Trạch dở khóc dở cười. “Nghỉ một lát rồi mình đi ăn thịt, uống rượu.”

Năm Heisei thứ 22.

Đại học Tokyo công bố kết quả kỳ thi tuyển sinh.

Khối Văn khoa Ba, số lượng nguyện vọng: 1487, chỉ tiêu tuyển sinh: 469.

Thí sinh Takizawa Satoru (dự thi lần đầu), điểm thi chung Center: 825, điểm thi thứ hai: 351, tổng điểm quy đổi: 451.

——Trúng tuyển.