Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Chương 12: Tuổi còn trẻ nhưng ví thì rỗng

Doãn Trạch tiện tay vớ lấy cuốn «Nguồn Gốc Văn Minh: Lịch Sử Hiện Đại 3» dày cộp, cẩn thận lật giở từ trang đầu tiên, trang nào cũng phải liếc thật kỹ để chắc rằng sau này tra lại lịch sử ghi chép sẽ không bị lỗi font hay dính hình mờ.

Mỗi trang lướt qua chừng ba giây, sách vừa dày vừa dài, đọc hết một cuốn ít nhất cũng mất hơn năm phút, đúng là khác một trời một vực với cảnh giới đọc siêu tốc lượng tử.

Thú thật thì việc này khá là tẻ nhạt, vì dù bạn có trí nhớ như máy ảnh đi nữa, thì cũng phải “chụp” từng trang một.

Cậu đã dùng mắt “chụp” ở đây suốt ba ngày rồi, cày cuốc cật lực từ thời Big Bang cho tới tận Phục Hưng.

Vốn dĩ có thể làm hai việc cùng lúc, vừa cày lại mấy bộ phim truyền hình kinh điển của tuổi thơ vừa chăm chỉ học hành, nhưng cấu hình cơ thể lại không kham nổi. Cứ xem liên tục trong đầu mười tập phim là cả người lại tái mét, bủn rủn tay chân, đau lưng mỏi gối, bụng đói réo ầm ĩ.

Kỹ năng này đúng là đốt calo kinh khủng, không biết lúc đi thi có được mang theo mấy cái bánh bao không nhỉ?

Doãn Trạch dụi mắt, đứng dậy vươn vai, châm điếu thuốc, phóng tầm mắt ra xa thư giãn một chút.

Lúc đầu, thầy giám thị và thầy hiệu trưởng nom đằng đằng sát khí như muốn cho cậu một trận nhừ tử. Nhưng việc học thuộc lòng này thì họ cũng chẳng chen tay vào được, nên đành để cậu ôm sách về nhà tự học, hôm sau đến kiểm tra đột xuất là xong.

Nghỉ một lát, cậu lại vặn cổ rồi ngồi xuống đọc tiếp.

Chân đỡ run hơn rồi, xem một tập «Thủy Nguyệt Động Thiên» đã, haizz, “chụp” xong cuốn này thì chuyển sang sách địa lý.

Mình chỉ là một cái kho chứa kiến thức vô cảm mà thôi.

Nhạc dạo đầu phim trong đầu vừa dứt thì có tiếng gõ cửa cộc cộc. Cậu đành phải tạm dừng, đứng dậy ra mở cửa, nhưng không quên liếc qua mắt mèo trước.

"Xin chào, ai đấy ạ?"

"Phòng 207 phải không, tôi là chủ nhà đây." Một người đàn ông lùn, chắc nịch với mái tóc húi cua bên ngoài nhét một tờ giấy qua khe cửa. "Tháng sau chỉ thu tiền điện nước thôi, tiền nhà không cần đóng nữa."

"Lại có chuyện tốt thế này ư?" Doãn Trạch ngớ người, bán tín bán nghi nhặt tờ giấy lên xem, đoạn mở cửa.

"Tòa nhà này nằm trong quy hoạch của một dự án phố thương mại, người ta quyết định phá đi rồi." Ông chủ nhà tuy có vẻ mặt điềm đạm nhưng nhắc đến hai chữ "phá dỡ" thì nụ cười hạnh phúc lại không giấu được. "Tháng sau cậu chuẩn bị dọn đi nhé, chậm nhất là trước tháng sau nữa phải đi rồi."

"...Thế thì chúc mừng đại ca phát tài nhé." Nghe vậy, Doãn Trạch không tài nào cười nổi.

"Chắc chắn rồi, tôi đang xem cẩm nang du lịch vòng quanh thế giới 60 ngày đây. Cậu em đừng nản, rồi cậu cũng phất lên thôi!" Ông chủ nhà trước khi đi còn mời một điếu thuốc, rồi lên thẳng tầng 3 tiếp tục màn khoe của.

Doãn Trạch đóng sập cửa, cúi nhìn tờ thông báo, lòng lạnh ngắt. Mãi mới quen chỗ ngủ, không bị lạ giường nữa, giờ thì đến cả ổ cũng bị người ta hất đi... Ở Tokyo tìm được một nơi ở tử tế đâu có dễ.

Trở lại bàn học, mọi thứ bỗng trở nên vô vị.

Cú phá dỡ bất thình lình này khiến ông chủ nhà vốn đã ngồi mát ăn bát vàng mất đi chút nhiệt huyết phấn đấu cuối cùng, đồng thời cũng khiến cuộc sống của cậu đã nghèo còn mắc cái eo.

Số tiền tiết kiệm trước đây cậu vẫn luôn phải tằn tiện chi tiêu, mấy hôm nay đến suất bento lớn cũng không dám mua.

Dự án của thầy hiệu trưởng thì phải ba tháng nữa mới có tiền, mà cũng chưa chắc đã được duyệt.

Phòng thu cũng chẳng gọi cậu đến thể hiện tài năng hay va chạm với giới trong ngành.

Trên mạng cũng chẳng có ai thuê cậu làm việc gì, vì cậu vừa vô danh, lại không có thời gian làm portfolio, số lượng tác phẩm ít ỏi đến đáng thương, chẳng đủ sức thuyết phục.

Doãn Trạch đặt cuốn «Nguồn Gốc Văn Minh», biểu tượng của sự giàu có về tinh thần, xuống bàn, rút ví ra nhìn mấy tờ bạc lẻ loi, biểu tượng của sự giàu có về vật chất.

Đời đúng là phũ phàng mà.

Chẳng biết cửa hàng tiện lợi dưới lầu có cần tuyển nhân viên không.

Doãn Trạch vào nhà vệ sinh rửa mặt, chải chuốt lại cho tỉnh táo, rồi khoác lên mình “bộ chiến bào” kinh điển của dân IT – chiếc áo sơ mi caro xanh trắng, bật trong đầu bài «Tương Lai Của Tôi Không Phải Là Giấc Mơ» rồi hiên ngang bước ra ngoài.

...

Matsuda Makoto nhỏ nước rửa chén lên miếng bọt biển, xả nước nóng rồi ra sức cọ sạch vết dầu mỡ trên đĩa sứ. Cậu rửa vừa nhanh vừa sạch, xong một chiếc lại vội vàng xử lý chiếc tiếp theo.

Máy hút mùi kêu vù vù, bếp lò tỏa hơi nóng hừng hực, đầu bếp và nhân viên phục vụ chen chúc nhau, cả gian bếp bận rộn như một cái chợ vỡ.

Chẳng mấy chốc, một chồng đĩa bẩn khác lại được chất vào bồn rửa của cậu. Cậu lấy chiếc khăn vắt trên cổ lau mồ hôi trên mặt, rồi lại tiếp tục công việc.

Quán ăn này nằm ở khu đất vàng nên kinh doanh rất phát đạt, nhờ vậy mà lương làm thêm của nhân viên cũng khá khẩm.

Qua giờ cao điểm, công việc cũng vãn đi, Matsuda Makoto mới có dịp đứng thẳng lưng, xoa xoa eo, tranh thủ nghỉ một lát. Có người rủ cậu ra ngoài hút điếu thuốc cho thoáng, cậu chỉ lắc đầu từ chối.

Cậu kéo một chiếc ghế lại ngồi, mở điện thoại xem hộp tin nhắn.

Cậu là một người đơn giản. Từ khi đến Tokyo, ngày nào cậu cũng đầu tắt mặt tối, chẳng có thời gian để tận hưởng cuộc sống nơi đô thị phồn hoa.

Nhưng giờ đây, niềm hy vọng được tham gia thu âm đã giúp cậu bình tâm hơn để đối mặt với nhịp sống hối hả này.

Quản lý bảo cậu cứ chờ điện thoại.

Giới này khá khoan dung với người mới, họ có thể chấp nhận sự non nớt và những sai sót ban đầu của bạn. Giờ đây, cậu cảm thấy vừa mong chờ vừa lo lắng, hệt như một món ăn sắp được dọn ra, đang chờ đợi sự phán xét của thực khách.

Lát nữa có lẽ nên ghé qua công ty một chuyến. Iwai Shunga vẫn luôn dặn cậu phải thỉnh thoảng đến đó để mọi người nhớ mặt.

Thật ra, tính cách của cậu hợp với việc chỉ đơn thuần bàn giao công việc hơn: cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao, nhập tâm vào nhân vật, nỗ lực diễn xuất thật tốt. Cậu không giỏi ăn nói khéo léo với người lạ, càng không thể cụng ly xã giao để chốt hợp đồng.

Matsuda Makoto hiểu rất rõ nhược điểm này của mình.

Nếu không bất chợt nảy ra ý định trở thành Seiyuu, có lẽ cậu vẫn sẽ chọn một công việc thầm lặng và ổn định, như làm thợ sửa ô tô chẳng hạn.

Có một đam mê để hết mình theo đuổi, vài người bạn cùng chí hướng để trò chuyện, tìm thấy sự mãn nguyện trong một công việc bình thường, thậm chí có thể giúp đỡ người khác, lan tỏa niềm vui. Đó chính là viễn cảnh tươi đẹp nhất mà cậu có thể mường tượng.

Matsuda Makoto bắt đầu cọ rửa bồn rửa chén, nhặt hết những mẩu thức ăn thừa còn sót lại trong ống thoát nước để chống tắc, rồi lau sạch vết dầu mỡ trên mặt bàn.

Xong xuôi đâu đấy, cậu mới vào phòng nhân viên thay đồ. Chiều tối cậu sẽ lại đến để làm ca cao điểm, và sau khi quán đóng cửa, cậu còn phải ở lại giúp dọn dẹp bàn ghế và lau sàn.

"Cậu vất vả rồi." Cậu thay xong thường phục, chào hỏi người đầu bếp và ông chủ quán đi ngang qua.

"Chiều nay cậu về nhà nghỉ à?" Ông chủ hỏi thăm.

"Cháu phải đến công ty một chuyến ạ."

"Vậy à, cố lên nhé." Ông chủ chẳng biết đó là công ty gì, nhưng vẫn lịch sự động viên.

"Vâng ạ, cháu sẽ cố gắng." Matsuda Makoto nghiêm túc đáp.

"Phòng thay đồ ở phía trước, vào chọn bộ nào vừa người đi." Ông chủ quay sang nói với chàng trai trẻ đứng sau lưng. "Lát nữa tôi sẽ phổ biến các quy định."

"Cháu xin khắc ghi tinh thần của ngành dịch vụ, nhất định sẽ dùng trạng thái tốt nhất để phụng sự các thượng đế!" Chàng trai trẻ hừng hực khí thế.

Ba người lướt qua nhau.

Ra khỏi quán, Matsuda Makoto bỗng thấy có gì đó là lạ, bất giác ngoảnh đầu lại nhìn.

Ể?