Thanh sĩ Tokyo

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 40

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2141

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 26

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Chương 3: Chuyến tàu thu gom nô lệ công sở

Doãn Trạch đứng tần ngần trước tủ quần áo mở toang.

Một mặt, cậu đau đầu vì chuyện ăn mặc. Mặt khác, cậu đang cố tiêu hóa tình huống đột ngột vừa xảy ra.

Chuyện quái gì thế này?

Chẳng phải cậu muốn làm họa sĩ hoạt hình hay mangaka sao?

Sao đùng một cái đã trở thành Seiyuu chính thức của công ty rồi?!

Bao nhiêu công sức luyện vẽ của cậu chẳng lẽ chỉ để lót đường cho một kế hoạch dự phòng à? Chết tiệt, cậu đúng là đồ phản bội!

Mà nói đi cũng phải nói lại, cái quyết tâm gia nhập ngành này đúng là cứng như đá tảng thật…

Doãn Trạch thấy đầu óc hơi ong ong, nhưng người ta đã gọi điện tới rồi thì vẫn phải đi một chuyến. Thú thật, cậu tôn trọng công sức mà Takizawa đã bỏ ra.

Vậy nên mặc đồ gì bây giờ?

Nghe đồn môi trường công sở ở Nhật cực kỳ khắc nghiệt. Chuyện liếm giày cho sếp có thể chỉ là nói quá, nhưng việc bị dí đầu vào nồi lẩu thì lại là chuyện có thật. Hậu bối không được cãi lời tiền bối. Họ đưa cho bạn một vạn yên rồi bảo đi mua một chai Romanee-Conti, nếu không mua được thì phải tự bỏ tiền túi ra bù, bù cho đến khi nào mua được thì thôi.

Trời ạ.

Doãn Trạch, một thanh niên đến từ “thành phố sương mù”, vốn khá có cá tính.

Đi làm thôi mà, tôi bỏ sức, ông chủ trả tiền, sòng phẳng cả thôi. Nói năng lễ phép một chút thì họ là cha mẹ cơm áo của mình. Nhưng nếu còn muốn làm vua làm chúa nữa thì xin lỗi, tôi không chiều.

…Trừ phi họ trả cho tôi một khoản tiền mà tôi không thể chối từ.

Hơn nữa, hình như họ còn cho rằng nhảy việc là một điều đáng xấu hổ, là biểu hiện của kẻ bất tài, thiếu trung thành. Doãn Trạch, người thường chỉ làm việc dăm bữa nửa tháng là nhảy, cảm thấy cực kỳ chột dạ.

Mình sẽ không bị đóng mác “gia nô ba họ” đấy chứ? (Lữ Bố)

Dù sao thì mình vẫn còn là học sinh trung học, mặc đồ thường ngày thoải mái một chút cũng không sao. Nhưng môi trường công sở vốn nghiêm túc, có lẽ không nên quá xuề xòa, ăn mặc chỉnh tề vẫn tốt hơn chăng?

Một thẳng nam chỉ thích mặc quần đùi dép lê ra đường mà giờ cũng phải đau đầu vì chuyện này.

Cuối cùng, cậu vẫn thấy ăn mặc chững chạc một chút sẽ đáng tin cậy hơn. Nhưng sau khi lục tung cả tủ quần áo và chỉ tìm thấy một bộ đồ “chuẩn IT” gồm áo sơ mi ca rô sáng màu và quần thể thao, Doãn Trạch mới nhận ra mình đã lo bò trắng răng.

Tóc tai chưa kịp cắt ngắn, để trông cho có sức sống, cậu đành theo thói quen vuốt ngược tóc ra sau, buộc một cái đuôi sam nhỏ cho hợp thời.

Xỏ chân vào đôi giày thể thao màu xanh rêu đã sờn cũ như vừa ra trận, Doãn Trạch lòng đầy lo âu bước ra khỏi nhà. Cậu không biết một “nô lệ công sở” ngoại quốc như mình liệu có trụ nổi trước những “nô lệ công sở” chuyên nghiệp hơn của Nhật Bản không.

Taxi ở Nhật không phải là thứ người thường dám đi, nhưng tấm bản đồ tàu điện ngầm chằng chịt như mê cung cũng khiến người ta muốn rụng rời. Tàu điện ngầm Tokyo là một trong những hệ thống đường sắt đô thị bận rộn nhất thế giới. Cậu phải dán mắt vào bảng chỉ dẫn một lúc lâu mới tìm ra được cái tên ga bé hơn cả móng tay.

Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm. Doãn Trạch còn chưa kịp kêu cứu đã bị một đám nhân viên văn phòng mặt mày bơ phờ vây cứng, cuốn phăng đi như một hạt cát giữa biển người.

Những ông chú trung niên hói bụng phệ, những anh chàng đeo kính khẩu trang, những thực tập sinh với ánh mắt vô hồn và cà vạt thắt lỏng lẻo. Cậu bị cuốn vào bức tranh địa ngục trần gian của kiếp nô lệ công sở mà không tài nào chống cự nổi.

Dù trong toa có máy lạnh, không khí vẫn đặc quánh, ngột ngạt. Đám đông công sở giữ một sự im lặng đến đáng sợ, như thể họ đang cùng nhau mặc niệm cho tuổi thanh xuân đã mất, chỉ thỉnh thoảng lại có tiếng thở dài và tiếng ho khan vang lên.

Doãn Trạch bị ép vào một góc, không dám hé răng nửa lời.

Đoàn tàu lầm lũi trườn đi trong đường hầm tựa một bóng ma. Cứ cách một quãng, ánh đèn trong hầm lại lóe lên, rọi sáng đám đông trong toa trong một khoảnh khắc. Những cái bóng loang lổ, trông như một bầy ma-nơ-canh bị nhốt trong tủ kính. Gương mặt ai nấy đều đông cứng như tượng tạc, vô hồn như những tượng sáp đã mất hết sức sống, một tập thể xác sống di động.

Cái cảm giác mệt mỏi này, nó hữu hình đến thế này!

Trước những người làm công hàng đầu, những con ốc vít của thành phố, những công cụ của tư bản này, Doãn Trạch chẳng dám tự nhận mình là người lao động nữa.

Mãi mới đến được ga, cậu vội vàng vùng vẫy thoát khỏi vũng lầy, lao ra khỏi tàu.

Phải trở thành một thành viên bình thường của xã hội ở một nơi như thế này ư?

Người đàn ông vốn tự cho mình là phóng khoáng đã bắt đầu thấy run sợ.

Cậu rệu rã bước đi trên con phố xa lạ, cố tình tìm mấy cô nữ sinh trung học đang đi cùng nhau về nhà để hỏi đường. Sau một hồi đi vòng vèo, cuối cùng cậu cũng đến được một con phố ẩm thực ấm cúng, thơm nức mùi đồ ăn.

Nhìn quanh một lượt, vẫn là đám nhân viên công sở tan làm. Từng tốp hai, tốp ba mặt đỏ gay vì men rượu, bá vai khoác cổ nhau, tiếng cười đùa oang oang từ trong các quán ăn vọng ra tận ngoài đường.

Sau khi dò theo những tấm biển hiệu với các phông chữ nghệ thuật đặc sắc, cậu đi thêm vài phút nữa thì tìm được địa chỉ ghi trong mail.

Nhìn bề ngoài, đây chỉ là một quán nhậu bình thường. Vừa bước vào, cậu đã nghe thấy tiếng cụng ly và ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng.

“Chào mừng quý khách, xin hỏi cậu đi mấy người ạ?” Một cậu nhân viên phục vụ bưng khay đồ ăn cất tiếng chào từ xa.

“Tôi đến tham gia sự kiện của công ty, cái gì mà Em gì đó ấy.”

“Dạ, Em Enterprise ạ? Mời cậu vào phòng riêng thứ ba nhé.”

“Ồ, cảm ơn.”

“Không có gì ạ… Bàn 18 có bia bơ đậu phộng rồi nhé!” Cậu nhân viên lại vội vã quay lại với công việc.

Thứ rượu quái quỷ gì thế này, gu mặn thật.

Doãn Trạch tìm đến phòng riêng. Đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười nói rộn rã, cậu bèn gõ cửa.

Người mở cửa là một người đàn ông cao ráo, đeo kính gọng vàng, tóc tai râu ria được cắt tỉa gọn gàng, toát lên khí chất của một trí thức cấp cao. Dù cũng vận bộ đồ áo sơ mi trắng, đồng hồ và quần tây, nhưng trông ông ta rõ ràng không phải là một kẻ làm công u uất.

Doãn Trạch và người đàn ông nhìn nhau vài giây, ông ta liền nhận ra cậu ngay, mỉm cười đưa tay ra chào.

“Cậu là Takizawa-kun phải không? Tôi là Kashiwai, người đã báo cho cậu lúc trước. Cậu đến muộn hơn mười phút rồi đấy nhé. Mau vào đi!”

Doãn Trạch cũng cười tươi rói bắt tay lại, buông vài lời xã giao.

Trong phòng có khoảng hơn mười người, ngồi ở hai bàn, trông ai cũng trẻ trung và đang ở lúc sôi nổi nhất. Thấy kẻ đến muộn cuối cùng cũng chịu ló mặt, vài người hướng ngoại liền bắt đầu hò reo trêu chọc.

Doãn Trạch đã quá quen với cảnh này.

“Trên đường có chút trục trặc, thật ngại quá, tôi xin tự phạt một ly trước!”

Lẽ ra phải là ba ly cho thuận miệng, nhưng cậu sợ dính phải thứ tà đạo như bia bơ đậu phộng kia, nên cứ một ly cho chắc ăn.

Kashiwai Ippei bỗng xuất hiện bên cạnh, mắt sáng rực.

“Takizawa-kun, chẳng phải cậu vẫn đang học trung học sao? Vị thành niên không được uống rượu đâu.”

“…Hình như đúng là vậy thật.”

“Chỗ của cậu đã giữ rồi, ở ngay kia kìa, uống tạm nước cam đi nhé.” Kashiwai Ippei vỗ tay cười nói.

Hai ba người trẻ tuổi khác cũng bật cười, nói với cậu:

“Bây giờ muốn làm người lớn là không được đâu nhé, về nhà mẹ mà ngửi thấy là bị đánh đòn đó.”

“Nhưng tôi cảm nhận được khí thế của cậu rồi đấy, cho chú em một chai bia dứa đi nào!”

“Hay là uống nước lọc của tôi này?”

“Nước lọc gì chứ, của cậu rõ ràng là rượu sake mà. Cậu học sinh này mà uống một ngụm lăn ra đấy thì phiền lắm.”

“Cũng đúng, ha ha ha ha.”

Trời ạ.

Dám coi thường mình, lại còn tưởng mình chỉ muốn làm màu ra vẻ đàn anh.

Doãn Trạch thấy hơi bực.

Nhưng thế này lại quá tốt, xã giao phiền phức chết đi được.

Cậu hài lòng ngồi xuống chỗ trống mà Kashiwai Ippei đã chỉ, rồi mới khoan thai quan sát xung quanh.

Người đứng đầu có vẻ là Kashiwai Ippei và một chú trung niên. Lúc này, chú ấy đang có một bài phát biểu đầy cảm xúc, đại loại là chúc mừng mọi người đã vượt qua vòng tuyển chọn, hy vọng sẽ tiếp tục cố gắng để thực hiện lý tưởng trong tương lai.

Sau bài phát biểu là đến màn tự giới thiệu. Có vẻ như tiết mục này bị hoãn lại đến giờ là vì cậu đến muộn. Vì vậy, khá nhiều người đã làm quen sơ với nhau, ít nhất thì bàn bên cạnh trông đã rất tự nhiên.

…Còn bàn của cậu, hình như lại lạnh lùng đến lạ.

“Uống nước không?” Doãn Trạch chủ động vặn nắp chai, mời những người xung quanh.

Vài người không uống bia cười nói cảm ơn rồi đưa ly của họ qua. Sau khi rót cho họ xong, Doãn Trạch lại quay sang hai người ngồi cạnh mình.

Chàng trai bên trái thấy cậu nhìn sang, liền vội vàng giơ ly lên bằng hai tay, đặt ngay dưới miệng chai và rối rít cảm ơn. Sau khi được rót, cậu ta uống một ngụm rồi đặt ly xuống bàn, mắt thì cứ lén nhìn sang màn giới thiệu của bàn bên cạnh, trông có vẻ khá bồn chồn.

Doãn Trạch lại quay sang người cuối cùng bên phải.

Một cô bé tóc ngắn, chẳng thèm ngẩng lên nhìn cậu, chỉ cắm cúi vào điện thoại và nói lí nhí.

“Em không uống, cảm ơn ạ.”

“…”

Cậu bực bội uống một ngụm nước.

Cuối cùng, màn tự giới thiệu cũng đến lượt bàn của cậu.

“Takizawa-kun, cậu bắt đầu trước đi.” Kashiwai Ippei, người có vẻ rất xem trọng cậu, cười nói.

Doãn Trạch cũng chủ động đứng dậy, dõng dạc nói.

“Chào mọi người, tôi là Takizawa Satoru, một học sinh đến muộn mười phút rưỡi. Sở thích của tôi là ngủ, vẽ vời và chơi game. Hôm nay được gặp gỡ mọi người ở đây đúng là một duyên phận tuyệt vời. Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ, cùng nhau cố gắng. Và tất nhiên, quan trọng nhất là, chúng ta phải chung tay xây dựng một tương lai rực rỡ cho công ty! Hiện thực hóa giá trị bản thân! Phải biết rằng, lương cao đến từ tiền làm thêm giờ đó!”

“Yêu cầu của khách hàng không phiền phức, lời trách mắng của sếp không đáng sợ, chỉ có đục nước béo cò mới là đáng khinh nhất! Mỗi người góp một chút công, một chút sức, để báo đáp lại công ty này, thì mới gặt hái được phúc lợi và đãi ngộ xán lạn hơn. Hãy cùng nhau cưỡi gió rẽ sóng, vượt mọi chông gai! Thế giới và tương lai từng thuộc về ông cha, rồi đến cha mẹ, nhưng cuối cùng, nó sẽ là của chúng ta!”

Doãn Trạch nói với giọng đầy nhiệt huyết, giơ ly nước cam lên mà cứ như đang cầm ly rượu mạnh.

Kashiwai Ippei thì không sao, nhưng người đàn ông trung niên ngồi cạnh, có vẻ cũng là người của công ty, lại tỏ ra rất tán thưởng.

“Nói hay lắm! Tam quan và lý tưởng thật ngay thẳng, người trẻ tuổi đúng là tràn đầy sức sống.”

Sau khi ngồi xuống trong tiếng vỗ tay rào rào, theo lẽ thường, người tiếp theo sẽ là chàng trai bên trái hoặc cô gái bên phải.

Doãn Trạch bất giác nhìn sang bên trái trước.

Cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, chàng trai càng thêm lúng túng. Cậu ta đứng dậy, hai tay bối rối không yên, người hơi cúi xuống, giọng nói đầy căng thẳng.

“Chào buổi tối mọi người, tôi là Matsuda Makoto, sinh ra ở Hokkaido… Ờm, mong rằng chúng ta có thể cùng nhau tiến bộ, và tiếp tục nâng cao kỹ năng diễn xuất của mình.”

Bài phát biểu không được tự nhiên như người trước, lại còn rất ngắn. Cậu chỉ nhận được vài tràng pháo tay lịch sự, rời rạc.

Tiếp theo.

“Tôi là Iwahira Suruga. Rất vinh dự được trở thành đồng nghiệp cùng khóa với mọi người. Sau này mong chúng ta sẽ thân thiết với nhau, cùng phấn đấu vì mục tiêu chung!”

“Tôi là Kashiro Haruka. Từ nhỏ tôi đã rất thích anime, nên việc gia nhập được vào ngành thế này có cảm giác như giấc mơ đã thành hiện thực. Nhưng tôi biết con đường phía trước vẫn còn rất dài. Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể đi đến cuối cùng mà không phải hối tiếc điều gì.”

“Suzumura Daigo. Thích chơi game, sở trường là game đối kháng. Ai có cùng sở thích có thể giao lưu riêng nhé.” Một anh chàng râu ria chưa cạo sạch nói.

“Fujimi Nakasei. Lúc rảnh rỗi tôi hay vẽ linh tinh, rất thích các tác phẩm của Rembrandt và Menzel.” Một thanh niên điển trai vừa nói vừa vuốt tóc.

“Akiyama Kotsuru. Tôi sinh ra ở vùng biển, sở thích là lái thuyền buồm ra khơi. Tôi rất yêu thuyền bè và có thú vui sưu tầm hình ảnh các loại tàu chiến.” Một thiếu niên với nụ cười luôn thường trực trên môi nói với giọng ôn hòa.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt người cuối cùng.

Cô bé tóc ngắn mặc đồng phục học sinh đã cất điện thoại từ sớm. Cô bé đứng dậy, cúi chào, rồi khẽ liếc nhìn mọi người một lượt, giọng nói trong trẻo và ngây thơ.

“Sakura Mio, học sinh năm nhất cấp ba. Em thích vẽ và đọc sách. Mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn ạ.”

tam quan của Trung Quốc: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan Chắc chắn không phải Sakura Ayane đâu <(")