Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Chương 8: Tri thức là nấc thang tiến bộ của nhân loại

“Việc quan trọng bây giờ là phải báo cho mẹ em biết. Xảy ra chuyện thế này mà không có người thân bên cạnh chăm sóc bầu bạn, thật sự là quá đau khổ.”

Phía sau thầy chủ nhiệm tỏa ra vầng hào quang của đạo đức và nhân sinh.

“Thầy cũng sẽ phát động toàn trường tổ chức một đợt ‘Quyên góp Yêu thương’. Góp gió thành bão, nhất định có thể gom được phần lớn viện phí. Ngoài ra, vì em, thầy bằng lòng phá vỡ nguyên tắc nhà giáo, thuyết phục em Eika đến bệnh viện chăm sóc em một lần. Thầy không khuyến khích yêu sớm, nhưng tình yêu lại là liều thuốc tiên kỳ diệu nhất, em nhất định sẽ tỉnh lại thôi!”

“Vậy thì thầy cứ giữ vững nguyên tắc đi ạ.” Doãn Trạch méo mặt chen vào, “Tốt nhất là cứ thấy cặp nào có dấu hiệu mờ ám thì thầy cứ mạnh tay chia rẽ, em hoàn toàn không bận tâm đâu.”

“Cậu ta bị sang chấn tâm lý rồi, thấy người khác hạnh phúc là không chịu được, cứ thế này có khi lại phát triển thành nhân cách nguy hiểm chủ động cũng nên.” Shinmura khẽ nhắc. 

“Vì đội cổ vũ mà từ bỏ mức lương cao ngất để đến đây làm giáo viên y tế, chẳng phải thầy còn nguy hiểm hơn em sao…”

“Không cần lo lắng quá, em Takizawa. Triệu chứng của em ở giai đoạn này hoàn toàn có thể kiểm soát được, bình phục chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhưng xem ra đúng là không thể tham gia kỳ thi đại học được rồi.”

Thầy Shinmura lờ đi lời tố cáo của cậu, đưa ra một lời khuyên xác đáng.

“Hơn nữa, với trí thông minh trồi sụt thất thường của em hiện tại, ở lại trường cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tốt nhất là nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ưu tiên giữ gìn sức khỏe thể chất và tinh thần.”

“Nãy giờ thầy toàn công kích cá nhân em. Chẳng phải em chỉ quên mất một người bạn và trả lời sai vài câu hỏi lịch sử thôi sao? Em thực sự nghi ngờ y đức của thầy đấy.” Doãn Trạch cạn lời.

“Triệu chứng của em sẽ khiến em khăng khăng rằng mình đúng. Đây là đặc điểm của người có rào cản tâm lý, một biến thể của cơ chế tự bảo vệ. Người bình thường sẽ biết tiếp thu kinh nghiệm và bài học để dần dần nhận thức thế giới một cách đúng đắn.”

Thầy Shinmura nói bằng giọng của một chuyên gia.

“Ví dụ như câu vừa rồi, cháu của Thiên Chiếu Đại Thần tên là gì, bây giờ em có thể nhắc lại chính xác không?”

“Ame ni kishi kuni ni kishi amatsu hiko hiko ho no ninigi no mikoto.”

“?” Thầy Shinmura.

“?” Thầy chủ nhiệm.

“?” Yasui Tomoko.

Doãn Trạch ngẩn người, cậu thật sự đã buột miệng nói ra một cách trơn tru, không hề vấp váp.

“Thầy Shinmura, thầy xem này?” Thầy chủ nhiệm tỏ vẻ hồ nghi, ngập ngừng.

“Bọn trẻ bây giờ thích mấy cái tên lậm-chất-thế-này lắm, nên nhạy cảm một chút cũng là bình thường thôi.” Thầy Shinmura điềm tĩnh cười, “Phải thử nghiệm so sánh nhiều hơn, loại bỏ các yếu tố trùng hợp, đó mới là tinh thần học thuật.”

“Anh Shinmura, cái tên cháu của Thiên Chiếu Đại Thần mà tôi vừa nói, thầy có thể đọc lại ngay được không?” Doãn Trạch tò mò hỏi.

Thầy Shinmura vẫn mỉm cười, nhưng im lặng không đáp.

Cái tên nghe như úp mặt vào bàn phím gõ bừa thế kia mà cũng nghe hai lần là thuộc được sao?

“Năng lực tiếp thu kiến thức đúng để sửa sai của tôi còn hơn cả thầy, thế là đủ chứng minh trong sạch rồi nhé.” Doãn Trạch cảm thán.

“Chuyện này có gì đó kỳ lạ.” Thầy Shinmura gãi đầu.

“Thầy khăng khăng cho rằng mình đúng, từ chối sự dẫn dắt của người khác, đây là một cơ chế tự bảo vệ của bệnh nhân rối loạn tâm thần.” Doãn Trạch chậm rãi lắc đầu.

“…”

“Sao lại thế này?” Thầy chủ nhiệm không thể tin nổi, “Bác sĩ thật sự không tự chữa bệnh cho mình được sao?”

“Thầy chủ nhiệm… thầy đừng cứ thế mặc định tôi là bệnh nhân luôn được không?” Thầy Shinmura bất lực ôm mặt.

“Tóm lại, trong chúng ta chắc chắn có một bệnh nhân thực sự.” Doãn Trạch khẳng định chắc nịch, “Lúc nãy thầy Shinmura tiết lộ thân phận bác sĩ tâm lý để kiểm tra tôi trước, nhưng tôi đã phản bác thành công, thầy ấy cứng họng không nói được gì nên là kẻ đáng nghi nhất. Tôi đề nghị vòng hai xử lý thầy ấy.”

“Đây chỉ là bắt chước kế ly gián của Chu Công Cẩn và Khổng Minh thôi. Thầy chủ nhiệm thông thạo lịch sử, kinh nghiệm phi phàm, sẽ không dễ dàng đi vào vết xe đổ của Tào Mạnh Đức đâu.” Thầy Shinmura cười khẩy.

“Thân phận của tôi là chủ nhiệm, quyền lực lớn nhất ở đây, có một phiếu quyết định sinh tử. Nếu tôi là bệnh nhân thì các người chẳng sống nổi qua vòng thứ ba đâu. Còn thân phận của thầy Shinmura đã được xác minh kỹ càng qua hồ sơ lý lịch trước khi nhậm chức, không có vấn đề gì.” Thầy chủ nhiệm chậm rãi phân tích.

“Nếu đã vậy, bây giờ người chơi số 4 đang gặp rắc rối, cứ đợi xem cô ấy giải thích và tự minh oan thế nào.”

Cả ba người đồng loạt hướng mắt về phía Yasui Tomoko.

Khóe miệng cô chủ nhiệm giật giật, gương mặt cương nghị hiện rõ sự tức giận đang dâng trào. Cô đập một chưởng xuống bàn trà khiến nó rung lắc dữ dội, giọng Kansai đặc sệt bật ra.

“Mấy người là con nít ba tuổi đấy à?!”

Yasui Tomoko, giáo viên Ngữ văn, đồng thời là cố vấn danh dự của câu lạc bộ Karate.

Hy vọng cái bàn không sao.

Ba người bị mắng câm như hến, chỉ biết cắm cúi uống trà để che giấu nỗi kinh hoàng.

“Rốt cuộc Takizawa bị làm sao, nhà trường định giải quyết thế nào, cho tôi một lời giải thích ngay!” Yasui Tomoko quát lớn.

“Thế nên tôi mới nói, cần phải tiếp xúc lâm sàng nhiều hơn.” Thầy Shinmura đặt chén trà xuống, “Cậu Takizawa từ nãy đến giờ cử chỉ rất chừng mực, tư duy và lời lẽ rõ ràng, nhưng lại có những nhận thức sai lầm… Thật quá mâu thuẫn.”

“Chỉ là nhất thời cú sốc quá lớn, khó mà đối diện sự thật thôi.” Doãn Trạch xua tay.

“Vậy làm thêm vài bài kiểm tra nhận thức và trí nhớ nữa đi.”

Thầy Shinmura gật đầu với thầy chủ nhiệm, ra hiệu ông ra đề.

“Khoan đã!” Doãn Trạch thấy vậy vội ngắt lời.

“Sao vậy?”

“Tôi nghĩ hay là kiểm tra khả năng ghi nhớ thứ gì đó mới ngay tại chỗ, như vậy sẽ thuyết phục hơn.”

“Cũng được.” Thầy Shinmura lôi ra một bộ bài poker từ túi áo blouse, “Vậy đơn giản thôi, ghi nhớ chất bài và thứ tự.”

“Thầy mang dụng cụ cờ bạc đến trường à? Thầy chủ nhiệm, thầy xem thầy ta kìa!” Doãn Trạch vui vẻ châm dầu vào lửa.

“Ai nói đây là bài poker?”

Thầy Shinmura rút bài ra, trải trên bàn trà, chỉ thấy toàn là những hình nhân vật trên giấy mặc đủ loại trang phục, tạo dáng đủ kiểu.

“Đây là bộ bài kỷ niệm phiên bản giới hạn của dự án thần tượng Đông Đô. Bắt đầu đơn giản nhé, rút 6 lá, em nhìn 2 giây, tôi úp xuống, em đọc lại.”

“Được thôi.”

Thầy Shinmura nhẹ nhàng xào bài, chẻ bài, rồi rút bừa 6 lá trên cùng. Ông giơ ra trước mặt cậu, nhưng chưa đầy 2 giây đã vội úp sấp lại.

“Bích 6 đồng phục thủy thủ, Rô 3 đồ bơi sukumizu, Rô K trang phục thỏ ngọc, Cơ 8 bikini, Bích 2 tạp dề, Chuồn A vớ qua gối.”

Doãn Trạch chậm rãi đọc, rồi chợt nhận ra.

“…Khoan đã, đây chẳng phải vẫn là bài poker sao?”

Đối diện, thầy Shinmura lờ đi lời cằn nhằn của cậu, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Ông lật bài lại, tất cả đều chính xác như lời cậu nói.

“Học sinh này của cô đầu óc không tệ chút nào, nhưng tại sao đến chuyện Kenshin-công là phụ nữ mà cũng không nhớ được nhỉ?” Thầy chủ nhiệm tỏ vẻ khó chịu.

“Thử tăng lên 12 lá xem.” Lần này, thầy Shinmura mỗi tay cầm 6 lá.

Doãn Trạch chỉ gãi đầu, rồi lại trả lời chính xác một cách hoàn hảo.

“Thêm 6 lá nữa.” Thầy Shinmura thở hổn hển rút bài. Thầy chủ nhiệm thấy hai tay ông cầm không xuể, liền qua phụ một tay.

10 giây sau.

“Thêm 6 lá nữa, không, thêm hẳn 12 lá đi!”

20 giây sau.

“Rút nữa!”

Vài phút trôi qua, ba vị nhà giáo mẫu mực, những người làm vườn tâm huyết của đất nước, đang hai tay giơ những tấm bài có hình các thiếu nữ xinh đẹp trong trang phục hở hang, tư thế khêu gợi chĩa vào một nam sinh trung học thuần khiết, nhút nhát.

“… Bích Q vớ lưới, Cơ 10 đồ bó, Bích 9 váy cưới Tây, Rô J quần short bò, Rô 4 đồ múa ballet, Joker Lớn Kabuki, Cơ A đồ Miko, Bích 2 lễ phục — Trời ạ, cuối cùng cũng đọc xong!”

Shinmura cứ tăng dần số lượng cho đến khi hết cả bộ bài.

Lần này Doãn Trạch đọc vanh vách cả bộ, cổ họng cũng khô khốc.

Đối diện, thầy Shinmura đã hoàn toàn chết lặng.

Yasui Tomoko thì đang săm soi mấy lá bài, xem có dấu hiệu gì được giấu trên đó không.

Thầy chủ nhiệm cũng đang nghiên cứu, có điều ông chỉ mải mê ngắm hình vẽ các nhân vật.

“Làm sao em làm được vậy?” Thầy Shinmura kinh ngạc thốt lên.

“Thì… em thực sự nhớ được thôi…” Doãn Trạch cũng hơi ngơ ngác, chưa kịp thích ứng.

Nếu cậu mà có trí nhớ siêu phàm thế này, năm đó đâu đến nỗi thành sinh viên cao đẳng?

Takizawa cũng không thể nào làm được, đến cô chủ nhiệm thân thuộc với cậu cũng phải chết lặng.

Việc truy xuất ký ức cứ như thể lật một cuốn sổ tay ra đọc lại, vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Nhưng hình như nó là một kỹ năng chủ động, phải cố tình gợi nhớ, tức là phải mở đúng thư mục để tìm lại lịch sử.

… Chứ nếu không, sao cậu lại có thể quên bẵng việc cô chủ nhiệm sẽ đến nhà hôm nay.

Doãn Trạch khẽ ngẩng đầu, cảm nhận dòng suy nghĩ đang cuộn trào, một bàn tay vô hình lướt đi như cá trong các dây thần kinh. Những trải nghiệm tưởng đã phai mờ theo năm tháng được lôi ra từ nơi sâu thẳm, lật giở, thậm chí còn sống động trở lại.

Ký ức là từng tập hồ sơ, từng cuộn băng.

Tất cả những gì linh hồn này đã thấy, đã nghe, đã biết từ khi có ý thức, đều nằm trọn trong đó.

Chỉ cần truy xuất, chỉ cần thưởng thức.

Thần kinh Doãn Trạch giật nhẹ, lật ra một ký ức tuổi thơ.

“Chúng ta hãy làm bạn hồng trần sống thật tiêu sái~ Cưỡi ngựa tung hoành cùng hưởng phồn hoa nhân thế~♪”

… Cậu nghe thấy cả tiếng nhạc trong đầu.

Tuyệt vời, sau này đi xe đường dài khỏi cần dùng điện thoại, cứ mở lại lịch sử mà xem lại mấy bộ phim kinh điển là được.

“Với năng lực này, em chẳng phải là máy đếm bài di động, chơi tá lả offline là vô đối sao.” Doãn Trạch hào hùng tuyên bố.

“Với năng lực này, em chẳng phải là một cuốn sách tham khảo biết đi, thi cử không cần ôn cũng đứng nhất lớp sao?” Thầy chủ nhiệm cũng phấn khích, “Em Takizawa, thi vào Todai đi! Kỷ lục chưa có học sinh nào đỗ Todai của trường ta năm nay sẽ được phá vỡ nhờ em!”

“Thôi ạ, đề thi của một trường đại học hàng đầu như thế đâu phải chỉ cần học vẹt là qua được.” Doãn Trạch vẫn chưa tự mãn.

“Hiệu trưởng đã mong mỏi sự đột phá này bao năm nay rồi. Nếu thành công, nhà trường sẽ trọng thưởng!”

“Đời người là một quá trình không ngừng học tập, nỗ lực và tiến bộ. Bể học vô bờ, chuyên cần là thuyền. Thêm nhiều tri thức, tầm mắt cao hơn, nhìn thấy đất trời rộng lớn hơn, em muốn chạm đến bầu trời này.”

Doãn Trạch cúi đầu.

“Thầy chủ nhiệm, xin hãy chỉ dạy cho em.”