Tại phòng nói chuyện đặc biệt của một trường công lập.
Doãn Trạch mặc bộ đồng phục màu đen đã cả tháng chưa giặt, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, tư thế ngồi vô cùng chuẩn mực. Trước mặt cậu là một tách trà xanh hảo hạng, hương thơm thấm vào ruột gan, nhưng lúc này cậu chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức.
Đối diện bàn trà là ba vị giáo viên đang nhìn cậu chằm chằm như hổ đói: cô giáo chủ nhiệm đã tóm được cậu, thầy giáo phòng y tế trông như một người anh trai thân thiện, và thầy giám thị béo bụng với mái đầu hói kiểu Địa Trung Hải.
“Em Takizawa, chuyện em nghỉ học thì không cần nói nhiều nữa. Vấn đề là việc học của em cũng bị đình trệ theo. Xét thành tích trước đây của em, em hoàn toàn không đủ điều kiện để nghỉ học vào giai đoạn nước rút của lớp 12 này đâu.”
Thầy giám thị đẩy gọng kính, nheo mắt nhìn bảng điểm rồi liên tục lắc đầu thở dài.
“Chỉ còn một hai tháng nữa là thi đại học rồi, em tính sao đây?”
“Em cũng biết chuyến này lành ít dữ nhiều rồi ạ.” Doãn Trạch thản nhiên đáp. “Vậy em không thi đại học có được không?”
“Ý em là muốn ở lại lớp à?” Cô chủ nhiệm nói với vẻ rất không hài lòng.
“Dù sao thì việc này cũng sẽ bị ghi vào học bạ, chẳng vẻ vang gì, tránh được thì cứ tránh.”
Thầy giám thị đặt tờ giấy in xuống, ra chiều cân nhắc.
“Cô Yasukawa, học sinh này của cô có giỏi môn nào đặc biệt không? Có lẽ chúng ta có thể bồi dưỡng trọng tâm, giúp em ấy vượt qua kỳ thi chung, sau đó chọn một trường đại học phù hợp với khả năng?”
“Môn Lịch sử của em ấy khá tốt, còn các môn như Toán thì đáng lo lắm ạ.” Cô chủ nhiệm Yasukawa Tomoko nói.
“Thật sao? Ngày xưa tôi cũng dạy Sử đấy.” Thầy giám thị nghe vậy liền tỏ ra hứng thú, khoác lên mình dáng vẻ của một vị giáo sư già. “Vậy để tôi hỏi bừa vài câu xem em trả lời thế nào nhé.”
“...Vâng, mời thầy hỏi.” Doãn Trạch hắng giọng.
“Vậy thì thi Lịch sử Nhật Bản nhé. Em biết Sakamoto Ryōma chứ?”
“Dạ, một nhân vật vô cùng nổi tiếng ạ.” Doãn Trạch mừng thầm trong bụng, định bụng kể vài câu chuyện dã sử nghe lỏm được cho qua chuyện.
“Khoan đã, nghe tôi nói hết. Ừm, Ryoma tuy giỏi dùng kiếm, nhưng lại nổi tiếng thích dùng súng lục. Khi bị tấn công ở quán trọ Teradaya, ông ấy cũng rút súng ra phòng thủ. Xin hỏi, ông ấy dùng súng của hãng nào sản xuất?” Thầy giám thị cao hứng hỏi.
“Hả?”
“Không biết à?” Thầy giám thị đợi vài giây, có chút thất vọng. “Đáp án là Smith & Wesson. Hơi khó à, vậy đổi câu khác.”
“Em chắc chắn biết nữ thần Amaterasu chứ?”
“Dạ biết, em còn biết cả Susanoo và Tsukuyomi nữa!” Doãn Trạch toe toét cười.
“Ừm ừm, vậy thì, nữ thần Amaterasu có một người con trai, tên là Masakatsu Agatsu Kachihayahi Ame no Oshihomimi no Mikoto. Vị này lại cùng với một người tên là Yorozuhata Toyoakitsushi Hime no Mikoto sinh ra một người cháu trai, xin hỏi tên là gì?”
“Hả??”
Thầy đang đọc rap đấy à?
“Cũng không biết sao? Đáp án là Ame ni kishi kuni ni kishi amatsu hiko hiko ho no ninigi no mikoto. Chuyện này có ghi trong sách ⟨Kojiki⟩ đấy.” Thầy giám thị lộ vẻ mặt “bọn trẻ thời Heisei đúng là hết thuốc chữa”.
“Thầy ra thêm câu nữa đi...” Doãn Trạch xắn tay áo, quyết gỡ lại chút thể diện.
“Được thôi. Tôi hỏi em, trong thần thoại, Yamato Takeru no Mikoto chủ yếu dùng thủ đoạn gì để ám sát anh em nhà Kumaso Takeru?”
“…”
Ai thế này, chưa nghe bao giờ!
“Là ‘xõa mái tóc đã búi, mặc váy áo của dì, hóa thành một thiếu nữ’. Tức là cậu ta đã giả gái để trà trộn vào. Có thể nói đây là ông tổ của các ‘trap’ ở nước ta. Kinh điển như vậy mà em cũng không biết à?”
“Hả???”
“Kiến thức Lịch sử của em Takizawa còn nông cạn lắm!” Thầy giám thị đau đớn nói.
“Khoan đã, đề thi thật sự có mấy câu hỏi dị hợm này ạ?” Doãn Trạch há hốc mồm.
“Tất nhiên là không.” Cô Yasukawa Tomoko đứng bên cạnh ôm trán. “Thầy giám thị, phiền thầy đừng ra mấy câu hỏi trên trời dưới biển này nữa.”
“Chà, vậy em Takizawa, em giỏi nhất thời kỳ nào?” Thầy giám thị quyết định nương tay.
Em có giỏi thời kỳ nào đâu.
Dù nghĩ vậy, nhưng ngày xưa cũng từng chơi Nobunaga's Ambition, Taikō Risshiden các kiểu, so ra thì ít nhất cũng có cái để mà chọn.
“Vậy thì thời kỳ Chiến Quốc đi ạ.” Doãn Trạch ngồi thẳng người.
“Em biết Uesugi Kenshin chứ?”
“Rồng xứ Echigo, sao lại không biết ạ?”
“Vì sao Kenshin-dono lại cả đời không gần nữ sắc?” Thầy giám thị miễn cưỡng hỏi một câu, dường như chê nó quá dễ, làm mất mặt trình độ của ông.
“Chẳng phải ông ta đi tu rồi sao? Nên mới phải giữ giới chứ ạ?”
“Đó không phải là lý do chính.” Thầy giám thị chậm rãi lắc đầu.
“...Hay là có bệnh khó nói ạ?” Doãn Trạch thăm dò.
Lần này đến lượt thầy giám thị hoang mang tột độ, không thể tin nổi. Ông vội vàng đập tay bôm bốp xuống bàn trà.
“Vì chính Kenshin-dono là phụ nữ! Bà ấy vẫn luôn giả trai, sau khi mất, thuộc hạ lúc an táng mới phát hiện ra, sau này còn được các học giả khảo chứng nữa! Toàn là những chuyện giấy trắng mực đen trong sách giáo khoa cả đấy!”
Thầy giám thị tức đến nỗi mái tóc Địa Trung Hải cũng dựng đứng lên.
“Em đến cả giới tính của một nhân vật lớn nổi tiếng như vậy mà cũng nhầm được, thế mà gọi là giỏi Lịch sử à?”
Doãn Trạch đứng hình.
Mẹ kiếp. Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu cậu.
Nơi quái quỷ này là một thế giới song song na ná thực tại à! Thi Lịch sử ở đây chẳng phải là tự sát sao!
“Vậy xin hỏi, vua Arthur có phải là con gái không ạ?” Doãn Trạch chắp tay hỏi.
“Nghĩ vớ vẩn gì thế, tất nhiên là đàn ông rồi.” Thầy giám thị trả lời ngay tắp lự, rồi lại lo lắng nói: “Đến môn sở trường mà em còn bết bát thế này, tương lai đáng lo quá, đáng lo quá đi.”
“Em thừa nhận là mình không để tâm ghi nhớ những chuyện này, nhưng em không thích nghe thầy nói vậy đâu. Ít nhất thì tư duy logic của em không có vấn đề gì. Là một nhà giáo dục ưu tú, chắc thầy không cho rằng chỉ một tờ bảng điểm có thể định đoạt hoàn toàn giá trị của một con người chứ?” Doãn Trạch không phục.
“Ý em là khả năng ứng biến, lý giải và trình bày của em đủ xuất sắc sao?”
“Chính xác.”
“Vậy được. Tôi có một chiếc bật lửa đây, trong ba phút, em hãy tìm cách bán nó cho cô Yasukawa để chứng minh bản thân.”
“Nhưng cô chủ nhiệm trông không giống người hút thuốc.”
“Em không nên phàn nàn về sự vô lý với tôi. Tôi là bên A, yêu cầu này em nói xem có đáp ứng được không, dự án này có làm được không. À mà, tại sao phản ứng đầu tiên của em lại là cô Yasukawa không hút thuốc nên không cần bật lửa?”
“Bởi vì chính thầy đang hút thuốc.” Yasukawa Tomoko lạnh lùng nói.
“Chuyện này... ghi lại đã, lát nữa sẽ thông báo phê bình.”
“...Thầy giám thị, em muốn hỏi, không thi đại học được không ạ? Thật lòng mà nói, ước mơ của em không lớn lao gì, có được tấm bằng tốt nghiệp trung học là em mãn nguyện rồi.” Doãn Trạch chân thành nói.
“Đó đều là lựa chọn của em, nhà trường không can thiệp được. Nhưng nếu muốn tốt nghiệp, trước hết em không được nghỉ học nữa. Về vấn đề này, chúng tôi cũng đã cân nhắc, nên mới có cuộc nói chuyện ba chọi một hôm nay.”
Thầy giám thị bất giác đưa tay sờ lên mái tóc lơ thơ hai bên thái dương.
“Đối với những học sinh thực sự gặp khó khăn, chúng tôi đương nhiên sẽ nới lỏng quy định. Thực tế, chuyện em Takizawa gặp phải tôi đã hiểu rất rõ. Xét về tính chất và mức độ ảnh hưởng, cá nhân tôi thấy xếp vào loại bạo lực học đường cũng không quá đáng. Để chăm sóc sức khỏe tinh thần cho em, tôi đã đặc biệt mời thầy Shinmura đến giúp.”
“Tôi từng làm việc ở những nơi hàng đầu, có bằng cấp và chứng chỉ về tâm lý học, em có thể tin tưởng vào phán đoán của tôi.” Thầy giáo phòng y tế, người từ nãy đến giờ chỉ im lặng quan sát với vẻ ngoài lịch lãm, mỉm cười chào.
“Sao thầy lại phải hạ mình đến đây, chỉ để làm giáo viên phòng y tế?” Doãn Trạch không hiểu.
“Vì đội cổ vũ bóng chày của trường ta nổi tiếng khắp trong và ngoài thành phố.”
“Hả?”
“Thôi được rồi, em Takizawa, em hãy thả lỏng và trả lời tôi vài câu hỏi.” Shinmura cầm giấy bút lên. “Gần đây cuộc sống của em thế nào, ăn có ngon miệng không, có bị rối loạn nhịp tim không, có khi nào đột nhiên bật khóc không?”
“Không ạ, em thậm chí còn không nằm mơ. Trước khi ngủ em còn uống một cốc sữa ấm, rồi tập vài động tác giãn cơ nhẹ nhàng.”
“Có thể tiết lộ em đã làm gì trong thời gian nghỉ học không?”
“Em đã đi nộp hồ sơ xin việc ở vài công ty ạ.”
“Ồ? Tại sao đột nhiên lại có ý muốn độc lập và tích cực hòa nhập xã hội như vậy?” Shinmura nhướng mày hỏi dồn.
“Tình hình tài chính của em hơi eo hẹp ạ.”
“Có thể nói cụ thể hơn không?”
“Bố em mất sớm, mẹ đã có gia đình mới. Tuy vẫn có tiền sinh hoạt phí nhưng em không muốn dựa dẫm mãi.”
Đây hoàn toàn là sự thật. Cậu luôn cảm thấy việc xin tiền mẹ ruột của Takizawa thật không phải đạo, hơn nữa mẹ của Takizawa còn mới sinh một bé gái, làm một bà nội trợ đã rất vất vả, cậu không muốn làm phiền thêm.
“Ra là vậy.” Vẻ mặt thầy Shinmura dường như có chút trĩu nặng. Thầy cúi đầu viết lách gì đó, rồi lấy ra một tấm ảnh đặt lên bàn trà. “Khi nhìn tấm ảnh này, em có suy nghĩ gì không?”
Doãn Trạch ghé sát lại nhìn.
“Đây chẳng phải chỉ là một tấm ảnh chụp tập thể lớp bình thường sao?”
Thầy Shinmura dùng đầu bút chỉ vào một cô gái.
“Nhìn em ấy thì sao?”
Doãn Trạch vẫn lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
“Cảm ơn sự hợp tác của em, tôi đã có kết luận ban đầu rồi.”
“Shinmura, sao rồi?” Thầy giám thị bình tĩnh hỏi.
“Bệnh tình không mấy khả quan.” Shinmura mím môi, giọng điệu nghiêm túc. “Cậu ấy có lẽ đã bị trầm cảm nhẹ, rối loạn tâm lý nghiêm trọng, thậm chí đã bắt đầu ảnh hưởng đến nhận thức và trí nhớ.”
“Chỉ qua vài câu mà thầy kết luận được như thế á?!” Doãn Trạch trợn tròn mắt.
“Em đừng kích động, cứ hít thở thật sâu, thả lỏng đầu óc đi, tôi sẽ từ từ giải thích cho em nghe.”
Shinmura nói năng nhỏ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ, chỉ sợ cậu phát bệnh.
“Đầu tiên, hoàn cảnh gia đình của em vô cùng rạn nứt. Bố mất, mẹ có gia đình mới, con cái mới. Cả về thể chất lẫn tinh thần, em đều là người bị bỏ lại. Đối với một thiếu niên đang ở độ tuổi nhạy cảm, ảnh hưởng của việc này là không thể đong đếm.”
“Tôi đã tìm hiểu từ trước, trong lớp em là kiểu người mờ nhạt, một kẻ ngoài lề. Em không tham gia câu lạc bộ nào, nhưng lại có rất nhiều đơn xin đi làm thêm sau giờ học. Sự cô độc kéo dài khiến em không có cảm giác gắn bó với cuộc sống.”
“Việc yêu thầm bạn cùng lớp bị phát giác chỉ là giọt nước tràn ly. Về nhà, em điên cuồng tìm việc làm, chính là muốn thông qua việc độc lập sớm để chứng tỏ mình trưởng thành và đáng tin cậy. Trong tiềm thức, em khao khát dùng một bộ mặt cứng rắn để chống lại sự cô đơn và ti tiện đã đè nén mình suốt bao năm qua.”
“Đây hoàn toàn là suy đoán vô căn cứ.” Doãn Trạch giơ hai tay phản đối. “Em bị cảm sốt thì ít nhất cũng phải đo nhiệt độ chứ.”
“Nhận thức của em đã có vấn đề nghiêm trọng, trí nhớ cũng bắt đầu hỗn loạn. Đây chính là bằng chứng lớn nhất. Nãy giờ tôi vẫn luôn quan sát, em rõ ràng có một cảm giác xa lạ và cảnh giác.”
Shinmura thở dài.
“Câu hỏi cuối cùng của thầy giám thị về Kenshin-dono, chỉ cần có kiến thức lịch sử thông thường thì sẽ không trả lời sai.”
“Chẳng qua là em đọc nhiều dã sử quá nên nhất thời chưa sửa lại được thôi...”
“Còn nữa, khi em nhìn tấm ảnh này, tôi đã đọc vị những biểu cảm nhỏ trên mặt em, và thấy em không hề có chút dao động nào.” Shinmura giơ tấm ảnh lên. “Họ chính là những người bạn đã bắt nạt em đấy, chẳng lẽ em đã quên rồi sao?”
“Oan oan tương báo bao giờ mới dứt.” Doãn Trạch im lặng vài giây, buông một câu cảm khái đầy trắc ẩn.
“Nhưng em đến cả em ấy cũng không nhận ra.” Shinmura tung đòn kết liễu, lại dùng đầu bút chỉ vào cô gái ấy.
Lúc này, một tia sét như xẹt qua tâm trí Doãn Trạch. Cậu đã đoán chính xác được nước cờ tâm lý này, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Là Keika, cô gái mà tôi thích. Ha ha, làm sao tôi có thể quên cô ấy được chứ.”
Cậu trai trẻ bỗng thay đổi thành bộ mặt của một thiếu niên thất tình, giọng điệu trở nên khó đoán, thậm chí có phần run rẩy.
“Tôi thực sự không trách cô ấy, tôi chỉ càng thêm chán ghét bản thân mình. Suy cho cùng, nếu tôi có thể ưu tú hơn, cô ấy tự nhiên sẽ để mắt đến tôi, chứ không đến nỗi phiền lòng như vậy. Nếu tôi có thể xử lý tốt các mối quan hệ, các bạn học cũng sẽ không đứng xem kịch vui, mà sẽ âm thầm cổ vũ, thậm chí còn vun vén cho câu chuyện tình yêu tuổi học trò trong sáng này.”
“Bây giờ lại làm cho mọi người đều khó xử, tôi thực sự vô cùng xấu hổ!”
Doãn Trạch nặng nề cúi đầu, nhưng mắt thì lén liếc nhìn phản ứng của họ.
Chỉ thấy cô chủ nhiệm, thầy giám thị và thầy phòng y tế đều lộ vẻ bi thương.
Còn cậu thì đang say sưa với tài diễn xuất và khả năng ứng biến thần sầu của mình.
Sau một hồi im lặng, thầy Shinmura mới từ từ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí cảm thông và sầu muộn.
“Bệnh nhân thường rất tin vào những ảo tưởng của mình. Dù sự định hướng của bên ngoài có đúng đắn đến đâu, cậu ta vẫn sẽ tự hợp lý hóa lời nói dối đó trong đầu mình.”
Thầy Shinmura chậm rãi di chuyển đầu bút.
“Em Takizawa, đây thực ra chỉ là bạn ngồi bàn trên của em thôi. Người thứ ba từ cô ấy đếm qua bên cạnh mới là đối tượng em thầm thương trộm nhớ, là Keika.”
Doãn Trạch chết lặng, nụ cười chiến thắng trên môi vụt tắt.
Bên tai chỉ còn một tiếng gào thét.
Mình bị lừa rồi.
Nước cờ của cậu đã bị đối phương bắt bài.
Mợ kiếp! Tại sao!
Chơi bẩn thế?!
“Thằng bé vẫn còn là một đứa trẻ, bây giờ đầu óc đã rối loạn thế này, sau này biết sống sao đây?” Thầy giám thị đau khổ nói.
“Cô đã thấy em có gì đó là lạ rồi mà, ra là vậy.” Cô chủ nhiệm mạnh mẽ, cá tính cũng đưa tay lau khóe mắt.
“Em nghĩ em vẫn có thể...” Doãn Trạch vội nói.
“Đúng vậy, bây giờ cứu chữa vẫn còn kịp.” Thầy Shinmura gật đầu đồng tình.
“Ý em là em vẫn có thể giải thích!”