Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 145

Nắm đấm của Carla đập thẳng vào mặt Venere.

Một tiếng "bụp" trầm nhưng rõ và cảm giác va chạm dội lại vào nắm tay cô.

"Trúng rồi!"

Carla chắc chắn đó là một cú đánh chính xác.

Nắm đấm của cô giáng vào khuôn mặt trong suốt của Venere và tia chớp trắng ngời của Lôi Giáng chạy dọc từ cánh tay Carla lan khắp khuôn mặt Venere khiến hình thể của ả méo mó trong một thoáng. Carla thậm chí còn kịp thấy biểu cảm bị bóp méo của Venere lúc đó.

Tuy nhiên, chỉ là trong khoảnh khắc.

 "Trò mèo rẻ rách."

Venere, không hề nao núng và lên tiếng bằng giọng giễu cợt. Trên bàn tay hơi nâng lên của ả, dòng Aether màu lam xoáy thành một cơn lốc rồi nổ tung với sức mạnh khủng khiếp.

Cơn chấn động do Aether ngưng tụ tạo ra đập thẳng vào Carla. Ngay khi làn sóng thuần khiết ấy chạm vào cơ thể, cô bị hất tung lên không như một con diều đứt dây.

“Khặc…!”

Ngay cả khi đang lăn lộn, Carla vẫn cố gắng lấy lại thăng bằng. Cô đưa cánh tay phải còn lành lên chống đỡ nhưng với cơ thể chỉ còn một cánh tay, cô không thể giữ vững trọng tâm.

Bình thường, cô sẽ dùng cả hai tay để xoay người trong không trung và tiếp đất đúng kỹ thuật nhưng giờ lựa chọn ấy không còn.

Rầm!

Lưng Carla đập mạnh vào bức tường thư viện đang nứt toác. Những kệ sách rệu rã đổ sụp theo phản lực va chạm như hiệu ứng domino.

“Carla!”

Ivan hét lên nhưng Venere đã chuẩn bị đòn tấn công tiếp theo.

Carla lảo đảo đứng dậy khỏi đống đổ nát, gương mặt nhăn nhó. Đau đớn lan khắp lưng, đầu óc choáng váng. Không rõ là do va đập hay chấn động não nhưng thị lực cô mờ hẳn đi, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

‘Phải đứng dậy, phải đứng dậy…!’

Cắn răng chịu đựng, Carla cố gượng dậy. Nhưng chỉ với cánh tay phải đang nhức nhối, cô không thể trụ nổi.

 "Thật thảm hại. Định đối đầu ta chỉ với một cánh tay thôi sao?"

Giọng Venere đầy mỉa mai. Phía sau ả, hàng chục quả cầu Aether đang hình thành.

Lần này, mỗi quả chỉ nhỏ bằng ngón tay nhưng linh hoạt hơn gấp bội và có thể xuyên thủng mọi thứ trong nháy mắt.

"Dù ngươi có nỗ lực thế nào, luyện tập bao nhiêu, thì một cơ thể khiếm khuyết vẫn có giới hạn. Ngay từ khoảnh khắc mất đi cánh tay, ngươi đã thua rồi. Đáng lẽ nên lắp tay giả rồi ngoan ngoãn đi lấy chồng mới phải."

“Carla!”

Albina hét lên nhưng Carla vẫn không thể đứng nổi. Mắt mờ vì choáng, cơ thể chỉ còn một tay, dù cố gắng thế nào cô cũng không giữ được thăng bằng.

Kỹ năng cơ bản mà cô đã luyện đi luyện lại bao nhiêu lần đều vô dụng khi thiếu một tay.

Cảm giác thăng bằng, điều tối quan trọng của một võ sư, giờ trở thành gánh nặng đang kéo cô xuống như xiềng xích.

"Ngay từ đầu, một kẻ tàn tật như ngươi không thể trở thành pháp sư. Mà còn dạng cận chiến? Nực cười thật. Nhưng đừng lo. Mọi chuyện sắp kết thúc. Kỷ nguyên của ma pháp cũng sẽ chấm dứt thôi. Cho đi trước cũng chẳng oan uổng gì."

Venere chậm rãi giơ tay. Như thể để phối hợp với động tác ấy, toàn bộ quả cầu Aether đồng loạt chuyển hướng về phía Carla.

‘Phải di chuyển, phải di chuyển…!’

Carla cố đứng lên bằng tất cả sức lực còn sót lại. Nhưng cơ thể không nghe lời. Cú va đập vào tường và mất cân bằng khiến cô bất lực.

"Nhắm mắt lại đi. Sắp kết thúc rồi."

Venere vung tay. Đám cầu Aether đồng loạt phóng về phía Carla.

Carla lăn qua một bên, né được vài quả. Cô chống tay phải xuống đất, lăn sang ngang, né thêm ba quả nữa, nhưng tốc độ đã giảm còn chưa đến một nửa.

Vút!

Một quả lướt ngang qua chân cô. Aether sắc bén rạch qua da thịt, máu đỏ tuôn ra.

“Khặc…!”

“Thật thảm thương. Trình độ của Học Viện chỉ đến thế thôi sao? Bẩn mắt quá."

Venere cười nhạt nhìn Carla từ trên cao.

 "Chấm dứt tại đây thôi."

Venere lại giơ tay.

"Vì duyên cũ nên ta sẽ cho ngươi sự ưu ái đặc biệt."

Một cây roi xoắn quanh tay ả.

Chiếc roi bằng Aether phát sáng xanh lam, vút qua không khí với tiếng gió nhẹ.

Vút!

Chiếc roi lao đến Carla. Dù thấy rõ, cô không thể né do vết thương ở chân. Cuối cùng, roi đánh trúng vai trái cô kèm tiếng xé gió rợn người.

Roi Aether không chỉ gây đau đớn mà còn hút lấy ma lực khi chạm vào.

Dòng ma lực tím, đặc trưng của ma pháp sét Carla sử dụng, bị hút thẳng ra khỏi cơ thể, chuyển dần thành màu lam khi tới gần Venere và bị hấp thụ.

“Khự… khặc…”

Carla nghiến răng, run rẩy. Roi lại quất xuống đùi và để lại vệt máu đỏ.

“Carla!”

Ivan hét lớn và định lao đến. Nhưng Venere vung roi, buộc Ivan phải tránh né.

"Tới lượt ngươi rồi, Ivan. Tinh hoa ma thuật cổ đại, người thừa kế tri thức đó."

“Câm miệng đi!”

Ivan gầm lên. Mất đi ma lực, cậu cay đắng trước sự bất lực của chính mình.

"Chỉ cần tri thức của ngươi, ta có thể trở nên hoàn thiện. Ta sẽ trở thành chủ nhân thực sự của ma thuật."

“Ivan… chạy đi…”

Carla, nằm sõng soài dưới đất, cố hét lên. Máu trào ra từ khóe miệng.

“…Nếu ta giao tri thức, ngươi sẽ tha cho Carla, đúng không?”

"Đương nhiên. Nhưng ngươi cũng biết việc đó nghĩa là gì."

"Ý ngươi là hút cạn não ta. Là giết ta."

 "Đúng vậy. Ngươi hiểu rất rõ."

Ivan nhìn Carla.

Cô đang bị thương nặng, không thể chiến đấu.

Ivan, người chưa hồi phục hoàn toàn ma lực, giờ đây chẳng khác gì một người bình thường.

Cậu chưa từng nỗ lực vì cho rằng mình là thiên tài và giờ đây quá khứ quay lại đòi nợ.

Không có ma lực, thân thể cậu yếu đuối đến đáng sợ.

Nhưng cậu không thể chạy trốn.

Không thể nào làm thế khi Carla đang nằm như thế kia.

"Có vẻ ngươi đã từ bỏ rồi. Quyết định sáng suốt đấy. Ngươi không thể trốn đâu. Ta là kẻ thống trị tuyệt đối trong lãnh địa này."

Venere triệu hồi một quả cầu Aether khổng lồ rồi nén lại, năng lượng xoáy dữ dội bên trong.

 "Yên tâm, ta sẽ kết thúc nhanh, không đau đớn."

Venere mỉm cười. Quả cầu bay lên.

Cái chết dường như toát ra từ luồng Aether đó.

Ivan nhắm mắt lại.

Cậu thấy có lỗi với Carla, người sẽ bị bỏ lại một mình.

Với bạn bè, những người cậu không thể cùng đồng hành đến cuối cùng.

Tất cả, chỉ vì sự bất lực của bản thân…

“Ivan!”

Một tiếng hét xé gió rồi ai đó đẩy Ivan ngã xuống đất.

Phập! Âm thanh của một thứ bị đâm xuyên.

Ivan mở mắt.

Trước mặt cậu, Regina đang đứng.

Bị quả cầu Aether cho một lỗ xuyên nggực

Thế mà cô vẫn mỉm cười nhẹ.

Regina.

“Regina!”

Quả cầu Aether đâm xuyên ngay gần tim cô. Đó một vết thương chí mạng.

Máu đỏ chảy ra từ miệng Regina.

“Ivan…”

Regina thì thào bằng giọng run rẩy.

Gương mặt cô tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo.

“Ivan, xin lỗi… xin lỗi…”

“Regina, tại sao…! Tại sao lại làm vậy!”

Giọng Ivan run rẩy.

Máu đỏ không ngừng chảy ra từ miệng và vết thương nơi quả cầu Aether biến mất.

“Vì… vì mình… các cậu… như thế này…”

Nước mắt trào ra từ mắt Regina.

“Tất cả… lỗi… của mình… Venere… tẩy não, phản bội…”

Regina từ từ đổ xuống. Ivan kịp đỡ lấy cô nhưng máu vẫn chảy mãi từ ngực.

“Vậy nên… đừng… chết…”

Bàn tay run rẩy của Regina vuốt má Ivan.

Máu từ tay cô in lên gò má anh.

“Carla… hãy bảo vệ cô ấy…”

“Regina…!”

“Hứa… Carla… và… bạn bè…”

Giọng Regina nhỏ dần.

Sinh khí trong cô đang lặng lẽ rút đi.

“Những gì… mình không thể làm… Ivan…”

Ivan cắn môi, không thể thốt nên lời.

“Lựa chọn… cuối cùng… ý chí… của mình…”

Đôi mắt Regina khép lại.

Bàn tay vuốt má Ivan mất hết sức lực, rơi xuống.

“Regina… Reginaaaaaa!”

 "Cảnh tượng cảm động thật đấy."

Venere lạnh lùng nói.

"Nhưng đến đây là kết thúc. Ta đã cho các ngươi thời gian để từ biệt, vậy là đủ rồi chứ?"

Ả triệu hồi một quả cầu Aether mới, sắc bén và lớn hơn, phóng về phía Ivan đang gào khóc.

 "Giờ thì không ai có thể cứu ngươi nữa đâu, Ivan. Sự hy sinh của cô ta cũng trở nên vô ích."

Venere cười chế nhạo.

 "Ít ra ngươi sẽ không cô đơn trên đường xuống địa ngục. Cũng tốt chứ?"

Ivan không trả lời.

Ôm thi thể đang nguội dần của Regina trong tay, cậu chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Hơi ấm trong cơ thể cô đang dần tan biến…