Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Chương 20: Chẳng nghĩ ra nổi tên chương

Doãn Trạch cởi chiếc tạp dề trắng, nhân lúc vãn khách sau giờ cao điểm, cậu ngồi xuống chiếc ghế đẩu trong bếp nghỉ một lát. Cậu nhìn người đồng nghiệp đang không ngừng đi tới đi lui, miệng lẩm nhẩm điều gì đó, lòng có chút thắc mắc.

“Này Matsuda, cậu sắp lên chức bố à? Sao mặt mày ủ dột, lòng nặng trĩu tâm tư thế, như mấy ông bố bỉm sữa đang vò đầu bứt tai vì tiền sữa cho con vậy. Tôi thấy cậu đi qua đi lại cả buổi rồi đấy.”

“A? Có làm phiền cậu nghỉ ngơi không?” Matsuda Makoto áy náy xoa tay nói.

“Cũng không đến mức đó.” Doãn Trạch lắc đầu, “Chỉ là tò mò thôi.”

“Ừm… thực ra thì tôi vừa nhận được công việc lồng tiếng đầu tiên.” Matsuda Makoto ngập ngừng một lúc.

“Vậy thì tốt quá rồi.” Doãn Trạch vui vẻ nói, “Vai gì thế, lời thoại ra sao, kể nghe xem nào?”

“Một vai quần chúng thôi.” Matsuda Makoto ngượng ngùng đáp, “Là phân cảnh một đội quân người nhân bản trốn thoát, lời thoại chỉ là mấy tiếng gào thét vô nghĩa. À mà, tôi nghe anh Kashiwai-san nói rồi, cậu đã vượt qua 8 đối thủ nặng ký khác để giành chiến thắng, lại còn được đạo diễn âm thanh đánh giá cao nữa, quả không hổ danh là cậu.”

“Có gì to tát đâu, cậu mà thi thì cũng đậu thôi.” Doãn Trạch khiêm tốn đáp.

“Ừm, phải cố gắng hết sức mới được.” Matsuda Makoto lẩm bẩm.

“Ở cạnh cậu, tôi cứ thấy mình lười chảy thây ra... Đến cả cái sàn này cũng có cậu là lau sạch bong kin kít nhất.” Doãn Trạch hơi xấu hổ, “À mà nói lại chuyện lần trước, cậu có gợi ý việc làm thêm nào ngon bổ rẻ khác không?”

“Về lương giờ thì ở đây đã là cao nhất khu này rồi. Tôi biết một quán bar nhỏ hay tuyển bartender, không bận rộn như ở đây, có bao ăn nhưng đòi hỏi phải có kỹ năng pha chế.”

Matsuda Makoto suy nghĩ một lát rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Ngoài ra, hiệu sách Shinsan cũng đang cần người trông quán, công việc cũng chỉ là dọn dẹp, quản lý giá sách, rất nhàn, rảnh rỗi còn có thể lấy sách ra đọc. Cửa hàng băng đĩa là sướng nhất, có thể xem phim. Có một club đêm khá đặc biệt, nhưng chỗ đó chắc chắn không hợp với cậu.”

“Sao tôi lại không hợp với đi quẩy chứ? Hóa ra trong mắt cậu, tôi lại là kiểu ngây thơ trong sáng đến thế à?” Doãn Trạch nhíu mày.

“Đó là quán bar dành cho nam giới, tôi sợ cậu không quen được với bầu không khí hừng hực nội tiết tố ở đó…”

“Sao cậu lại từng làm ở đó?”

“À, tại tôi không giỏi giao tiếp với khách nữ, mà con gái ở club đêm lại càng hướng ngoại hơn, nên tôi chịu, không làm được.” Matsuda Makoto gãi đầu.

“Thế chẳng lẽ cậu lại rất quen với hormone ở đó?” Doãn Trạch khẽ lùi lại một bước.

“Thật ra người đồng tính cũng không đáng sợ đến thế đâu. Thực tế thì họ cũng chẳng có hứng thú gì với tôi, tiêu chuẩn chọn bạn đời của họ cũng cao lắm, cũng phải nhìn ngoại hình, vóc dáng, tính cách và tài sản nữa. Khách ở đó còn cực kỳ khiêm tốn và dễ nói chuyện, ngoài xu hướng tính dục khác chúng ta ra thì chẳng có gì kỳ lạ cả, đừng có nhìn người ta bằng ánh mắt kỳ thị nhé.” Matsuda Makoto giải thích rất nghiêm túc.

“Thì ra là vậy, tôi chỉ biết cậu không giỏi giao tiếp, hóa ra là chỉ kém trong việc giao tiếp với phụ nữ thôi à.” Doãn Trạch tỏ vẻ đã hiểu.

“Không không không, ý tôi là tôi kém giao tiếp nói chung, còn giao tiếp với phụ nữ thì là kém của kém.” Matsuda Makoto vội vàng giải thích.

“…Vậy mà cậu vẫn có thể một mình đến Tokyo sống, làm thêm không ngơi nghỉ, đúng là dũng cảm thật, tôi cũng thấy hơi nể cậu rồi đấy.”

“Mà, đời người chỉ có một lần, nên tôi không muốn phải hối tiếc.” Matsuda Makoto mỉm cười.

“Nhưng chứng sợ xã hội vẫn phải tìm cách chữa trị. Hay là tối nay chúng ta ra khu phố đèn đỏ ở Shinjuku quẩy một bữa? Cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ là đối mặt và chiến thắng nó!” Doãn Trạch hào hứng đề nghị. 

“Thôi thôi thôi, xin kiếu!” Matsuda Makoto sợ đến nỗi đầu lắc lia lịa.

“Cậu cứ thế này thì sau này lấy vợ kiểu gì?” Anh chàng lắc đầu thở dài.

“Này Takizawa… cậu mới là học sinh cấp ba mà đã nghĩ xa xôi quá rồi đấy. À phải rồi, khoảng một tháng nữa là thi đại học đúng không?” Matsuda Makoto chợt nhớ ra.

“Đúng vậy, tối nào về nhà tôi cũng phải cày đề, mệt đến mức đau lưng mỏi gối, toát cả mồ hôi.” Doãn Trạch thở dài, cậu thật sự lo cứ dùng “kỹ năng” thế này thì sớm muộn gì cũng suy dinh dưỡng.

“Sao rồi, đã nhắm được trường nào chưa?”

“Tôi định thi vào Todai.”

“Cái gì—?! Todai là Đại học Tokyo á?!” Matsuda Makoto sững sờ.

“Ừ.”

“Giỏi quá vậy.” Matsuda Makoto nhìn cậu từ trên xuống dưới, ngừng lại vài giây rồi nói, “Tôi sẽ cổ vũ cho cậu.”

“Hồi đó cậu thi đại học thế nào?” Doãn Trạch tò mò.

“Không thể so với cậu được. Tốt nghiệp cấp ba xong là tôi lên Tokyo, học ở Học viện Animation Yoyogi, chủ yếu là vì ở đó có khóa học dạy làm Seiyuu.”

Anh chàng này thật biết cách nắm giữ cuộc đời mình, sẵn sàng dấn thân vì đam mê. Xét ở một góc độ nào đó, cậu ta thật sự là một người rất ngầu, lạnh lùng và quyết đoán.

“Tôi đi dọn đĩa đây, tóm lại là cậu đừng căng thẳng quá.” Doãn Trạch ước chừng thời gian, kết thúc màn nghỉ giải lao, đứng dậy vươn vai rồi thắt lại tạp dề, chuẩn bị quay lại làm việc.

Matsuda Makoto gật đầu, nhưng dù đã trò chuyện một lúc, tim cậu vẫn đập thình thịch, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến buổi ra mắt sắp tới. Cậu liên tục viết chữ “nhân” (人) vào lòng bàn tay rồi làm động tác nuốt xuống để ép mình phải bình tĩnh.

Doãn Trạch đi lại giữa các bàn, thu dọn dao nĩa và chén đĩa. Với một số khách hàng đặc biệt, cậu còn phải nở nụ cười phục vụ để đảm bảo họ có một bữa ăn ngon miệng.

Dù sao thì đây cũng là một nhà hàng cao cấp, rất chú trọng đến từng chi tiết.

Ở đây, người ta gọi phục vụ bằng cách lắc chiếc chuông nhỏ một cách tao nhã, chứ không phải kiểu gọi “anh đẹp trai”, “chị xinh gái” đầy dung tục như ở các quán ăn vỉa hè.

Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên. Như được hiệu triệu, anh chàng nhanh như gió bay đến bên bàn khách, khóe miệng tự động nhếch lên một góc 15 độ, sẵn sàng chờ lệnh.

“Cho em một phần cơm gà nướng phô mai đặc trưng, thêm một ly nước cam.” Cô gái nói thẳng với anh mà không cần nhìn thực đơn.

“Thứ Bảy, Chủ Nhật mà em cũng không học bài làm bài tập à? Cứ đến Omotesando lượn lờ mua sắm suốt thế?” Doãn Trạch nhận ra vị khách quen, bèn lên tiếng trách móc, “Tuổi thanh xuân tươi đẹp cứ thế hoang phí trong những cuộc ăn chơi sa đọa.”

“Thì em đến ủng hộ việc kinh doanh của anh còn gì.” Cô gái gõ tay lên mặt bàn, có chút không vui.

“Mỗi miếng tôm hùm Úc hay bào ngư mà các người ăn chỉ đang góp tiền xăng cho con Mẹc của ông chủ thôi, chứ có phải bán nhà đâu mà anh được hưởng hoa hồng.” Doãn Trạch nói với giọng hơi bi thương, “Cơm nướng ít dầu nhiều rau, nước cam ba viên đá, đúng không? Được rồi, đợi chút nhé, anh sẽ bảo đầu bếp phụ mới làm cho em.”

“Thêm cả salad miễn phí nữa!” cô gái giơ tay.

“Em rẽ phải 5 mét là tự lấy được đấy, nhớ đừng lãng phí, nếu không là phải đền tiền đó.” Doãn Trạch nhắc.

“Thái độ phục vụ kiểu gì thế, còn bắt khách tự đi lấy nữa.” Cô gái tỏ vẻ bất mãn.

“Đó chính là niềm vui của việc ăn buffet, anh không thể tước đi niềm vui đó của em được.” Doãn Trạch nói đầy lý lẽ.

“Em thấy thấy chỉ lười biếng thôi, em sẽ mách ông chủ.” Cô gái dọa.

“Ôi dào, tiểu thư ơi, sao lại nỡ làm khó một kẻ dân đen như anh chứ. Chẳng phải lần trước, nhân lúc em đi vệ sinh, anh đã lén cắt một miếng bít tết phiên bản kim cương đen của anh bỏ vào đĩa em thôi sao? Sau đó anh cũng đã đưa em đến phòng khám nha khoa rồi còn gì…” Doãn Trạch tỏ vẻ tủi thân.

“Còn dám nhắc lại à! Uổng công em đã tin tưởng và vui mừng biết bao. Về nhà, bố em thấy em rơm rớm nước mắt còn tưởng em bị ai bắt nạt, đòi đến lớp em làm cho ra nhẽ.” Sakura Mio nghiến răng nói, “Nhưng em có gặp bạn bè nào đâu, thủ phạm rõ ràng là anh!”

“Anh đang kiểm điểm sâu sắc đây.” Doãn Trạch cúi đầu nhận lỗi, “Lẽ ra anh không nên đùa ác như vậy.”

“Thế thì việc em yêu cầu được phục vụ chu đáo có quá đáng không?” cô gái chất vấn.

“Không hề quá đáng, anh sẽ lập tức đi chuẩn bị món salad ngon nhất, tuyệt vời nhất theo đúng khẩu vị của tiểu thư đây.” Doãn Trạch cúi người chào theo kiểu quý ông rồi co giò chạy về phía quầy tự chọn.

Đúng lúc đó, Matsuda Makoto cầm cây lau nhà đi ra và bắt gặp bộ dạng khúm núm, mặt tươi cười nịnh nọt của Takizawa. Cậu không khỏi cảm thấy thương cảm.

…Phụ nữ đúng là khó đối phó thật. Một người tài giỏi cả về IQ lẫn EQ như Takizawa mà cũng bị xoay như chong chóng.

Cậu thầm cảm thán.