Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 151

Đã hai ngày trôi qua kể từ buổi gặp mặt với Enrico della Cascata, người đứng đầu gia tộc Cascata.

Carla vẫn cảm thấy nặng nề trong lòng và tâm trí rối bời nhưng khác với trước đây, cô không còn thấy tức giận mỗi khi nghĩ đến Enrico nữa. Có lẽ Ivan đã nhận ra tâm trạng đó của Carla và lựa chọn không hỏi thêm.

Chiều hôm đó, một sứ giả từ hoàng cung đến tìm cả hai người.

“Tiểu thư Carla della Cascata và ngài Ivan Contadino, xin quỳ xuống để tiếp nhận thánh chỉ của Bệ Hạ.”

Một văn thư chính thức mang theo ấn vàng. Một mệnh lệnh từ đế quốc—một thứ không thể từ chối.

“Tiểu thư Carla della Cascata và ngài Ivan Contadino, hãy theo sứ giả đến hoàng cung.”

“Chúng tôi tuân mệnh.”

Ai dám khước từ một mệnh lệnh như vậy?

Haơn nữa, họ cũng không có lý do gì để làm thế, nhất là khi chẳng có thù oán gì với Hoàng Đế.

Cả hai vội vàng chuẩn bị.

Dù sẽ được cung cấp y phục lễ nghi khi vào cung, nhưng việc đi đến đó vẫn cần sự chỉn chu. Carla chọn một bộ âu phục đen trang trọng, còn Ivan chọn bộ màu xanh hải quân đậm. Carla gấp gọn và cài lại ống tay trái trống rỗng của mình.

“Em ổn chứ?”

Ivan hỏi khi Carla đang chỉnh lại trang phục trước gương.

“Anh đang nói chuyện vào cung ấy hả? Có thấy áp lực không à?”

Carla nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“ Không, ngược lại thì đúng hơn. Em thấy nhẹ nhõm. Cứ như mọi thứ cuối cùng cũng được khép lại một cách đàng hoàng.”

“Vậy à…”

Thật ra thì chính Ivan mới là người cảm thấy áp lực.

Dù đã từng gặp một lần nhưng Hoàng Đế vẫn là Hoàng Đế của Đế Quốc.

Gặp một người như vậy không phải là chuyện dễ dàng, nhất là với người xuất thân bình dân như Ivan.

“Mọi thứ đã sẵn sàng. Đi thôi.”

Carla phủi nhẹ nếp nhăn trên áo vest của Ivan rồi nói với sứ giả. Hai người lên xe ngựa và cùng tiến đến hoàng cung.

Khi đến nơi, đồng hồ đã chỉ 2:50 chiều.

Họ bước qua cổng lớn đồ sộ, men theo hành lang trải thảm đỏ.

Hai bên là các cấm vệ quân xếp hàng ngay ngắn, phía trên là đèn chùm pha lê lấp lánh.

“Carlo della Cascata, Ivan Contadino, đã đến theo triệu kiến của Bệ Hạ!”

Theo tiếng hô của người hầu, cánh cửa khổng lồ mở ra không một tiếng động.

Dù là lần thứ hai nhìn thấy, nó vẫn khiến người ta choáng ngợp.

Trần cao vút, các bức bích họa xa hoa trang trí khắp tường.

Và cuối con đường là ngai vàng dát vàng lộng lẫy.

Trên đó là Hoàng Đế của Đế Quốc.

“Tiến lại gần.”

Giọng nói của Hoàng Đế vang vọng.

Một giọng nói đầy uy nghi, nhưng ẩn chứa sự ấm áp.

Ivan và Carla bước đi trên thảm đỏ và dừng lại trước mặt Hoàng Đế.

Không cần ai bảo, họ quỳ một gối xuống để bày tỏ sự tôn kính.

“ Tiểu thư Carla della Cascata, thần đến theo triệu kiến của Bệ Hạ.”

“ Ivan Contadino, thần đến theo triệu kiến của Bệ Hạ.”

“ Đứng lên đi.”

Theo cử chỉ của Hoàng Đế, cả hai đứng dậy và thật bất ngờ, Hoàng Đế cũng đứng dậy khỏi ngai vàng.

Ông bước xuống bệ cao.

Ở khoảng cách gần, sự già yếu hiện rõ nơi ông.

Hoàng Đế trị vì cả lục địa, đứng đầu một đế quốc hùng mạnh, nhưng không ai tránh khỏi sự tàn phá của thời gian. Nếp nhăn chằng chịt hằn sâu trên gương mặt.

“Cậu đã trở nên chững chạc hơn nhiều kể từ lần gặp trước, Ivan Contadino.”

“ Bệ Hạ quá khen ạ.”

“ Còn cháu thì càng ngày càng xinh đẹp, Carla della Cascata.”

“Thần vinh hạnh được nghe lời ấy.”

Hoàng Đế cười sảng khoái à vỗ vai cả hai người.

Cử chỉ của ông dịu dàng nhưng vẫn mạnh mẽ. Đây là sự khích lệ đầy chân thành.

“ Ta muốn gặp hai đứa trực tiếp. Ta nghe nói mấy đứa đã ngăn chặn được một tai họa lớn. Nói không ngoa thì là đã cứu lấy cả Đế Quốc.”

“Bệ Hạ quá lời. Không chỉ có sức mạnh của chúng thần mà còn là nhờ sự giúp sức của nhiều người khác.”

Ivan cúi đầu khiêm nhường đáp.

“Thần chỉ làm điều cần làm thôi ạ.”

“ Điều cần làm ư?”

Hoàng Đế mỉm cười nhẹ.

“ Hi sinh mạng sống của mình cũng chỉ là nghĩa vụ sao?”

“ Nếu chúng thần không hành động, nhiều người sẽ chết hoặc bị thương.”

Carla cúi đầu đáp, khi nhận được ánh mắt từ Hoàng Đế.

“ Một lần nữa, thần xin nhấn mạnh, đó không phải là điều chúng thần có thể làm một mình. Nếu không có sự giúp sức từ nhiều người khác, tất cả đã là bất khả thi.”

“ Hai đứa đều rất khiêm tốn. Nhưng sự khiêm tốn không nên che mờ sự thật.”

Hoàng Đế xoay người và ra hiệu.

Lập tức, các cận thần mang đến bàn ghế, đặt giữa điện tiếp kiến.

“ Ngồi đi. Cứ thoải mái mà nói chuyện.”

Chỉ khi Hoàng Đế ngồi xuống, Carla và Ivan mới dám ngồi theo.

Không rõ ông định nói gì nhưng có vẻ không phải chuyện xấu.

“ Ivan Contadino.”

“ Dạ, thưa Bệ Hạ.’

“ Người ta nói rằng Hoàng Đế cuối cùng của đế quốc cổ xưa đang trú ngụ trong cậu.”

Ivan giật mình nhưng cậu biết Hoàng Đế hẳn đã biết điều này. Venere biết thì tất nhiên Hoàng Đế không thể không hay.

“ …Vâng.”

“ Và cậu đã giết Venere để đoạt lấy Aether, sau đó biến nó trở lại thành ma lực và giải phóng. Nếu cậu điều khiển được Aether, mọi pháp sư trên thế giới này sẽ mất sức mạnh và cậu có thể trở thành kẻ thống trị thực sự.”

Ivan hít một hơi và suy nghĩ. Phải trả lời sao đây? Nhưng cho dù dùng lời nào, thì cũng không thể che giấu được sự thật.

“ Người thần yêu là một pháp sư. Thần không muốn thấy cô ấy, người có ý chí kiên cường như vậy, mất đi ma lực và tương lai của một pháp sư.”

“ Vậy ra người cậu yêu là Carla della Cascata?”

“ Xin thứ lỗi, nhưng đúng vậy ạ.”

“ Tốt. Rất tốt. Thanh niên nên biết yêu như vậy. Vì thế, ta đang cân nhắc trao cho con Huân chương Công Trạng Hạng Nhất của Đế Quốc. Chuyên dù vẫn còn trong quá trình thảo luận.”

“ …Dạ?”

Đó là huân chương cao quý nhất, rất hiếm khi được trao.

“ Và cả Carla della Cascata nữa.”

Trao cho cả hai cùng lúc thì đó phải thật sự rất đặc biệt.

“ Ivan Contadino. Ta còn một chuyện nữa dành cho cậu.”

“ Chuyện gì ạ…?”

Hoàng Đế mỉm cười với Ivan, người rõ ràng đang hoảng hốt trước thông tin bất ngờ.

“ Ta đang nghĩ đến việc phong tước vị Hầu Tước.”

“ …Dạ?!”

“ Carla della Cascata là người nhà Cascata. Dù đã từ bỏ quyền thừa kế nhưng huyết thống vẫn còn đó. Nếu muốn cưới cô ấy thì việc trao cho con quyền lập gia tộc riêng là hợp lý. Cậu đã gần như cứu lấy vận mệnh của Đế Quốc, lý do là quá đủ rồi.”

“ Nhưng mà…”

“ Ôi chà, có vẻ cậu không muốn nhận nhỉ? Giờ ta biết phải làm sao đây?”

Hoàng Đế mỉm cười, không rõ đang hỏi ai. Ivan và Carla đều không dám đáp.

Ngay lúc đó, có một người bước ra từ sau cột đá và tiến đến sau lưng Hoàng Đế.

“ Đó là đặc ân do Bệ Hạ ban tặng. Hãy đón nhận một cách biết ơn.”

Là Ngài Cascata.

Với vẻ mặt lạnh như thường lệ, ông nói với Ivan:

“ Nếu cậu không muốn cưới cháu gái ta mà vẫn giữ thân phận dân thường thì hãy chấp nhận đi.”

“ Vậy… dạ, thần hiểu rồi.”

Đây là bước nhảy vọt chưa từng có.

Dù Ivan có nói gì về tiền kiếp của mình thì xuất thân bình dân vẫn là sự thật không thể chối cãi.

Và giờ cậu sắp trở thành Hầu Tước.

“Thần xin cảm tạ ân điển của Bệ Hạ…”

“ Và ngài Cascata, nghe nói ngài có chuyện muốn nói với cháu gái?”

“ Vâng.”

Ngài Cascata bước tới, đứng cạnh Hoàng Đế, nhìn Carla bằng ánh mắt dịu dàng.

“Carla, cảm ơn con vì đã mang lại vinh quang cho cái tên Cascata.”

“ Tôi…”

“ Cả Enrico cũng sẽ tự hào về con.”

Carla lặng thinh.

Cuộc trò chuyện mà cô nghe được vài ngày trước giờ đang thành sự thật.

“ Con ngạc nhiên lắm à, Carla?”

“ Con hơi bất ngờ là Ivan lại trở thành Hầu Tước…”

Có vẻ cô vẫn chưa hoàn toàn tin nổi.

Dù sao thì… cũng hơi bất ngờ thật.

“ Hệ thống quý tộc của Đế Quốc đang rạn nứt nghiêm trọng. Hai trong bốn Trụ Cột đã sụp đổ. Contred von Scheikell bị giam vĩnh viễn, còn Kiara thì đang cố cầm cự. Nhưng sẽ rất khó khôi phục lại quyền lực. Cho nên hãy nhìn theo hướng tích cực. Nếu Ivan lập nên Hầu tước Contadino, thì đó cũng là lợi ích cho nhà Cascata. Dù gì cũng là người nhà con mà.”

“ …Con hiểu rồi.”

“ Còn cháu, Ivan Contadino.”

Ivan giật mình khi bị gọi tên.

“Dù có được phong Hầu Tước, cậu vẫn phải làm thư ký cho ta một thời gian để tích lũy kinh nghiệm. Đây không phải đề nghị, mà là nghĩa vụ.”

“ À, vâng. Thần hiểu… không thành vấn đề.”

Có vẻ chuyện kế vị ngai vàng vẫn chưa được bàn đến.

Carla, người đã biết rõ điều này, chỉ giữ im lặng.

Khi rời khỏi điện và đến cổng lớn của hoàng cung, câu chuyện với Lão gia Cascata cũng vừa kết thúc.

Cả ba lên những cỗ xe ngựa riêng.

“ Hai đứa về đi. Chắc còn một số thủ tục nữa. Lễ trao huân chương và phong tước sẽ được tiến hành. Ta sẽ báo ngay khi chuẩn bị xong, cứ đợi tin.”

“ Vâng, cháu hiểu rồi.”

Nhìn thoáng qua xe của Lão gia Cascata, hai người cũng lên xe của mình.

“ Em vẫn không tin nổi…”

“ Còn anh thì vẫn không tin là sắp trở thành Hầu Tước.”

“ Nhưng anh xứng đáng mà. Nếu không có anh thì đã có thảm họa thực sự rồi.”

“ Cũng đúng, nhưng mà…”

Câu chuyện dừng lại ở đó.

Một khoảnh khắc im lặng nhẹ nhàng bao trùm giữa hai người.

“ …Giờ chúng ta nên làm gì?”

“ Đúng nhỉ. Chuyện đã quá nhiều rồi. Em thấy nên nghỉ ngơi nhưng thật ra cũng nghỉ khá lâu rồi ấy chứ.”

Mặt trời đang lặn.

Hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả bầu trời.

“ Nhìn kìa.”

Carla nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ivan lặng lẽ dõi theo ánh nắng phản chiếu trên gương mặt cô.

Khi Ivan gọi tên Carla, cô quay lại nhìn cậu.

“ …Nói hơi đột ngột, nhưng chúng ta đã ở bên nhau suốt thời gian qua rồi.

“ Ừ.”

“…Hay là… mình sống chung nhé?”

“ Hả?”

Carla cau mày.

Trước phản ứng đó, Ivan bối rối, ho khan một tiếng.

“ Ý anh là… như anh đang nói là… chúng ta nên kết hôn à?

“ Đó là cầu hôn đấy à?”

“ Ừ… đại khái thế.”

“ Làm lại đi. Đồ ngốc.”

“ Hả…?”

“ Ai lại cầu hôn kiểu đó chứ? Làm lại đi.”

Giọng Carla nghe như đùa nhưng hoàn toàn không phải.

Với đôi mày nhíu chặt, cô nhìn thẳng vào Ivan khiến cậu chỉ biết gật đầu.

“ Anhh sẽ chuẩn bị đàng hoàng… rồi làm lại.”

“Làm cho đàng hoàng đấy. Em đã sẵn sàng để đồng ý rồi.”

Và rồi, Carla mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.