Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Chương 5: Dưới cùng một bầu trời đêm

“Con với các đồng nghiệp thế nào rồi?”

Người đàn ông trung niên chững chạc vừa lái xe chờ đèn đỏ, vừa liếc sang cô con gái rượu đang ngồi ở ghế phụ với bộ dạng như người mất hết sinh khí, không khỏi bật cười.

“Toàn một đám đàn ông ồn ào.” Sakura Mio bĩu đôi môi vẫn còn nét bầu bĩnh, bực bội nói, “Mùi rượu nồng nặc đến mức khó chịu muốn chết, đã thế bộ dạng say xỉn của ai cũng khó coi, rượu thì chẳng ngon gì cả. Con thật không hiểu nổi.”

“Thì đây cũng là một mặt của xã hội mà con.” Người cha nghe vậy liền cười ha hả đúng như dự đoán. “Nhưng thế này thì con cũng hiểu được nỗi khổ của bố rồi nhỉ?”

“Bố mà dám say khướt về nhà là con bảo mẹ khóa cửa ngay, có vào được thì cũng chỉ có nước ngủ ngoài sofa thôi đấy!” Cô con gái cưng đáp trả một cách đanh đá.

“...Con không thể đối xử dịu dàng hơn với người đàn ông trung niên tội nghiệp này một chút sao?” Người cha than thở. “Bố phải nói thật nhé, đàn ông trưởng thành mà muốn giữ mình không uống một giọt trong những buổi xã giao thế này là khó lắm đấy.”

“Không uống rượu thì không nói chuyện được hay sao?” Sakura Mio khẽ hừ.

“Đã vào sân chơi này thì phải theo luật chơi thôi con ạ, nhất là khi mình có việc cần nhờ vả người ta.”

Đèn đỏ chuyển xanh, chiếc xe bình ổn lăn bánh, người cha ung dung nói.

“Thế nên bố mới đang cố gắng làm việc, chỉ cần ngồi được vào vị trí cao nhất, thì mình sẽ là người được mời rượu. Đến lúc đó bố sẽ không say xỉn về nhà nữa, và Mio cũng không đuổi bố đi.”

“Vậy sau này con cũng phải tìm bạn trai làm giám đốc mới được.” Đôi mắt lanh lợi của cô gái đảo một vòng.

“Nhưng tuổi trung bình của hội đó ít nhất cũng phải bốn mươi trở lên đấy.” Vẻ mặt người cha lập tức trở nên khó xử.

“Chắc chắn sẽ có người trẻ tuổi tài cao thôi mà.” Cô gái ngẩng cao đầu.

“Thời đại nào rồi mà còn trẻ tuổi tài cao, bố thấy con nhà giàu thừa kế thì đúng hơn.” Người cha tỏ vẻ coi thường, rồi như chợt nhớ ra điều gì. “À đúng rồi, lúc nãy bố thấy có một cậu trai trẻ đứng đợi cùng con, trông có vẻ cũng là học sinh như con.”

“...Vâng, chắc anh ta học lớp 12.” Sakura Mio hồi tưởng.

“Ồ, bạn học ở trường đào tạo cũ của con à?”

“Không phải đâu ạ, anh ấy được tuyển thẳng nhờ vượt qua kỳ thi đặc biệt.”

“Ra là một nhân tài ưu tú. Lúc ăn hai đứa có trò chuyện gì không?” Người cha có chút ngạc nhiên.

“Không ạ.”

“Vậy lần sau gặp nhớ phải cảm ơn người ta đấy nhé.” Người cha nhẹ nhàng khuyên bảo.

“Con—biết—rồi—ạ.”

Sakura Mio kéo dài giọng đáp.

Cô ngả toàn bộ người vào ghế, nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ nhòe đi thành những vệt sáng dài lấp lánh, một cảm giác mệt mỏi rã rời lan tỏa khắp cơ thể.

Hi vọng có được một người bạn đồng trang lứa hợp cạ đúng là một ảo tưởng sai lầm.

Một đám đàn ông uống đến mồ hôi nhễ nhại, nói năng thì oang oang, thỉnh thoảng lại văng ra mấy câu đùa tục tĩu mà họ cho là hài hước. Đây không phải kiểu giao tiếp xã hội mà cô muốn.

Bầu không khí ở đây thật sự quá gượng gạo.

Dù không biết uống cũng phải mỉm cười nâng ly hưởng ứng, dù không biết chém gió cũng phải cố mà tiếp lời.

Chẳng qua cũng chỉ là phiên bản nâng cấp của lớp học ở trường mà thôi.

Kết cục thì nơi nào cũng như nhau cả.

Cậu học sinh lớp 12 đến muộn hôm nay, lúc bước vào chắc cũng khó xử lắm, lại còn phải cố tỏ ra như mình đã quen thuộc với mọi người và mọi việc ở đây.

“Mio, con mệt à?” Người cha tinh ý nhận ra tâm trạng của con gái.

“Con hơi buồn ngủ ạ.”

“Vậy để bố lái nhanh hơn chút, về nhà sớm nghỉ ngơi. Mai còn phải đi học nữa, mà trường mới thế nào, con đã quen chưa?”

“Rồi ạ, thầy cô và bạn bè đều rất tốt.” Sakura Mio khẽ đáp.

...

Matsuda Makoto lảo đảo leo lên cầu thang, mò mẫm đến cửa căn nhà thuê rẻ tiền của mình, phải cắm chìa khóa mấy lần mới tra đúng vào ổ.

Sau khi quen miệng nói câu “Con về rồi” vào khoảng không nhỏ hẹp, tối om không một bóng người, cậu ta dựa vào trí nhớ mò vào nhà vệ sinh, bật đèn và vặn vòi nước rửa mặt.

Làn nước máy lạnh buốt khiến cậu tỉnh táo hẳn.

Chàng trai trong gương mặt đỏ bừng, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, đồng tử hằn lên những tia máu. Vẻ ngoài tầm thường của cậu đúng kiểu người mà có chụp ảnh chung cũng sẽ bị đẩy vào một góc, từ nhỏ đã chẳng dính dáng gì đến hai chữ “đẹp trai” và những lời khen ngợi.

Cậu là con cả trong nhà, nhưng em trai lại giỏi giang hơn cậu nhiều. Mẹ cậu là một người phụ nữ độc đoán, nên từ nhỏ, sự bình thường đã hun đúc nên tính cách quá khép kín của cậu.

Chẳng biết lấy dũng khí từ đâu ra, cậu đã có một lần nghiêm túc bàn bạc với cha mẹ về lựa chọn tương lai của mình.

Một thân một mình rời quê, không một xu dính túi, bươn chải để tồn tại ở cái đất Tokyo áp lực nặng nề này. Thu nhập từ mấy công việc làm thêm cũng chỉ vừa đủ để trang trải tiền thuê nhà và chi phí ăn uống đắt đỏ. Cậu cứ thế sống những ngày tháng nhạt nhẽo, đầu tắt mặt tối để theo đuổi một giấc mơ viển vông.

Sau khi trượt vòng tuyển chọn đầu tiên của công ty, cậu đã suy sụp một thời gian dài.

Khi đã chuẩn bị sẵn tâm lý về quê trong thất bại, chấp nhận sự thật rằng mình bất tài, thì cậu lại bất ngờ đỗ trong vòng tuyển chọn thứ hai ngay trước hạn chót.

Thật lòng mà nói, cảm giác như đến cả ông trời cũng không đành lòng mà phải ép cho cậu một cơ hội.

Matsuda Makoto đổ ập người xuống tấm nệm trải sàn, cậu chẳng còn chút sức lực nào, cũng lười đi tắm. Mơ màng nhắm mắt, trong đầu cậu hiện lên khung cảnh ngày đầu tiên cậu bước xuống tàu, đặt chân đến thành phố này.

So với quê nhà phủ tuyết trắng xóa có phần tĩnh lặng, những dãy nhà xám xịt ở Tokyo lại toát lên vẻ náo nhiệt, ồn ào và gai góc. Len lỏi giữa dòng người đông đúc, chiếc bánh răng nhỏ bé là cậu đã bị cuốn vào guồng quay không ngừng.

Lần đầu đạp xe đi giao báo ở thành phố lớn, cậu vẫn còn cảm nhận được sự tươi mới của việc phấn đấu, cả bầu trời xanh và làn gió nhẹ như đang chào đón. Nhưng rồi theo thời gian, nhiệt huyết cũng cạn dần. Thiếu ngủ, gánh nặng tài chính và áp lực học hành khiến cậu kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.

Sự phấn đấu dần trở thành cuộc vật lộn để sinh tồn.

Chính cậu đã tự nguyện nhảy vào vũng lầy mang tên “giấc mơ” này.

Vậy, ngày mai sẽ ra sao?

Matsuda Makoto thở hắt ra một hơi, rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

...

Doãn Trạch bật nắp lon bia, tu một hơi sảng khoái, gắp một đũa thức ăn ngon lành đã gói mang về, rồi lại vội rít một hơi thuốc.

Woa, sảng khoái tột cùng.

Cái bụng được vỗ về thì tâm trạng cũng tốt lên hẳn.

Cậu thong thả tựa người bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm xa lạ.

Không thể ngờ được Takizawa đã là một Seiyuu chuyên nghiệp, chuyện này thực sự khiến cậu bất ngờ, đúng là nằm ngoài vùng hiểu biết của cậu.

Thú thật, làm họa sĩ diễn hoạt thì dĩ nhiên phải tìm hiểu về phim ảnh, game, anime. Cậu cũng có biết về ngành lồng tiếng, thỉnh thoảng hứng lên cũng tự đọc vài câu thoại “trẩu tre” của các nhân vật, nhưng bảo cậu thật sự xắn tay áo vào làm thì lại thấy chột dạ.

Những việc trông có vẻ đơn giản luôn là những việc khó nhằn nhất.

Ai cũng biết đi đứng ngồi nằm, nhưng mấy ai chạy nhanh được như Usain Bolt, hay ngủ nhanh hơn cả Nobita.

Ai cũng biết nói dăm ba câu, nhưng hầu hết những người không được luyện tập mà phải nói mấy câu líu lưỡi thì kiểu gì cũng cắn vào lưỡi, đặc biệt là những người Tứ Xuyên - Trùng Khánh vốn quen nói giọng không uốn lưỡi lại càng thấm thía nỗi khổ này.

Seiyuu cũng thế, đúng là chỉ cần mở miệng nói là có tiền, nhưng đồng tiền đó đâu có dễ kiếm.

...Nói thì nói vậy, chứ chẳng lẽ lại “đời người có mộng, mỗi người một vẻ” rồi tuyên bố giải nghệ ngay tại trận?

Doãn Trạch thở dài.

“Nhưng mà... Seiyuu, nghe cũng có vẻ là một công việc thú vị đấy chứ.”

Cậu giơ lon bia về phía cửa sổ như để cụng ly.

Thành phố đã lên đèn, những khối bê tông cốt thép được tô điểm bởi vô vàn ánh sáng lấp lánh, biến thành một tác phẩm nghệ thuật mang đậm chất công nghiệp. Phía xa xa nơi tầm mắt kết thúc là một đường chân trời hòa với mặt nước.

Những tuyến giao thông, huyết mạch của thành phố, rực rỡ như những dòng dung nham đang cháy. Cậu hít một hơi thật sâu, thu vào lồng ngực cảnh đêm tựa một bản đồ sao.

Dù đang ở trong một thế giới song song, nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm quen thuộc, cậu lại có cảm giác như mình vẫn đang ở nơi cũ.

Dù cô đơn hay không, dù ở bất cứ nơi đâu—

Chúng ta đều đang ở dưới cùng một bầu trời đêm.

“Ngày mai rồi sẽ ra sao?”

Người đàn ông vốn quen thuận theo tự nhiên khẽ lẩm bẩm.