Ba ngày đã trôi qua kể từ lễ tang. Học Viện có cung cấp chỗ ở tạm thời nhưng phần lớn học sinh đều đã rời đi. Sau biến cố kinh hoàng kia, khi các lớp học vẫn chưa thể diễn ra như bình thường, ai nấy đều chọn về nhà.
Thế nhưng, giữa khung cảnh đó, Carla và Ivan vẫn còn ở lại ký túc xá. Ivan vốn chẳng có nơi nào để trở về còn Carla thì có, nhưng lại chẳng có chút hứng thú quay lại đó.
Có lẽ vì vậy mà hai người họ sống chẳng khác gì đám thú hoang trong rừng. Ban ngày ngủ nướng tới quá giờ trưa, ban đêm thì trần như nhộng nhiều hơn là mặc đồ. Đó là một kiểu sống hoang dã đúng nghĩa.
Dù vậy họ vẫn còn chút lương tâm nên ban ngày cũng tỏ ra biết điều. Cơm nước cũng tạm ổn, chẳng có vấn đề gì lớn. Thế là cả ngày cứ ăn uống rồi chơi bời, tối đến thì lại hóa thành động vật vờn nhau trên giường.
Hôm đó là ban ngày, ba ngày sau tang lễ. Carla đang đọc sách trong phòng thì nhận được thư từ quản lý ký túc.
“…Cha.”
Phong thư được niêm phong bằng một huy hiệu quen thuộc. Huy hiệu của một gia tộc mà cô chẳng còn mặn mà gì nữa. Huy hiệu của nhà Cascata. Cái tên Carla della Cascata, cái nhãn đó được in nổi trên phong bì.
Carla ngần ngừ một lúc rồi mới mở thư ra. Cô chẳng mong gì điều tốt lành từ cha mình nhưng nội dung lại đơn giản đến bất ngờ:
[ Tòa nhà phụ phía Đông. 3 giờ chiều.]
Carla nhìn chằm chằm bức thư hồi lâu. Rồi cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ. 2 giờ 40… Vẫn như mọi khi, chẳng bao giờ biết nghĩ cho người nhận. Ông ta đúng là kiểu người đó.
Carla bĩu môi, đứng dậy. Khi Ivan hỏi cô đi đâu, Carla chỉ nói có người muốn gặp rồi từ từ khoác áo khoác đồng phục lên và rời khỏi ký túc.
‘Lại muốn gặp mình làm gì nữa?’
Thất vọng ư?
Tức giận?
Hay là… vẫn như mọi khi, dửng dưng?
Carla khẽ cười. Một nụ cười tự giễu cợt bản thấn. Cô tưởng mình đã buông bỏ từ lâu, tưởng mình chẳng còn mặn mà vậy mà phản ứng của cha vẫn khiến cô bận long. Thật nực cười làm sáo.
Dù đi chậm rãi thì phụ khu phía Đông cũng không xa. Carla đến nơi khá nhanh. Nhìn lên tháp đồng hồ trung tâm, mới 2 giờ 50. ‘Tên đúng giờ đó chắc chưa đến đâu,’ Carla nghĩ bụng rồi đẩy cửa bước vào.
“Con đến rồi à.”
Một điều bất ngờ. Enrico đã có mặt sẵn khi Carla bước vào.
Ông đứng nhìn ra cửa sổ—thậm chí chẳng thèm quay đầu lại khi cô vào phòng.
“…Ừ.”
Carla đáp từ ngay cửa ra vào.
Một khoảng lặng dài trôi qua.
Cuối cùng, Enrico cũng quay người lại.
Ánh mắt của ông vẫn như mọi khi.
Ánh mắt của Enrico với Carla chưa bao giờ ấm áp.
“Vào ngồi đi.”
Carla lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế ông chỉ.
Nếu cô không đến thì còn đỡ, nhưng đã đến rồi thì cũng nên nghe xem ông định nói gì.
“Con muốn uống trà không?”
“Không, tôi không cần.”
Carla dứt khoát từ chối. Họ chẳng ở trong tình huống nào mà có thể ngồi đối diện nhau uống trà một cách thoải mái.
“Vậy à.”
Dường như ông đã đoán trước được câu trả lời đó. Enrico gật đầu một cách dễ dàng rồi ngồi xuống đối diện Carla. Chỉ có một chiếc bàn nhỏ ngăn cách giữa hai người nhưng khoảng cách ấy lại rộng như đại dương mênh mông.
“Cha nghe nói rồi. Con đã lập được công lớn.”
“Không phải tôi, là Ivan. Nếu không có Ivan, nếu Ivan không dốc hết tâm sức, thì giờ ma thuật còn tồn tại. Ông có hiểu không?”
Enrico im lặng lắng nghe. Những gì Carla nói đều là sự thật. Nếu Ivan không phát động lại Aether, không biến đổi nó thành ma lực và giải phóng ra thì thế giới giờ đây đã chẳng còn ma lực. Và nếu ma lực biến mất, pháp sư cũng chỉ là những kẻ ăn bám vô dụng.
“…Ừ. Làm tốt lắm.”
Enrico không có nhiều phản ứng. Như mọi khi, ông chỉ nhìn thẳng vào Carla.
“Con không thấy hối hận sao?”
“Hối hận chuyện gì?”
“Vì con trở thành một cô gái như thế này. Vì con từ bỏ vị trí gia chủ.”
“Tôi không hối hận. Có gì đáng để hối hận? Làm một trong những Trụ Cột thì có gì hay ho? Không, tôi không hối hận.”
“Vậy à. Vậy thì tốt rồi.”
“Tốt gì chứ? Vì ông vứt bỏ được thứ ngứa mắt à?”
“Vì con không hối hận.”
“…Gì cơ?”
Carla nhìn Enrico với ánh mắt khó hiểu.
Cô không hiểu ông đang nói gì và đang muốn truyền đạt điều gì.
Lại định bắt đầu nói những điều mập mờ khó hiểu sao?
Enrico im lặng một lúc.
Rồi ông chậm rãi cất lời.
“Cha nghĩ con vẫn còn oán hận cha… và hối tiếc vì đã chọn như vậy.”
“……”
“Con có quyền oán cha. Sau cùng thì mọi chuyện là lỗi của cha…”
Enrico liếc nhìn ống tay áo bên trái của Carla.
Giờ đã được may lại gọn gàng, trông không còn gì khác biệt.
“…Ông đang nói về mẹ sao?”
“Ừ. Nếu hôm đó cha đến sớm hơn. Nếu cha…”
“Đủ rồi.”
Carla ngắt lời Enrico bằng giọng sắc lạnh.
“Nói những lời như vậy bây giờ thì có ích gì?”
“Vì cha hiểu lý do con muốn mạnh lên, lý do con đã cố gắng như thế nào.”
Enrico nhìn thẳng vào Carla.
“Vì cha yếu đuối nên không bảo vệ được mẹ con, và vì thế con đã quyết tâm trở nên mạnh mẽ. Và rằng cuối cùng đó là lý do con đã đi đến nước này. Cha biết.”
Carla cắn môi. Cô muốn phủ nhận nhưng những lời đó không sai. Ngày mẹ mất, khi thấy cha đến muộn, cô đã thề rằng mình sẽ mạnh hơn bất kỳ ai, sẽ chiến thắng bất kỳ ai. Và cô sẽ không bao giờ để thua ai nữa.
“Rồi sao?”
“Cha xin lỗi.”
“…Cái gì?”
Carla nhìn Enrico đầy kinh ngạc. Enrico, người cha kiêu hãnh của nhà Cascata, đang… xin lỗi.
“Cha biết con không thể chấp nhận. Nhưng cha vẫn phải nói ra. Không chỉ vì đã không bảo vệ được mẹ con mà còn vì đã không nuôi dạy con đúng cách. Cha phải xin lỗi vì những điều đó.”
“Giờ đến nước này rồi thì lời xin lỗi còn có nghĩa gì…”
“Con không cần phải chấp nhận nó.”
“Nhưng ông đã cố gả tôi cho Scheikell!”
Cơn ác mộng suýt phải kết hôn với Lucas.
Ký ức kinh hoàng ở Trận Giao Lưu.
Những điều đó khiến lời xin lỗi của Enrico chẳng khác gì trò đùa.
“Vì cha nghĩ đó là con đường tốt nhất cho con, Carla.”
“Thật nực cười! Nói rằng cưới thằng khốn đó là để ‘kiểm soát Scheikell từ bên trong’ chẳng khác nào bán tôi đi!”
“Cha tưởng rằng đó là cách để con có thể sống yên ổn. Với cơ thể khiếm khuyết như vậy, liệu con còn có thể đi trên con đường của một pháp sư? Liệu con còn có thể chiến đấu? Nếu con buộc phải cần người bảo vệ thì cha nghĩ Scheikell là kẻ dễ kiểm soát hơn. Nhưng giờ cha hiểu đó là sai lầm… Con đã trở nên mạnh mẽ theo cách của riêng mình.”
Những lời này liệu có đúng?
Nhưng chúng cũng không hoàn toàn sai.
“Vì thế cha muốn nói ra. Cha xin lỗi dù đã muộn màng. Lời xin lỗi không thể thay đổi quá khứ và càng không thể đưa con trở lại như xưa.”
Carla lặng thinh. Đây là lần đầu tiên cô thấy một Enrico như vậy. Lần đầu tiên người cha luôn lạnh lùng và nghiêm khắc này cho cô thấy mặt con người của ông.
“Cha nghĩ thật may vì con đã mạnh lên. Dù con đã trở thành con gái, dù con đã mất một cánh tay, con vẫn mạnh mẽ như con từng mong muốn. Cha phải thừa nhận cách của mình là sai.”
“……”
“Cuối cùng con đã bảo vệ được cậu ấy, phải không? Cả Ivan Contadino.”
Carla nghĩ đến Ivan.
Bảo vệ...nói vậy cũng đúng. Cô đã bảo vệ cậu ấy.
“Thế là đủ rồi. Cha phải thừa nhận con đã mạnh hơn cha.”
“…Giờ mà nói vậy thì…”
“Thế là đủ… Carla. Bảo vệ người con quý trọng...đó chẳng phải chính là ‘mạnh mẽ’ sao?”
Enrico thở một hơi thật dài.
Bóng ông dựa vào ghế sofa thở dài.
Một hình ảnh yếu đuối trái ngược hẳn với phong thái luôn ngồi thẳng lưng trước đây.
“Hoàng Đế sẽ ban tước vị cho con, Carla.”
“…T...con nghe rồi.”
“Và Ivan… Bác của con sẽ nhận cậu ấy làm thư ký.”
“Cái đó con cũng biết.”
“Và… khi cậu ấy quen với công việc, cậu ấy sẽ trở thành Thái tử.”
“…Cái gì?!”
Cái đó thì cô chưa hề nghe.
“Hoàng thất hiện tại không có người kế vị. Nghĩa là huyết thống đế vương sắp bị cắt đứt. Ivan có cả lý và lực. Hơn nữa, khi Tứ Trụ đã mất đi một nửa, nếu nhà Cascata ủng hộ thì các quý tộc khác sẽ không thể phản đối.”
Cái quái gì thế này?
“Giữ bí mật. Đây là điều chưa được thông báo chính thức. Không phải chuyện để đem ra bàn tán.”
Dù Enrico đã rời đi, Carla vẫn ngồi lại rất lâu.
Cô đã nhận được lời xin lỗi.
Cô đã được thừa nhận.
Cô còn nghe được một câu chuyện gây sốc hơn nữa.
Không phải là sự hòa giải hoàn toàn.
Giữa họ vẫn còn một bức tường rất khó vượt qua, vẫn còn những oán hận chưa thể gỡ bỏ.
Nhưng dù vậy, cô cảm thấy bức tường ấy đã thấp đi một chút, chỉ một chút thôi.
‘Sức mạnh để bảo vệ người quý giá…’
Cánh tay trái không còn.
Một điểm yếu chí mạng trong cận chiến nhưng là sức mạnh để vượt qua nó.
‘Mẹ à…’
Carla nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn đang buông xuống ngoài kia.
Cô nổi hứng muốn gặp Ivan.