Sáng sớm tháng Mười trời vẫn còn se lạnh. Vì lạ giường, Doãn Trạch đã tự động tỉnh giấc vào lúc hơn sáu giờ, đập vào mắt là một trần nhà hoàn toàn xa lạ.
Sau khi nằm thêm một lúc, cậu đành ngoan ngoãn bò dậy đi vệ sinh, rửa mặt, đánh răng rồi tìm gì đó để ăn. Vì trình nấu nướng của cậu chỉ dừng lại ở mức úp mì gói và rán xúc xích, nên khi đối mặt với bữa sáng, cậu đã đứng đực ra trước bếp trầm tư mất mấy phút.
Thôi kệ, luộc mấy quả trứng cho xong.
Trong lúc nồi nước đang sôi, Doãn Trạch ngồi xếp bằng trên sàn, vừa vuốt lông chân vừa mở máy tính lướt video.
Nghĩ mình giờ cũng là người trong ngành rồi, nên cậu đặc biệt tìm kiếm xem anime và manga nào đang hot hiện nay.
Ồ, bộ này có vẻ cực kỳ nổi tiếng, để mình thẩm thử xem sao.
Đây là một câu chuyện isekai về kiếm và ma pháp. Cậu thiếu niên thôn quê tầm thường tên Sas chẳng có chút tài năng nào để trở thành kiếm sĩ hay pháp sư, nhưng vẫn luôn ôm mộng được cưỡi ngựa đeo kiếm, sống đời phiêu bạt.
Một ngày nọ, quân địch bất ngờ tấn công chớp nhoáng, ra sức cướp bóc, tàn sát, giày xéo vùng biên giới. Gia đình Sas đều bỏ mạng dưới vó ngựa sắt, làng mạc cũng chìm trong biển lửa.
Khi cậu thiếu niên đang thoi thóp giữa đống tro tàn, một lão kiếm sĩ khoác áo choàng đen đã phát hiện ra cậu. Hai người lặng lẽ nhìn nhau.
“Trong mắt ngươi ẩn chứa một con sư tử. Ngươi tên là gì?” Lão kiếm sĩ già nua cúi xuống nhìn cậu và cất tiếng hỏi.
“...Sas.”
“Cái tên này yếu đuối quá.”
Lão kiếm sĩ vung áo choàng, kiếm khí cuộn trào, từ xa tiêu diệt toàn bộ đám lính vừa phát hiện có người sống sót đang kéo tới, rồi lạnh lùng quay gót.
“Từ nay, ngươi sẽ tên là Lion! Người thừa kế của Kiếm Sư Tử Vương!”
Và thế là một thiên sử thi hoành tráng về báo thù, sa ngã, thức tỉnh và cuối cùng trở thành anh hùng đã bắt đầu. Cốt truyện chuẩn gu, đồ họa đặc sắc, âm nhạc lôi cuốn, đúng là một tác phẩm được đầu tư lớn có khác.
Doãn Trạch xem xong PV một cách thích thú, ra vẻ am hiểu gật gù, nhưng rồi cũng không có ý định mua đĩa.
Cậu tiện tay bấm vào một bộ anime tình cảm học đường khác cũng đang rất nổi.
Nhân vật chính là một nam sinh trung học bình thường, nhưng lại mắc một căn bệnh hiếm gặp là không yêu đương sẽ chết. Trớ trêu thay, cậu ta lại mắc chứng sợ hôn nhân tột độ, nên để sống sót, cậu đành phải liên tục lừa gạt các cô gái.
Bất chợt, một bản nhạc nhẹ vui tươi, sôi động vang lên.
“Chờ đã…! Yuuji! Cậu vừa thấy rồi phải không!”
Trên màn hình, cô bạn thanh mai trúc mã với mái tóc hai bím màu đỏ đang đứng trên cầu thang, vừa che váy vừa xấu hổ quay lại. Khung hình dừng lại, phóng to và hiện tên Seiyuu.
“Yuuji-senpai, hôm nay anh lại đến à, anh muốn mượn sách gì thế?”
Ngay giây sau, cảnh phim chuyển đến thư viện, cô em khóa dưới khối văn khoa đeo kính, tóc ngắn màu xanh, ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô cảm.
“Tôi hoàn toàn khác biệt với hạng dân đen như cậu. Có lẽ nếu cậu liếm sạch giày cho tôi thì tôi sẽ cân nhắc.”
Cô hội trưởng hội học sinh tiểu thư nhà giàu, tóc vàng, cao ráo, vừa vuốt tóc vừa nói với vẻ trịch thượng.
“Ra senpai không biết bơi à, hihi, kém quá đi.”
Cô hậu bối khóa dưới hoạt bát của câu lạc bộ bơi, da rám nắng, mặc đồ bơi bó sát, đứng bên hồ bơi vui vẻ nói.
“Sao hôm nay lại không mang thẻ học sinh? Tôi đã nhắc cậu bao nhiêu lần rồi hả?!”
Cô ủy viên ban kỷ luật tóc đen dài thẳng, chống nạnh, nói với giọng vừa hống hách vừa bất lực.
“Hahaha, ra là cậu đã trốn đến tận đây… Sao nào, ngạc nhiên khi gặp lại bạn gái cũ à?”
Cô gái xinh đẹp tóc tím, mang phong thái Yamato Nadeshiko, nở nụ cười đầy ẩn ý và nói một cách vui vẻ.
Các nhân vật nữ liên tục xuất hiện trong một đoạn montage chớp nhoáng, và các Seiyuu lần lượt đọc lời quảng cáo.
“Một vở hài kịch tình yêu với những trận chiến nảy lửa đầy kích thích và rung động ☆~!”
“Dàn nhân vật nữ cá tính! Tấm vé đến bến bờ hạnh phúc phải giành lấy bằng thực lực~!”
“Nè nè, cậu sẽ chọn tớ mà, phải không ❤?”
“Trận chiến hỗn loạn và nóng bỏng nhất lịch sử khai màn~~!”
Doãn Trạch tắt ngay video, vừa gặm trứng vừa xem phần thông tin, và không ngoài dự đoán, đây là một bộ anime chuyển thể từ GalGame.
Tưởng chỉ cần bán dàn nhân vật và hậu cung là dụ được mình sao, nông cạn thật. Mình đây là một vị khách đến từ thế giới song song với tầm nhìn đi trước cả chục năm đấy.
Ể, cái bìa này trông bắt mắt ghê, mình lại vô thức bấm vào mất rồi.
⟨Rance 3: Hỗn Loạn Quốc⟩!
“Lục địa lại dậy sóng gió, chiến thần ẩn dật tái xuất giang hồ!”
“Thánh nữ của Giáo đình, công chúa của Ma quân, một chương hùng ca giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối!”
“Lữ đoàn lính đánh thuê Bạch Ác Thú tái lâm! Huyền thoại trở về!”
“OVA tinh xảo không che, đang được bán với giá cực hời!”
Dù clip rất ngắn, nhưng cũng đủ để hiểu nội dung.
Tuyệt vời, tuyệt vời! Cách phối màu hài hòa, đường nét cơ thể sống động, ánh sáng và bóng tối vừa vặn, đúng là một tuyệt tác hiếm có.
Để mình tìm thử bản game gốc xem sao.
Doãn Trạch mỉm cười châm một điếu thuốc, lách cách gõ bàn phím. Một ngày tốt lành bắt đầu bằng việc thưởng thức những sản phẩm văn hóa xuất sắc. Là một họa sĩ có thể cân mọi phong cách, cậu đương nhiên phải nghiên cứu kỹ những sản phẩm bom tấn như thế này.
Nhưng tiếng gõ cửa cộc cộc bất ngờ đã phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng, khiến cậu giật bắn mình, dập tắt luôn cả bầu nhiệt huyết học hỏi vừa nhen nhóm.
Cốc cốc cốc, rầm rầm rầm.
RẦM RẦM RẦM RẦM——
“Tới đây, tới đây! Bộ định phá nhà đấy à?!”
Doãn Trạch bực mình quẳng con chuột sang một bên, nhanh chân ra mở cửa.
Nhưng người đứng trước mặt không phải ông chú sửa nhà đội mũ lưỡi trai, hay anh thợ sửa ống nước mũi to mặc đồ bảo hộ màu đỏ như cậu tưởng, mà là một cô gái trẻ trung, thon thả với mái tóc ngắn ngang tai, trông rất năng động và cá tính.
Doãn Trạch ngơ ngác nhìn cô, đánh giá vài lượt.
“Xin chào? Chị tìm ai ạ?”
Đối phương cũng đang săm soi cậu, không hiểu sao lông mày lại càng nhíu chặt, vẻ mặt tỏ rõ sự không hài lòng, đặc biệt là khi liếc thấy điếu thuốc Seven Stars đang kẹp giữa hai ngón tay cậu.
Ánh mắt cô ngay lập tức trở nên u ám, giọng điệu cũng đầy nguy hiểm.
“Cậu hút thuốc trong nhà?”
Lần này đến lượt Doãn Trạch thấy chột dạ, cậu thò đầu ra hỏi dò.
“Ở… ở Nhật không được hút thuốc trong nhà thuê ạ?”
“Còn dám lắm mồm à? Trông cậu có vẻ đắc ý lắm nhỉ, vứt ngay cho tôi!” Lời nói của cô mang một sức ép không thể chối từ.
“Vâng, vâng!” Bị khí thế của cô áp đảo, Doãn Trạch vội vàng làm theo, ném điếu thuốc ra hành lang bên ngoài rồi còn lấy dép giẫm lên mấy cái cho chắc.
Lúc này, cô khịt khịt mũi, dường như ngửi thấy gì đó, cô lại gần hơn, hít hà vài cái rồi trợn tròn mắt nhìn cậu, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Còn có cả mùi rượu? Cậu còn uống rượu nữa à?”
“Chỉ là nhấp môi chút thôi ạ!” Doãn Trạch vội vàng xua tay.
“Mới không gặp bao lâu mà cậu đã ra nông nỗi này rồi?” cô nói với giọng hận rèn sắt không thành thép.
“...Thưa cô, không biết cô tìm tôi có việc gì không ạ?” Doãn Trạch vẫn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cậu gọi tôi là gì?” cô nhướng mày hỏi lại.
“Người đẹp?” Doãn Trạch ngập ngừng đổi cách gọi.
“Ồ, cũng học được thói ngoài xã hội rồi đấy nhỉ, mồm mép lanh lẹ hẳn lên, đến cả cô giáo cũng không thèm gọi nữa rồi.” cô cười lạnh.
“...”
Ngay khoảnh khắc đó, cậu đã nhớ ra. Đây hẳn là cô giáo chủ nhiệm, và hình như hôm nay cậu phải đến trường.
Chết tiệt!
Cậu quên béng mất!
“Ối, cô giáo, sao cô lại đến tận đây thăm em thế này? Em đã bảo hôm nay sẽ đến trường rồi mà, cô cần gì phải thân chinh đến tận nhà chứ?” Sau một giây tim đập thình thịch, Doãn Trạch liền thay đổi thái độ 180 độ, nở một nụ cười toe toét và tỏ ra thân thiết.
“Cái bộ dạng này của cậu mà đòi đến trường à? E là cậu còn chẳng biết trường ở đâu, học lớp nào ấy chứ.” cô khoanh tay nói.
Công nhận, đúng là thế thật.
“Thôi nào, cô vào nhà ngồi chơi đã. Cô ăn sáng chưa ạ, em vừa luộc mấy quả trứng.” Doãn Trạch né người sang một bên, ra hiệu mời cô vào.
“Không cần. Cậu thu dọn cặp sách rồi đi theo tôi ngay. Xe tôi đậu ở dưới kia rồi.” cô nói giọng nhàn nhạt, “À, nhớ tháo cái dây chun buộc tóc ra.”
Doãn Trạch tất nhiên là vâng vâng dạ dạ làm theo ngay, vội vàng quay vào tắt máy tính, kiểm tra bếp núc, rồi nhét điện thoại vào túi. Còn cái cặp sách cô nói thì cậu tìm mãi chẳng thấy đâu.
Kệ đi, vơ đại một cái túi nào đó, làm màu là chính.
“Cô đợi em có lâu không ạ? Chúng ta đi luôn chứ ạ?” Doãn Trạch cười hì hì, xách cái túi lên và hỏi.
Cô chỉ liếc nhìn, rồi giật phắt cái túi từ tay cậu, kéo khóa và dốc ngược nó xuống sàn.
Cũng có sách rơi ra đấy.
Nhưng mà là loại sách không nên có.
Doãn Trạch chết lặng nhìn cuốn tạp chí ảnh người mẫu đồ bơi cực kỳ hở hang trên sàn. Cay đắng hơn là nó lại mở đúng ngay trang có tư thế và biểu cảm nóng bỏng nhất.
Khoan đã... Takizawa rõ ràng là fan 2D mà? Sao lại giấu thứ này?
Cô giáo chủ nhiệm lúc này thực sự vừa giận vừa bất lực, cuối cùng chỉ biết thở dài.
“Thôi được rồi, cậu đi theo tôi trước đã.”
“Đi đâu ạ? Trại giáo dưỡng ạ?”
“Đến trường!”