Tuyết đã rơi.
Đó là những ngày cuối cùng của mùa đông, và cũng là khởi đầu của một năm mới.
Khắp nơi là những cây thông Giáng sinh trang hoàng đèn đuốc và các nhân viên mặc đồ thú bông đội mũ tuần lộc. Trên con phố dài, những cô gái nép vào lòng bạn trai, tay trong tay dạo bước, ngực còn ôm những đóa hồng kiều diễm được vun trồng trong nhà kính. Tuyết trắng phủ đầy mái hiên, và qua khung cửa sổ kính màu, những bộ cánh thời thượng cùng những món quà tinh xảo lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Sau hơn ba trăm ngày đêm vận hành không nghỉ, thành phố lớn này cuối cùng cũng cho phép mình trở nên lười biếng. Mọi ngóc ngách đều lan tỏa không khí lễ hội vui tươi, người ta ca hát, uống rượu để tiễn năm cũ, đón năm mới.
Giáng sinh chỉ là một màn dạo đầu, một khoảng lặng để guồng quay bận rộn tạm dừng lại.
“Cuối năm rồi mà công việc lại nhiều hơn, bố đúng là vất vả thật.” Sakura Mio khẽ càu nhàu. Cô bé đang diện bộ đồ mới, đôi bốt cao để lại những dấu chân trên con đường phủ một lớp tuyết mỏng.
“Không sao, thẻ tín dụng của bố đang đi cùng chúng ta mà.” người mẹ trẻ tuổi của cô cầm túi mua sắm, nói đùa.
“Nếu bản thể của bố chỉ là một cái thẻ tín dụng thì đáng thương quá đi mất.” cô bé đáp lại, giọng đầy bất lực.
“Ồ, con gái lớn thật rồi, đã biết thương người đàn ông phải bôn ba vất vả vì gia đình rồi đấy.” Người mẹ thân mật khoác vai con gái, “Lúc về nhà, con cứ nói thẳng ‘Bố vất vả rồi ạ’, bố con chắc chắn sẽ cảm động phát khóc cho xem.”
“Con không muốn đâu, ngại chết đi được.” Cô bé bĩu môi.
“Để xem nào… Quà cho họ hàng, quần áo mới, đồ chơi cho các cháu… gần đủ cả rồi. Mio, con có muốn mua gì nữa không?” người mẹ vừa nhẩm tính danh sách vừa hỏi.
“Con không cần gì nữa đâu ạ.” Cô bé lắc đầu một cách hiểu chuyện.
“Vậy à? Thế thì mình tìm chỗ nào đó ăn tối đi, nghỉ một lát rồi lại đi dạo tiếp.”
“Chẳng phải mình đã mua xong hết rồi sao?” Sakura Mio thắc mắc.
“Con nói gì lạ vậy, dạo phố là dạo phố, còn mua sắm là mua sắm chứ.” Người mẹ giải thích, “Vế trước là hưởng thụ, vế sau là cuộc sống.”
“Thế dạo phố cộng với mua sắm tức là hưởng thụ cuộc sống chứ gì?” Sakura Mio dài mặt ra trêu lại.
“Hoàn toàn chính xác!” Người mẹ, trông trẻ như chị gái, phá lên cười. “Con muốn ăn gì nào?”
Cô bé nhìn khắp con phố đông vui nhộn nhịp, ngần ngừ một lát rồi đáp, “Vậy mình ăn đồ Tây đi ạ.”
…
“Chào mừng hai quý cô xinh đẹp. Hai vị như những nàng tiên mùa đông, mang theo hơi ấm của mùa xuân sắp tới.” Người bồi bàn cất lời khen ngợi khi khách vừa bước vào.
“Thật không ạ? Cảm ơn cậu nhé. Cho hỏi nhà hàng còn chỗ không?” Người mẹ mỉm cười, lấy tay che má.
“Dĩ nhiên rồi ạ, mời hai vị đi lối này.” Anh bồi bàn vội vàng dẫn đường.
Sakura Mio ló đầu ra từ phía sau, liếc nhìn anh bồi bàn với chút ngạc nhiên, rồi ngay lập tức đảo mắt nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm ai đó.
“Mio, đứng đực ra đó làm gì thế? Bàn ở đây này.” Người mẹ thấy con gái không theo kịp liền vẫy tay gọi.
“Con tới đây.” Cô bé có chút hồ nghi, chạy lon ton theo sau.
Cùng lúc đó, tại bàn số 18.
“Xin hãy chuyển món quà Giáng sinh này cho một nhân viên phục vụ của nhà hàng. Cứ nói là để cảm ơn cậu ấy đã quan tâm tôi trong lúc tôi suy sụp.” Một phụ nữ tóc ngắn với phong thái tháo vát ngồi ngay ngắn, điềm đạm dặn dò.
“Dạ, xin hỏi cụ thể là giao cho ai ạ?” người phục vụ lịch sự hỏi.
“Tôi không biết. Cậu ấy còn rất trẻ, rất đẹp trai, có lẽ là sinh viên.” người phụ nữ tóc ngắn đáp.
“Thông tin này có hơi chung chung quá ạ. Chị có biết tên cậu ấy không?” người phục vụ hỏi lại.
“Tôi không biết tên, cậu ấy không nói.”
“Cái này thì…” Anh phục vụ tỏ ra khó xử.
“Hình như cậu ấy làm thêm thôi.” người phụ nữ chợt nhớ ra.
“Nhân viên làm thêm ở đây không ổn định ạ. Theo tôi biết, người làm lâu nhất cũng chỉ được ba tuần, và hiện tại cũng không có sinh viên nào đến làm việc nữa.” người phục vụ trả lời.
Người phụ nữ tóc ngắn sững người, nét mặt thoáng vẻ thất vọng. Lòng cô như có một khoảng trống, mũi cay cay như thể vừa chia tay mối tình đầu. Cô cụp mắt xuống, thì thầm: “Vậy thì cứ gửi món quà này ở đây. Nếu có dịp, xin hãy chuyển lại cho cậu ấy.”
Nói xong, cô đứng dậy định rời đi.
“Quý khách không dùng bữa nữa ạ?” người phục vụ thấy vậy vội hỏi.
“Không cần đâu.” Chima Sayako dường như khẽ đưa tay lau nước mắt, rồi cứ thế bước đi không ngoảnh lại, chỉ để lại một bóng lưng đầy kiên cường.
Năm phút sau, tại bàn số 27.
“Người đâu rồi? Cậu thiếu niên đó đâu?” Vị nữ chủ tịch, người phốp pháp phải ngoài một trăm năm mươi ký, mình đầy vàng bạc, sốt ruột đến mức từng thớ thịt trên người đều rung lên.
“Dạ, ai cơ ạ?” Anh phục vụ ngơ ngác.
“Cái cậu rất đẹp trai ấy!” Nữ chủ tịch trả lời thẳng thừng.
“…Tôi thấy mình cũng khá bảnh bao mà.” Anh phục vụ vừa nói vừa đưa tay vuốt mặt. Nói vậy cũng không ngoa, hồi đại học anh là thành viên kỳ cựu của câu lạc bộ thể hình, ảnh nhóm lúc nào cũng đứng giữa.
“Đùa chắc!” Nữ chủ tịch giáng một chưởng vang trời xuống bàn. “ ‘Chàng Trai Hoa Hồng’ của tôi đâu rồi!”
“Quý khách bình tĩnh đã ạ! Chúng tôi là nhà hàng bình thường, làm gì có ai mang nghệ danh như vậy chứ!” Anh phục vụ sững sờ.
“Không, cậu lừa tôi! Hu hu, cậu ấy chắc chắn không phải ảo giác của tôi! Gọi cậu ấy ra gặp tôi đi, chỉ một lần thôi cũng được.” Vị nữ chủ tịch, người mà ngày thường chỉ một lời là có thể định đoạt tương lai của nhân viên, giờ đây lại nức nở van nài, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Tình cảnh tương tự đã diễn ra suốt mấy ngày nay.
Chủ nhà hàng đứng ở quầy thu ngân, nhìn vào sổ sách thấy lượng khách sụt giảm thê thảm, tỷ lệ gọi các món đắt tiền như bào ngư biển sâu, cua hoàng đế cũng lao dốc không phanh. Ông ta chìm vào một sự im lặng thật lâu.
Ta vốn dĩ có thể cam chịu màn đêm cô tịch, giá như ta chưa một lần được thấy ánh dương quang rực rỡ.
Ta vốn dĩ có thể quen với cảnh tàu điện ngầm chen chúc, giá như ta chưa từng được lái một chiếc siêu xe, nhấn ga hết cỡ.
Chủ nhà hàng trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng bốc máy gọi cho một má mì quen, hỏi xem bà ta có biết quán bar nam nào không, và liệu ở đó có nhân tài nào đang dư ra không.
“Mio, sao con cứ nhìn ngó lung tung thế?” Người mẹ lạ lùng nhìn cô con gái cứ đứng ngồi không yên.
“Dạ không, con xem trang trí thôi ạ.” Sakura Mio ho khẽ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trong lòng cô dấy lên một nỗi thất vọng nho nhỏ. Giống như ở một ngã rẽ quen thuộc trên đường đi học về, nơi vẫn thường có một chú mèo hoang nằm sưởi nắng, vẫy đuôi ngủ gật trên tường, nhưng rồi bỗng một ngày chú biến mất. Thế là niềm mong đợi của ngày hôm nay đã không thành, và cũng chẳng biết đến bao giờ mới gặp lại.