Thanh sĩ Tokyo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 40

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2141

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 26

Quyển 1: Vì bánh mì mỗi ngày - Chương 1: Người hiện đại kiêu ngạo vô tri

Doãn Trạch đứng trước gương nhà vệ sinh, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn toàn xa lạ như thể dòng suy nghĩ vừa bị cắt đứt.

Bất thình lình lạc vào một nơi xa lạ, cậu đã ngỡ mình đang mơ, rồi lại tưởng bị bắt cóc. Ngay cả khi thấy mặt mình đã thay đổi, cậu còn liên tưởng đến bộ phim *Lật Mặt* của Nicolas Cage.

Hay là mình bị cuốn vào một kế hoạch bí mật nào đó rồi? Vài phút nữa, một nữ đặc vụ Nga tóc vàng, đi tất đen sẽ cầm súng xông vào, đưa cậu lên chiếc Ferrari và bắt đầu một cuộc rượt đuổi nghẹt thở với kẻ thù. Súng phóng lựu sẽ bắn tan nát cả khu phố. Tiếp đó là hàng loạt khủng hoảng như máy bay mất kiểm soát, giải cứu trong bão táp, bom hạt nhân đếm ngược tới giờ G... Sau bao phen thập tử nhất sinh, cậu sẽ phá tan kế hoạch thanh trừng thế giới của kẻ địch, và kết thúc bằng một nụ hôn nồng cháy với cô nàng đặc vụ dưới ánh hoàng hôn.

Nhưng mà, phẫu thuật thẩm mỹ làm sao thay đổi được cả vóc dáng cơ chứ?

Móng tay hay nốt ruồi thì thôi không bàn, nhưng đến cả mập ốm và khung xương cũng khác thì đúng là chuyện hoang đường.

Doãn Trạch vặn vòi nước, vốc một nắm nước lạnh tát lên mặt cho thần kinh dịu lại. Cậu vuốt ngược mái tóc đã dài chấm tai ra sau rồi ngắm nghía một lượt.

Một gương mặt thiếu niên Đông Á điển hình, mang vẻ đẹp trai đậm chất lãng tử Nhật Bản kiểu nhà Johnny's. Thoáng nhìn qua có nét giống Kashiwabara Takashi trong phim *Thư Tình*, nhưng quầng thâm và mấy cục mụn đã trừ đi không ít điểm.

Dù vậy, ngũ quan và đường nét khuôn mặt phải công nhận là đẹp, cao ráo và sắc nét.

… Nhưng trong hoàn cảnh này, dù có là phiên bản hợp thể tối thượng của Cổ Thiên Lạc, Ngô Ngạn Tổ, Trịnh Y Kiện, Trương Vệ Kiện, Tạ Đình Phong và Kim Thành Vũ đi nữa, cũng chẳng thể nào xua đi cảm giác rợn tóc gáy khi nhìn vào gương mà lại thấy một khuôn mặt lạ hoắc.

Doãn Trạch quay lại chiếc laptop, ngần ngừ bắt đầu lướt mạng.

Dù có chuyện gì xảy ra, dù có kỳ quặc đến đâu, thì mình chắc chắn vẫn đang ở trên Trái Đất.

Thế nhưng, dòng thời gian thế giới hiện ra đã cho cậu một cú knock-out chớp nhoáng.

Ngày 15 tháng 10 năm 2009.

Đây không phải là giờ hệ thống của máy, mà là thời gian thực cập nhật từ mạng.

Doãn Trạch chết lặng một lúc, toàn thân nổi da gà.

Cậu gõ bàn phím lách cách, vận dụng hết mọi kỹ năng để điên cuồng tìm kiếm những sự thật đã rồi khó lòng thay đổi như lịch sử, quốc gia, địa lý. So với những thứ này, việc cậu có thể đọc viết tiếng Nhật một cách trôi chảy chỉ là một phát hiện cỏn con.

May thay, không có người ngoài hành tinh xâm lược, không có tiến hóa siêu năng lực, không có cánh cổng tới dị giới, cũng chẳng có tận thế zombie.

Vẫn đủ bảy châu bốn bể.

Lịch sử thế giới hiện đại vẫn bắt đầu bằng cuộc Cách mạng Tháng Mười.

Lão Gấu Nga vẫn tan đàn xẻ nghé, còn Ukraina thì vẫn bết bát như thường.

Lướt qua thì thấy có vẻ mọi thứ vẫn như cũ, nhưng tra kỹ lại thì thấy vô cùng khó hiểu.

Da Vinci là phụ nữ, tên ở nhà là Lisa, và để lại một bức tự họa kinh điển truyền thế.

Giải Nobel có thêm hạng mục Toán học. 

Beethoven chỉ bị điếc một bên tai.

Newton bị một đứa nhóc nghịch ngợm ném táo u đầu, tức sôi máu phát hiện ra lực hấp dẫn.

Tào Tuyết Cần vậy mà đã viết xong trọn bộ Hồng Lâu Mộng. 

Đội tuyển bóng đá quốc gia như được buff sức mạnh và vận may, đã ba lần lọt vào vòng chung kết World Cup.

Một streamer nổi tiếng sau khi thua một nữ game thủ đã cay cú gạ kèo thêm mấy trận, cuối cùng nhận danh hiệu “kẻ chín lần bại dưới tay phụ nữ”.

Cậu chàng Satoshi cuối cùng cũng được người ta "thương tình" cho một chức vô địch.

À thì…

Tuy trông na ná, nhưng lại có những chi tiết vênh nhau một cách kỳ lạ.

Doãn Trạch không tin vào ma quỷ, bèn mở các ứng dụng mạng xã hội, thử đăng nhập tài khoản của mình. Kết quả là một vài nền tảng hoàn toàn không tồn tại, số còn lại thì báo “người dùng không tồn tại”.

Thế giới song song… Doãn Trạch nghĩ đến khả năng này.

Cả một thế giới rộng lớn còn lệch khỏi quỹ đạo, thì chút dấu vết của một kẻ tầm thường như cậu làm sao mà còn sót lại được.

Doãn Trạch cố nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng nuốt trôi trò đùa ác ý này của Thượng Đế.

Tinh thần và suy nghĩ rối như tơ vò, bụng lại còn réo ầm ĩ. Cậu đành ăn nốt ly mì đã trương phềnh. Chỉ vài phút, cậu đã xì xụp dọn sạch.

Rồi cậu nằm vật ra sàn, đầu óc trống rỗng, tay chân dang rộng, thều thào một tiếng.

“Đệt.”

Một từ thôi cũng đủ gói trọn vạn lời.

Biết đâu giờ mình ngậm điếu thuốc, ra toilet ngồi xổm một lúc thì mọi chuyện sẽ khác nhỉ?

Đầu óc đang rối như canh hẹ, Doãn Trạch giật bắn người vì tiếng chuông điện thoại chói tai.

Cậu luống cuống tìm chiếc điện thoại, nhất thời phân vân không biết có nên nghe máy không.

Chuyện đã quái gở đến thế này rồi, nhỡ nghe máy xong tối đến lại bị ma nữ ám chết thì sao?

Liệu thế giới này có tồn tại những thứ kỳ quái không?

Dù trên mạng tra không ra, nhưng biết đâu vẫn có một mặt tối mà người thường không biết, một thế giới ngầm nào đó.

Ví dụ như, cội nguồn của thế giới bị tà ma nuốt chửng, Mẹ Trái Đất đang hấp hối. Con người ở đây đã bị tha hóa, mất hết tiềm năng chiến đấu, nên họ phải tập hợp sức mạnh vẽ nên một pháp trận triệu hồi, bắt cóc các thiên tài từ thế giới khác với hy vọng dũng sĩ sẽ dẫn dắt nhân loại chiến đấu.

Và cậu chính là vị dũng sĩ xui xẻo đó.

Nhưng nếu có một dàn chiến hữu toàn là gái xinh, thì nỗi bi phẫn trong lòng cũng được an ủi phần nào.

Giữa lúc lòng đang rối bời, cậu – người bất chợt thông thạo tiếng Nhật – liếc nhìn tên người gọi: “Giáo viên chủ nhiệm”.

Đệt.

Doãn Trạch mụ mị gãi đầu, rồi nhấn nút nghe.

Một giọng chất vấn đầy mất kiên nhẫn lập tức xé toạc màng nhĩ cậu.

“Takizawa-kun, hôm nay lại không đến lớp à? Hôm qua em đã hứa với cô rồi cơ mà?”

“…”

“Là con trai mà thất hứa thì mất mặt lắm, em có trốn tránh mãi thì khó khăn cũng không tự biến mất đâu. Em nghỉ học hơn một tháng rồi đấy, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, định bỏ dở thế này thật sao?”

“…”

Sự im lặng của cậu càng khiến đầu dây bên kia bực bội.

“Em định sống cả đời như một con đà điểu, cứ giả ngơ cho qua chuyện thế à! Muốn trở thành một mảnh thủy tinh dễ vỡ, yếu đuối, nhục nhã, để rồi thành trò cười cho thiên hạ hay sao!”

Doãn Trạch cố mở miệng, theo bản năng cậu muốn nói tiếng mẹ đẻ, nhưng cái lưỡi lại có chủ ý riêng. Cậu vắt kiệt óc để sắp xếp suy nghĩ, chuyển đổi giữa hai ngôn ngữ.

Cuối cùng, cậu chỉ nặn ra được một câu tiếng Nhật với âm điệu kỳ quặc, vô nghĩa, đạt tới cảnh giới khó hiểu cấp độ mười.

Cô giáo ở đầu dây bên kia dường như nhận ra phản ứng của cậu, cô khựng lại một chút.

“Khóc lóc thì giải quyết được vấn đề gì sao?” Giọng cô giáo đanh thép.

Doãn Trạch bất lực ôm mặt.

“Cô biết, lứa tuổi các em là giai đoạn nhạy cảm nhất. Tình cảm chân thành không được đáp lại thì thất vọng, đau lòng là chuyện dễ hiểu. Nhưng cứ chìm đắm mãi như vậy, em nghĩ có thể thay đổi được suy nghĩ của người ta à?” Rồi cô bắt đầu một bài thuyết giảng dài dòng đầy tâm huyết.

“Em… em không sao.” Mãi một lúc lâu, Doãn Trạch mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh.

“Khi nào em đi học lại?” Cô giáo hỏi thẳng.

“Dạ, ngày kia ạ?”

“Hôm qua em bảo ngày mai, hôm nay em bảo ngày kia, có khi nào ngày mốt em lại bảo năm sau không?!”

“Ngày kia! Ngày kia em chắc chắn sẽ đến! Cô tin em đi!”

“Ngày kia tôi sẽ đến tận nhà tìm em!”

Nhìn màn hình điện thoại bị ngắt máy một cách phũ phàng, Doãn Trạch thấy lòng mệt rã rời. Cậu cũng muốn nói thẳng là cô gọi nhầm số rồi, nhưng biết giải thích làm sao đây.

Cậu lo lắng đi đi lại lại trong phòng, rồi bắt đầu quan sát căn phòng nhỏ. Có vẻ đây là phòng thuê cho một người ở. Trong tủ lạnh có vài hộp đồ ăn nhanh dở dang và mấy lon nước ngọt, có một góc riêng để trưng bày mấy figure nhựa mặc đồ thiếu vải. Cậu giũ túi quần ra, thấy một chiếc ví, bên trong có giấy tờ tùy thân và ít tiền mặt.

Tấm ảnh trên thẻ học sinh trông rất kỳ. Rõ ràng là một anh chàng đẹp trai mà ánh mắt lại có vẻ rụt rè, u uất, trông ngố tàu hết sức.

Takizawa Satoru…

Tên cậu ta là vậy à, thế nghĩa là cậu em này đã… đi rồi sao.

Tâm trạng cậu thật sự rối bời.

Với ý định tìm thêm manh mối, cậu lại tiếp tục lục lọi khắp nơi, cuối cùng tìm thấy một cuốn sổ tay dưới đáy ngăn kéo.

Là nhật ký.

Thời buổi này ai lại đi viết nhật ký cơ chứ? Chính cậu cũng chỉ hồi bé tí bày đặt viết được nửa tháng rồi bỏ xó. 

Doãn Trạch lẩm bẩm, rồi lặng lẽ đọc trộm.

Nhật ký được viết từ lúc cậu ta bắt đầu học cấp ba, phần đầu toàn là những chuyện thường ngày tẻ nhạt. Nhưng cũng đủ để cậu hình dung ra được con người của chủ nhân nó.

Một nam sinh cấp ba bình thường, không tham gia câu lạc bộ nào, chỉ chăm chỉ đi làm thêm. Thời gian rảnh thì đọc manga, cày anime.

Một cô gái tên Keika thường xuyên xuất hiện trong các trang viết.

Cậu ấy sống trong một gia đình tái tổ hợp, nhật ký có ghi lại những lời phàn nàn về cha dượng. Dường như cậu không muốn sống cùng gia đình mới của mẹ nên đã ra ở riêng, thỉnh thoảng mới gọi điện liên lạc.

Cũng vì thế, cậu không thích ngửa tay xin tiền, cố gắng làm thêm để tự lập. Ước mơ của cậu là sau này được làm việc trong ngành anime mình yêu thích, và cậu đang tiết kiệm tiền để mua bảng vẽ điện tử, cũng như luyện đọc diễn cảm.

Lật đến khoảng hai phần ba cuốn sổ, nét chữ đột nhiên trở nên kích động.

Bạn thân của Keika đã phát hiện ra tình cảm thầm kín của Takizawa, bèn rủ cả lớp vào hùa trêu chọc.

Hoàn cảnh gia đình khiến Takizawa vốn đã tự ti, lại ít bạn bè thân thiết. Thêm vào đó, cậu chưa bao giờ che giấu sở thích otaku của mình, nên khi cuốn light novel trong cặp không may bị rơi ra, mọi chuyện đã vỡ lở.

Lũ bạn cùng lớp mở trang minh họa hình một cô nàng tinh linh ngực khủng đầy quyến rũ, vừa cười hô hố vừa chuyền tay nhau bình phẩm, cả lớp học nhất thời rộn rã tiếng cười.

Keika, nhân vật chính của vụ việc, đương nhiên là khó chịu bảo bạn mình dừng lại, rồi lúng túng từ chối thẳng thừng tình cảm trong sáng ấy ngay trước mặt mọi người.

Giữa những tiếng huýt sáo và suýt soa đầy tiếc nuối.

Chàng thiếu niên gần như sụp đổ. Dưới những ánh nhìn và tiếng cười nhạo như muốn nhấn chìm mình, cậu vơ vội cặp sách bỏ chạy, rồi trốn học cho đến tận hôm nay.

Những trang cuối của cuốn nhật ký tràn ngập sự phẫn uất và phiền não, nó đã trở thành một cái hố để trút giận, đầy ắp những cảm xúc tiêu cực.

Doãn Trạch vốn còn định cảm thán rằng bọn trẻ con đúng là sĩ diện hão, nhưng nghĩ lại, hồi đi học mình cũng chẳng khá hơn là bao.

Năm đó, cậu ngủ gật trong giờ toán, bị thầy gọi lên bảng trả bài, cứ ấp a ấp úng mãi. Cuối cùng, thầy bắt cậu đứng trước cả lớp giải bài, cảm giác những ánh mắt sau lưng như hàng ngàn mũi kim châm vào người.

Lúc ấy xấu hổ đến mức tai đỏ bừng, tan học rồi mà vẫn cảm thấy như đang bị người ta cười nhạo.

Còn cậu nhóc này thì sao, cậu phải đối mặt với một combo hủy diệt cấp độ cao nhất: bị cả lớp phát hiện tình cảm thầm kín, bị lộ sở thích otaku, và phải chứng kiến người mình thích từ chối phũ phàng.

Chuyện này chắc đã lan truyền khắp cả khối rồi. Giờ mà quay lại trường, chắc chắn sẽ lại bị lôi ra làm trò cười. Bảo sao mà cậu ta chẳng muốn đi học.

Lật thêm vài trang nữa, Doãn Trạch thở dài, rồi cẩn thận cất cuốn nhật ký đi.

Trong một thoáng, Doãn Trạch không biết phải làm gì tiếp theo.

Takizawa dù có xui xẻo đến mấy cũng không thảm bằng cậu.

Hơn hai mươi năm cuộc đời bỗng chốc tan thành mây khói chỉ vì một trận đau bụng buổi sáng.

Thế là thành cô hồn dã quỷ theo đúng nghĩa đen à?

“Thôi, đi mua bao thuốc đã.”

Doãn Trạch tiu nghỉu cầm ví, khóa cửa rồi bước ra ngoài.

Đội bóng Trung Quốc như thế nào thì mọi người đều biết viết về streamer bên Trung, chịu Satoshi trong Pokemon, lúc tác giả viết truyệm thì Satoshi vẫn chưa vô địch "Người đứng đắn ai lại viết nhật ký" là meme bên Trung