Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Chương 15: Bít tết bảy phần chín, cảm ơn ạ

Thứ Bảy, một ngày nghỉ, chẳng cần phải đến trường.

Thế nhưng Sakura Mio vẫn bị mẹ lôi tuột ra khỏi ổ chăn ấm áp, bắt đi rửa mặt đánh răng. Đêm qua, vào lúc ba giờ sáng, một trận mưa phùn lành lạnh đã ghé qua, để lại những giọt nước li ti đọng trên cửa kính và chậu hoa hồng, lấp lánh dưới nắng mai. Bầu trời xanh trong vắt, cơn gió sớm se lạnh mang theo hơi ẩm sảng khoái sau cơn mưa, phảng phất cả hương vị của núi rừng từ nơi xa xôi.

Cô gái miễn cưỡng thay bộ đồ ngủ, đối diện với hình ảnh mình trong gương với mái tóc tổ quạ chẳng khác gì một chiến binh Saiyan.

Dưới phòng khách tầng một, khói nóng bốc lên từ tách cà phê trên bàn ăn, bên cạnh là tờ báo đã đọc xong được gấp gọn gàng. Bố đang chơi với chim, chẳng biết ông kiếm đâu ra một chú vẹt cockatiel, hễ rảnh là lại tíu tít với chú chim má hồng này, còn bật cả nhạc của Liszt cho nó nghe, ôm mộng một ngày nào đó chú vẹt sẽ ngân nga được giai điệu «La Campanella».

Bữa sáng có cá hồi nướng hương chanh và trứng cuộn tôm sakura, vừa bổ dưỡng vừa ngon miệng, trên bản tin thời sự buổi sáng, nữ MC xinh đẹp và trí thức đang thông báo những tin tức nóng hổi nhất trong ngày.

“Thứ Bảy tuyệt thật đấy, được ngủ nướng, được thong thả ăn sáng, có thể ngủ thêm một giấc nữa, mà quan trọng nhất là được vắt chân xem TV, chẳng cần bận tâm đến công việc.” Bố tấm tắc nói.

“Ngày nào em không phải lo bữa sáng, bữa trưa, bữa tối thì ngày đó mới thực sự là ngày nghỉ của em.” Mẹ khẽ hừ một tiếng.

“Không sao, không sao, Mio nhà mình cũng lớn rồi, có thể bắt đầu học hỏi để kế thừa tài nghệ bếp núc của em rồi mà.”

“Bóc lột vợ xong giờ lại định bóc lột cả con gái à?”

“Anh đâu có ý đó, em cũng biết thừa anh mà vào bếp thì chỉ gây ra thảm họa thôi. Thôi thì anh cứ ngoan ngoãn rửa bát đũa cho hai mẹ con cả đời là tốt nhất rồi.”

“Em sẽ không để Mio nấu ăn đâu. Một khi đã biết nấu rồi thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi cảnh đầu tắt mặt tối với ba bữa một ngày.” Mẹ nói giọng nghiêm túc.

“...Thế sau này nó lấy chồng thì làm thế nào?”

“Để con rể nấu.”

“Cũng được, miễn không phải anh nấu là được.” Bố vui vẻ đồng tình.

“Vẫn là phải chọn một người chồng siêng năng, tháo vát con ạ. Phụ nữ trong hôn nhân vốn đã không có nhiều lợi thế, lỡ mà vớ phải bố mẹ chồng tai quái thì chỉ có nước nuốt nước mắt vào trong thôi.” Mẹ ân cần răn dạy.

“Vẫn là phải chọn một người vợ hiền dịu, chu đáo. Đàn ông trong hôn nhân cũng chẳng có nhiều lợi thế, lỡ mà vớ phải cảnh quỳ vỏ sầu riêng, giặt đồ bằng bàn giặt thì chỉ có nước giấu tiền riêng vào kẽ răng mà sống qua ngày thôi.” Bố cũng góp lời.

“Anh nói em độc đoán, hống hách phải không?” Mẹ lườm một cái sắc lẹm.

“Sao em lại nói thế? Mấy lời vừa rồi của anh rõ ràng chỉ là giả định, cốt để cảnh tỉnh lớp trẻ non kinh nghiệm thôi. Em chính là hình mẫu lý tưởng của anh, là hiện thân tối thượng của một người bạn đời, là nửa kia tâm hồn của anh.” Bố nói với vẻ chính trực đàng hoàng.

“Đàn ông một khi đã dẻo mồm dẻo miệng, chứng tỏ trong lòng có ý đồ đen tối.”

“Lời ngon tiếng ngọt mà không có hành động thì cũng chỉ là bong bóng xà phòng, chọc nhẹ là vỡ thôi. Vừa hay anh đã đặt hai vé VIP ở nhà hát lớn để xem vở «Don Giovanni» tối nay, xin mời vị phu nhân xinh đẹp này hãy hạ cố nhận lời.” Bố chuyển sang giọng điệu của một tay chơi sành điệu.

“Tôi là người đã có chồng, anh còn dám đưa ra lời mời như vậy, thật là quá mức trơ trẽn!” Mẹ dùng đũa gõ nhẹ để khiển trách.

“Dù biết là trái đạo lý, nhưng tôi không thể kìm nén được sự rung động và khao khát cháy bỏng từ tận sâu tâm hồn này. Tôi ghen tị, tôi ngưỡng mộ kẻ đã có được em. Hắn ta rốt cuộc có điểm gì tốt cơ chứ?!”

“Anh ấy anh tuấn, cao ráo, nhân cách tuyệt vời, lại hết lòng vì gia đình. Gặp được anh ấy là may mắn lớn nhất của đời tôi. Anh mau đi đi, tôi không muốn bị người khác dị nghị.”

“Nếu đã là một người hiếm có, tài sắc vẹn toàn đến thế, thì tôi cũng đành chịu thua.” Bố thất vọng thở dài.

Sakura Mio ngồi bên cạnh chỉ lẳng lặng ăn món trứng cuộn mà không nói lời nào, cô nàng chỉ đành bất lực quay đi, chẳng buồn nhìn cặp vợ chồng “kịch sĩ” này nữa.

Bố mang vẻ mặt háo hức mong chờ thế giới riêng của hai người, quay sang hỏi con gái, “Vậy chiều nay bố với mẹ đi xem kịch luôn, không cần đưa con đi nhé?”

“Con chẳng thèm.” Sakura Mio lắc đầu. 

“Tuyệt vời! Bố sẽ cho con thêm tiền tiêu vặt! Chơi với bạn bè cho vui nhé!” Bố chẳng hề bận tâm đến việc bị con gái hắt hủi.

“Con lên lầu làm bài tập đây.” Sakura Mio ngoạm một miếng thịt rồi chạy huỳnh huỵch lên gác.

Nghe tiếng bước chân nặng nề ấy, bố không khỏi thầm nghĩ, có lẽ con nàng nên lên kế hoạch giảm cân rồi... nhưng những lời này, ông tuyệt đối không dám thốt ra.

Trở về phòng, cô gái, đúng như dự đoán, chẳng hề học hành gì cả, mà lại lao ngay lên giường, lật giở cuốn tạp chí thời trang số mới nhất. Thời gian thấm thoát thoi đưa, cô nhóc tomboy ngày nào giờ cũng đã bắt đầu quan tâm đến chuyện ăn mặc, trang điểm.

Hôm nay, ngoài khoảnh khắc phải miễn cưỡng rời giường có chút bực bội, thì tâm trạng của cô lúc nào cũng vui vẻ.

Học kỳ sắp kết thúc, cả lớp đã tự tổ chức một buổi liên hoan. Cô, một kẻ vốn luôn đứng bên lề, lại bất ngờ nhận được lời mời từ chính cậu lớp trưởng đẹp trai, nổi tiếng và được nhiều người yêu mến.

Kể từ khi tốt nghiệp tiểu học, cô gần như chưa bao giờ tham gia vào các hoạt động tập thể như dã ngoại, du xuân, hợp xướng hay tiệc tùng. Nhưng có vẻ như, quãng đời thanh xuân nhạt nhẽo ấy cuối cùng cũng sắp có sự đổi thay.

Có thêm những người bạn mới, cùng nhau tạo nên những kỷ niệm ngọt bùi cay đắng, và cả chuyến dã ngoại cuối cấp nữa. Tất cả những trải nghiệm tuyệt vời, đáng để khắc ghi cả đời như trong phim ảnh, truyện tranh và tiểu thuyết, dường như đang lần lượt kéo đến.

Hơn nữa, người đã chìa tay kéo cô ra khỏi vũng lầy tăm tối lại là một “nhân vật tầm cỡ” với chỉ số học lực 68, ngoại hình và tài năng đều thuộc hàng top của khối. Là một nữ sinh lớp 10 bình thường, cô không thể không cảm thấy một niềm vui nho nhỏ len lỏi trong lòng.

Cô lục tung cả tủ quần áo, cố gắng phối một bộ đồ sao cho thật vừa mắt, dễ chịu. Việc trang điểm cũng phải thật chỉn chu, đặc biệt là khâu kẻ lông mày và viền mắt.

Sau khi loay hoay suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc cô xuống lầu ăn trưa, ông bố đang chơi với chim liền cất tiếng trêu: “Ố là la, ai không biết lại tưởng con gái mình đi hẹn hò với bạn trai... Mà nói thật, không phải là có bạn trai thật đấy chứ?”

Cô gái chỉ đáp lại bằng một cái liếc mắt.

Bữa trưa có ức gà áp chảo sốt salad, canh miến nấu với xương cá và tảo bẹ, vịt quay thái lát mỏng, salad rau củ và một bát cơm đầy.

Hai vợ chồng vừa ăn vừa trò chuyện phiếm, nào là chuyện ông hàng xóm ngoại tình bị con chó Teddy cắn cho một phát vào mông, chuyện hôm nay đập trứng ra được lòng đỏ đôi may mắn, chuyện anh đồng nghiệp trúng số rồi hùng hồn từ chức đi khởi nghiệp để rồi lỗ sạch vốn, hay chuyện cậu nhân viên mới làm rơi bút gần ổ điện, lúc cúi xuống nhặt vô tình bấm nhầm công tắc, khiến cả tổ cùng sếp, tổng cộng hai mươi cái máy tính đồng loạt sập nguồn, chương trình treo, dữ liệu mất sạch, nếu không có người can, chắc cậu ta đã nhảy từ tầng hai mươi xuống để tạ lỗi rồi.

Câu chuyện của họ đi từ giá rau củ cho đến tận kế hoạch di cư lên Sao Hỏa...

“Con ăn no rồi ạ!” Sakura Mio và sạch bát cơm, chạy vội lên lầu khoác áo rồi lại tất tả ra cửa xỏ giày.

“Mio, đừng chơi khuya quá nhé! Con kiểm tra ví với điện thoại chưa đấy?” Mẹ vội vàng gọi với theo.

“Mẹ yên tâm!” Cô gái lao ra khỏi nhà nhanh như một cơn gió.

Sau khi được các cán bộ lớp như ủy viên học tập, ủy viên tuyên truyền, ủy viên lao động cùng nhau tính toán và bàn bạc, địa điểm tụ tập được quyết định tại một khu phố khá sầm uất gần Omotesando. Sau khi ăn uống no say ở đây, xung quanh cũng có rất nhiều địa điểm vui chơi giải trí để cả nhóm “tăng hai, tăng ba”.

Ngang hàng với Harajuku, Shibuya, Daikanyama và Ginza, đây là một trong những con phố thời trang nổi tiếng nhất, nơi quy tụ những tín đồ sành điệu. Những quý cô chân dài trong chiếc áo khoác gió và cặp kính râm sải bước như trên sàn catwalk, những anh chàng hip-hop với mái tóc dreadlock nhún nhảy theo điệu nhạc từ tai nghe.

Giữa bầu không khí tươi vui và rộn rã ấy, Sakura Mio trông cũng thật đáng yêu và nổi bật. Thực ra, cô vẫn thường cùng mẹ đến đây mua sắm bằng thẻ của bố. Các cửa hàng thời trang dành cho phái nữ ở đây có thể kéo dài đến ba con phố.

Cô dễ dàng tìm thấy nhà hàng Tây được đánh giá rất cao, đẩy cửa bước vào, chào đón cô vẫn là tiếng nhạc piano cổ điển quen thuộc. Vẻ ngoài được chải chuốt cẩn thận của cô ngay lập tức thu hút một người phục vụ đến tiếp đón.

“Chiếc áo khoác thể thao mỏng với mảng màu vàng xanh nổi bật, vừa thu hút ánh nhìn lại vừa thoáng mát, thoải mái. Kiểu dáng oversize được chọn lựa khéo léo không hề tạo cảm giác luộm thuộm, ngược lại còn tôn lên vóc dáng mảnh mai, yêu kiều của người phụ nữ. Chiếc quần short kaki đen kết hợp với đôi giày thể thao tối màu đã làm nổi bật lên đường cong tinh tế của bắp chân. Và chiếc thắt lưng da màu hồng sẫm kia chính là điểm nhấn hoàn hảo, một nét chấm phá giúp tổng thể trang phục trở nên hài hòa và ấn tượng hơn.” Người phục vụ khẽ cúi đầu, không ngớt lời khen ngợi. “Mái tóc ngắn gọn gàng đầy sức sống, toát lên vẻ trẻ trung, trong trẻo khiến người đối diện bất giác muốn được lại gần, làm quen.”

Cô chẳng mấy để tâm đến những lời của người phục vụ, chỉ cảm thấy anh ta nói liến thoắng như đọc thuộc lòng, có chút dài dòng. Sau khi đảo mắt một vòng mà không thấy bạn cùng lớp đâu, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?” Người phục vụ trở lại với công việc của mình.

“Tụi em có hẹn bạn bè, em đến trước để đợi các bạn ấy.” Thốt ra từ “bạn bè” khiến tâm trạng Sakura Mio càng thêm phần phấn chấn.

“Vậy để tôi tìm cho cô một chỗ ngồi yên tĩnh. Cô cứ nghỉ ngơi trước nhé.” Người phục vụ dẫn cô đến một bàn khuất rồi nói: “Cô dùng gì không ạ, hồng trà ở đây miễn phí.”

Cô gái chỉ khẽ xua tay, người phục vụ thấy vậy liền hiểu ý và lẳng lặng lui đi.

Đến một buổi tụ tập sớm sẽ đỡ khó xử hơn, vì có thể dễ dàng hòa vào câu chuyện chung. Là một người vốn đã lạc lõng, nếu đến muộn thì việc chen vào cuộc trò chuyện sẽ rất khó khăn, không khéo lại phải ngồi một mình ở góc uống trà cho hết buổi. Hôm nay, cô đã lên kế hoạch cả rồi. Nhất định phải thể hiện một con người hoàn toàn khác. Ngay cả danh sách những bài hát sẽ thể hiện ở quán karaoke sau bữa ăn cũng đã được cô chuẩn bị sẵn trong đầu.

Những thần tượng nổi tiếng, những bộ phim và chương trình truyền hình đang hot, hay những mẩu chuyện vui về cung hoàng đạo ở cuối các tạp chí, cô đều biết cả. Không lo thiếu chuyện để nói!

Bạn học nào sẽ đến đầu tiên nhỉ? Hy vọng đó là một người cởi mở, như vậy sẽ có một khởi đầu thuận lợi.

Liệu có phải là lớp trưởng không? Với tư cách là người tổ chức, chắc chắn cậu ấy sẽ đến sớm. Nếu vậy thì sẽ chỉ có hai người... Con trai chắc sẽ thích game hơn là các ngôi sao nhỉ?

Lỡ họ bàn về toán thì sao, sức học của mình cũng chỉ tàm tạm thôi mà.

Cô ngồi dựa vào ghế, lòng dạ rối bời với đủ thứ suy diễn. Không gian yên tĩnh, trang nhã cùng tiếng dương cầm du dương khiến sự háo hức trong cô dần tan biến, thay vào đó là cơn buồn ngủ ập đến do đêm qua thức khuya dậy sớm.

Tối thứ Sáu, sau khi nhận được lời mời từ cậu bạn hot boy nhất khối, cô đã ôm khư khư cuốn tạp chí suốt đêm để lên kế hoạch, đến nỗi biết cả chuyện ba giờ sáng trời có đổ mưa.

Mí mắt cô trĩu nặng, díu cả vào nhau. Sakura Mio ngáp một cái, cố vỗ vỗ vào mặt để tỉnh táo lại. Ánh mắt cô trở nên kiên định được vài giây rồi lại nhanh chóng mơ màng.

...

Ánh đèn điện như những ngọn đuốc thắp sáng phố phường về đêm. Những tấm biển hiệu được thiết kế bắt mắt lần lượt sáng rực, tạo nên một khung cảnh huy hoàng. Ánh đèn xe hơi cắt ngang mặt đường, từng đàn quạ rủ nhau đậu trên bậu cửa sổ của những tòa nhà chọc trời, chờ giờ về tổ. Đêm thứ Bảy vắng bóng những người lớn vội vã. Những cặp đôi hiếm hoi được nghỉ ngơi nắm tay nhau đi dạo, vừa đi vừa liếm kem. Lũ trẻ thì dán chặt mặt vào tủ kính của các cửa hàng đồ chơi, mè nheo đòi bố mẹ.

Trong nhà hàng, khách cũng đã vãn dần. Bếp trưởng vừa kiểm tra nguyên liệu, vừa tranh thủ chỉ bảo cho anh đầu bếp mới về cách sử dụng bếp.

Người phục vụ nới lỏng chiếc cà vạt, bước đến bên cô gái đã lặng lẽ ngắm cảnh đêm suốt nửa ngày trời.

Vẻ hoạt bát lúc mới gặp đã biến mất tăm, cô bé bây giờ trông như một con búp bê bị đứt dây, hay một chú mèo con bị bỏ rơi trong con hẻm nhỏ, tội nghiệp và không chút sức sống.

Người phục vụ đặt một đĩa bánh kem dâu tây được cắt hình ngôi sao xuống bàn.

“Em không có gọi món này.” Sakura Mio khẽ cựa mình, nói lí nhí.

“Chính vì em không gọi gì cả, nên anh mới mang nó đến.” Người phục vụ nói. “Yên tâm, đây là suất ăn phúc lợi của nhân viên, không tính tiền đâu. Anh không hảo ngọt lắm.”

Cô gái không đáp lời, cũng chẳng động đến chiếc nĩa.

“Bạn em vẫn chưa đến à?” Người phục vụ nhẹ nhàng hỏi. “Anh thấy em ngủ suốt cả buổi chiều đấy.”

Cô gái im lặng vài giây, tay vân vê vạt áo rồi lẩm bẩm: “Họ đổi địa điểm đột xuất, rồi quên báo cho em. Quan trọng là, cũng chẳng ai có số điện thoại hay email của em cả. Mãi sau này họ mới nhớ ra, rồi nhờ cô giáo nhắn lại.”

“Vậy... bây giờ em có muốn đến đó không?” người phục vụ chắp tay sau lưng, hỏi.

“...Em không muốn đi nữa. Vả lại, họ cũng ăn xong từ lâu rồi.”

“Thế còn về nhà?”

“Em đã bảo với bố mẹ là sẽ về muộn, nếu về sớm quá họ lại lo lắng, rồi hỏi này hỏi nọ.” Sakura Mio cúi gằm mặt xuống. “Nên bây giờ vẫn chưa được, em chưa thể về được.”

Người phục vụ im lặng một lúc, rồi mỉm cười: “Vậy thì lại đây ăn bánh đi.”

Sakura Mio ngẩng lên đầy ngơ ngác, nhìn người phục vụ có vẻ tận tâm quá mức này.

“Đây mới chỉ là món khai vị thôi. Phần bít tết thăn ngoại dày trong suất ăn của anh vẫn đang được hâm nóng lại, lát nữa anh mang ra cho em luôn.” Người phục vụ hào phóng giơ ngón cái.

“Thế thì nó dai đến mức không nhai nổi mất...” Sakura Mio buột miệng phàn nàn, rồi lại nghĩ anh chàng phục vụ đang dùng cách này để đuổi khéo mình, bèn ngập ngừng nói: “À, em xin lỗi vì đã chiếm chỗ lâu quá. Em sẽ gọi món ngay đây ạ.”

“Đều là đồng nghiệp cả mà, khách sáo với anh làm gì.” Người phục vụ đáp lại một cách thản nhiên.

“Đồng nghiệp ạ?” Sakura Mio càng thêm bối rối.

“Ừ.”

“Ơ, xin hỏi... anh là?” Cô gái lí nhí, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Người phục vụ đành bất lực bước tới, ngồi xuống ghế đối diện cô. Ở khoảng cách gần như thế này, cuối cùng cô cũng đã nhìn rõ được khuôn mặt anh.

Cô gái khẽ mở to mắt, một phản xạ vô thức khi có thứ gì đó tuyệt đẹp lọt vào tầm nhìn, bàn tay đang nắm chặt vạt áo cũng bất giác buông lỏng.

Chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, chiếc cà vạt đã được tháo ra, để lộ phần cổ áo được nới lỏng và xương quai xanh thấp thoáng. Gương mặt nghiêng của cậu hướng ra khung cảnh đêm náo nhiệt, phồn hoa bên ngoài, được phủ lên một lớp ánh hoàng hôn màu cam nhạt, khiến sống mũi cao và thanh tú càng thêm nổi bật. Đôi mày thanh mảnh như lá liễu đầu xuân, một vẻ đẹp nam tính hòa quyện nét mềm mại của nữ giới. Đôi mắt trong veo, mỗi khi chuyển động lại như mặt hồ gợn sóng, lặng lẽ chảy vào thế giới của một ai đó.

Tất cả những muộn phiền trong lòng cô bỗng chốc tan biến, đặc biệt là hình bóng của cậu lớp trưởng hot boy mà cô vẫn luôn thầm oán giận, cũng ngay lập tức bị một cơn gió vô hình thổi bay đi mất.

Hai người im lặng nhìn nhau, dường như cả hai đều đang chờ đối phương lên tiếng trước, chỉ có tiếng nhạc của Beethoven từ chiếc loa là vẫn không ngừng vang lên.

Một lúc lâu sau, Doãn Trạch có phần ngượng ngùng: “Vẫn chưa nhận ra à? Anh mờ nhạt đến thế sao?”

“Nhớ ra rồi. Anh chàng học sinh lớp 12 đến muộn, người bị những quy tắc xã giao của người lớn làm cho bẽ mặt.” Sakura Mio vội quay đi chỗ khác.

“Em đừng nói như thể trước đây anh từng làm trai bao, mà lại còn phục vụ khách nam nhé.” Doãn Trạch vã mồ hôi. “Thử miếng bánh đi, ngon lắm đấy.”

Lần này, cô không từ chối nữa, mà dùng nĩa xiên một miếng bánh đưa vào miệng.

Lớp kem béo ngậy, phần bánh bông lan mềm xốp, cùng hương dâu tươi mát quyến rũ lan tỏa khắp khoang miệng.

“Thế nào?” Doãn Trạch nhướng mày.

“Rất ngọt.” Sakura Mio khẽ liếm vệt kem còn vương trên môi.

“Thấy chưa, anh đã bảo mà. Đợi nhé, anh đi lấy bít tết.” Doãn Trạch đứng dậy, chạy nhanh vào bếp, chẳng mấy chốc đã bưng ra một phần bít tết thăn ngoại nóng hổi.

Cậu cẩn thận rưới nước sốt tiêu đen lên trên, lịch lãm quàng chiếc khăn ăn trắng trước ngực, cầm dao nĩa khua nhẹ vào nhau, rồi xiên vào một góc miếng thịt và bắt đầu cắt... rồi dùng sức cắt, rồi phải dùng tay giữ chặt đĩa để cắt. Cuối cùng, cậu cũng cắt được một miếng và cho vào miệng. Từ việc nhai từ tốn, đến việc phải dùng cả hai hàm răng, rồi nuốt chửng, và cuối cùng là thở phào một hơi, mặt đỏ bừng.

Doãn Trạch lau miệng, ho nhẹ một tiếng rồi ra vẻ sành sỏi nhận xét: “Bị dai rồi.”

Sakura Mio nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, vừa định bật cười đã vội lấy tay che miệng, nhưng đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết đã tố cáo cô.

“Em cũng thử một miếng chứ?” Doãn Trạch bĩu môi, hào phóng mời. “Dai ra phết đấy.”

“Em không thể ăn bữa tối của anh được.” Sakura Mio ra vẻ khách sáo.

“Không sao, không sao, đồ ngon là phải chia sẻ.” Doãn Trạch cầm ngược dao nĩa, cố sức cắt miếng thịt.

“Thôi, em gọi phần khác là được rồi.” Cô gái vội cầm lấy thực đơn.

“Thưa quý cô kính mến, cô cần dùng gì ạ?” Chàng trai ngay lập tức chuyển sang chế độ phục vụ chuyên nghiệp, đứng dậy và cúi người chờ đợi.

“Bít tết thăn ngoại dày.”

“Đây có một phần sẵn rồi này.” Doãn Trạch vẫn không quên ý định chia sẻ của mình.

“Em muốn một phần mới, bảy phần chín.”

“Haizz, được thôi. Anh đi tìm bếp trưởng ngay đây, tiện thể giải cứu cậu phụ bếp mới đang bị mắng té tát vì làm đổ cả chảo đồ ăn.” Doãn Trạch tỏ ra hơi thất vọng.

“Ngoài ra, em còn muốn một dịch vụ cao cấp, cảm giác như ở nhà.” Cô gái vỗ nhẹ lên bàn để nhấn mạnh.

“Như ý cô, thưa tiểu thư xinh đẹp.” Tay Doãn Trạch lướt qua mặt, như thể đang đeo lên một chiếc mặt nạ mang tên “Nụ cười tỏa nắng” rồi cúi chào kiểu quý ông và quay đi.

“Này.” Sakura Mio lại gọi.

Bị gọi giật lại giữa đường, chàng trai điều chỉnh lại nét mặt, toe toét cười quay lại: “Sao thế, thưa tiểu thư đáng yêu?”

“Làm nhanh lên, rồi quay lại ăn nốt miếng bít tết của anh đi.” Cô chỉ vào “viên kim cương đen” trên đĩa.

“Thưa tiểu thư tôn quý, có phải cô muốn xem tôi biểu diễn màn cắn vỡ cả răng, chảy máu chân răng không? Xin nhắc nhẹ là nhân viên phục vụ cũng là con người, cũng biết buồn, biết vui. Bị tổn thương rồi cũng sẽ lén lút buồn bã và khóc thầm đấy~” Doãn Trạch cười như mếu.

“Gì chứ.” Cô gái vừa ăn bánh vừa bĩu môi, rồi ngập ngừng một lát. “Tất nhiên là vì... có người ăn cùng sẽ vui hơn, không bị nhàm chán.”

Doãn Trạch sững người một lúc, rồi khẽ cười, quay người lại giơ tay ra dấu OK.