Thực ra, quá khứ của ông chẳng hề bình thường.
Hàng loạt cái tên quen thuộc như ⟨Dragon Ball⟩, ⟨Digimon⟩, ⟨One Piece⟩, ⟨Thám tử lừng danh Conan⟩, ⟨Char's Counterattack⟩, hay ⟨City Hunter⟩, dù là những tác phẩm ngắn xuất sắc hay những bộ truyện dài đồ sộ, ông đều đã từng góp mặt.
Thậm chí, điều khiến Doãn Trạch kinh ngạc nhất chính là:
“Ngài từng làm việc trong đội của đạo diễn Domoto Yoshihisa, còn tham gia phát triển cả máy chơi game PlayStation đời đầu ạ?!”
Cậu kích động đến mức làm sánh cả nước trong ly ra ngoài.
“Cũng là tình cờ bị điều đến bộ phận game thôi. Hồi đó máy Famicom của Nintendo đang làm mưa làm gió, nên Sony Music cũng muốn thử sức. Sau bao nhiêu thăng trầm mới nghiên cứu ra được nó. Tuy lúc đó cũng nghĩ sẽ thành công, nhưng không ngờ lại tạo ra cả một thời đại.” Vị đạo diễn âm thanh hơi mập và đang rụng tóc kể lại quá khứ lẫy lừng của mình với nụ cười nhẹ bẫng, như thể đó chỉ là một chuyện bình thường.
“Sao cậu nghe đến máy PlayStation lại kích động thế? Takizawa-kun, cậu là Seiyuu cơ mà, cảm động nhầm lĩnh vực rồi đấy.” Kashiwai Ippei cạn lời.
“Trời đất ơi, dù chẳng phải fan cuồng của Sony, nhưng bất kỳ ai trong ngành game cũng phải nghiêng mình kính phục trước công trạng phát triển này chứ.” Doãn Trạch rút giấy ăn lau vệt nước ngọt do mình làm đổ ra bàn.
“Thì tôi mới nói cậu là Seiyuu mà…”
Họ đang ở một quán ăn Nhật nhỏ tại Shinjuku. Nhà hàng theo phong cách tinh tế và không dành cho số đông, sức chứa khá ít để đảm bảo không gian và trải nghiệm ẩm thực tốt nhất cho thực khách.
Thực đơn chủ yếu là hải sản: cồi sò tươi, cá hanh Nhật Bản hấp, cùng một khay sashimi xa hoa với đủ các cấp độ hương vị từ thanh tao đến đậm đà, gồm sò, tôm, mực, cá hồi, và cá ngừ vây xanh xếp lớp, vô cùng sang trọng. Những món ăn tinh xảo dưới ánh đèn vàng ấm áp trông trong veo lấp lánh như những viên đá quý.
Chiếc loa nhỏ đang phát những bản nhạc mang âm hưởng Nhật Bản, tiếng đàn shamisen dồn dập, réo rắt.
Chi phí trên đầu người chắc chắn là một con số khủng khiếp, nhưng sau khi nghe những câu chuyện của đạo diễn Nagasaki, Doãn Trạch không còn thấy xót tiền nữa. Ngược lại, cậu cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được mời một nhân vật lớn như vậy dùng bữa.
“Hồi trước, ước mơ của tôi là trở thành họa sĩ manga, nhưng vì vẽ tệ quá nên đành từ bỏ. Thời đó là thời của Tezuka mà. Hồi lớp tám, tôi còn may mắn có được chữ ký của ông, đến giờ vẫn giữ cẩn thận lắm.”
Nagasaki Yukinori nâng chén rượu nhỏ lên uống cạn. Doãn Trạch vội rót đầy cho ông thứ rượu sake đắt tiền. “Đó quả là một báu vật quý giá! Nếu có dịp, cháu thật sự muốn được tận mắt chiêm ngưỡng!”
“Được chứ, hôm nào ghé nhà tôi chơi, tôi lấy cho cậu xem.” Vị đạo diễn dễ tính vui vẻ nhận lời.
“Ôi… Hạnh phúc quá! Nagasaki-san, cháu xin dùng nước ngọt thay rượu, kính ngài một ly!”
“Lên lớp chín, sau khi xem xong phim ⟨West Side Story⟩, ước mơ của tôi lại chuyển thành đạo diễn điện ảnh. Khi làm việc tại Horipro, tôi đã may mắn được tham gia sản xuất âm nhạc cho hai bộ phim ⟨Koto⟩ và ⟨Shutsuga⟩ của Yamaguchi Momoe và Mori Masako.” Nagasaki Yukinori lại cạn một ly, hoài niệm về quá khứ.
“Toàn là những đại mỹ nhân đã làm rạng danh cả thời Showa đấy ạ.” Doãn Trạch cười nói.
“Hồi đó còn trẻ, đúng là cũng hay mơ mộng viển vông, lợi dụng công việc để làm quen rồi nảy sinh tình cảm với các ngôi sao lớn lắm!” Nagasaki Yukinori cười phá lên.
“Nagasaki-san bây giờ vẫn là một người đàn ông dịu dàng, đĩnh đạc và cuốn hút mà! Chắc chắn ngài vẫn là chỗ dựa cho rất nhiều người. Nào, chúng ta cạn ly!”
“Ha ha ha, già rồi, già rồi, lại còn phát tướng, sao so được với lớp trẻ.” Vị đạo diễn âm thanh lại cạn ly.
“Ngài nói gì vậy ạ, ngài vẫn mang trong mình ngọn lửa nhiệt huyết của thời Showa. Chút năm tháng sao có thể bào mòn được hào tình và sự lãng mạn của một đấng nam nhi! Nagasaki-san, để cháu rót đầy cho ngài—”
Doãn Trạch vừa nói vừa quay sang người quản lý, tỏ vẻ bất mãn.
“Sao Kashiwai-san cứ im re thế? Nếu không phải cháu chưa đủ tuổi uống rượu, cháu đã cùng Nagasaki-san uống một trận cho đã rồi. Nagasaki-san, ngài đừng để tâm, anh ấy trông có vẻ nho nhã, chắc không biết cách trò chuyện với một người đàn ông hào sảng, rực lửa như ngài đâu, mong ngài thông cảm!”
“…” Sắc mặt Kashiwai Ippei đen như đít nồi.
Rốt cuộc ai mới là quản lý ở đây?
“Phục vụ ơi, cho thêm hai chai nữa!” Doãn Trạch lớn tiếng gọi.
“Thôi, đủ rồi, đủ rồi.” Nagasaki Yukinori vội xua tay từ chối.
“Ngài lo cho túi tiền của cháu ạ? Không cần đâu ạ! Được dùng bữa với một người như ngài là niềm tự hào của cháu. Hai chai vừa rồi với ngài chắc chỉ đủ để súc miệng thôi.” Doãn Trạch thể hiện sự nhiệt tình hết mức.
“Bà xã ở nhà mà ngửi thấy mùi rượu nồng thế này là cằn nhằn chết, có khi còn không cho ngủ trên giường ấy chứ. Thôi, đủ rồi.” Nagasaki Yukinori kéo chén rượu vào sát người để Doãn Trạch không rót thêm được.
“Vậy ạ, nhưng rượu đã gọi rồi, trả lại cũng không tiện. Cứ để Kashiwai-san uống vậy. Ngài dùng trà nhé, mời ngài dùng trà, thử miếng sashimi tươi ngon này đi ạ, miếng cá được cắt vừa vặn, cho vào miệng là tan ngay!” Doãn Trạch bảo phục vụ đưa rượu cho quản lý của mình.
Kashiwai Ippei nhìn hai chai rượu mạnh đặc chế trước mặt mà mặt mày co giật.
“Nagasaki-san, ngài kể thêm chút chuyện vui hồi làm PlayStation đi ạ.” Doãn Trạch vẫn hào hứng.
“Chuyện đó à, tôi nhớ là…” Ông cụ chìm vào dòng hồi tưởng.
“Hai người có thể nói chuyện gì đó liên quan đến lĩnh vực lồng tiếng được không?” Kashiwai Ippei gõ bàn, giọng nói lạnh lùng.
“Cũng phải nhỉ? Takizawa-kun này, hôm cậu thử giọng, tuy chỉ đọc có ba câu thoại, nhưng sự thay đổi lại rất lớn đấy.”
Vị đạo diễn âm thanh gắp một miếng thức ăn, rồi ngả người ra sau ghế, nói một cách hứng thú.
“Ở câu C lần đầu, cậu có vẻ hơi căng thẳng, nhưng kỹ thuật vẫn rất tốt, không mắc lỗi. Đến câu A lần thứ hai, cậu dường như đã bắt nhịp được cảm xúc, xử lý tốt hơn. Lúc đó, tôi yêu cầu cậu điều chỉnh, và khi đọc lại, cậu đã cố tình làm cho giọng mình trở nên đặc hơn, nhấn mạnh sự si mê và kiên định trong ngữ điệu. Tại sao cậu lại cố tình chọn một hướng đi có vẻ đơn điệu và ở tầng thấp hơn như vậy? Thông thường, người ta sẽ cố gắng để thể hiện tốt hơn lần trước chứ?”
“Vậy Nagasaki-san công nhận phần thể hiện nào của cháu ạ?” Doãn Trạch hỏi lại.
“Lần thứ hai.” Đạo diễn âm thanh gật đầu.
“Nghĩa là, một màn trình diễn theo khuôn mẫu hơn lại thành công hơn sao?” Kashiwai Ippei nghe vậy cũng thấy thắc mắc.
“Vì cháu đâu phải nhân vật chính.” Doãn Trạch nhún vai. “Với một vai quần chúng chưa tới mười câu thoại, nhiệm vụ của anh ta chỉ đơn giản là làm nền để tôn nhân vật chính lên. Cố tình dùng một tông giọng hoa mỹ và cảm xúc phức tạp tuy có thể tạo thêm điểm nhấn, nhưng rốt cuộc lại tốn công vô ích. Cứ diễn một cách tròn vai, đúng mực thì hơn. Như vậy, diễn viên chính cũng không cần phải gắng sức quá nhiều.”
“Không đúng. Chính vì là vai quần chúng nên mới phải dồn hết tâm huyết để thể hiện trọn vẹn từng câu thoại ít ỏi đó chứ?” Kashiwai Ippei thắc mắc.
“Kashiwai-san, anh đã bao giờ làm thiết kế cho khách hàng chưa?”
Doãn Trạch giơ đũa lên, dùng kinh nghiệm của mình để giải thích.
“Thực tế, phần lớn khách hàng không hiểu về chất liệu, bố cục, phân tích đồ họa, hay độ tương phản nóng lạnh. Họ không quan tâm nét vẽ có dày mỏng khác nhau không, hay chi tiết này có được tô bóng chuyển màu không… Chỉ cần anh thực sự chạm đúng vào điểm họ mong muốn, anh sẽ thấy họ trở nên cực kỳ dễ tính.”
“Giống như bất kỳ bản nhạc nào, cứ thêm dàn dây vào cho hoành tráng là đa số khán giả sẽ khen hay vậy.” Nagasaki Yukinori nói thêm một cách logic.
“Người đi thuê nhà chỉ quan tâm nhất đến giá thuê và nồng độ formaldehyde. Nếu vị trí đẹp, giá cả phải chăng, họ cũng sẽ không vì bức tường bị đứa con của chủ nhà vẽ bậy một con voi mà cò kè mặc cả. Thỏa mãn hoàn toàn yêu cầu của khách hàng là rất khó. Vậy nên, chi bằng hãy đảm bảo yêu cầu quan trọng nhất trước. Nếu làm tốt vượt mong đợi ở điểm đó, những chi tiết nhỏ nhặt khác sẽ không còn quan trọng nữa.” Doãn Trạch tiếp lời.
“Tất cả những người thử giọng khác, sau khi nhận được chỉ dẫn của tôi, đều cố gắng thể hiện hết mình hơn nữa. Chỉ có cậu là làm ngược lại, đứng trên góc độ của cả ekip để suy nghĩ. Sự lanh lợi đó là một trong những lý do cậu được chọn. Rất nhiều diễn viên mới thực sự chăm chỉ, nhưng phần lớn chỉ quen với việc tự mình diễn độc thoại, thiếu kinh nghiệm tương tác. Thực tế, nếu diễn viên chính diễn quá nhập tâm, mà những người khác không bắt kịp, cả tổng thể cũng sẽ đổ vỡ.”
Nagasaki Yukinori ngừng lại một chút.
“Seiyuu tuy cũng là một dạng diễn viên, nhưng so với các diễn viên sân khấu phải tập luyện hàng tháng trời, một bộ anime phải thu âm xong trong vài giờ. Ở một khía cạnh nào đó, thay vì đào sâu nhân vật, họ cần có khả năng lựa chọn, tức là biết lúc nào nên đưa ra một lối diễn đơn giản, dễ hiểu. Thực ra… chỉ cần đạt đến mức tiêu chuẩn, khán giả sẽ chấp nhận thôi.”
Nhưng rồi, giọng ông cụ chợt thay đổi.
“Nhưng tôi nhắc cậu rằng chỉ dựa vào sự khôn lỏi thì không đi xa được, là bởi vì nếu cậu lăn lộn trong ngành lâu năm mà vẫn chỉ có thể đưa ra những màn trình diễn nông cạn, rập khuôn, cậu sẽ bị đào thải. Bởi vì sẽ có hàng loạt những ‘công cụ’ rẻ tiền tương tự là các diễn viên mới gia nhập, còn cậu thì đã hết ‘thời hạn sử dụng’.”
Ông chỉ vào Kashiwai Ippei, vẻ mặt nghiêm túc.
“Mô hình Seiyuu thần tượng mà công ty Em của các cậu đang vận hành chính là đánh đổi bằng tuổi xuân. Nếu chỉ muốn nổi tiếng nhất thời thì không sao, nhưng nếu không phải vậy, nhất định phải thực sự trau dồi, nghiền ngẫm.”
“Nhiều người sau khi vào công ty, việc tiếp theo họ nghĩ đến là làm sao để không bị đuổi. Thế là họ dành hết thời gian cho giám đốc, quản lý, nhà sản xuất. Đến khi vào phòng thu, họ không thể có một màn trình diễn tốt hơn. Bị phê bình, họ lại càng ghét công việc ở trường quay hơn. Đó là một vòng luẩn quẩn của sự thất bại.”
Nagasaki Yukinori nói chậm lại, nhìn thẳng vào Doãn Trạch.
“Cậu lính mới à, dây thanh của cậu có độ dẻo dai rất tốt, nghĩa là âm vực rộng và khả năng chịu đựng cao. Điều kiện bẩm sinh tuyệt vời như vậy, tôi chưa gặp được mấy người đâu. Giọng của cậu có sự hoa mỹ, nhưng cậu lại biết vì vai phụ mà sẵn sàng vứt bỏ khí chất của nhân vật chính. Ví như, cậu giống một con tắc kè hoa vậy. Tóm lại, tôi rất lạc quan về sự phát triển của cậu.”
“Vậy sau này, mong Nagasaki-san sẽ dìu dắt thêm cho viên ngọc thô quý giá này ạ.” Kashiwai Ippei vui vẻ nói.
“Với tư cách là đạo diễn âm thanh, tôi chỉ có quyền đề cử thôi, quyền quyết định vẫn nằm ở đạo diễn anime. Nếu công ty Em các cậu thực sự coi trọng cậu ấy, thì đừng tiếc tài nguyên, sao phải nhờ vả một kẻ cô độc như tôi.” Nagasaki Yukinori mỉm cười. “Cá tôm còn có thể nương theo sóng lớn mà đi, huống hồ đây lại là một con chim ưng. Các cậu chỉ cần tạo ra bầu trời, nó tự khắc sẽ tung cánh bay xa.”
Người quản lý và vị đạo diễn âm thanh cụng ly, tiếng ly vang lên trong trẻo.
Bữa tiệc tiếp tục trong không khí vui vẻ thêm vài chục phút nữa rồi mới kết thúc.
Sau khi tiễn ngài Nagasaki lên taxi, Kashiwai Ippei nhìn lên bầu trời đã sẩm tối, thở phào một hơi thật dài.
“Sao trông anh nhẹ nhõm như thể vừa đi khám nam khoa về và nhận kết quả hoàn toàn bình thường vậy?” Doãn Trạch thắc mắc.
“Công việc của tôi gắn liền với các cậu. Trận ra quân đầu tiên của cậu gần như hoàn hảo, tôi vui là phải rồi.” Kashiwai Ippei chống hông đứng đó.
“Ai cũng nai lưng ra làm vì miếng cơm manh áo cả thôi. Tôi ra cửa hàng tiện lợi mua cái bánh bao thịt đây, bàn tiệc vừa rồi sang thì sang thật nhưng ít quá, anh có làm một cái không?” Doãn Trạch hỏi.
“Tôi cũng muốn một cái.” Người quản lý đáp ngay.
Vài phút sau, Doãn Trạch vừa gặm một cái, vừa ném cho anh ta một cái.
“Ngon không?”
“Ừm… đồ cửa hàng tiện lợi, ăn cho qua bữa thôi.”
“Nói gì thế? Lúc này anh phải khen ngon chứ! Sau bữa hôm nay là tôi hết tiền, không được ăn bánh bao thịt thường xuyên nữa đâu.” Doãn Trạch trợn mắt.
“Takizawa-kun, cậu lạc quan thật đấy.”
“Không lạc quan thì làm sao sống nổi ở thành phố này!”
“Cũng phải… Cậu vừa nói một câu để đời đấy.”
Tác giả chế tên nhưng mình lười chế tác giả lại chế tên, mình chỉ tìm được tên của 2 người này, còn tác phẩm thì chịu