Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 40

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2141

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 26

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Chương 2: Kiếm Thần Thập Lý Pha

Rõ ràng chỉ là một nhân viên làm công ăn lương theo giờ, vậy mà cứ phải tra hỏi cặn kẽ xem mình đã đủ tuổi thành niên chưa. Cái tinh thần của ngành dịch vụ Nhật Bản đúng là khiến người ta cảm động.

Dù cho mọi cử chỉ của Doãn Trạch đều toát lên cái thói của một gã lọc lõi từng trải, nhưng mái tóc dài giúp cậu trẻ ra vài tuổi hễ vuốt ngược ra sau buộc túm lại là tức khắc biến thành một chàng trai sành điệu. Ấy vậy mà cô nhân viên bán hàng vẫn kiên quyết giữ vững lập trường, đổi cho cậu một gói Pocky.

Thôi thì cũng được.

Hai ngón tay kẹp que bánh, ngón cái khẽ gảy, cậu ngồi xổm kiểu châu Á giữa phố, ánh mắt mơ màng, nhai Pocky kêu rôm rốp.

… Tuy bị bắt cóc bán sang đây, nhưng vẫn phải sống tiếp chứ.

Trước mắt cứ lết cho qua hết cấp ba đã, còn chuyện thi đại học thì khỏi cần nghĩ tới. Đùa chắc, giờ cậu chỉ còn nhớ mỗi bảng cửu chương thôi.

Việc được buff thẳng kỹ năng tiếng Nhật cấp độ bản xứ cũng đáng để ăn mừng, rất thực tế, sau này về lại quê nhà còn có thể nộp đơn vào các công ty quốc tế. Nhưng hiện tại, có lẽ vẫn nên làm lại nghề cũ, kiếm chút vốn, từ từ thích nghi với nơi này rồi hẵng tính sau.

Đây chính là cái lợi của việc làm nghề kỹ thuật, không mơ mộng giàu sang phú quý, nhưng ít nhất không thể chết đói được. Huống hồ đây lại là Nhật Bản, một thị trường có thể xem là cực kỳ chất lượng.

Số tiền Takizawa để lại vẫn đủ tiêu trong một tháng, cũng không quá gấp gáp. Cậu mua thêm ít đồ ăn thức uống rồi về nhà.

Thật ra, nếu phải nói cho bằng được giữa hai người có duyên phận gì, thì có lẽ là cả hai đều đang tập tành vẽ vời.

Trước đây, Doãn Trạch chỉ là một viên gạch vô danh trong cái bánh khổng lồ của ngành game, một "người công cụ" cần mẫn, một họa sĩ concept thấp cổ bé họng mặc cho bên A sỉ nhục.

Lăn lộn trong nghề mấy năm trời, tưởng chừng sắp được nhảy việc sang làm trưởng nhóm mỹ thuật, sống những ngày tươi đẹp chỉ cần vẽ phác thảo, góp ý bâng quơ, và ban ngày ung dung ngồi chơi.

Ai ngờ lại bị một cú tát trời giáng đến tận đây. Đúng là nỗi khổ không thể nói, nước mắt chỉ biết nuốt ngược vào trong.

Doãn Trạch bật một lon nước ngọt cho dân otaku, ngậm que sô-cô-la, vừa xoa cằm vừa lướt mạng.

Cái ngành của cậu, cao thủ nhiều như mây, yêu ma quỷ quái nhảy múa khắp nơi, thả một cái mồi có khi câu lên cả một bầy xúc tu Cthulhu.

Craig Mullins dĩ nhiên là vị thần vĩnh cửu.

Vào thời điểm này, Giai Giai đại ca có lẽ đã chinh chiến ở nước ngoài, Quang Kiếm huynh cách đây không lâu đã giành giải nhất tại DW, game Đấu Chiến Thần của Dương Kỳ cũng đang được phát triển. Một loạt những cái tên hàng đầu sau này đều đã bắt đầu bứt phá.

Một làn sóng hoàng kim sắp sửa ập đến.

Nghĩ đến đây, ngón tay Doãn Trạch run lên, bẻ gãy que Pocky. Dục vọng và tham vọng đang bùng cháy!

Vậy thì mình, một vị khách đến từ thế giới song song với 10 năm kinh nghiệm thẩm mỹ và tầm nhìn của tương lai, chẳng phải sắp sửa phất lên sao? Đến lúc đó mở lớp dạy học, chẳng phải là danh lợi vẹn toàn ư?

Quả này, quả này chính là cày cấp ở Thập Lý Pha thành Kiếm Thần rồi!

Đang mải mê tưởng tượng cảnh fan nữ tới tấp nhắn tin xin chỉ giáo, cậu bỗng lướt thấy một bài thực hành của CM. Nhìn kỹ lại, uy lực của đại thần khiến mặt cậu tái mét.

Thôi được rồi, cùng lắm thì là Thập Lý Pha Vạn Kiếm Quyết.

Trong máy tính có lưu vài bản phác thảo, có lẽ là bài tập Takizawa làm lúc rảnh rỗi. Dưới con mắt của cậu, dĩ nhiên là cả tạo hình lẫn thiết kế đều còn non kém, nhưng được cái kiên trì.

Dựa theo giọng văn trong nhật ký, Takizawa có lẽ muốn trở thành họa sĩ manga hoặc họa sĩ hoạt hình.

Haiz, rõ ràng là một người thực tế, mà ước mơ lại viển vông đến thế.

Hai nghề này, một là thứ Nhật Bản thừa mứa, một là nghề vẽ bi thảm nhất Nhật Bản, sao lại nghĩ quẩn vậy không biết. Mà thôi, bản thân chúng ta theo học vẽ cũng đã là một sự nghĩ quẩn rồi.

Cậu tìm thấy bảng vẽ kỹ thuật số, bề mặt đã hằn lên những vết xước rõ rệt, ngang dọc đan xen tạo thành một hình gần như tròn.

Nhìn những dấu vết này, cậu có chút xúc động.

“Đến lượt tôi nhận gậy tiếp sức nhé,” Doãn Trạch khẽ nói.

Cậu mở phần mềm, bật một bài tập đã được nghiền ngẫm kỹ lưỡng, rồi vung bút chỉnh sửa.

Gần tối, cậu chạy ra tiệm in gần nhà, in bản thảo đã được sửa và hoàn thiện chi tiết. Về đến phòng, cậu đặt nó vào một cái chậu inox rồi đốt đi.

“Tôi đã trang điểm một chút cho ước mơ của cậu, hy vọng cậu nhận được.”

Có lẽ cơ thể này vẫn còn lưu luyến những cảm xúc của tuổi thiếu niên. Nhìn bản thảo dần hóa thành tro bụi, cậu bỗng thấy tiếc nuối và xót xa một cách vô cớ.

Dọn dẹp xong tro tàn, cậu lại lên mạng tìm việc.

Quá trình này thật khô khan và nhàm chán. Cậu lướt một vòng những nơi gần nhà, rồi lại một vòng những nơi có đãi ngộ và danh tiếng tốt, cuối cùng là một vòng xem phong cách có phù hợp không. Loay hoay hơn một tiếng đồng hồ, cậu cũng chọn ra được kha khá.

Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống từ lâu, những ánh đèn neon lộng lẫy lấp lánh như một dòng sông. Doãn Trạch dụi đôi mắt cay xè, nằm vật ra sàn, nhìn lên trần nhà để tìm cơn buồn ngủ.

Ngày mai sẽ ra sao, tương lai sẽ thế nào, nói thật, cậu cảm thấy thật mông lung.

Nhưng mà, “đằng nào cũng đến rồi”.

Ngoài việc chấp nhận hoàn cảnh, cậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Cậu dự định ngày mai sẽ vẽ vài tác phẩm để nộp hồ sơ, đồng thời tìm hiểu thêm về Takizawa qua một số kênh. Ngày kia thì quay lại trường xin phép giáo viên về vấn đề tốt nghiệp.

Mơ màng, cậu chìm vào giấc ngủ.

------------

Cậu thiếu niên nín thở, gắng sức đạp pê-đan xe đạp. Người đàn ông phía sau vịn vào đuôi xe giúp cậu giữ thăng bằng. Thấy cậu đi được một đoạn, ông mới buông tay ra. Chiếc xe lập tức loạng choạng, cậu bé hét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Người đàn ông phía sau thấy vậy, liền chống nạnh cười chế giễu đứa con trai cưng.

Giữa mùa hè oi ả, một lớn một nhỏ mặc áo phông quần đùi giống hệt nhau, ngồi xếp bằng dưới chiếc chuông gió đang khẽ đung đưa. Ngay khi tiếng “bắt đầu” vang lên, cả hai hì hục thi nhau gặm dưa hấu, hai má phồng lên như chuột hamster. Nước dưa và hạt dưa văng tung tóe, làm bẩn hết cả sàn nhà. Cuối cùng, hai bố con bị bà mẹ mặt mày oán giận đuổi ra ngoài, đành ngồi xổm dưới bóng râm của một cửa hàng tiện lợi gần đó, liếm que kem rẻ tiền.

Lễ khai mạc hội thao, cậu tham gia chạy đua và kéo co. Người cha đến cổ vũ lúc nào cũng hừng hực khí thế, thỉnh thoảng lại giơ máy ảnh lên chụp lia lịa.

Trên đường về nhà, hai cha con phát hiện một chú mèo con bơ vơ. Sau khi ôm về, phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được mẹ cho nuôi.

Họ căn giờ để ngồi trước ti-vi xem phim tokusatsu và hoạt hình. Cậu đóng vai chiến binh chính nghĩa, còn cha thì đội cái vung nồi làm mũ bảo hiểm, vào vai nhà khoa học phản diện độc ác. Cuối cùng, dĩ nhiên là cậu cưỡi lên đầu gã phản diện và tuyên bố chiến thắng.

Những khung cảnh rời rạc cứ thế lấp lánh trôi qua.

Thời gian như thể bị một vị thần nào đó tua nhanh. Xuân hạ rực rỡ, thu đông tuyết rơi, đám cỏ bốn lá bên bờ sông, chiếc xích đu sau giờ học, tiếng côn trùng rả rích trong lùm cây lúc chiều tà, bộ đồng phục đã phai màu, chiếc quạt máy cũ kỹ kêu cọt kẹt…

Dần dần, chẳng biết từ bao giờ, họ không còn ở con phố ấy nữa. Trong nhà chỉ còn lại mẹ và con mèo vàng ngày một béo ú.

Rồi một ngày, con mèo béo cũng chết. Sau đó, một người đàn ông cao lớn xa lạ xuất hiện ở cửa, tay xách quà, gương mặt nở một nụ cười vừa gượng gạo vừa lịch sự.

Bàn ăn được thay bằng việc ngồi bệt dưới sàn. Chương trình giải trí thư giãn buổi tối cũng biến thành anime chiếu lúc nửa đêm. Nhà thuê làm gì có khoảng sân nhỏ mùa hè với tiếng chuông gió lanh canh. Cậu vẫn chưa biết đi xe đạp, nhưng cũng chẳng còn ai kiên nhẫn vịn xe cho cậu nữa.

Khi lớn lên và nhìn ra thế giới, thứ cậu thấy nhiều hơn là một màu xám xịt. Dù thành phố vẫn có những màu sắc và ánh sáng rực rỡ, nhưng phần lớn chỉ là biển hiệu cửa hàng và quảng cáo neon mà thôi.

Bóng cây xanh mướt, cơn gió chiều mang theo nụ cười tinh nghịch, cậu dần không còn cảm nhận được nữa.

Cậu lật giở những cuốn truyện tranh cũ, bật những chiếc đĩa anime. Chỉ có thế giới bên trong đó là không thay đổi, thời gian như ngưng đọng.

Trên màn hình, nhân vật chính cười một cách thuần khiết, cùng bạn bè phiêu lưu trên những vùng đất kỳ lạ. Thấp thoáng đâu đó, bên ngoài màn hình, là bóng dáng của hai cha con ngày nào còn đóng kịch trước ti-vi.

Vì vậy, cậu đã hành động. Mang theo hoài niệm và khát khao, cậu bắt chước họ, vẽ và kể lại những câu chuyện.

Doãn Trạch mở mắt, vô thức đưa tay lên quệt mặt. Ướt đẫm nước mắt.

Cậu chống người dậy, liếc nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng. Bầu trời ngoài cửa sổ vừa hửng sáng.

Những giấc mơ thường tan biến rất nhanh, có khi chỉ vài giây sau khi tỉnh dậy là đã quên gần hết.

Doãn Trạch mơ màng cố nhớ lại những hình ảnh hỗn độn trong mơ.

Đó là tuổi thơ và câu chuyện của Takizawa Satoru.

Cậu vẫn có thể cảm nhận mơ hồ nỗi buồn và sự hụt hẫng của “bản thân” trong giấc mơ. Nhưng khi đã tỉnh táo, những cảm xúc ấy dần phai nhạt, không còn chân thực như trước nữa.

Giữa cậu và Takizawa, có lẽ vẫn còn một sợi dây mỏng manh, truyền đi những tàn dư của linh hồn. Sợi dây đó đang căng ra, và rồi sẽ sớm đứt lìa.

Doãn Trạch im lặng ngồi đó.

“Thật ra cậu là một đứa trẻ rất tốt.”

Hai từ “thiếu niên”, vốn dĩ đã bao hàm cả những điều rực rỡ và tuyệt vọng, cả sự ngây ngô và hồn nhiên. Có người đôi cánh vừa chớm nở, có người đã gãy cánh rơi xuống vực sâu.

Doãn Trạch vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi đi đến bên cửa sổ. Cậu tựa vào bậu cửa, nhìn ra thành phố Tokyo còn đang chìm trong màu xám mờ. Làn gió sớm lướt qua gò má còn đọng nước, mang đến một cảm giác mát lạnh.

Cậu thản nhiên ngậm một que sô-cô-la.

“Tiếc là tôi không còn là một đứa trẻ nữa rồi, thật sự không thể mặt dày mà khóc một trận như cậu được.”

Câu nói này đáng lẽ phải được nói đầu tiên, vậy mà đã muộn mất hai ngày.

Cậu ngừng lại một chút, rồi nói bằng thứ tiếng Nhật đã thông thạo như tiếng mẹ đẻ.

“Lần đầu gặp mặt, Takizawa-kun.”

“Tôi sẽ giúp cậu vẽ tiếp, dù sao đây cũng là nghề của tôi mà.”

Doãn Trạch mỉm cười dịu dàng, rồi quay người đi nấu mì gói, chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.

Hôm nay, hãy để thực lực được tôi luyện qua bao phen hành hạ của đám khách hàng ngớ ngẩn trong nước này được dịp tỏa sáng!

Ta chính là Vua của những người làm công cụ!

Mục tiêu! Nộp hồ sơ vào ba mươi công ty!

Hơn nửa buổi sáng trôi qua, Doãn Trạch, người đã quá quen với việc sản xuất hàng loạt các bản vẽ, đã cho ra đời vài tấm UI. Cậu định chiều nay sẽ nghỉ ngơi một lát rồi vẽ thêm vài bản thiết kế nhân vật.

Cái cảm giác chuẩn bị portfolio đã lâu không có này, lại còn không phải sửa tới sửa lui điên cuồng vì feedback, cứ như thể cậu được quay về với chính mình của thời trẻ tuổi đầy nhiệt huyết đi tìm việc!

Nghĩ cũng phải, cơ thể này đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới, thức trắng hai đêm chỉ cần ngủ một giấc là lại tràn đầy năng lượng.

Xông lên!

Đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông ầm ĩ. Doãn Trạch tiện tay nhấc máy.

“Alô, xin chào.”

“Chào Takizawa-san, tôi là Kashiwai Ippei đây. Vì hôm qua tôi có gửi email cho cậu mà không thấy trả lời, nên tôi nghĩ tốt hơn là nên gọi điện trực tiếp.”

“… Thật sự tôi không để ý, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?” Doãn Trạch dĩ nhiên là chẳng hiểu mô tê gì.

“Tối nay có buổi tiệc chào mừng nhân viên mới, ở khu Yoyogi.”

“Nhân viên mới?” Doãn Trạch hỏi, “Anh có nhầm số không vậy, tôi mới chỉ là học sinh cấp ba thôi mà.”

Mình còn chưa kịp nộp cái hồ sơ nào mà.

“Xin hỏi đây có phải là Takizawa Satoru không ạ?” người bên kia nghe vậy cũng có chút bối rối.

“Đúng vậy.”

“Vậy thì không nhầm được.”

“Khoan đã, công ty gì vậy?” Doãn Trạch hỏi tiếp.

“Em Enterprise ạ. Cậu còn được tuyển thẳng với đánh giá xuất sắc nữa mà.”

“… Hả? Vậy công ty này kinh doanh mảng gì? Làm outsource hay R&D? Vị trí của tôi là quảng bá hay thiết kế?”

Tên Takizawa này âm thầm quá nhỉ, không một tiếng động đã tìm được việc xong xuôi rồi?

“Toàn là gì vậy, chúng tôi là văn phòng mà.” Kashiwai Ippei cũng có hơi ngớ người.

“Văn phòng? Giới thiệu việc làm à?”

“Lồng tiếng.” Kashiwai Ippei nói như một lẽ dĩ nhiên.

“Hả?”

“LÀ VĂN PHÒNG SEIYUU/DIỄN VIÊN LỒNG TIẾNG ĐÓ!!” Kashiwai Ippei cuối cùng cũng phải hét lên.

“HẢ???!!!”

Kiếm Thần Thập Lý Pha xuất phát từ game Tiên Kiếm Kỳ Hiệp ở Trung Quốc, có một player luyện đến level 71 ở map tân thủ, rồi trở thành truyền thuyết