Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Chương 17: Chữ “Hồi” có mấy cách viết

Hôm nay, Doãn Trạch hiếm hoi dậy từ sáng sớm, tâm trạng căng thẳng và bất an, cứ như một streamer giải trí chuyên tấu hài ở mấy trận rank thấp bỗng dưng bị nhét giẻ vào mồm, trói gô rồi quẳng lên máy bay, thả dù xuống thẳng trận chung kết, phải đối đầu nảy lửa với một tay súng thiện xạ trước hàng triệu khán giả toàn cầu. 

Từ trước đến giờ, ai gặp cậu cũng khen cậu có tài năng thiên bẩm… nhưng giờ thì hay ho mấy cũng đến lúc lòi cái dốt ra rồi.

Cậu nấu một tô mì bò béo ngậy hảo hạng đắt tiền, khui một lon bia, định bụng ăn uống no say trước giờ hành quyết. Nhưng khoanh tay chịu chết thì không đời nào, còn nước còn tát.

Vai diễn thử giọng lần này là một nhân vật phụ trong một bộ anime chiến đấu ở thế giới khác theo mô-típ kinh điển, loại nhân vật bay màu ngay trong tập đầu tiên.

Cuộc đời nhân vật này có thể tóm gọn như sau: với tư cách là kỵ sĩ của công chúa, anh theo đoàn hộ tống, không may bị thế lực hắc ám phục kích, liều mình chiến đấu đến giây phút cuối cùng, cầm cự cho đến khi nam chính xuất hiện, rồi trăng trối vài lời và đi bán muối. (Xem bình luận truyện thì có vẻ là từ truyện của tác giả Trung khác tên 学霸殿下, chí tiết không rõ do mình chưa xem)

Thế nên, lời thoại thử giọng cũng chỉ có vài câu như vậy.

“Những giao dịch giữa hoàng tộc, một thường dân như tôi không thể can dự. Nhưng cho dù con đường này có chông gai đến đâu, thưa điện hạ Pannes, tôi nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho người.”

“Đừng hoảng loạn! Lấy xe ngựa làm trung tâm, lập đội hình phòng thủ!”

“Ngươi là kẻ cầm đầu sao? Kiếm thuật và thân thủ bậc này, tại sao phải che mặt để làm những hành vi bẩn thỉu không dám thấy ánh sáng này? Dám cả gan xúc phạm uy nghiêm hoàng thất, rốt cuộc kẻ nào đã sai khiến các ngươi!”

“…A, điện hạ, xin người đừng khóc vì tôi. Thân xác và tính mạng này, ngay từ khi trở thành kỵ sĩ và lập lời thề, tôi đã dâng hiến cho người rồi. Chàng trai dũng cảm vô danh kia, tôi… cầu xin cậu, cầu xin cậu hãy bảo vệ điện hạ đến tận Thành Tuyết Phong.”

Thật lòng mà nói, chỉ cần đọc lời thoại là Doãn Trạch đã mường tượng ra ngay hình tượng nhân vật. Một đứa trẻ xuất thân bình dân, trải qua bao gian khổ để trở thành kỵ sĩ, đem lòng yêu nàng công chúa xinh đẹp. Nhưng rào cản giai cấp quá lớn khiến anh chỉ có thể chôn giấu tình cảm, lặng lẽ ở bên bảo vệ, để rồi cuối cùng phải bỏ mạng, trao công chúa lại cho nam chính thực sự, mở ra một chương mới cho câu chuyện.

Đúng là một công cụ hình người level max, đây mà là nhân vật mình sắp thổi hồn vào ư? Đúng là nồi nào úp vung nấy, xứng đôi vừa lứa thật.

Vừa xì xụp ăn mì, cậu vừa cố nung nấu cảm xúc, lẩm bẩm lời thoại vào không khí, cố gắng hết sức để tưởng tượng và đồng cảm với nỗi bi thương của anh chàng kỵ sĩ.

Đến giờ, cậu dọn dẹp bát đũa, tự giác khoác lên mình chiếc áo sơ mi kẻ sọc – “chiến bào” của dân lập trình – rồi ra đường. Thứ bảy không có nhiều nhân viên văn phòng chen chúc trên tàu điện ngầm, cậu cứ theo bản đồ và địa chỉ mà tìm đến nơi.

Kashiwai Ippei đã đến từ sớm, vừa thấy cậu đã vội gọi, rồi thân mật kéo tay cậu vào tòa nhà, đi thang máy. Cái vẻ sốt sắng ấy hệt như một bà mẹ đang lôi đứa con bị cảm đi tiêm thuốc.

“Takizawa-kun trông có tinh thần lắm, có vẻ tự tin sẽ thành công nhỉ?” Kashiwai Ippei tươi cười nói.

“Cũng tàm tạm thôi ạ…”

“Đừng căng thẳng quá, buổi thử giọng thực ra không đáng sợ đến thế đâu. Cứ coi như một buổi phỏng vấn bình thường thôi, thể hiện như mọi khi là được.”

“Em sẽ cố gắng ạ…”

“Vai này tính cả cậu chỉ có 9 người đến thử giọng thôi. Dù sao cũng chỉ là vai phụ, cạnh tranh không gay gắt lắm đâu. Mà này, Takizawa-kun đừng chê tôi tìm cho cậu một vai diễn quần chúng để ra mắt nhé.” Kashiwai Ippei nói đùa.

“Làm gì có ạ…”

“Với lại, tuy đất diễn chưa đầy một tập nhưng cũng là nhân vật có tên tuổi đàng hoàng. Bảng phân vai sẽ không ghi là Kỵ sĩ A hay Hộ vệ B đâu.” Kashiwai Ippei nói tiếp, “Hình như sau này nhân vật còn xuất hiện trong những đoạn hồi tưởng của công chúa nữa.”

Nói chuyện một lúc thì đã đến đúng tầng. Vừa bước ra khỏi thang máy, điều đầu tiên Doãn Trạch cảm nhận được là sự tĩnh lặng. Dù hành lang và khu vực gần máy bán hàng tự động có khá đông người, nhưng gần như không ai nói chuyện.

Kashiwai Ippei dẫn cậu đến một phòng nghỉ nhỏ. Dọc đường, anh chào hỏi rất nhiều người, có vẻ quan hệ khá rộng. Anh đưa cho cậu một chai nước, cười nói: “Dàn diễn viên chính đã được chọn từ trước rồi, hôm nay chỉ là buổi thử giọng cho các vai phụ thôi, nên không có các bậc tiền bối đáng sợ nào ở đây đâu. Cứ thả lỏng, tự nhiên là được.”

“Em thấy cũng đông người đến lắm.” Doãn Trạch nói.

“Thì cũng phải thôi, bộ anime này được đầu tư kinh phí không nhỏ, nguyên tác lại bán rất chạy, nên đây được xem là một dự án khá ngon nghẻ rồi.” Kashiwai Ippei cũng ngồi xuống.

“Thử giọng có mẹo gì không anh?” Doãn Trạch thăm dò.

“Cứ làm như lúc cậu còn đi học thôi, chỉ cần chú ý điều chỉnh theo phản ứng của đạo diễn âm thanh là được.”

“…Mình thử giọng một mình ạ?” Thấy không moi thêm được thông tin gì, Doãn Trạch tuyệt vọng hỏi. Nếu đến cả người để bắt chước cũng không có thì coi như toang.

“Hôm nay cũng ít người, vai phụ lại chẳng có mấy lời thoại, chắc là sẽ xếp hàng vào thử giọng riêng lẻ thôi.” Kashiwai Ippei vừa dứt lời thì thấy cả người Doãn Trạch toát ra một luồng sát khí, như thể một tử tù sắp ra pháp trường.

“Kashiwai-san, lần này nếu em thành công, em mời anh một bữa. Còn nếu trượt, anh mời em một bữa coi như an ủi, được không?”

“Tất nhiên là được rồi.” Kashiwai Ippei vui vẻ nhận lời kèo cá cược nho nhỏ này.

Nghĩ đến việc có thể được khao một bữa, trái tim đang nguội lạnh của Doãn Trạch bỗng ấm lên đôi chút.

Cứ thế, cậu cùng người đại diện gượng cười xã giao hơn mười phút thì có người đến gõ cửa gọi.

Toàn bộ cửa kính đều là loại kính chân không cách âm. Các khe cửa và cửa sổ đều được dán kín bằng gioăng cao su. Sàn nhà được thiết kế theo kiểu sàn treo, bên dưới là một lớp khung xương, bên trên mới trải sàn gỗ và thảm. Tường cũng có kết cấu nhiều lớp tương tự, bề mặt được phủ một lớp vật liệu hút âm để đảm bảo không có bất kỳ tiếng vọng nào. Ngay cả quạt của máy điều hòa cũng là loại đặc chế siêu tĩnh.

Trong căn phòng tĩnh lặng tuyệt đối này, chỉ có một thứ âm thanh duy nhất được phép tồn tại – đó là giọng nói thổi hồn cho nhân vật.

Doãn Trạch đi dép lê, rón rén bước vào. Ngay cả hồi nhỏ, lúc thèm thuồng mon men sang nhà hàng xóm định chôm con rô-bốt Transformer gãy một chân, cậu cũng chưa từng cẩn trọng đến thế.

Chiếc micro nổi bật giữa phòng, đối diện với ô cửa kính. Phía sau ô kính, vị đạo diễn âm thanh tóc hoa râm, trông đã có tuổi, cùng trợ lý đang ngồi nghiêm nghị như hai pho tượng. Chỉ cần nhìn kiểu dáng cũng biết chiếc micro này không hề rẻ. Cách đó vài centimet còn có một lớp màng lọc để chống văng nước bọt.

Cậu bước đến trước micro, lén liếc về phía đạo diễn âm thanh. Trông mặt mũi ông cũng khá hiền từ. Chờ vài giây, cậu mới nhận ra mình nên là người mở lời trước.

“Chào buổi sáng ạ, tôi là Takizawa Satoru của công ty Em Enterprise. Vai diễn tôi đến thử giọng là kỵ sĩ hộ vệ của công chúa, Elredo Charles Trivesjesin.”

Cậu cũng không hiểu tại sao dân công sở ở Nhật cứ gặp nhau là lại “Chào buổi sáng”, bất kể lúc đó là trưa hay tối.

“Bắt đầu từ câu thoại D nhé, cậu cứ tự nhiên thể hiện.” Giọng đạo diễn âm thanh vọng ra từ loa.

Câu D chính là đoạn trăn trối. Dù tay có cầm tờ kịch bản A4 nhưng Doãn Trạch chẳng cần nhìn. Cậu khẽ lùi ra khỏi micro, hắng giọng, cố gắng mường tượng ra bối cảnh, rồi vô cùng thận trọng, từ tốn cất lời.

“A… điện hạ, xin người đừng khóc vì tôi. Thân xác và tính mạng này, ngay từ khi trở thành kỵ sĩ và lập lời thề, tôi đã dâng hiến cho người rồi. Chàng trai dũng cảm vô danh kia, tôi… cầu xin cậu, cầu xin cậu hãy bảo vệ điện hạ đến tận Thành Tuyết Phong.”

Cậu chưa từng làm trong ngành phát thanh, cũng chưa bao giờ làm MC đám cưới. Trong suốt cuộc đời, lần duy nhất cậu nghiêm túc và tình cảm đọc một đoạn văn như thế này là hồi còn đi học, trong giờ văn mà cậu yêu thích nhất, khi đọc bài “Khổng Ất Kỷ”.

Thế nên, Doãn Trạch hoàn toàn là một tay mơ.

—Nhưng “Takizawa” thì không.

Ngay từ giây đầu tiên cất tiếng, cậu đã cảm thấy một sự trôi chảy lạ thường. Nhả chữ rõ ràng, phát âm, ngắt nghỉ, lấy hơi đều diễn ra một cách tự nhiên. Thậm chí, nửa thân trên của cậu còn tự động nghiêng về phía trước theo trí nhớ cơ bắp để tạo cảm giác về khoảng cách.

Bản chất của sự rèn luyện chính là khắc kỷ, là thuần hóa bản năng.

Cao thủ game đối kháng có thể nhắm mắt, chỉ dựa vào kinh nghiệm và trí nhớ, thuộc lòng từng layout và tính nhẩm thời gian để né đòn, vượt bẫy. Người Bắc Kinh nói chuyện hay nuốt chữ, người Tứ Xuyên lại không phân biệt âm mũi và âm uốn lưỡi. Nhưng một phát thanh viên chuyên nghiệp, qua quá trình khổ luyện lâu dài, có thể loại bỏ hoàn toàn những ảnh hưởng của môi trường, đạt đến trình độ phát âm tròn vành rõ chữ.

Cơ thể này đã từng trải qua vô số những bài tập như vậy. Dù linh hồn đã thay đổi, cậu vẫn nhận thức rõ điều đó.

Câu thoại không dài, lúc Doãn Trạch hoàn hồn thì đã đọc xong. Cậu có chút không tự tin, vì trong khoảnh khắc mơ màng ấy, cậu đã không để ý đến phần thể hiện của mình, giờ chỉ biết chờ đợi chỉ thị từ đạo diễn âm thanh.

“Tiếp theo, đọc câu A.” Giọng của đạo diễn âm thanh vẫn bình thản như đá ngầm trước sóng to gió lớn.

Lần này, Doãn Trạch dồn hết mười hai phần công lực, cố gắng thích ứng và đi theo ký ức chiến đấu mà cơ thể này để lại.

“Những giao dịch giữa hoàng tộc… một thường dân như tôi không thể can dự. Nhưng cho dù con đường này có chông gai đến đâu, thưa điện hạ Pannes, tôi nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho người.”

Sau vài giây im lặng, giọng đạo diễn lại nhàn nhạt vang lên: “Cậu có thể điều chỉnh để tạo ra một cảm giác khác được không? Vẫn là câu A, chuẩn bị xong thì bắt đầu đi.”

Không một lời nhận xét chi tiết, chỉ có một yêu cầu mơ hồ là “điều chỉnh”. Cảm giác y hệt như khi khách hàng xem xong bản thiết kế, chau mày lắc đầu nguầy nguậy bảo không được, nhưng lúc hỏi lại thì nghĩ một lúc lâu rồi phán: “Tôi thấy nó cứ sai sai thế nào ấy”, “không ổn lắm”, “có vấn đề gì đó”.

Dĩ nhiên, Doãn Trạch không tin là đạo diễn âm thanh không thể hướng dẫn mình… Đây rõ ràng là một bài kiểm tra nhỏ, nhưng cậu cũng không biết phải làm sao. Suy nghĩ một lát, cậu hắng giọng, rồi đọc lại câu A.

Vị đạo diễn sau ô cửa kính liếc nhìn cậu một cái rồi nói: “Vất vả cho cậu rồi, đến đây là được. Cậu vui lòng chờ những người khác thử giọng xong, chúng tôi sẽ sớm có kết quả.”

Doãn Trạch khẽ thở phào, cúi đầu chào rồi quay người rời đi.

“Người làm nghệ thuật cũng đừng quá ỷ lại vào sự lanh lợi của mình, nếu không thì chẳng còn gì thú vị nữa đâu.” Vị đạo diễn nói với giọng của một người đi trước.

Doãn Trạch sững người một lúc, rồi gật đầu và đẩy cửa bước ra.

Rời khỏi căn phòng ngột ngạt, đứng ngoài hành lang, cậu mới nhận ra tim mình đang đập nhanh đến mức nào. Cơ thể này, vốn đã trải qua vô vàn lần khổ luyện, vậy mà giờ đây, nó còn căng thẳng hơn cả linh hồn mới được thay thế bên trong. Nó đang run rẩy.

Tái bút: Về thuộc về ngành nghề, có một số kiến thức chuyên môn tôi không thực sự hiểu rõ, chỉ có thể tìm hiểu qua các tài liệu trên mạng. Nếu có sai sót, mong mọi người bỏ qua.

Nhắc đến Khổng Ất Kỷ trong truyện của Lỗ Tấn (Trung Quốc), ông là nạn nhân của chế độ khoa cử phong kiến, sống nghèo khổ, ăn bám, nhưng vẫn luôn tự hào mình là người có học. Trong truyện, có một đoạn Khổng Ất Kỷ cao hứng khoe rằng chữ “回” có bốn cách viết, khiến ông trở thành trò cười. Tuy nhiên, ông chưa kịp viết ra thì bị trẻ con lơ đẹp, tạo nên một cảnh ngộ vừa buồn cười vừa xót xa. Khổng Ất Kỷ là người ham học, yêu chữ nghĩa, nhưng lại cố chấp, giáo điều và không biết ứng biến với thực tế cuộc sống. Ông không xấu, nhưng tự cô lập với xã hội, khiến người ta vừa thương vừa khinh. Mình cũng xin ghi chú là mặc dù tác giả viết bối cảnh Nhật nhưng toàn chơi meme của Trung, mà cũng phải, do tác giả là người Trung chắc chắn không phải I'm Enterprise, chỉ là trùng hợp