Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 360

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3430

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 562

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Tập 01 - Chương 118

Hoàng hôn rực lửa nhuộm đỏ cả thế gian. 

Ivan đứng bên cửa sổ, thờ ơ nhìn ngày dài kết thúc.

Ivan nhìn chằm chằm vào màu đỏ tươi ngoài kia rồi quay sang nhìn Carla.

Nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, Carla ở trong giấc ngủ nông và đôi khi phát ra những tiếng rên khẽ.

Khuôn mặt cô tái nhợt và khi một tiếng rên khác thoát ra khỏi môi, Ivan vội vã chạy đến bên cô và nắm chặt tay cô lại.

Chỉ khi đó tiếng rên của Carla mới lắng xuống.

'Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi...'

Dù cậuy có cố gắng nhớ lại đến đâu thì cũng không có kinh nghiệm nào về điều này.

Ký ức chỉ là ký ức và tất cả ký ức đó đều tách biệt với kiến thức.

Kiến thức tích lũy chỉ là của Ivan và cậu không thể biết đây là loại độc.

Albina, người đã quan sát Ivan và Carla, nhắm mắt lại và thở dài một hơi.

Cô muốn hỏi Ivan về chiếc vòng cổ nhưng tình hình không lý tưởng này thì cô cũng không hỏi dù cho có hơi thất vọng.

Nhưng tình trạng của Carla là quan trọng nhất bây giờ nên Albina do dự một lúc trước khi nói.

"Ivan."

"Vâng."

Albina nhìn Ivan, người đã ngẩng đầu lên, và tiếp tục một cách khó khăn.

"Cô chưa thể chắc chắn điều gì nhưng tồn tại khả năng đây không chỉ là ma lực đột biến bình thường mà như em nói có thể thật sự là độc."

"...Chất độc? Vậy thì Scheiskell chắc hẳn có liên quan..."

Ivan bật dậy. Nếu là chất độc thì đó phải là Scheiskell. Thứ đang gặm nhấm Carla phải là một loại độc nguyền rủa sinh ra từ gia đình đen tối và đáng khinh đó.

"Khoan đã, Ivan. Scheiskell có chuyên môn là độc dược là thật nhưng đó không phải là bằng chứng xác đáng. Em cũng rõ điều đó mà"

Trước lời của Albina, Ivan, người đã định xông thẳng vào nhà Scheiskell, dừng lại mà suy nghĩ. Albina đã đúng.

Ngay cả khi họ giỏi xử lý chất độc, điều đó không chứng minh rằng họ đứng sau lọ thuốc đã khiến Carla ra nông nỗi này.

"Trước hết, nó không phải là dấu vết của ma lực hay ma thuật khác. Cô nghi ngờ đó là một loại độc tố từ từ ăn mòn cơ thể."

Nghe vậy, Ivan cắn chặt môi.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Ivan, chứ không phải Carla, bị nhiễm độc?

Người nằm trên giường đó sẽ là cậu chứ không phải cô.

Tay Ivan hơi run rẩy khi nghĩ đến điều đó.

Chẳng phải điều đó sẽ tốt hơn sao?

Tại sao cậu lại đứng đó như một kẻ ngốc?

Cậu đã được Carla bảo vệ. Cô là...

Chẳng phải điều đó thật lố bịch sao!

"Ivan. Em không cần phải tự trách mình nhiều như vậy. Carla cũng sẽ không muốn em như thế này đâu."

"Nếu không phải lỗi của em thì là lỗi của ai? Carla ra nông nỗi này là vì em. Giá như em nhanh hơn và mạnh hơn một chút nữa thì điều này đã không xảy ra."

Albina ngậm miệng trước điều đó.

Một khoảnh khắc im lặng ngột ngạt trôi qua. Trong sự im lặng đó, Ivan lên tiếng.

"...Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"

"Chúng ta cần thuốc giải. Như em biết đấy, nếu là độc thì ta cần thuốc giải. Lorenzo đang thẩm vấn Regina ngay bây giờ nên chúng ta sẽ phải hy vọng lấy được thông tin từ đó. Nếu không được thì chúng ta sẽ phải hỏi ý kiến Scheiskell."

Ivan gật đầu trước điều đó.

Rồi cậu nhìn Carla lần nữa.

Có lẽ vì Ivan đang nắm tay cô cho nên hơi thở của cô mới đều đặn hơn.

Một hơi ấm nhàn nhạt truyền vào người Ivan từ đầu ngón tay cô và kỳ lạ thay, điều đó khiến cậu ấy cảm thấy tốt hơn một chút.

'Carla...'

Ivan nghiến răng trong sự bất lực đè nặng lên tâm hồn.

*

"Regina."

Regina, người đang ngồi đối diện bàn, không trả lời mà cứ cúi gằm đầu.

Trong phòng thẩm vấn, nơi đã được niệm phép [Thanh Tẩy], Lorenzo đang hút một điếu thuốc chứa cỏ ma lực và nhìn Regina. Tư thế tự ti cùng nước da hơi xanh xao và đôi tay nắm chặt giờ đang run rẩy.

"Regina. Có quá nhiều nhân chứng. Em đã cố gắng làm hại Carla dù cho mục tiêu là Ivan và đã vô tình thành công. Có phải không?"

Regina không trả lời.

"Đã đến lúc trả lời rồi. Tôi đã biết em không thể tự mình lấy được loại thuốc đó. Ai đã đưa thuốc cho em và mục đích sử dụng nó lên Ivan là gì? Nếu em không trả lời thì gia đình em sẽ gặp rắc rối lớn."

Gia đình Regina là một nhóm thương nhân khá lớn và là quý tộc hạ cấp.

Nếu là học sinh trong Học Viện, tất cả họ sẽ hòa thuận và nói rằng mọi người đều bình đẳng nhưng tình hình bây giờ hơi khác.

Nếu Regina, một quý tộc hạ cấp, làm hại Carla, một quý tộc cao cấp, thì đó sẽ bị coi là một hành động bất phục tùng.

Nó có thể phát triển thành một vấn đề lớn.

"Nói cho tôi biết ngay bây giờ. Nếu em nói sự thật, tôi sẽ đứng ra hòa giải giữa Carla và em. Hứa bằng danh dự của tôi đấy."

"Em, em..."

Regina run rẩy và khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được.

Lý trí cô kêu gào rằng hãy nói sự thật đi, hãy thú nhận đi rồi cầu xin sự tha thứ.

Nhưng có một giọng nói đã áp đảo mọi thứ trong đầu cô trước đó.

‘Đừng nói ra, cô không được nói ra.’

‘Không ai được biết về chị. Chị là người lạ trong cuộc chiến này nên em không được nói ra.’

Cô bối rối và chóng mặt, mọi thứ trước mắt dường như đang quay cuồng.

"Em, em không thể nói. Chị ta bảo em không được nói... người đó... người đó..."

"Người đó?"

"Chị ấy nói đó là một loại thuốc khó kiếm và em không bao giờ được nói ra..."

Lorenzo dụi đi điếu thuốc vừa hút và cúi người về phía trước.

Đồng tử của Regina đang run rẩy và bấn loạn theo mọi hướng và đôi mắt cô ấy chớp liên tục một cách thất thường.

'Địt mẹ, Thôi miên rồi.'

Lorenzo, người đã cảm nhận được điều đó theo bản năng, vội vàng tạo một kết giới.

"Regina, tỉnh táo lại đi. Regina!"

Mặc dù ông gọi với tông giọng khẩn cấp, Regina không thể trả lời.

Môi cô ấy đang mấp máy nhưng cô không thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.

Có điều gì đó đang khép miệng cô lại.

*

Ivan, người đã nhìn vào khuôn viên trường khi màn đêm cuối cùng cũng buông xuống, quay đầu lại và nhìn xuống Carla.

Hơi thở cô đã dần ổn định nhưng chỉ có vậy. Cô vẫn chưa tỉnh lại.

Với một hơi ấm nhàn nhạt của cơ thể người, Carla nhắm mắt như thể đang ngủ say giấc nồng.

Nếu ánh mắt kiêu ngạo đó lại nhìn cậu, nếu cô ấy lại tỉnh dậy và nói chuyện với cậu bằng giọng cáu kỉnh đó thì sẽ tuyệt biết bao.

Nghĩ vậy, Ivan vuốt ve bàn tay Carla.

"Ivan."

Ivan, người đang nhìn Carla, đột ngột ngẩng đầu lên.

Albina và nhân viên y tế đã trở về phòng nhân viên và những người duy nhất trong phòng này bây giờ là Ivan và Carla.

Nhưng không phải Carla đã gọi tên cậu ấy vừa rồi.

"...Ai đó?"

Ivan nói vậy và tạo một trường ma lực nhưng không có gì ở đó.

"Ivan."

"Tôi hỏi ai ở đó."

Ivan buông tay Carla và bật dậy.

Cậu ráo riết nhìn xung quanh và rồi cậu thấy hình dáng một người đàn ông đứng gần lối vào phòng y tế.

"Ai đó?”

Người đàn ông bắt đầu tiến đến chậm rãi và im lặng.

Với mỗi bước chân, khi khoảng cách thu hẹp lại, hình dáng người đàn ông hiện rõ trong ánh trăng xuyên qua cửa sổ phòng y tế.

"Tôi là cậu."

Ivan đang đứng đó, một người trông giống hệt Ivan Contadino đang đứng đó.

Hắn đối mặt với Ivan.

"Cậu đã bao giờ nghe nói rằng ký ức quyết định tồn tại chưa?"

"Ngươi là cái gì...!"

Khoảnh khắc Ivan giơ tay lên để tạo ấn chú, Ivan kia cũng dang rộng vòng tay.

Không cần bất kỳ câu thần chú nào, hắn ta chỉ đơn giản là dang rộng vòng tay và khung cảnh phòng y tế thay đổi.

Cảnh tượng diễn ra trước mắt cậu thật kinh hoàng.

Cung điện, lẽ ra sẽ chạm đến tận cùng thế giới với vẻ lộng lẫy của nó, bị nhấn chìm trong biển lửa đỏ tươi.

Những cột trụ đã chống đỡ Đế Chế của cậu trong hàng ngàn năm đã sụp đổ trong sắc đỏ và thậm chí chúng còn không thể giữ được hình dáng cung điện.

Ngai vàng vàng rực vẫn đứng vững giữa cung điện, không mất đi uy quyền ngay cả bây giờ, giờ đang chìm trong lửa.

Một Ivan khác đang ngồi trên ngai vàng đó.

Ivan này, quấn trong chiếc áo choàng thấm đẫm máu, có nước da tái nhợt và những vết máu đen khắp miệng.

Cậu đã bị giết bởi những con chó săn mà cậu đã huấn luyện.

Nếu chủ là một kẻ điên thì lũ chó có quyền nổi loạn.

Cái chết tiệm cận hiện rõ trên khuôn mặt Ivan trên ngai vàng.

Hắn thì thầm nhưng Ivan nghe rõ: “...sẽ trở lại... Ta sẽ trở lại. Nợ máu phải trả bằng máu.”

Rồi đầu của Ivan, người đang ngồi trên ngai vàng, bị vặn cho lìa thân rồi bay lên không trung.

Ivan nhắm chặt mắt ở đó.

Trong ký ức của cậu, những khoảnh khắc cuối cùng của kiếp trước không có thứ gì như thế này.

Cậu chỉ nhớ rằng mình đã chết trong một cuộc nổi loạn nhưng nó không cụ thể như thế này.

"...Lý do cho ta thấy điều này là gì? Hơn thế nữa, ngươi được sinh ra bằng cách nào?"

Trong cảnh tượng đã trở lại phòng y tế, Ivan trừng mắt nhìn Ivan kia và nói.

"Thật đáng thương khi ngươi bị ràng buộc bởi một người phụ nữ duy nhất."

Ivan kia mỉm cười, nhếch mép đầy khinh bỉ.

"Thật đáng thương làm sao khi ngươi đắm chìm trong thứ cảm xúc phù phiếm như tình yêu. Thật đáng thương khi ngươi phát điên vì những thứ vặt vãnh. Tta đã chán ngấy sự ngu ngốc của ngươi khi cố gắng đi vòng quanh với danh nghĩa lên kế hoạch mà bỏ qua con đường của một đấng thống trị. Làm sao ngươi có thể không biết rằng sức mạnh thuộc về những người thèm khát nó đến mức có thể nuốt chửng những thứ khác?"

"...Đừng nói vớ vẩn. Ta không biết ngươi được sinh ra bằng cách nào nhưng đừng có mà khi dễ Carla như vậy."

Carla là một sự tồn tại quý giá.

Cậu chưa thể giải thích chi tiết nhưng điều chắc nịch là cô ấy là một sự tồn tại quý giá.

Chỉ riêng việc cô nằm đây cũng đủ khiến Ivan không thể đi đâu cả.

Cô trói buộc cậu lại nơi này và chừng đó là đủ rồi.

Nhưng Ivan kia phản biện lại như thể ngay cả sự phản đối của Ivan cũng thật lố bịch.

"Ngươi ngu ngốc thật đấy. Rồi ngươi cũng sẽ phải đứng trên ngã rẽ thôi. Hoặc trở thành một chúa tể thống trị toàn cõi Đế Quốc, hoặc sống như tên thường dân thấp hèn."

Cùng lúc khi cậu nghe thấy những lời chế nhạo đó, Ivan cố gắng bật dậy.

“Mày không được nói về Carla như vậy, mày quá ngạo mạn khi chỉ là một thứ vô định...”

"Hả...!"

Rồi cậu mở mắt.

Ivan nhận ra rằng không có ai xung quanh cả.

Cậu đã ngủ quên bên giường Carla đang nằm và có một giấc mơ sao?

Hơi thở nặng nề, tay cậu ướt đẫm mồ hôi.

"...Là một giấc mơ sao?"

Và rồi...

"Ivan..."

Giọng Carla được nghe thấy.

"Carla! Em tỉnh rồi sao?!"

Carla yếu ớt chớp mắt. Cô khó khăn lắm mói có thể quay mặt về phía Ivan, người đang lao đến bên cô .

Và rồi với tông giọng từ từ mà yếu ớt, cô thốt lên.

"Cánh tay trái... không cử động được..."