Dưới mái lều được dựng nghiêng khéo léo và thấm đẫm sương đêm, một bình minh ảm đạm dần thấm qua. Ánh sáng xanh xám báo hiệu buổi sáng đang đến gần lấp lánh khi đọng trên những giọt sương.
Ở đằng xa, những tia sáng nhỏ từ đạn ma lực vẫn lóe lên khiến người ta có cảm giác màn đêm vẫn chưa kết thúc hẳn.
“Đã sẵn sàng hết chưa?”
Lorenzo cất tiếng, hít sâu một hơi từ ddieeus thuốc. Những ngón tay run nhẹ và quầng thâm dưới mắt tố cáo sự mệt mỏi nặng nề đang đè nén ông.
“Rồi ạ.”
Carla và Ivan đồng thanh đáp. Thật ra trong nhiệm vụ lần này, Ivan không thể làm được nhiều. Nhưng để đánh bại Venere, cậu cần lấy lại sức mạnh. Hơn nữa, ngay cả Emil cũng tham gia dù vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Tiếc rằng hai người lẽ ra quan trọng nhất lại đang bị thương. Chỉ một người bị thương đã là vấn đề lớn, huống hồ là hai. Nhưng biết làm sao được? Không thể bỏ lại họ.
“Tốt. Chúng ta nói lại kế hoạch một lần nữa. Sau khi bắt đầu, Lord Cascata sẽ điều chỉnh hướng bắn của Quân Đoàn để thu hút sự chú ý của Venere. Nếu điều chỉnh quá lộ liễu, con ả đó sẽ phát hiện ngay. Nên ngài ấy sẽ làm từng chút một. Trong lúc đó, chúng ta đột nhập từ lối vào vườn. Không biết chính xác cô ta ở đâu nhưng nơi cô ta xuất hiện lần đầu vẫn là khả năng lớn nhất.”
“…Chỉ là phỏng đoán thôi đúng không?”
Lorenzo gật đầu trước lời của Carla. Khó khăn lớn nhất là không rõ vị trí chính xác. Không có gì đảm bảo họ sẽ gặp cô ta ngay khi vào trong.
“Khi vào khu vực đó, hãy dùng đá chắn mà tôi đã phát. Chúng sẽ bảo vệ các em một lúc kể cả khi đã vào trong. Và khi chạm trán với Venere, tôi sẽ bắn pháo hiệu. Khi đó, pháo kích sẽ tăng cường, và lợi dụng khoảng trống đó, chúng ta sẽ cố gắng tiếp cận trực tiếp Venere… Kế hoạch là vậy. Nghe cũng dễ hiểu đúng không?”
Lorenzo cười gượng. Nhưng lời đùa của ông không mấy hài hước nên chẳng ai cười cả.
“…Dù sao, Emil, em là người sẽ gặp nhiều nguy hiểm nhất vì phải tiếp xúc trực tiếp với Venere. Em biết điều đó đúng không?”
“Vâng… em biết.”
Kế hoạch rất đơn giản: vì Venere đã hấp thụ ma lực tinh luyện, Aether, từ Emil, nên có khả năng làm ngược lại. Không chắc sẽ hiệu quả nhưng đến mức này rồi thì phải thử.
“Tìm được Venere mới là phần khó nhất.”
“Em có thể làm được…!”
Một giọng nói yếu ớt xen vào. Mọi người giật mình quay lại thì thấy Regina đang đứng ở lối vào lều. Trông cô đã hồi phục kha khá, nhưng dáng vẻ tiều tụy cho thấy cơ thể vẫn chưa ổn.
“Regina!”
Carla kêu lên kinh ngạc và Regina nở một nụ cười nhợt nhạt.
“Ý chí của Regina mạnh lắm. Cô đưa em ấy đến đây để mọi người nghe em ấy nói.”
Albina bước ra từ phía sau Regina. Regina nhìn Carla, sau đó cúi đầu trước Ivan. Những người xung quanh đều tỏ vẻ hoang mang xen lẫn nghi ngờ.
“…Em nghĩ em có thể cảm nhận được vị trí của Venere. Em từng kết nối với ý thức của cô ta thậm chí đã uống thứ mà có thể gọi là ‘bản chất’ của cô ta… nên…”
Lorenzo chần chừ. Regina cũng đang bị thương. Hơn nữa, cô từng bị Venere tẩy não và đánh mất bản thân. Nhưng những gì Regina nói không phải là vô lý. Khả năng đó hoàn toàn có thể xảy ra.
“Nhưng tôi chưa thể tin em hoàn toàn.”
Regina gật đầu với lời của Lorenzo. Trước khi cô kịp đáp, Albina đã lên tiếng.
“Chắc chắn là vậy. Nhưng tình trạng hiện tại của Regina ổn. Ma lực còn lại trong người cô ấy rất ổn định và không có tạp âm trong ý thức. Có vẻ liên kết với Venere chưa bị cắt hoàn toàn nhưng chính vì thế mà em ấy có thể cảm nhận được vị trí của Venere.”
Dứt lời Albina, Regina liền nói:
“Em… nghĩ rằng mọi chuyện là lỗi của em. Vì bị điều khiển, em đã trở thành công cụ của Venere. Nên lần này, em muốn thực sự giúp ích… Em hứa.”
Carla không đáp lại được. Cô quay sang nhìn Lorenzo như cầu cứu nhưng ông cũng có vẻ đang phân vân.
“…Carla, em có cảm nhận tốt với ma lực. Em có thể cảm nhận xem có chút nhiễu loạn nào trong dao động ma lực của Regina không?”
“Được rồi.”
Venere là Aether thuần túy, không có dao động ma lực, nhưng Regina thì khác. Carla cảm nhận ma lực của Regina, hoàn toàn sạch và không có tạp nhiễu.
“Bây giờ thì không có vấn đề gì.”
Nghe vậy, Lorenzo thở dài.
“…Vậy thì dẫn Regina theo. Có vẻ em ấy sẽ hữu ích. Và Regina, nếu bị tẩy não lần nữa…”
Regina gật đầu, ánh mắt kiên định.
“Hãy ném em vào lãnh địa. Để em chết ở đó.”
*
Rời khỏi lều, một tiếng nổ lớn vang dội trời đất. Mọi ánh mắt đều hướng về bầu trời, nơi những quả đạn ma lực đỏ rực đang trút xuống như mưa vào khu vực bị bao phủ.
“Đó là Quân Đoàn…”
“Đúng. Niềm tự hào của Đế Quốc là kỹ thuật pháo tiêu chuẩn. Đạn ma lực đặc biệt phát nổ, rải các tinh thể ma lực xung quanh. Nó còn có tác dụng gây nhiễu điểm rơi.”
Chính nhờ sức mạnh này mà lãnh địa của Venere không thể mở rộng. Hỏa lực vượt trội mà không cần cá nhân xuất sắc.
“Dù vậy cũng khó ngăn được Aether thuần. Dù sao thì đi thôi. Khi tôi ra hiệu, Ngài Cascata sẽ dần thay đổi điểm rơi.”
Cả nhóm nhanh chóng di chuyển theo đội hình. Lorenzo dẫn đầu, theo sau là Carla và Ivan, rồi đến Regina và Emil, và cuối cùng là Liam cùng Albina. Họ băng qua làn hỏa lực như lưới lửa, ánh sáng từ pháo bắn làm lu mờ bóng dáng họ.
Đôi khi pháo kích của quân đoàn Kỹ thuật Ma pháp xuyên được vào vùng ảnh hưởng. Khi đó, một ánh sáng xanh lam lục vỡ vụn như thủy tinh lan ra. Lãnh vực như chiếc vỏ trứng bị nứt rồi liền lại, không ngừng bị phá vỡ và phục hồi.
“Có vẻ nhỏ hơn nhiều.”
Carla vừa chạy vừa chỉ tay. Lãnh địa của Venere giờ đây đã nhỏ hơn nhiều so với trước. Trước kia là một mái vòm khổng lồ, giờ chỉ còn chưa đến một nửa.
“Con người luôn tiến hóa. Kể cả với Aether… Nhưng nếu Venere trở thành Aether thuần túy thì sự tiến hóa đó cũng trở nên vô ích. Dù sao thì cũng phải nhanh lên.”
Không bao lâu sau, họ đến được lối vào khu vườn. Lãnh địa đã ngay trước mắt.
“Chuẩn bị dùng đá chắn. Vào trong mà không có đá chắn là chết ngay. Ma lực sẽ bị hút cạn trước khi đến được đích.”
Những viên đá Lorenzo phát là những quả cầu nhỏ phát sáng xanh lam. Mỗi người cầm chặt lấy rồi căng thẳng chờ tín hiệu.
“…Được rồi, bắn pháo hiệu.”
Lorenzo giơ tay lên trời. Một quả đạn ma lực nhỏ bay lên, nổ tung trong không trung.
“Chạy!”
Lorenzo lao đi trước. Mọi người lập tức đuổi theo. Họ lao như gió trong cơn mưa pháo khốc liệt hơn nữa.
Một vòng tròn xanh lam trong suốt hiện ra quanh người Lorenzo. Thấy vậy, tất cả đều bóp vỡ viên đá chắn, và một vòng tròn xanh lam cũng hiện lên bao lấy họ. Ngay lập tức, họ bước vào vùng ảnh hưởng.
Không có cú sốc vật lý nào. Từ ngoài nhìn như có tường chắn nhưng họ chỉ cảm thấy khí nóng bốc lên khi xuyên qua.
“…Trời ơi.”
Khu vườn của học viện giờ là địa ngục. Cảnh vật tươi đẹp hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại những đống đổ nát và thi thể khô quắt nằm lẫn lộn giữa đống hoang tàn.
“Không thấy cô ta.”
“Không, tớ nghĩ là ở đằng kia.”
Regina run rẩy chỉ tay về phía có sự méo mó rõ rệt, có lẽ chính là nơi lãnh địa khởi phát.
“Tớ… tớ cũng cảm thấy ở đó…”
Nhưng Emil lại chỉ về một hướng hoàn toàn khác. Một trong hai nơi đó chắc chắn là đúng—
“Bọn chuột nhắt cũng mò vào được rồi à. Cascata đúng là cáo già, lại bày trò nữa rồi.”
Tiếng của Venere vang lên. Nó vọng khắp nơi như cộng hưởng và khiến không ai xác định được vị trí phát ra.
Nghe tiếng đó, Regina siết chặt nắm đấm. Cô không có ý định sống sót rời khỏi nơi này. Những lỗi lầm cô gây ra không thể tha thứ kể cả khi có thái độ hối lỗi. Dù có sống sót, cô cũng chẳng còn mặt mũi nào nhìn Carla hay Ivan.
‘…Dù có phải chết, mình cũng nhất định phải ngăn người đàn bà đó.’
Regina căng mọi dây thần kinh.
Lần cuối cùng, thật sự là lần cuối cùng, cô muốn được giúp đỡ bọn họ.